Trong Bóng Tối

Chương 120: Lam Hồ (5)




Lưu Minh Phóng được Thang Tĩnh Lan chỉ điểm thì bèn hạ quyết tâm phải đào ra bằng được sự thật về Tạ Lam Sơn, nếu đã có thể khiến Tống Kỳ Liên trở nên khác thường như vậy thì chắc hẳn phải là vấn đề lớn. Nhưng nếu hỏi thẳng Tống Kỳ Liên thì chắc chắn là đừng hòng, nghĩ mãi thì chỉ còn mỗi đứa con trai là cửa đột phá duy nhất.

Dù đi theo mẹ sau khi phụ huynh ly hôn nhưng tình cảm giữa Lưu Sướng và cha mình trước giờ vẫn khá ổn. Hai người đàn ông một lớn một nhỏ ngồi ở vườn hoa giữa phố, Lưu Sướng im lặng không lên tiếng, một tay cầm bánh hăm-bơ-gơ, tay kia cầm một mô hình máy bay.

Thằng nhóc này kháu khỉnh khỏe mạnh, lớn lên giống bố hết bảy mươi phần trăm, Lưu Minh Phóng ngồi ghế dài trong vườn hoa với con trai, có vài ánh mắt thiện cảm từ những người qua đường hướng về phía hai cha con họ. Lưu Minh Phóng cảm thấy rất tự hào và sảng khoái, còn cố ý mua đồ chơi mô hình để chơi cùng con trai. Lưu Sướng cắn một miếng bơ-gơ, rồi lại chơi máy bay, miệng còn bắt chước tiếng của máy bay chi3n đấu, vui đến mức quên trời quên đất.

Thấy vở kịch cha con yêu thương nhau đã diễn được hòm hòm, Lưu Minh Phóng nhỏ giọng hỏi con trai: “Sao lần trước mẹ con lại cãi nhau với chú Tạ kia vậy?”

Lưu Sướng còn bé nhưng khá ranh mãnh, phản ứng đầu tiên của nó là lắc đầu, sau đó nói không biết.

Lưu Minh Phóng nhìn ra thằng con mình không nói thật, gã vỗ vào sau đầu thằng bé: “Gì thế hả? Phù sa chảy hết ruộng ngoài rồi à, ngay cả cha ruột cũng không quan tâm hay sao?”

Lưu Sướng ngẩng cái mặt nhỏ của mình lên, nó nhìn chằm chằm cha ruột của mình, vẻ mặt không thỏa hiệp cũng không tin tưởng.

Nếu là ngày thường thì đã đánh thằng nhóc này một trận rồi, nhưng hôm nay Lưu Minh Phóng có việc cần nhờ nên buộc phải kiềm chế lại, gã cười hềnh hệch dỗ dành con trai: “Con không muốn ba mẹ quay lại với nhau hay sao, sau này tái hôn rồi, ngày nào ba cũng đưa con đi ăn hăm-bơ-gơ, mua mô hình thật to cho con!”

Lưu Sướng ước chừng trọng lượng cái mô hình máy bay chi3n đấu trong tay, cúi đầu ngẫm nghĩ xong vẫn thấy thương mẹ mình: “Ba phải hứa sau này không đánh mẹ nữa thì con mới nói.”

Lưu Minh Phóng vội thề thốt: “Làm gì có chuyện ba dám ra tay nữa, trước đây ba cũng không cố ý mà, có đôi khi xã giao bên ngoài quá chén nên không kiểm soát được bản thân. Nếu còn lần sau thì con đánh ba được không?”

Suy cho cùng vẫn là máu mủ ruột già, mặc dù chú Tạ không sai nhưng sao có thể ngang bằng cha ruột được, Lưu Sướng cẩn thận ngẫm lại rồi nói có một đợt mẹ không cho con đi chơi với chú Tạ, bảo con nhìn thấy chú ấy là phải trốn đi. Con hỏi mẹ vì sao thì mẹ lại khóc nức nở, nhưng không nói gì cả.

“Còn gì nữa không?” Lưu Minh Phóng vội hỏi.

“Còn,” Đứa con trai chèn ép bố nó, bàn tay nhỏ bé duỗi ra trước mắt gã, “ba cho con năm mươi tệ thì con nói hết cho.”

“Con đúng là thằng nhóc tham tiền, chuẩn con ruột ba rồi.” Lưu Minh Phóng rút ví ra dúi ngay cho con trai một tờ trăm tệ, “Cho con một trăm, không được đòi nữa đâu đấy.”

“Được ạ!” Lưu Sướng vui vẻ cầm tiền, còn giơ lên dưới nắng kiểm tra thật giả, sau khi chắc chắn là tiền thật mới ngoắc ngoắc ngón tay bảo cha lại gần.

Lưu Minh Phóng cúi người ghé đầu lại bên miệng con trai.

Lưu Sướng nhỏ giọng nói: “Đêm đó mẹ khóc lâu lắm, khóc đến mức kiệt quệ luôn, con thấy mẹ cứ hí hoáy viết tài liệu gì đó, hình như là muốn gửi cho lãnh đạo trên tỉnh của chú Tạ.”

Trên tỉnh? Lưu Minh Phóng bỗng cảm thấy bực bội, Tạ Lam Sơn không phải đội viên của Lam Hồ, hiện tại anh là cảnh sát hình sự thuộc đội trọng án của thành phố Hán Hải, sao lại dùng dao mổ trâu giết gà, gửi tài liệu lên tận tỉnh?

Lưu Sướng ghé vào tai cha mình rồi nói tiếp: “Hôm sau mẹ nhét hết tài liệu vào phong bì chuyển phát nhanh, vội vàng mang tới phòng làm việc, nhưng con không biết cuối cùng có gửi đi hay không.”

“Tài liệu đó trông như thế nào?”

“Phong bì màu vàng, to như này nè, dày chừng này.” Lưu Sướng đưa tay ra ước chừng.

Lưu Minh Phóng không nghe được thông tin gì liên quan đến việc Tạ Lam Sơn bị trên tỉnh điều tra từ ông bô nhà mình, gã thầm nghĩ có lẽ khả năng cao là tài liệu chưa được gửi đi. Thế là gã cười tươi rói, vỗ đầu con trai rồi nói: “Lần này chắc con lập công lớn rồi đó, mau ăn nốt hăm-bơ-gơ đi rồi ba đưa con về, lát còn phải qua chỗ mẹ con một chuyến nữa.”

Tiễn con trai xong thì gã đi thẳng tới văn phòng của Tống Kỳ Liên, trưng vẻ mặt khách sáo giả tạo, gật đầu cười với mọi người xung quanh. Người ở bệnh viện đều quen mặt gã, biết đây chính là chồng cũ của bác sĩ Tiểu Tống nên cũng không ngăn cản gã đi vào. Lưu Minh Phóng biết hôm nay Tống Kỳ Liên phải qua cục thành phố báo cáo công việc nên sẽ không về sớm được, gã lẻn vào văn phòng xong thì lập tức khóa cửa, bắt đầu lục lọi tìm tòi dựa theo hiểu biết của gã về vợ mình.

Chìa khóa ngăn kéo được giấu trong ống đựng bút, Lưu Minh Phóng tìm những chỗ khác không có kết quả gì nên bèn mở ngăn kéo ra, bắt đầu lục lọi bên trong.

Quả nhiên ở dưới cùng của ngăn kéo, dưới hàng đống những tài liệu tồn đọng, gã đã tìm thấy cái phong bì màu vàng.

Lấy ra xem người nhận thư thì là Bành Hoài Lễ, chính là cục trưởng cục công an tỉnh, hồi trẻ từng dẫn dắt “tam giác lửa truy quét tội phạm ma t úy”, cũng có thể coi như thủ trưởng cũ của cha gã, là người quen.

Sau khi mở phong bì ra xem, Lưu Minh Phóng lướt qua thấy tên Tạ Lam Sơn ở trang đầu của tài liệu thì biết đã tìm đúng thứ mình cần, gã nghe loáng thoáng thấy có người đi từ ngoài tới thì cuống cuồng đóng ngăn kéo và khóa lại.

Gã giấu phong bì vào trong ngực rồi lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc của Tống Kỳ Liên trước khi vợ cũ trở lại.

Mục Côn xuất hiện một lần nữa, nhóm Trì Tấn quay về đội tỉnh báo cáo nhanh, sau khi nhận nhiệm vụ mới thì lập tức trở về Hán Hải.

Ngày đầu tiên sau khi trở về, cậu ta đã xin nghỉ phép. Bỏ lại Lăng Vân, nhẫn nhịn chịu đựng, cậu ta muốn đến quán bar mà những kẻ buôn bán ma t úy quy mô nhỏ thường lui tới để tìm hiểu, ai ngờ bản thân lại say trước.

Ai cũng nói chỉ rượu Đỗ Khang mới giải được sầu, Trì Tấn nhận ra ông bà nói không sai. Thứ rượu trong mấy vở kịch thật sự như chất độc đổ vào ruột, cũng giống như nước vong ưu. Trì Tấn không cảm nhận được tác dụng như thế, nhưng quả thật rượu đã đốt cháy toàn thân cậu ta, cảm giác vừa mềm mại ấm áp vừa thoải mái.

*Đỗ Khang còn được gọi là Thiếu Khang, sống vào cuối thời Tây Chu, tương truyền là người phát minh ra cách nấu rượu ở Trung Quốc.

Chỉ còn trái tim vẫn đang quặn lên đau đớn.

Rượu cũng khiến tất cả những suy nghĩ mà cậu ta không dám bày tỏ ngày thường trở nên lõa lồ không thể giấu giếm, cậu ta đã trải qua bão đạn mưa bom, sóng gió gập ghềnh, chỉ một lòng xả thân vì nước, hi sinh nơi đất khách quê người, chuẩn bị tất cả cho trường hợp xấu nhất, nhưng rồi lại nhận ra điều tệ nhất chính là người ấy chưa bao giờ nhìn về phía mình.

Mấy cô gái xinh đẹp trong bar say rượu xong thì bắt đầu chơi liều như phát điên, gặp ai hôn người đó, thấy một chàng trai trẻ tuổi đẹp mã đang uống rượu giải sầu một mình thì lập tức túm năm tụm ba lũ lượt kéo tới bao vây cậu ta như bướm ngửi thấy mùi mật ngọt.

Một cô sáp lại: “Anh đẹp trai, có muốn đi với em không?”

Tay cầm ly rượu của Trì Tấn hơi khựng lại, cậu ta khẽ gầm lên với vẻ chán ghét hiện rõ trên mặt: “Cút.”

Người trước chưa đi thì lại một người khác ghé vào: “Anh đẹp trai, đừng lạnh lùng vậy mà, chơi cùng nhau vui biết bao nhiêu.”

Người thì kề sát, từng làn gió mang hương thơm thoảng qua khiến đầu cậu ta đau nhói, Trì Tấn không chịu nổi mấy trò phiền phức này, cậu ta đập mạnh ly rượu xuống bàn. Chiếc ly nứt vỡ ngay trong tay, rượu màu vàng óng bắn tung tóe theo những mảnh vỡ, trong lòng bàn tay cũng có một vết rách, máu tươi mạnh mẽ chảy ra.

“Sao phải hung dữ thế! Rượu của anh bắn hết lên người tôi rồi, có biết váy của tôi bao nhiêu tiền không hả?”

“Được rồi được rồi, bao nhiêu tiền cơ chứ, giặt đi là được mà.” Lưu Minh Phóng kịp thời ngăn cản cô em đang định om sòm ăn vạ, gã rút một tập trăm tệ trong ví ra nhét vào trong tay cô nàng rồi mỉm cười, “Nếu không được thì dùng tiền lau nhé?”

Lưu Minh Phóng chạy tới chạy lui bận túi bụi, vừa ra khỏi văn phòng Tống Kỳ Liên thì lập tức phải tới quán bar xã giao cùng khách hàng. Trong quán bar ồn ào xô bồ, ánh sáng thì nhá nhem, không khí ô uế, nhưng chỉ liếc mắt gã đã thấy Trì Tấn như hạc giữa bầy gà. Bỗng nhớ đến lời chị T nói, gã bèn đuổi tên khách hàng đi cùng đi, sau đó tiến lại gần Trì Tấn tiện tay giải vây cho cậu ta.

Lưu Diễm Ba đã cố gắng hết sức để lôi kéo, từng nhiều lần mời các thành viên trong Lam Hồ ăn cơm, Trì Tấn từng gặp Lưu Minh Phóng, biết đây là cậu ấm nhà phó cục trưởng Lưu nên cũng nể mặt gã, dùng ánh mắt ám chỉ gã có thể ngồi xuống.

Lưu Minh Phóng rót rượu cho cậu ta, sau đó mở lời: “Hình như hai hôm trước Tạ Lam Sơn mới về đội ở trên tỉnh.”

“Đừng có nhắc tới Tạ Lam Sơn với tôi.” Cơn say bốc lên, Trì Tấn ngửa đầu nốc một hơi cạn sạch rượu nồng trong ly.

Từ lúc chị T giao nhiệm vụ, Lưu Minh Phóng đã nhiều lần đánh tiếng với ông già nhà mình, muốn tìm hiểu kỹ tính cách của các thành viên trong Lam Hồ xem ai có thể mắc câu. Vậy nên gã biết việc Trì Tấn luôn có mâu thuẫn và thành kiến với Tạ Lam Sơn.

Gã lại cười giả lả, miệng thì lia lịa “Không nhắc nữa không nhắc nữa, uống rượu thôi”, trong khi tâm tư giấu trong lòng đã bay xa tám mét. Gã nghĩ d*c vọng chính là sơ hở, hóa ra những đội viên Lam Hồ như con cưng của trời cũng chẳng phải dạng lì lợm gió lay bất động. Gã lại nghĩ, ả đàn bà tên chị T kia là người rất gian xảo, cũng rất giỏi thao túng và thu phục lòng người, để cô ta ra tay thì làm gì có chuyện thằng cảnh sát quèn này không khom lưng xuống ngựa.

Sau một cuộc uống rượu mà mỗi người đều ôm tâm sự của riêng mình, Lưu Minh Phóng đỡ Trì Tấn say khướt về chỗ ở, giao cho cậu bạn Lăng Vân rồi bắt một chiếc xe về nhà. Tầm nhìn trước mắt mờ ảo không rõ ràng, đầu thì đau như sắp nứt, Lưu Minh Phóng vốn định nằm xuống ngủ nhưng chợt nhớ đến phong bì màu vàng kia, gã đành cố xốc lại tinh thần, quyết định đọc trước xem sao.

Ai ngờ vừa đọc xong là tỉnh hẳn, miệng há to không khép lại nổi, mắt thì suýt rớt khỏi tròng.

Vô cùng hoang đường, cực kỳ ly kỳ và quá sức tưởng tượng, nhưng liên kết với những thay đổi của Tạ Lam Sơn thì lại thấy rất thỏa đáng, rất hợp lý và đương nhiên. Sau một hồi khiếp sợ và bối rối cực độ, gã không kiềm chế được mà cười thành tiếng, gã đã nắm được tấc thứ bảy của con rắn rồi, còn sợ tên đó túm được cái đuôi bé tí không biết đường nào của mình nữa hay sao?

*”Đánh rắn đánh bảy tấc” là một ngạn ngữ nổi tiếng tại Trung Quốc, trong đó, “bảy tấc” chính là vị trí một phần bảy chiều dài rắn được tính từ đầu đến hết cơ thể, đây thường là phần tim rắn, được coi là điểm yếu chí tử của loài vật này.

Thức trắng cả một đêm, Lưu Minh Phóng nghiên cứu kỹ tài liệu này xong thì niêm phong lại lần nữa, gã gọi một nhân viên chuyển phát nhanh tới nhà và gửi thẳng tập tài liệu nguyên vẹn tới cho cục trưởng Bành cũng là cấp trên trực tiếp của Tùy Hoằng, sau đó mỉm cười chờ cơn bão tới.