Sau khi vết thương do súng bắn trên vai được khâu lại, Tạ Lam Sơn bị nhốt vào phòng giam của cục thành phố. Việc xảy ra quá kỳ khôi, cấp trên còn phải họp, họp xong lại họp tiếp rồi mới quyết định rốt cuộc nên xử lý anh như thế nào.
Một phòng đơn chỉ rộng năm mét vuông, ánh đèn trắng lạnh lẽo, camera giám sát chặt chẽ trên đỉnh đầu, đối diện anh còn một “hàng xóm” nữa. Một tên nghiện thường xuyên bán và hút ma t úy, một tên lưu manh trộm chó trộm gà, gần đây tái phạm nên đã bị Tiểu Lương bắt giữ để “giáo dục tố chất”. Tạm thời trong phòng tạm giam chỉ có hai người bọn họ, có vẻ như người đàn ông kia cảm thấy phát ngán với việc bị giam một mình nên vừa thấy Tạ Lam Sơn bước vào là đã phấn khích như có thêm bạn. Nhân viên cảnh sát vừa ra ngoài là hắn đã muốn làm quen với anh, nhưng từ đầu đến cuối anh lại không mảy may phản ứng.
Tạ Lam Sơn yên lặng ngồi dựa vào tường, gương mặt tái mét nhợt nhạt, mắt không chớp người cũng bất động như thể linh hồn đã rời khỏi cơ thể từ rất lâu. Anh giữ nguyên tư thế không nói không động đậy rất lâu, lâu đến mức biến thành một pho tượng Bồ Tát màu trắng bằng sứ, chỉ là gương mặt vẫn còn vương sát khí tàn bạo.
Người đàn ông kia tầm ba mươi tuổi, thấp hơn nhưng cũng vạm vỡ hơn Tạ Lam Sơn, đầu cua mắt to trông có vẻ đầy sức sống, chẳng qua khóe mắt lại cụp xuống nên trông ánh mắt không được sáng. Không chịu được sự yên lặng trong phòng giam, hắn áp mặt vào hai song sắt ngăn cách rồi chủ động giới thiệu bản thân với Tạ Lam Sơn: “Này người mới, tôi tên là Tang Nhất Phong, cậu tên là gì?”
Tạ Lam Sơn không đáp lời hắn mà chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh nghe thấy xa xa có tiếng chuông truyền tới, mỗi ngày vang lên vào đúng sáu giờ. Nghe nói cửa hàng bách hóa gần đó bị ma ám, thầy phong thủy phán rằng chỉ có chơi loại nhạc này vào thời điểm này thì mới có thể xua đuổi tà khí. Tạ Lam Sơn cảm thấy rất thân quen với âm thanh này, vì nếu không có án lớn thì mỗi khi tiếng chuông ấy vang lên cũng là lúc bọn họ tan làm.
Người nọ vẫn nhiệt tình nói chuyện, còn ghé mặt lại nói: “Trông cậu cũng cơ bắp phết nhỉ, làm thế nào vậy? Chắc không phải lăn lộn đầu đường xó chợ như tôi đâu ha.”
Tạ Lam Sơn vẫn không trả lời. Anh biết sau năm phút nữa, một chiếc xe buýt tuyến 785 sẽ nhanh chóng vào bến, phong cách lái xe của bác tài như đang vội đi đầu thai, lần nào cũng phải đến tận khi vào sát bến đỗ mới thèm phanh gấp; còn cách đó hai trăm mét là một trường tiểu học quốc tế, đám con nít tiểu học sẽ ùa ra khỏi trường như đàn ong tìm mật. Anh đã quá quen thuộc với từng viên gạch viên ngói, từng ngọn cây cọng cỏ trong cục thành phố.
Phòng tạm giam của cục thành phố không bắt mặc áo khoác ba lỗ màu vàng, Tạ Lam Sơn vẫn mặc chiếc sơ mi trắng của mình, cổ áo phanh rộng, tóc dài hơi rối, nom anh trông khá suy sụp. Từ góc nhìn của mình, Tang Nhất Phong có thể thấy cái cổ thon dài cùng với cơ ngực cường tráng mơ hồ lộ ra, hắn nhìn Tạ Lam Sơn chằm chằm, cảm giác như chưa bao giờ thấy người đàn ông nào đẹp đến thế, chỉ thiếu điều nuốt nước bọt.
Quan sát một hồi thì hắn đã có phán đoán, thế là lại càng bám riết không tha, liên tục gặng hỏi: “Nhà cậu còn ai không? Cậu chưa kết hôn nhỉ, chắc có bạn gái rồi chứ?”
Tiếng “bạn gái” ấy đã gọi được linh hồn nhỏ bé của Tạ Lam Sơn về, anh đột ngột mở to mắt, quay đầu lại nhìn đối phương.
Thời gian ở phòng đối diện như chững lại vài giây, Tang Nhất Phong hoảng sợ, ánh mắt người này vừa u ám vừa lạnh lùng, giống như đã từng giết người.
Sau đó Tạ Lam Sơn chợt đứng bật dậy, không buồn quan tâm vết thương mới khâu lại bên vai, anh bám chặt lấy song sắt rồi gào lên: “Đào Long Dược! Đào Long Dược!”
Thực ra đội trưởng Tiểu Đào đang ngồi ngẩn người ngay bên ngoài, vì thế đương nhiên cũng bị tiếng gọi kéo tới, ngay khi đối mặt với Tạ Lam Sơn, người kia lại bất chợt sửa lời, khách sáo gọi hắn là “Đội trưởng Đào”.
Đào Long Dược thấy Tang Nhất Phong lấm lét thò đầu ra hóng như ăn trộm thì bắt ngay được đối tượng để giận cá chém thớt, hắn đanh giọng quát lớn: “Ngồi xuống, làm gì đó hả!”
“Đội trưởng Đào, tôi muốn hỏi thăm cậu một chuyện.” Bốn mắt chạm nhau, thái độ của Tạ Lam Sơn quá đỗi xa cách và khách sáo, chỉ thiếu mỗi cúi người hành lễ mà thôi.
Đào Long Dược cảm thấy hơi khó chịu, khó chịu đến mức cổ họng đắng ngắt. Hắn và Tạ Lam Sơn đã quen nhau hơn hai chục năm, xưng hô với nhau vẫn luôn tùy ý, bình thường tên này đều gọi hắn là “lão Đào”, lúc thân thiết thì gọi “Long Diệu”. Nhưng giờ người đàn ông này lại gọi hắn là “đội trưởng Đào”, rõ ràng là đang vạch ra khoảng cách giữa hai người họ.
Đào Long Dược khó khăn mấp máy môi: “Chuyện gì, cậu nói đi.”
Dường như hoàn toàn không để ý thấy vẻ không vui và gượng gạo của đối phương, Tạ Lam Sơn hỏi: “Hôm nay là ngày bao nhiêu?”
Đào Long Dược nói: “Mùng hai.”
Tạ Lam Sơn biến sắc, anh lại hỏi: “Tháng Hai à?”
Đào Long Dược rất muốn bật cười, thầm nghĩ tên này ngồi tù đến độ ngu luôn rồi, nhưng nghĩ tới lập trường và thân phận hiện tại của cả hai, hắn lại kiềm chế và để lộ ra vẻ mặt khó coi như vừa khóc vừa cười: “Đương nhiên là tháng hai.”
Nhớ lại ngày hôm đó, Tạ Lam Sơn bỗng sốt ruột lo lắng, anh hỏi: “Thẩm Lưu Phi đâu? Thẩm Lưu Phi ở đâu?”
Đào Long Dược thở dài: “Anh ta vẫn còn ở Thái chưa về, nếu về rồi chẳng nhẽ lại không tới thăm cậu hay sao?”
Một cảm giác bất an mãnh liệt đột nhiên dâng lên trong lòng, Tạ Lam Sơn quả quyết lắc đầu: “Anh ấy không thể vẫn còn ở Thái được!”
Thẩm Lưu Phi không trở về. Không thể có chuyện Thẩm Lưu Phi biết anh đang gặp nguy hiểm mà còn nuốt lời không về.
Anh có linh cảm mơ hồ, rằng Thẩm Lưu Phi đã gặp chuyện.
Đào Long Dược thấy Tạ Lam Sơn thất thần không nói gì suốt một lúc lâu thì chợt nhớ ra lý do hắn muốn tới tìm anh: “Vừa khéo định nói với cậu chuyện này, chú cảnh sát mà cậu quen ở Thái đã gặp sự cố rồi.”
“Sự cố gì?” Tạ Lam Sơn mở to mắt đầy kinh hãi, tim cũng như hẫng một nhịp.
“Hi sinh rồi, đã tìm được thi thể. Xe lật dưới đường núi, bị đất lở chôn vùi một nửa, có tổng cộng ba thi thể bao gồm cả cảnh sát tên Song Saa kia.” Đào Long Dược lại thở dài, “Nghe bên cảnh sát nói khả năng cao việc này có liên quan tới Mục Côn.”
Tạ Lam Sơn lại rơi vào im lặng trầm tư, người cứng đơ bất động, vậy nên dù Đào Long Dược có gọi anh mấy lần, anh cũng không hề phản ứng.
Điện thoại đổ chuông trong túi quần, Tô Mạn Thanh đang giục hắn tới bệnh viện xem tình hình lão Đào. Lão Đào đã biết tình hình hiện tại của Tạ Lam Sơn, vì quá sốc mà lại ngã bệnh.
Đào Long Dược không dám cãi lời vợ nên đành thất thểu ra ngoài.
Đi được vài bước thì hắn dừng chân và quay đầu lại nhìn Tạ Lam Sơn, còn anh dường như cũng đã hoàn hồn, bình tĩnh giương mắt nhìn lại hắn.
Tóc Tạ Lam Sơn đã rất dài, xõa xuống dưới vai, càng làm đường nét anh tuấn vốn có trở nên hấp dẫn hơn. Trên mặt anh luôn để lộ nụ cười mỉm như đang mỉa mai chế giễu, lúm đồng tiền nơi khóe môi khi ẩn khi hiện, đẹp như mỹ nhân trong tranh sơn dầu hay trên màn ảnh. Đào Long Dược chấn động trước cái đẹp ngập tràn cảm giác kinh kịch này, đồng thời cũng thấy thất vọng sâu sắc, rằng tại sao hắn không nhận ra sự thay đổi của người này sớm hơn.
“A Lam, tôi…” Đào Long Dược ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói ra, “Tôi không cố ý làm tổn thương cậu, tôi mãi mãi coi cậu là anh em.”
Tạ Lam Sơn nhìn Đào Long Dược bằng ánh mắt hơi khinh thường, khóe miệng anh nhếch lên khinh khỉnh: “Xin ghi nhận trong lòng.”
Anh lại ngồi về góc tường, vẫn là gương mặt không ham không muốn, không nắng không mưa, khuỷu tay chống lên đầu gối, hai bàn tay đan vào nhau đỡ lấy cằm.
Lúc này trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Anh muốn rời khỏi đây và đi tìm Thẩm Lưu Phi.
Điện thoại lại phát ra tiếng chuông thúc giục, Đào Long Dược nhìn Tạ Lam Sơn lần cuối, sau đó thở dài một hơi, hắn sờ vào túi quần rồi vội vàng quay đầu bỏ đi.
Tang Nhất Phong chắc chắn đội trưởng Tiểu Đào đã đi rồi mới lại ló đầu qua phòng giam của Tạ Lam Sơn, hắn kinh ngạc hỏi: “Sao… cậu, cậu là cảnh sát hả?”
Tạ Lam Sơn không thèm nhìn hắn, anh không trả lời mà chỉ hỏi lại: “Sao anh lại vào đây?”
Tang Nhất Phong gãi đầu: “Tội nhỏ thôi, bán tí thuốc.”
Tạ Lam Sơn nhướng mày: “Bán tí thuốc?”
Tang Nhất Phong thành thật đáp: “Băng đỏ, tầm hơn một ngàn gram.”
Hai chữ này làm lông mày anh càng nhíu chặt hơn, bán ra hơn một ngàn gram băng đỏ là đủ để xử bắn rồi, Tạ Lam Sơn lạnh lùng hỏi: “Thế mà là tội nhỏ à?”
Tang Nhất Phong cười khúc khích: “Tôi bán đồ giả thôi, tôi tự làm, nhìn ngoài không nhận ra, thực chất không có hại.”
Tạ Lam Sơn hờ hững nói: “Giải thích pháp luật* đã nói, buôn bán và tàng trữ ma t úy giả nên bị kết án và xử phạt giống với tội buôn bán và tàng trữ ma t úy (chưa thực hiện được), dù không bị bắn chết thì cũng sẽ chung thân.”
*Giải thích pháp luật là thuật ngữ dùng để chỉ một quá trình xác định ý nghĩa đúng của một văn bản luật/pháp luật. Đây là một quy trình được thực hiện bởi chủ yếu là cơ quan tư pháp, trên nền tảng một số nguyên tắc nhất định, nhằm xác định ý nghĩa của một quy định pháp luật và áp dụng vào giải quyết một vụ việc cụ thể, trong trường hợp quy định đó chưa rõ nghĩa.
Anh đang cố ý lừa gạt người này, trường hợp bán ma t úy giả rất hiếm và vẫn còn nhiều tranh cãi trong lĩnh vực tư pháp về cách kết án.
Tang Nhất Phong kêu to một tiếng, vẻ mặt và động tác của hắn hơi phô trương nên lập tức bị Tạ Lam Sơn ngăn lại.
“Đừng ầm ĩ, cũng đừng nhìn xung quanh.” Tạ Lam Sơn liếc mắt về hướng camera chếch trên đỉnh đầu, anh nói mà môi gần như không mấp máy, “Nếu anh không muốn bị bắn chết, tôi có thể đưa anh ra ngoài.”