*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ xem những bức ảnh chụp hiện trường thì không đủ để phá án, Song Saa rất tin tưởng vào năng lực của Tạ Lam Sơn, ông ta cố ý mở cửa sau đưa anh tới hiện trường phát hiện vụ án đang bị phong tỏa.
Tạ Lam Sơn cẩn thận tìm bằng chứng trong nhà, chú ý tới từng ngóc ngách một, dù manh mối nhỏ như tơ nhện cũng không thoát khỏi tầm mắt anh.
Anh phát hiện lẽ ra cái tủ chạm khắc tinh xảo phải được đặt ở góc nhà chứ không phải đối diện cửa ra vào. Vì lớp bụi để lại đã đánh dấu vị trí ban đầu của nó, lớp bụi mới thì chưa kịp phủ lên. Ngoài ra từ dấu vết kéo lê rất nhỏ của đồ đạc trên mặt đất, có thể thấy bài trí của những món đồ này không phải do sở thích đặc thù của chủ nhà mà gần đây Anucha đã cố ý thay đổi.
“Trong vụ án mạng, nếu như nạn nhân không chết ngay sau một đòn thì bình thường sẽ để lại ám hiệu trước khi tử vong để chỉ điểm hung thủ, nhưng ám hiệu tử vong này không nhất thiết phải được để lại vào ngày gây án.” Tạ Lam Sơn ngồi xổm xuống trước cái tủ, vừa tiếp tục tìm manh mối vừa nói với Song Saa đằng sau, “Theo lời khai của hàng xóm, nếu Anucha đã biết bản thân có thể bị giết từ sớm, vậy thì gã đã thay đổi bố trí đồ dùng trong nhà hòng lưu lại chứng cứ quan trọng chỉ ra hung thủ ở nơi dễ thấy nhất.”
Vừa dứt lời thì lại có thêm thu hoạch. Anh nhìn thấy một vật nhỏ dưới cái tủ, anh cúi người ỷ thế tay dài để lấy, tay đeo găng cao su mò ra được một hạt gỗ. Hạt gỗ này được sơn màu trắng, lớn hơn móng tay cái của anh và được đục lỗ hai đầu.
Xác nhận không còn gì dưới gầm tủ, Tạ Lam Sơn đứng dậy đưa hạt gỗ trắng cho Song Saa.
Không ai động vào đồ đạc tại hiện trường, chiếc bàn tính đồ chơi nhiều màu vẫn còn nằm trên cái tủ cổ, Song Saa cầm hạt gỗ trắng lên để so sánh với những hạt gỗ khác trên bàn tính, kích cỡ và hình dạng thống nhất với nhau, đây chắc hẳn là hạt gỗ trên thanh thứ bảy.
Ông ta hỏi Tạ Lam Sơn: “Cái này nói lên điều gì?”
Tạm thời Tạ Lam Sơn cũng chưa đoán được hàm ý của nó, anh li3m khóe môi như một con báo thòm thèm chưa no, không đáp lại một lời.
“Sáu con số, có khi nào là mật mã két sắt gì đó không?” Song Saa hỏi xong thì cũng tự lắc đầu, ông ta thở dài nói, “Tôi đã tìm khắp nhà Anucha rồi, không phát hiện chỗ nào cần đến mật mã cả. Thử hết từ máy tính đến điện thoại của gã đều vô dụng, hơn nữa cũng không thấy gã có két sắt gửi ngân hàng, thật sự không có tí manh mối nào.”
Tạ Lam Sơn đăm chiêu rồi nói: “Cảnh sát dù không cần mật mã vẫn có thể mở được những thiết bị như máy tính, điện thoại hay két sắt, không việc gì phải cố ý để lại thông tin này.”
Phân tích từ “ám hiệu tử vong” thì quả thực không cần làm việc thừa thãi đó, Song Saa gật đầu: “Cũng phải, vậy rốt cuộc sáu con số này đại diện cho điều gì?”
“679234… 679234…” Tạ Lam Sơn đi lòng vòng quanh nhà, lẩm bẩm lặp đi lặp lại dãy số này, sau đó anh chợt ngẩng đầu, nhìn về phía cái đồng hồ treo tường kiểu cổ treo ngay trên tủ gỗ.
Anh nhướng mày hỏi Song Saa: “Giờ là mấy giờ rồi?”
Song Saa trả lời: “Hai giờ bốn mươi phút chiều, sao thế?”
Tạ Lam Sơn nhếch chiếc cằm xinh đẹp, dùng ánh mắt để chỉ vào cái đồng hồ trên tường: “Chú nhìn đi.”
Thời gian trên đồng hồ treo tường đang dừng lại ở một giờ bốn mươi bảy phút sáng, khả năng cao là có người đã cố ý không cho nó chạy tiếp nữa.
“Một giờ bốn mươi bảy phút… 147… 147…” Tạ Lam Sơn đưa tay lên vuốt cằm và tự lẩm bẩm một mình, bỗng nhiên đôi lông mày anh giãn ra, như sương mù đã tan đi trong tầm nhìn, đôi mắt anh sáng lên, hơn nữa càng ngày càng sáng.
“Bảy thanh gỗ trên bàn tính đồ chơi không đủ để biểu thị chín chữ số, mà biểu thị sáu chữ số thì lại quá nhiều, vậy nên Anucha đã bỏ đi một thanh, hạt gỗ màu trắng rơi dưới đất chính là bằng chứng.” Khóe môi Tạ Lam Sơn tự tin cong lên, lại càng tự tin vào suy luận của mình, anh nói với cảnh sát già Song Saa, “Đây không phải là mật mã sáu con số, mà là một tín hiệu tử vong chín số.”
Song Saa còn chưa bắt kịp được: “147679234, thêm ba số nữa đại diện cho điều gì?”
Tạ Lam Sơn không trả lời, anh phấn chấn đi tới trước cái tủ, cúi người dùng mặt tủ làm bàn, sau đó vươn tay ra đằng sau: “Chú có giấy bút không?”
Song Saa lần mò trong túi, tìm được giấy bút rồi đưa cho anh.
“Chú đã nói Anucha là giáo viên dạy hóa, vậy chúng ta hãy áp dụng bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học đơn giản nhất để nhìn thử xem sao.” Tạ Lam Sơn viết chín con số xuống giấy rồi bắt đầu suy tư, phải sắp xếp và tạo ra những từ có ý nghĩa, anh dùng bút chia từng số ra, vừa vẽ vừa nói, “14 là Silic, ký hiệu hóa học là Si, 7 là Nitơ, ký hiệu hóa học là N, 67 là… 67…”
Sốt sắng quá nên không nghĩ đến chuyện lên mạng tra, Tạ Lam Sơn nhấn ngón trỏ vào ấn đường, gõ mấy cái xong cũng tự nhớ ra. Hoặc phải nói một ký ức khác trong não của anh đã nhớ ra.
“67 là Honmi, ký hiệu là Ho, 92 là Urani, ký hiệu hóa học là U, 34 là Seleni, ký hiệu là Se… Ghép những chữ cái này với nhau sẽ là…” Tạ Lam Sơn nhanh chóng viết một cụm từ xuống giấy, sau đó quay lại giơ ra trước mặt Song Saa.
SIN HOUSE.
“Hình như, hình như cái này là…” Nhìn hai từ tiếng Anh nguệch ngoạc này, Song Saa phản ứng ngay lập tức và hô lên, “Đây là tên của một quán bar múa thoát y trên phố bar!”
Vừa dịch được ám hiệu tử vong của Anucha thì một người tiến vào từ ngoài cửa, bước chân nặng trịch như trống trận.
Người đàn ông mặc đồ cảnh sát, vóc người to con, đôi mắt chỉ liếc qua thôi cũng phải chú ý. Mắt anh ta vừa to vừa sáng, còn trong veo không hề hợp tuổi.
Song Saa giới thiệu với Tạ Lam Sơn, ông ta chỉ vào người cảnh sát cao lớn vai rộng này và cười nói: “Đây là cộng sự của tôi, cảnh sát Khang Tín. Cậu ấy là người Hoa, tiếng Trung của tôi phần lớn đều học từ cậu ấy đấy, cũng có thể coi là thầy của tôi nhỉ.” Ông ta lại quay sang giới thiệu Tạ Lam Sơn cho Khang Tín, nói là cảnh sát hình sự tới từ Trung Quốc, bọn họ quen nhau qua một nhiệm vụ truy quét tội phạm ma t úy, năng lực của Tạ Lam Sơn cực kỳ xuất sắc.
Ông ta còn nói anh là cảnh sát dịu dàng và bao dung nhất mình từng gặp, đôi khi còn không giống cảnh sát mà giống Bồ Tát từ bi nhân hậu hơn.
Đây là lời đánh giá cao nhất từ miệng một Phật tử. Tám chín năm về trước, khi Tạ Lam Sơn chấp hành nhiệm vụ nằm vùng, tiếng Trung của Song Saa đã rất tốt rồi, có thể thấy lời giới thiệu của ông ta về cả hai bên đều rất khách sáo và khiêm nhường, đồng thời cũng pha lẫn đôi phần phô trương. Tạ Lam Sơn nhìn vị cảnh sát kia theo lời ông ta, sau đó bỗng nhiên nhướng mày hỏi như thuận miệng: “Cảnh sát Khang Tín, vết thương trên mặt anh là sao thế?”
Vẻ mất tự nhiên thoáng qua trên mặt anh ta, Khang Tín nâng tay sờ lên vết tụ máu trên xương gò má của mình, sau đó nhanh chóng giải thích: “Bắt trộm trên đường, võ nghệ không bằng người ta, vừa bị đánh thành thế này còn vừa để tên trộm chạy mất.”
“Thế thì tên trộm này giỏi thật đấy!” Song Saa rất ngạc nhiên, “Cậu là cao thủ số một số hai trong sở chúng ta mà.”
“Cao thủ đâu ra chứ, chỉ khua khoắng tay chân một tí thôi.” Khang Tín xua tay liên tục, ánh mắt đối diện với Tạ Lam Sơn rồi lại nhanh chóng dời đi.
Dựa vào khứu giác nhạy bén của cảnh sát khi phá án, Tạ Lam Sơn mơ hồ cảm thấy người này đang giấu giếm gì đó nhưng tạm thời không nói rõ ra được, anh chỉ tủm tỉm nhìn kỹ biểu cảm khác thường trên mặt đối phương và hỏi: “Lúc này cảnh sát Khang Tín mới có mặt ở đây, anh có ý tưởng gì cho vụ án này không?”
“Con gái của Khang Tín bị bệnh rất nặng, đang trong tình trạng nguy cấp nên thỉnh thoảng cậu ấy sẽ xin nghỉ phép vì con gái, lãnh đạo cũng thông cảm cho cậu ấy.” Song Saa nói đỡ, “Cậu ấy không tham gia nhiều vào vụ án này, nhưng A Khang cũng là một cảnh sát tốt như cậu vậy, tôi không biết cậu đã xem tin tức về một người đàn ông cầm dao xông vào cục cảnh sát với tâm lý cực kỳ kích động hay chưa, một cảnh sát thay vì lựa chọn nã súng vào người đó một cách hợp pháp đã tiến lên cho người kia một cái ôm.”
“Tôi thấy rồi.” Đúng là Tạ Lam Sơn đã nhìn thấy tin tức này, vì nó quá mới lạ nên cả tổ trọng án còn từng tranh luận một hồi. Nhưng dù đây có phải cách giải quyết thỏa đáng nhất hay không thì đúng là cảnh sát đó đã cảm hóa được một người đàn ông đang tuyệt vọng, cứu được một mạng người.
Không chờ vị cảnh sát già nói tiếp, Khang Tín đã ngượng ngùng cúi đầu, nhìn không giống như đang giả vờ khiêm tốn, có vẻ anh ta thật sự cảm thấy chuyện này không đáng để nhắc tới: “Tin từ đời nào rồi, nhắc lại làm gì?”
Thực ra không cần Song Saa giải thích thì Tạ Lam Sơn cũng biết phản ứng của bản thân hơi quá khích, như thể rời xa Thẩm Lưu Phi là anh bắt đầu trông gà hoá cuốc, nhìn ai cũng thấy có ý đồ thù địch. Tự ngăn lại cảm giác nghi ngờ của bản thân, anh giơ tay về phía Khang Tín rồi nghiêm túc tự giới thiệu: “Hán Hải Trung Quốc, cảnh sát Tạ Lam Sơn.”
Khang Tín mỉm cười rồi cũng đưa tay ra: “Băng Cốc Thái Lan, cảnh sát Khang Tín.”
Băng Cốc nắng nóng nên tối muộn, bốn giờ chiều mà bầu trời vẫn xanh ngắt không một gợn mây. Xe cộ ngược xuôi khi đi khi dừng, một nơi giống như thiên đường hạ giới, du khách đông nườm nượp như thủy triều. Tạ Lam Sơn ngồi trên xe của Song Saa đi theo bọn họ về sở cảnh sát, anh vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ trong suốt hành trình tắc nghẽn hỗn loạn này, nhìn kỹ từng gương mặt với đủ biểu cảm bên ngoài hòng tìm kiếm người mà anh mong mỏi.
Xa xa có một người chỉ nhìn thấy mặt bên lướt qua trước mắt tựa như một cái bóng thoáng qua, bóng hình ấy rắn rỏi kiên cường, vừa cô độc lại vừa ngạo mạn, thật sự rất giống Thẩm Lưu Phi.
Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, người đó đã biến mất, chỉ còn lại những gương mặt xa lạ giữa đám đông. Vừa nãy Tạ Lam Sơn suýt nữa cụng đầu vào trần xe vì kích động, lúc này lại ngồi phịch xuống đầy ủ rũ.
Chắc là nhìn nhầm rồi.
Nghĩ đến việc có lẽ sẽ không tìm được người kia, anh lại nhìn dòng người trên đường, già trẻ gái trai chẳng thiếu người nào, càng nhiều người lại càng làm anh thấy cô đơn và sợ hãi hơn, chẳng hiểu sao làm anh chợt thấy ớn lạnh bủn rủn toàn thân. Cảm giác lạnh lẽo này thẩm thấu vào da, len lỏi vào từng khớp xương, cuối cùng làm máu anh đông lại, tay chân cứng nhắc. Tạ Lam Sơn dựa vào cửa sổ, vô thức ôm lấy vai mình, chỉ là một chút nhiệt độ trên da, tự mình truyền ra, tự mình hấp thụ, vậy là đủ rồi.
Anh lặng lẽ lẩm bẩm, anh họ Tiểu Thẩm, em nhớ anh lắm.
Tiến vào sở cảnh sát, còn chưa kịp ngồi xuống thì Tạ Lam Sơn đã hết cả hồn trước một người đàn ông có gương mặt giống hệt Khang Tín.
Nghe Song Saa giới thiệu thì đây là cảnh sát trưởng Khang Thái, anh trai sinh đôi của Khang Tín.
Thoạt nhìn thì hai anh em trông giống hệt nhau, nhưng sau khi nhìn kỹ hơn, có thể dễ dàng phân biệt cả hai từ phong thái, cử chỉ và quần áo của họ. Khang Tín vạm vỡ cường tráng, khuôn mặt và thần thái nhìn có vẻ chân chất hào sảng, thậm chí còn hơi tuềnh toàng luộm thuộm. Nhưng Khang Thái thì khác hoàn toàn.
Hắn ta gầy hơn một chút, mái tóc vuốt nếp mượt mà, cả người nhìn bóng bẩy như bôi dầu trên người trát phấn lên mặt. Còn chưa lại gần đã thấy một luồng gió thơm đập thẳng vào mặt, làm người ta ngứa mũi sặc sụa.
Có vẻ như hai anh em nhà này không thân thiết gì, anh trai hoàn toàn ngó lơ em trai, chỉ liếc mắt qua Tạ Lam Sơn rồi chất vấn Song Saa đang chào hỏi: “Ai đây?”
Song Saa giới thiệu với cảnh sát trưởng nhà mình, đây là cảnh sát hình sự Tạ Lam Sơn ở Trung Quốc, trước đây cũng là thành viên của Lam Hồ, nếu cảnh sát hai nước đang triển khai hợp tác thì cứ để anh giúp đỡ tham mưu trong vụ án của Anucha.
“Làm gì vậy hả, người đến lại còn phải chia làm hai tốp, có mình cảnh sát Trung Quốc bọn họ phá được án chắc?” Khang Thái móc khăn tay lụa ra lau mồ hôi trên mũi, dù mất kiên nhẫn nhưng cũng không thể tỏ ra tức giận, hắn ta chỉ bực bội thả một câu, “Đội viên của Lam Hồ cũng sắp tới rồi, xốc lại tinh thần chuẩn bị cho tử tế, đừng làm mất mặt tôi trước mặt người ngoài.”
Hết chương 129.
*Chúng ta có thể “tha hoá” nhưng hoá không tha cho chúng ta:))