*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe thấy có tiếng người gọi khẽ bên tai, cuối cùng Thẩm Lưu Phi cũng tỉnh, mí mắt y vừa động thì ánh mặt trời chói chang tràn vào từ bên ngoài đã rót đầy hai mắt.
Thẩm Lưu Phi đưa tay lên che mắt, sau khi thích ứng với ánh sáng mạnh mới mở ra, y thấy gương mặt của người quen thì khẽ nói: “Là anh à.”
Đoàn Lê Thành mỉm cười: “Tỉnh rồi hả?”
Trước khi ký ức được cấy ghép, Thẩm Lưu Phi vẫn luôn gọi hắn ta là anh cả, tên lưu trong danh bạ cũng để hắn ta ở đầu tiên, bọn họ liên lạc nhiều hơn bất kỳ ai khác. Đoàn Lê Thành nhận được thông báo từ bệnh viện thì vội vàng chạy đến Thái Lan, hắn ta dốc hết sức lực và tiền của để có thể lặng lẽ đưa y rời bệnh viện. Sau đó hắn ta tìm một nơi non nước xinh đẹp để chăm sóc y.
Không khí nóng bức, bụi lớn bay tán loạn như vảy vàng, trần nhà cũng xoay tròn đảo lộn theo. Thẩm Lưu Phi cảm thấy đau đầu, y đưa tay day thái dương của mình: “Ca mổ của cậu bé kia thành công rồi chứ?”
Nụ cười trên mặt cứng lại trong thoáng chốc, Đoàn Lê Thành hỏi: “Cậu nói gì cơ.”
“Cậu trai bị chấn thương sọ não trong vụ tai nạn xe tên là Bạch Sóc đúng không?” Thẩm Lưu Phi cúi đầu nhìn chằm chằm đôi tay hoàn toàn xa lạ, y tự nói với bản thân, “Thật sự xin lỗi vì đã tự tiện thay đổi cơ thể cậu thế này.”
Đoàn Lê Thành trầm ngâm một lát rồi mới hỏi: “Cậu có còn nhớ hôm nay là ngày tháng năm nào không?”
Thẩm Lưu Phi ngẫm nghĩ rồi đáp lại một mốc thời gian. Là một năm trước.
Tiền lệ hiếm thấy trên toàn thế giới, không ai biết di chứng của ca phẫu thuật cấy ghép là gì, cũng không biết khi nào sẽ có tình huống mới xảy ra, sau một vụ tai nạn xe cộ suýt mất mạng, ký ức của Thẩm Lưu Phi đã quay ngược về thời điểm mới phẫu thuật xong, y đã quên sạch tất cả những câu chuyện vào sinh ra từ với Tạ Lam Sơn ở Hán Hải.
Đoàn Lê Thành kinh ngạc không thôi, sau đó hắn ta buộc phải dằn sự ngỡ ngàng của mình lại rồi mỉm cười nói: “Đúng rồi, xem ra ca mổ rất thành công, những gì cậu nên nhớ thì vẫn nhớ kỹ.”
Đoàn Lê Thành bỗng rất muốn giấu người này đi, giấu nhất thời hay giấu cả đời đều được. Hắn ta không muốn y mạo hiểm thêm nữa.
Nơi này tựa như chốn thiên đường an vui, nhìn ra ngoài từ cửa sổ kính kịch trần sát đất rực rỡ này có thể thấy những bông hoa điểm xuyết trên đồng cỏ trải dài tới tận chân trời. Thẩm Lưu Phi để trần thân trên, y đứng trước gương hít hà mùi hương dịu nhẹ bay tới, bất giác quay đầu lại còn có thể thấy hai chú chó chăn cừu Border Collie với bộ lông óng ả đang rượt đuổi nhau trên bãi cỏ.
Chàng trai tên Bạch Sóc này cao hơn y ngày trước rất nhiều, cơ thể trẻ tuổi cường tráng, làn da trắng trẻo mịn màng, cơ bắp khỏe khoắn rắn rỏi. Nghe nói người này rất thích thể thao mạo hiểm, giỏi đánh đối kháng và đua xe, cũng chính vì theo đuổi giới hạn k1ch thích quá độ nên mới rơi vào cái kết bị thương không tỉnh lại. Người thân trong nhà duy nhất của cậu ta là chú thím vai vế cách rất xa, bọn họ không muốn bỏ thêm tiền chạy chữa nữa nên đã nghe theo lời Đoàn Lê Thành, đổi cơ thể khỏe mạnh này cho y.
Đoàn Lê Thành nhìn chằm chằm vào Thẩm Lưu Phi mới tinh, sự dịu dàng không giấu được trào ra từ đáy mắt. Hắn ta đi tới lấy bức ảnh trong túi áo ngực ra và cười với người đàn ông trước gương: “Nhìn lại ảnh chụp của cậu ngày trước lần cuối đi, đừng quên dáng vẻ vốn có của mình.”
Thẩm Lưu Phi nhận lấy bức ảnh rồi cụp mắt nhìn. Trong hình là hai người đàn ông một ngồi một đứng, người đang đứng là Đoàn Lê Thành, dáng người vẫn cao ráo anh tuấn, người ngồi xe lăn là một chàng thanh niên gầy yếu đeo kính, đường nét gương mặt không thể nói là đẹp nhưng được cái thanh tú sạch sẽ, ánh mắt u buồn làm người ta đau lòng xót xa, vậy mà có thể khiến một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản toát lên hương vị của mối tình đầu.
Thẩm Lưu Phi trong ảnh mắc một căn bệnh hiểm nghèo và bị tê liệt dần dần, mặc dù ít nói nội tâm nhưng vẫn rất lạc quan, nụ cười mỉm điềm nhiên vẫn luôn treo trên môi. Y từ chối gặp mặt bất cứ ai, chỉ trao đổi thông qua email, vì không biết ngày mai sẽ ra sao nên y dành toàn bộ thời gian để đọc sách hoặc vẽ tranh. Nếu không phải vì muốn điều tra rõ ràng vụ án giết cả nhà mình và sự thật về vụ mất tích của mẹ năm đó, y cũng sẽ không chấp nhận lời đề nghị của Đoàn Lê Thành mà tiếp nhận cuộc phẫu thuật phi đạo đức này.
Sai khi trải qua trải nghiệm cận kề cái chết, ký ức hiện giờ của Thẩm Lưu Phi hơi hỗn loạn, có bóng người lờ mờ lướt qua trước mắt nhưng lại không nhìn được rõ ràng, chẳng khác nào ngắm hoa trong sương. Dường như y vừa trải qua một giấc mộng không phải của mình, nhưng nó đã khiến y nhớ lại một số chuyện quá khứ đã chôn sâu trong ký ức từ lâu.
Đầu rất đau, toàn thân đều đau, những hình ảnh hỗn loạn quấy nhiễu trong đầu, Thẩm Lưu Phi nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi, lại để cho Đoàn Lê Thành đỡ về giường nằm.
Thẩm Lưu Phi vuốt v e gương mặt đối phương rồi nói trong xúc động: “Hình như tôi vẫn luôn làm phiền anh.”
Đoàn Lê Thành khẽ cười, hắn ta giơ tay áp lòng bàn tay của y vào mặt mình: “Cậu biết tôi sẽ luôn xuất hiện vào những lúc cậu cần tôi nhất mà.”
Giọng nói của Đoàn Lê Thành trầm trầm làm người ta buồn ngủ, Thẩm Lưu Phi thuận theo nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra nhìn Đoàn Lê Thành: “Kỳ lạ, tôi nhớ tới một chuyện.”
Đoàn Lê Thành hỏi: “Chuyện gì?”
“Tôi nhớ ra hồi còn nhỏ có một lần tỉnh lại do nghe thấy âm thanh lạ, tôi đi xuống tầng thì thấy mẹ bị nhốt trong bếp, mẹ như một con gia súc mặc người chém giết, xích sắt buộc trên đùi… Tôi nghe thấy ba nói với mẹ rằng đã mang thai còn định trốn à? Nếu mày đi thì tao sẽ giế t chết con trai mày… Tôi muốn tìm hiểu đến cùng nhưng bà tôi bỗng xuất hiện từ đằng sau, bà ấy bịt mắt tôi lại, nhẹ giọng lẩm bẩm bên tai tôi rằng đây là đang mơ, đây chỉ là mơ thôi…”
Ngoài người cha độc ác, bà ngoại quái đản thì còn có chú họ của y, một tên khốn chuyên trộm qu@n lót của phụ nữ, thỉnh thoảng đến thăm là lại mở to mắt lom lom thèm nhỏ dãi mẹ mình như một con chó dữ.
Hình ảnh như vậy làm người ta không hiểu nổi, hồi ấy y lại quá nhỏ nên hình ảnh này đã bị y giấu ở góc sâu nhất trong ký ức theo bản năng, nếu người không chết đi thì có lẽ cả đời này y cũng sẽ không nhớ đến.
“Từ bé tôi đã có linh cảm rằng bà ấy không hạnh phúc, rồi sẽ có một ngày sẽ phải rời đi… Hiện tại tôi có một suy đoán, có lẽ mẹ và cha tôi đến với nhau không phải xuất phát từ tình yêu, bà ấy là một người phụ nữ liên tục bị sỉ nhục và bạo hành.” Thẩm Lưu Phi nhắm mắt lại, ngón tay gượng gạo vuốt v e cổ tay bên trái, nơi ấy không có vật gì, nhưng y cứ cảm thấy ở đây vốn nên có một thứ gì đó vô cùng quan trọng, chỉ là y đã đánh rơi mất mà thôi.
Cơn buồn ngủ ập đến, nhưng trước khi đi ngủ y lại đột nhiên nhớ ra một chuyện. Dường như hai chuyện này có liên quan đến nhau, nhưng lại như không hề dính dáng.
Cha y muốn phạt người mẹ trái lời mình thì cách hay dùng nhất chính là “kết nối mẹ con”, dựa vào việc ngược đãi y để ép mẹ y khuất phục. Y từng bị cha treo ngược lên cây và quất roi, treo đến mức não bị tụ máu hôn mê đến nơi, kêu cứu rất lâu nhưng chẳng ai thèm đáp lại. Trong trạng thái mê mê tỉnh tỉnh, dây thừng treo y bỗng bị đứt, y ngã xuống đất như cái bao cát. Đến khi hoàn toàn tỉnh táo lại, y nhận ra dây thừng đã bị ai đó cắt đứt bằng dao găm, nhưng quanh y lại trống rỗng không một bóng người.
Có người giúp đỡ từ trong bóng tối, Thẩm Lưu Phi kể chuyện này cho bà, bà y chỉ cười nhạo y cả nghĩ, nói rằng có lẽ chỉ là một tên trộm muốn ăn cắp thứ gì đó mà thôi.
Chỉ mình y biết là không phải dù cho chưa từng chạm mặt người nọ, nhưng y đã thấy được ánh mắt của người đó.
Hẳn là người nọ cũng trạc tuổi y, lén lút nhìn y qua khung cửa sắt, lộ ra nửa gương mặt và một đôi mắt rất đẹp. Đôi mắt này rất sâu, con ngươi màu hổ phách nhạt màu hiếm thấy ở người Trung Quốc, rất dễ bị nhầm với người nước ngoài.
Nhìn nhau trong thoáng chốc, sau đó ánh mắt ấy đã mất hút. Nó xuất hiện và cũng tan biến vào đêm nóng nhất của mùa hè. Buổi đêm ấy vẫn giống vô số những buổi đêm trước đây, hải đường trải rộng khắp sân, đỏ thì đỏ tới mức kiều diễm, mà hồng thì cũng hồng tới độ trong veo, đất trời tĩnh lặng như một câu đố.
***
Kỹ năng học được từ Hàn Quang Minh vừa khéo phát huy tác dụng lần này, sau khi cải trang, Tạ Lam Sơn quyết định tới bệnh viện thăm mẹ.
Y buộc tóc, gắn râu, đeo kính râm, sau khi chuẩn bị xong xuôi thì mở điện thoại ra xem lại bức hình trong lệnh truy nã, chàng cảnh sát ưu tú trầm lặng và tẻ ngắt này hoàn toàn khác với hình tượng lãng tử phóng túng hiện tại của anh. Tạ Lam Sơn tắt màn hình, nhếch miệng đầy giễu cợt: Chỉ sai một ly nhưng rõ ràng là hai người với khí chất khác biệt, vậy mà đồ ngu này đến bây giờ mới phát hiện.
Bây giờ anh đang là tội phạm truy nã nhưng vẫn bước đi đầy phóng khoáng và tao nhã, hoàn toàn không ý thức được mình là người bị truy bắt, nhưng cũng vì quá thản nhiên nên anh cũng không bị một ai nghi ngờ.
Trước khi vào viện, Tạ Lam Sơn gọi điện cho khoa tâm thần, anh nói dối cực kỳ lưu loát như nước chảy mây bay, nhờ đó moi ra được số phòng của bệnh nhân tâm thần mới nhập viện một cách tự nhiên.
Tạ Lam Sơn đi tới cửa, xác định không có gì bất thường ngoài phòng, trong phòng cũng chỉ có Tống Kỳ Liên chứ không có ai khác, anh đẩy cửa đi vào.
“A Lam…” Tống Kỳ Liên thấy có người tiến vào thì giật mình, còn chưa kịp thốt lên sợ hãi thì đã bất tỉnh sau một đòn.
Tạ Lam Sơn bế ngang Tống Kỳ Liên và đặt cô nằm lên giường bệnh, sau đó anh đi về phía cửa sổ. Xe lăn của Cao Châu Âm đang ở ngay bên cửa sổ, bà ngồi một mình dưới ánh Mặt Trời và nhìn chằm chằm ra ngoài, dường như không hề để ý đến những âm thanh kỳ lạ trong phòng bệnh, gương mặt bà hiền hòa và thánh thiện.
Anh đi về phía mẹ, sau đó quỳ xuống trước mặt bà.
Cuối cùng Cao Châu Âm cũng không nhìn ra ngoài nữa, bà cụp mắt nhìn con trai mình.
Anh đang đi trên mũi dao, giãy giụa trong địa ngục, suốt thời gian qua đã phải đấu tranh với mọi người thậm chí là chính mình, vốn tưởng bản thân đã đủ mạnh mẽ ngoan cường, nhưng nào ngờ lại không thể trụ được trước ánh nhìn dịu dàng bình tĩnh ấy. Mắt Tạ Lam Sơn ửng đỏ, anh vùi mặt vào đầu gối của mẹ, tha thiết chân thành như lãng tử trở về nhà, anh khẽ gọi: Mẹ ơi.
Cao Châu Âm cũng cảm động trước tiếng gọi này, sự hiền hòa tràn ra từ đáy mắt, bà vươn tay vuốt v e mặt con mình. Rồi bỗng nhiên, ánh mắt bà cứng lại, bà giữ chặt bả vai Tạ Lam Sơn bằng hai tay rồi hét lớn: “Cảnh sát Đào, bắt người xấu đi! Mau tới bắt kẻ xấu giả mạo con trai tôi đi!”
Từng tiếng “bắt người xấu” đâm vào màng nhĩ, Tạ Lam Sơn cảm thấy tổn thương vô cùng, anh giãy khỏi tay mẹ mình rồi định tông cửa bỏ chạy.
Nhưng không còn kịp nữa. Những thành viên Lam Hồ mai phục kỹ lưỡng bên ngoài phá cửa xông vào và chặn đứng lối ra. Tạ Lam Sơn phản ứng rất nhanh, anh nhảy thẳng qua cửa sổ. Tầng bảy không quá cao, anh trèo qua kệ treo điều hòa rồi tung người nhảy, chỉ chốc lát sau đã đáp xuống mặt đất.
Cơ thể chịu sự kiểm soát của hệ thần kinh này quá tốt, quả thực giống như một món quà ông trời ban tặng cho anh. Tạ Lam Sơn quay đầu lại nhìn về phía hai thành viên Lam Hồ đang ló đầu ra từ phòng bệnh, anh giơ hai ngón tay lên thái dương của mình xem như một lời chào theo nghi thức để chế giễu bọn họ. Khóe môi nhếch lên đầy khinh thường, anh tự nói với bản thân: Cảm ơn cậu, cảnh sát Tạ.
Ngoài đội viên Lam Hồ thì còn có người của tổ trọng án cục thành phố mai phục trong viện, Tạ Lam Sơn hạ gục ba cảnh sát hình sự liên tiếp, nhưng cũng vì vậy mà bị trì hoãn ít nhiều. Khi anh chạy được ra đường thì Đào Long Dược đã đuổi tới sau anh, hắn giương súng và hô lớn: “A Lam, cậu về đi!”
Bây giờ không có đứa bé nào chắn súng nữa, Tạ Lam Sơn buộc phải dừng chân. Hiện giờ tâm lý đã khác, không còn đau lòng hay khiếp hãi khi bị anh em chĩa súng vào người như lần trước nữa, anh chậm rãi quay đầu lại rồi cười khanh khách: “Ai có súng người đó là sếp, cậu định đoạt đi.”
“Tôi không muốn chĩa súng vào cậu, tôi chỉ muốn nói chuyện tử tế với cậu thôi.” Đào Long Dược thành khẩn, “A Lam, chúng tôi đã hiểu lầm cậu rồi, cậu quay về đi.”
Hai chữ “hiểu lầm” này quả thực chẳng có tí trọng lượng nào so với nỗi đau đẫm máu mà anh phải chịu đựng trước hàng loạt nghi ngờ. Tạ Lam Sơn suýt nữa thì bật cười thành tiếng, anh nhướng mày, quan sát Đào Long Dược bằng ánh mắt hoàn toàn xa lạ và vẻ mặt bất cần.
Đào Long Dược nói tiếp: “Tin tức mới nhất từ phía Thái Lan đã rửa sạch hết hiềm nghi của cậu. Hiện tại tất cả thành viên của Lam Hồ đều ở cục thành phố, có một thành viên của bọn họ bị bắt, chính là Lăng Vân nhiệt tình mà trước giờ vẫn đối xử với cậu rất lịch sự, giờ bọn họ hi vọng cậu có thể trở về, giúp bọn họ cứu được người ra…”
“Chờ chút, đội trưởng Đào chờ chút. Thành viên của Lam Hồ bị bắt thì liên quan gì tới tôi?” Tạ Lam Sơn lên tiếng cắt lời Đào Long Dược, tỏ thái độ chẳng liên quan gì tới mình, anh nhún vai một cách dí dỏm rồi nhếch miệng, “Tôi là Diệp Thâm, cũng chả phải Tạ Lam Sơn, mà dù có là Tạ Lam Sơn đi nữa thì cũng đã không còn là người của Lam Hồ từ lâu rồi. Lúc bỏ rơi cậu ta thì các người quả quyết dứt khoát lắm mà, giờ lại đi xin cậu ta cứu người, không thấy nực cười hay sao.”
“Cái này… được bên Thái gửi tới vào hai ngày trước.” Đào Long Dược tự biết mình không có lập trường, hắn nghĩ một lát rồi bèn buông súng, lấy một chiếc vòng có xâu một viên đạn ra từ trong túi quần rồi đưa tới trước mắt Tạ Lam Sơn, ngụ ý trả lại đồ cho chính chủ, “Tôi nghĩ chắc là cậu đã đưa cho Thẩm Lưu Phi.”
Trên viên đạn có vết máu đã khô, đây vốn là di vật của cha, sau đó anh lại trao cho Thẩm Lưu Phi, mang trong nó là cả một trái tim đang đập.
Tạ Lam Sơn nheo mắt nhìn chằm chằm chiếc vòng, chắc chắn Thẩm Lưu Phi đã gặp nạn rồi.
“Cậu biết đấy, lập công lớn thì sẽ có thể được giảm án, dù cậu là… là Diệp Thâm thì cũng có thể không bị…” Đào Long Dược không nói nổi nữa, nghe kiểu gì cũng thấy việc khơi thông mang tính giao dịch này quá hẹp hòi.
“Ồ, vậy sao?” Lúc này vẻ mặt hứng thú mới lộ ra, Tạ Lam Sơn thu lại ánh mắt mơ hồ, anh nhìn qua hai bên rồi ngoắc ngón tay bảo Đào Long Dược tiến lại gần mình, “Cậu qua đây nói rõ ràng cho tôi nghe, rốt cuộc là như nào.”
“Lăng Vân bị Mục Côn bắt, bị tra tấn rất thê thảm. Mục Côn hack vào mạng nội bộ của cục thành phố và phát sóng video trực tiếp, nói rằng nếu cậu không tới tìm gã trong ba ngày thì gã sẽ cứa cổ giế t chết Lăng Vân…”
Đào Long Dược vừa nói vừa đi tới trước mặt Tạ Lam Sơn. Hắn đã buông bỏ đề phòng, nhưng không ngờ đối phương lại đột ngột ra tay, mạnh mẽ đẩy hắn ra.
Ngay lúc đó có một chiếc xe tải lao tới, nếu không phải phản ứng nhanh nhạy và kịp thời lăn trên mặt đất thì Đào Long Dược có thể bị đè bẹp nát bét tại chỗ.
Đến khi hắn đứng dậy với bụi đất dính đầy người và sự bàng hoàng chưa tiêu tan, Tạ Lam Sơn đã mất hút. Không những không thấy người đâu, ngay cả sợi dây chuyền và súng lục của hắn cũng bị anh cướp mất.
Hết chương 154.
*Chó chăn cừu Border Collie
Zen: Tình tiết mất trí nhớ không phải máu chó phim truyền hình Hàn Quốc mà là để thúc đẩy mạch truyện chính, sẽ nhớ ra sớm thôi. Ngoài ra chương trước đề cập tới nhân cách còn lại trong Tạ Lam Sơn không phải nhân cách anh mong muốn thực ra là nói đến Diệp Thâm, vì nếu là Diệp Thâm thì Tạ Lam Sơn đã thoải mái hơn chứ không còn bị ràng buộc nữa, tiếc là anh vẫn là anh, cuối cùng người ở lại vẫn là một Tạ Lam Sơn có thêm ký ức của Diệp Thâm, một Tạ Lam Sơn yêu Thẩm Lưu Phi mà thôi.