Tạ Lam Sơn đuổi theo ra khỏi khách sạn, tiếc là anh đã chậm một bước, thế giới mênh mông như vậy đã chẳng còn bóng hình ấy nữa, gọi điện thoại cũng thấy thông báo người kia đã tắt máy.
Mang theo hơi men, anh cứ chạy, chạy mãi, chạy đến khi cạn kiệt sức lực mới thôi. Đèn của hàng ngàn hàng vạn căn nhà sáng lên, ánh trăng lập lờ ẩn hiện sau những tầng mây lơ lửng, trông giống như một con mắt lặng lẽ mở ra trên bầu trời, ánh nhìn màu bạc rót tràn mặt đất.
Tạ Lam Sơn gập người thở hồng hộc, hai tay chống xuống đầu gối, anh lớn tiếng kêu gào như muốn xả hết ra:
Thẩm Lưu Phi.
Tạ Lam Sơn về nhà mới phát hiện Thẩm Lưu Phi không hề trở về, anh lại chạy tới căn hộ cho thuê hồi đầu của y nhưng khách thuê mới đã vào ở rồi, cũng không thấy y đâu nữa. Tạ Lam Sơn luống cuống tìm y cả một đêm, đến tận gần sáng mới quay về nhà, nằm xuống thiếp đi.
Nhưng khi nằm vật ra trong bóng tối, nỗi cô độc và mệt mỏi ùn ùn kéo tới, anh lại không ngăn nổi mình gọi tên Thẩm Lưu Phi. Trước khi hỗn loạn chưa phân, chân tướng chưa rạch ròi, trong trái tim anh vẫn luôn có một lỗ máu, mà y chính là chỗ dựa để anh chống lại sự cô đơn và là niềm an ủi để xua tan mệt mỏi, vẫn luôn là thế.
Vậy nên anh cứ lặp đi lặp lại tên y khi dùng tay an ủi chính mình.
Từng tiếng mặc niệm trong miệng, ngón tay vỗ về chơi đùa d**ng v@t, cho đến khi xuất tinh anh lại thật sự gọi thành tiếng.
Từng đợt dịch trắng b ắn ra, âm cuối vỡ vụn xuyên thấu màn đêm, sau đó hòa vào bóng tối vô tận, mê mang không rõ.
Hai ngày trôi qua vẫn không thấy bóng dáng đâu, liên lạc cũng không được, lúc này Tạ Lam Sơn mới bắt đầu lo lắng, nghĩ người này đã quyết định rời đi, anh vội vàng tận dụng quan hệ nghề nghiệp của mình để điều tra hướng đi của Thẩm Lưu Phi.
Ai ngờ kết quả là người này đã lên máy bay rời đi ngay đêm Đào Long Dược kết hôn, nhưng không phải về Mỹ mà là sang Thái Lan.
Tạ Lam Sơn nhanh chóng nhớ đến Đường Tiểu Mạt, xem ra Thẩm Lưu Phi đã phát hiện ra đầu mối mới gì đó nên mới vội vã ra nước ngoài tìm cô nàng.
Bất kể có phải y muốn hay không, đi Thái Lan vẫn tốt hơn là đi Mỹ, tâm trạng Tạ Lam Sơn thoải mái hơn một chút, anh bèn tranh thủ ra quyết định cũng sẽ tới Thái Lan.
Xin nghỉ phép phải được sự đồng ý của lãnh đạo, nhưng Đào Quân bệnh nặng mới khỏi vẫn chưa quay về quản lý, Đào Long Dược mới kết hôn không thể quấy rầy, nếu gửi đơn thẳng lên cục phó Lưu thì không biết sẽ bị lão dùng dằng trì hoãn bao lâu. Tạ Lam Sơn nghĩ dù sao mình cũng đã bị đình chỉ công tác tạm thời, anh quyết định ném lại một tờ giấy rồi biến thẳng.
Bên kia Tạ Lam Sơn đã tự quyết định đi Thái, bên này phòng công an tỉnh cũng đang chuẩn bị điều động nhân sự đi tới cùng một nơi, dù sao thì cũng có một ngôi sao nổi tiếng mất tích ở nước ngoài, gì thì gì vẫn phải tìm người về.
Các thành viên Lam Hồ là người được lựa chọn, dù sao thì bọn họ cũng đã chiến đấu với tội phạm ma t úy xuyên biên giới trong một thời gian dài nên hiểu biết khá rõ về tình hình hai nước Thái-Myanmar, so với những người khác trong đội ngũ công an, bọn họ có thể phối hợp với cảnh sát địa phương tốt hơn và từ đó thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi Tùy Hoằng bị cách chức tạm thời, đội trưởng tạm thời của Lam Hồ chính là Trì Tấn, cục trưởng Bành gọi Trì Tấn tới phòng làm việc của mình và giao cho cậu ta nhiệm vụ giải cứu công dân Trung Quốc Ôn Giác.
Không ngờ Trì Tấn lại từ chối chấp hành, cậu ta đáp một chữ “Không” gọn lỏn.
“Nếu đội trưởng không còn giữ chức thì tôi cũng không muốn làm, ngài tìm Lăng Vân, Đồ Lãng hay lão Qua cũng được, dù sao thì ai muốn làm đội trưởng Lam Hồ thì làm!” Có người thì dùng tên thật, có người lại dùng biệt danh, dù sao thì đội trưởng của cậu ta không còn giữ chức thì cậu ta cũng sẽ không vui, mà khi không vui thì chẳng còn nhận ra mình nói gì nữa.
“Cậu thật sự nghĩ vậy?” Cục trưởng Bành rất tức giận trước thái độ của Trì Tấn, còn hỏi lại hai câu có phải cậu ta nghĩ như thế thật hay không. Ông ta giận tím mặt khi thấy người trước mặt thật ấu trĩ nhường này, “Nếu cậu muốn thế thì giờ lột ngay bộ đồ cảnh sát trên người xuống, người không nghiêm túc và yếu đuối như vậy không xứng đáng mặc nó lên người!”
Bành Hoài Lễ cũng là một cảnh sát già với kinh nghiệm phong phú, ông ta vừa uy nghiêm lại vừa hung hãn, quát lớn một tiếng đã khiến lưng Trì Tấn đẫm mồ hôi lạnh. Cậu ta cũng nhận thấy mình ăn nói hơi quá đà, ấy vậy nhưng vẫn nhất quyết không chịu cúi đầu, còn phản bác lại: “Tôi thừa nhận rằng mình ấu trĩ, nhưng tôi yếu đuối ở điểm nào?”
Bành Hoài Lễ cao giọng nói: “Cậu còn chưa phá xong vụ băng đỏ ở Hán Hải đâu, làm việc cái kiểu gian nan bắt đầu nản, không phải yếu đuối thì là gì?”
Mặt Trì Tấn đỏ lên, cậu ta giải thích: “Không phải gian nan bắt đầu nản, nhưng băng đỏ đã đột ngột biến mất khỏi thành phố Hán Hải rồi, toàn bộ manh mối như bị chặt đứt chỉ trong một đêm…”
Bành Hoài Lễ lại trách cứ: “Đừng có viện cớ cho bản thân, mấy tháng qua không có bất cứ manh mối nào là do đội trưởng Tùy của các cậu chỉ huy không ra gì! Chưa nói đến sai lầm cậu ta phạm phải năm đó, mà dù hiện tại thì tôi vẫn có thể cách chức cậu ta dựa trên điều này!”
“Có câu phòng chống ma t úy là một cuộc chiến trường kỳ trong thời bình, những người lính chúng ta phải toàn lực đối phó, giải quyết vụ án là chuyện đương nhiên, nhưng không phải vụ nào cũng có thể giải quyết nhanh chóng một sớm một chiều, chủ tịch Mao đã nói ‘Bàn về đánh lâu dài’ còn gì.” Trì Tấn ghét nhất là nghe người ngoài chỉ trích Tùy Hoằng, ngay cả cục trưởng cũng không được, cậu ta lập tức sầm mặt bĩu môi, để lộ ra vẻ trẻ con không hài lòng, “Dù sao thì đội trưởng của chúng tôi cũng chỉ huy rất tốt, cục trưởng Bành bác bỏ hết những khó khăn khổ sở ở tiền tuyến, còn nói một cách nhẹ nhàng hời hợt như vậy, tôi không phục!”
“Ăn nói kiểu gì đấy? Thằng nhóc thối này bây giờ mất luôn quan niệm về cấp trên cấp dưới rồi hả?” Thật ra Bành Hoài Lễ chưa bao giờ để ý chuyện “phân biệt cấp trên cấp dưới”, ông ta nén cười, vẻ tức giận vẫn còn trên mặt, giọng nói thì đanh thép, “Giờ tôi chỉ hỏi cậu một câu thôi, rốt cuộc cậu có phá được vụ án này không?”
Trì Tấn nghiến răng: “Được.”
Thấy phép khích tướng có hiệu quả, cục trưởng Bành lại hỏi: “Vậy cậu có làm được nhiệm vụ hợp tác giải cứu xuyên biên giới này không?”
Trì Tấn ưỡn ngực ngẩng đầu, nhiệt tình dâng lên: “Tôi làm được.”
“Tốt, đừng quên lời cậu nói hôm nay,” Bành Hoài Lễ rất hài lòng, không nhịn được để lộ nụ cười, “cậu có thể ra ngoài rồi.”
“Nhưng… tôi cũng có một điều kiện.” Thấy ánh mắt đồng ý cho mình nói tiếp của người trước mặt, Trì Tấn mạnh dạn đứng thẳng lưng, “Tôi chiến đấu vì tổ quốc và gia đình, cũng chiến đấu vì đội trưởng, nếu tôi có thể phá cả hai vụ án này, liệu có thể phục chức cho đội trưởng của tôi không?”
“Cậu còn cò kè mặc cả với tôi nữa?” Bành Hoài Lễ cũng thấy khó hiểu, rõ ràng chỉ là thằng nhãi hai mươi tuổi non choẹt mà lại dám bàn điều kiện với ông ta, đâu ra chuyện đó? Nhưng thằng nhóc non choẹt này lại giữ vẻ mặt nghiêm túc bất chấp, ngọn lửa hừng hực bừng lên trong mắt lại làm người ta thấy quý mến đôi phần. Bành Hoài Lễ yên lặng nhìn Trì Tấn một hồi, cuối cùng đành gật đầu, “Cho cậu một tháng.”
“Quân tử nhất ngôn!” Trì Tấn khó nén nụ cười, thầm nghĩ thời gian sẽ không chờ đợi ai, cậu ta nhanh chóng quay đầu sải bước ra ngoài.
Cậu ta về căn hộ thuê chung với Lăng Vân, có lẽ Lăng Vân đã nhận được thông báo nên đang sửa soạn hành lý ra nước ngoài.
“Cục trưởng Bành nói thế nào, liệu đội trưởng có được phục chức không?” Cậu lập tức lên tiếng ngay khi thấy Trì Tấn về. Mặc dù Lăng Vân không lo lắng sốt ruột như Trì Tấn nhưng cậu cũng luôn quan tâm đ ến những chuyện liên quan đến Tùy Hoằng.
“Chúng ta phải cố gắng hơn, chỉ cần tìm được nguồn gốc của băng đỏ và cứu được ngôi sao ở Thái Lan về trong một tháng thì đội trưởng sẽ được phục chức.” Hai vụ án không hề đơn giản, Trì Tấn không có đầu mối, cậu ta cởi áo khoác ném lên sofa, bản thân lại đứng bất động không biết đang suy nghĩ gì.
Điện thoại bỗng đổ chuông, cậu ta mở ra xem thì thấy tin nhắn Lưu Minh Phóng gửi tới.
Trì Tấn cũng chẳng muốn qua lại thân thiết với Lưu Minh Phóng, cứ thấy gã này là cậu ta lại khó chịu không rõ vì sao. Nhưng Lưu Minh Phóng lại rất nhiệt tình với cậu ta, đầu tiên là nói trong giới kinh doanh có người bạn ngưỡng mộ danh tiếng của Lam Hồ nên muốn làm quen với cậu ta, sau đó lại bảo muốn nói chuyện với cậu ta về Tạ Lam Sơn.
Chính là chuyện của Tạ Lam Sơn mà đã khiến Tùy Hoằng bị cách chức tạm thời.
Trì Tấn không có hứng thú với mấy người sành sỏi trong giới kinh doanh, nhưng chuyện liên quan tới đội trưởng của mình thì lòng cậu ta lo như lửa đốt, bỗng chốc thấy rối loạn.
Trì Tấn nhắn lại rồi đứng lên, mặc áo khoác một lần nữa rồi dặn Lăng Vân “Tối không cần chờ cửa tôi đâu”, sau đó đi ra ngoài.
Vẫn là quán bar mà Lưu Minh Phóng thường tới, gã thấy Trì Tấn xuất hiện thì lập tức phấn chấn chừa chỗ ra cho cậu ta.
“Tôi sắp phải ra nước ngoài xử lý vụ án rồi, có gì thì nói nhanh lên.” Trì Tấn lạnh lùng lên tiếng, nhắc nhở đối phương rằng thời gian của cậu ta rất quý giá, muốn gì nói luôn.
Lưu Minh Phóng vẫn cười giả lả, chỉ vào tên béo ngờ nghệch bên cạnh rồi nói người bạn này của gã muốn thành lập một công ty xuất nhập khẩu, khi giao vận hàng hóa sẽ có khả năng gặp rủi ro giống như Tinh Hối, chưa biết chừng lớ ngớ lại vào tù, vậy nên muốn nhờ người bạn làm công an hỗ trợ thông quan.
Câu này nghe rõ là vô lý. Tuy rằng công an cũng luôn phấn đấu trên tuyến đầu pháp luật, nhưng về bản lĩnh pháp lý thì cũng không thể bì kịp luật sư, nếu muốn tránh rủi ro về pháp lý trong quá trình mở công ty thì tìm luôn luật sư cố vấn còn đáng tin cậy hơn.
Trì Tấn cố kiên nhẫn giải đáp một vài câu hỏi của bên kia, thấy Lưu Minh Phóng cứ trì hoãn mãi không nhắc đến Tạ Lam Sơn, cậu ta bắt đầu tỏ ra mệt mỏi và muốn rời đi.
Tên béo kia cũng biết linh hoạt xử lý tình hình, lập tức vẫy tay gọi hai cô gái tới, bảo rằng hiếm khi gặp nhau, vui tới bến rồi nói gì thì nói.
Hai cô em xinh đẹp bước ra từ một nhóm gái gọi, Trì Tấn sốt ruột nhìn lướt qua bọn họ, sau đó đột nhiên rùng mình. Cậu ta thấy có một người mặc áo ngắn hở rốn trong nhóm mấy cô gái trẻ đẹp kia, một hình xăm màu đen lộ ra trên bụng.
Hai chữ cái MK được thiết kế rối rắm khác thường giống như dây thường xuân độc.
Cậu ta nhớ rõ Tạ Lam Sơn từng đề cập rằng Mục Côn có thói quen xăm tên mình lên người tình nhân, và thiết kế và phông chữ của hình xăm này giống hệt hình trên người Lang Lệ. Thông tin về hình xăm không bị tiết lộ ra ngoài, cậu ta chỉ nói điều này cho Lưu Diễm Ba trong cuộc họp, hi vọng tổ trọng án của Hán Hải có thêm phương hướng phá án khi tất cả manh mối đã bị chặt đứt.
Niềm vui ập tới, thật sự không uổng phí công sức, Trì Tấn lập tức thay đổi sắc mặt, cậu ta duỗi tay ôm lấy tên béo, bắt đầu gọi anh xưng em với tên này.
“Tôi có thể đổi cô gái khác không,” Cậu ta cố ý nheo mắt mỉm cười, giả vờ sắp không kiềm chế được nữa, sau đó vươn tay chỉ vào cô nàng xinh đẹp hở rốn, “tôi ưng cô em này hơn.”
Sau hai ngày ở cùng Lưu Minh Phóng và mấy cô em xinh đẹp mới quen, lúc này Trì Tấn chỉ muốn nhanh chóng lần theo manh mối và phá án. Cậu ta hiểu Tùy Hoằng rất rõ, đối với anh ta thì sự nghiệp chưa bao giờ là gánh nặng mệt nhọc trong những năm tháng yên bình, mà là một niềm vui hân hoan cam tâm tình nguyện.
Nghĩ vậy, lòng Trì Tấn bỗng nóng rực, nếu cậu ta moi được manh mối từ miệng của cô nàng xinh đẹp này, thì cũng sẽ làm quen được với người đứng bên trên cô ta.
Cô gái xinh đẹp ra vẻ xấu hổ, nhào vào lòng Trì Tấn rồi cười ha ha nói: “Anh đừng có mớm lời em! Em biết anh là cảnh sát, anh đang lừa em.”
“Cảnh sát cũng chia ra làm nhiều loại, mấy đứa nghiêm túc làm việc đều là bọn nghèo rớt, tôi không ngu như thế.” Trì Tấn chịu đựng hương thơm xộc vào mũi, cậu ta ôm lấy bờ vai mềm yếu của cô ta, sau đó cúi đầu ghé vào bên tai cô gái, nhẹ nhàng trêu đùa, “Chưa kể chúng ta đã vui vẻ thế này rồi, cô em vẫn không tin tôi à?”
Lại một lần lửa nóng vờn trên vành tai và mai tóc, cô gái xinh đẹp thẹn thùng, cuối cùng vẫn phải đầu hàng trước anh chàng trẻ tuổi đẹp trai trước mắt, đành phải khai ra: “Bản thân em có thể dẫn anh đi gặp người đó, nhưng vào được nhóm chúng em thì đều là người cùng nhà, anh có dám chứng minh anh là người chung thuyền không?”
Trì Tấn nắm tay cô gái, cười cười cắn lên tay cô nàng: “Chứng minh như thế nào?”
Dường như đầu ngón tay được nối với huyệt gây buồn của mình, cô gái cười duyên dáng, cứ nói “đừng nghịch đừng nghịch”, sau đó đột nhiên móc ra một thứ giống như vụn thạch anh tím từ trong túi xách, thứ đó lóe lên ánh sáng quyến rũ và kỳ dị dưới ánh đèn chập chờn của quán bar.
Cô gái ghé mặt lại gần Trì Tấn, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, phả vào mắt cậu ta một làn gió thơm mát: “Anh có dám thử một chút không?”