*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khỏi phải nói cũng biết chương trình “Tầm Nhìn Đông Phương” kỳ này nổi trên mạng như thế nào. Cân nhắc đến an toàn cá nhân của Tiểu Quần, Tô Mạn Thanh đã nhờ Đào Long Dược đưa con bé tới nhà mẹ con Tống Kỳ Liên ở tạm, sau đó kiên nhẫn chờ cá cắn câu.
Nhìn tình trạng của La Hân và hai nạn nhân sau đó, bình thường Kiều Huy sẽ hành động khoảng hai đến ba ngày sau khi con mồi lọt vào tầm ngắm. Vậy nên một khi tập “Tầm Nhìn Đông Phương” về vấn đề tấn công tình d*c lên sóng, cảnh sát hình sự của tổ trọng án sẽ yêu cầu bảo vệ Tô Mạn Thanh một cách sát sao.
Nhưng Tô Mạn Thanh lại từ chối việc bảo vệ chặt chẽ như thế, chị ta cho rằng mục tiêu quá rõ ràng thì rất dễ khiến Kiều Huy phát hiện ra, như vậy có lẽ sẽ thất bại trong gang tấc.
Ngẫm lại cũng thấy có lý, cảnh sát hình sự trong tổ trọng án chỉ có thể luân phiên canh gác bên ngoài khu dân cư nhà Tô Mạn Thanh và chờ Kiều Huy chui đầu vào lưới.
Có vẻ như Kiều Huy khá cẩn thận, cảnh sát thức đêm túc trực suốt một tuần nhưng cũng không thấy gã ló mặt ra.
Đầu đông trời tối sớm, đèn đường tỏa ra những vầng sáng mờ nhạt, chiếc xe cũ rích của Tiểu Lương đỗ bên đường, thoạt nhìn chẳng khác mấy dãy xe tư nhân đỗ bừa bên đường. Đêm nay cậu ta và Đinh Ly sẽ phụ trách canh Kiều Huy.
“Sao hôm nay chỉ có chúng ta vậy,” Đây là ngày đầu tiên Đinh Ly tham gia hành động kiểu này, cô nàng sợ hãi không thôi, lòng cũng ngổn ngang bức xúc, “đội trưởng Tiểu Đào đâu?”
“Đội trưởng Đào đã canh ở đây mấy ngày rồi, vết thương của anh ấy còn chưa kịp lành nữa đó, nếu canh tiếp khéo lại phải vào viện lần nữa.” Tiểu Lương tập trung hút cà phê trân châu, sự kết hợp giữa espresso và trân châu dẻo dính rất mới mẻ, chủ yếu là cậu chàng sợ sẽ buồn ngủ, “Chưa kể hôm nay lão Đào lớn ra viện, anh ấy là con trai ruột sao dám ngó lơ.”
“Vậy đàn anh Tạ đâu rồi?”
“Đàn anh Tạ cũng đã không được ngủ mấy ngày rồi, quá sức là toi luôn đó.” Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm ngoài cửa xe, thị lực của Tiểu Lương rất tốt, cả hai mắt đều 5.0. Cậu chàng có thể làm nhiều việc cùng một lúc, vừa quan sát vừa nghe trộm tình hình trong nhà Tô Mạn Thanh.
“Vậy thầy Thẩm thì sao?” Đinh Ly vẫn chưa nguôi hi vọng.
“Thầy Thẩm là chuyên gia chứ đâu phải cảnh sát hình sự, cái con nhóc này sao nói lắm thế nhỉ?!” Tiểu Lương quay đầu lại đưa tay không cầm trà sữa gõ vào sau đầu cô nàng, “Tập trung giám sát, vì dân phục vụ! Đội trưởng Đào đã dặn có động tĩnh là gọi anh ấy ngay, với lại mình tôi cũng thừa sức đối phó với Kiều Huy, cô không cần phải lo lắng gì đâu.”
Đinh Ly nhất quyết không chịu thua, cô nàng lập tức đánh trả. Trong lúc hai người chí chóe với nhau thì có một nhân viên giao đồ ăn lái xe máy điện tới, nhân viên giao đồ ăn ra vào khu dân cư này suốt ngày, đỏ vàng xanh không thiếu hãng nào. Đã hơn bảy giờ tối, khoảng thời gian giao đồ ăn cao điểm cũng sắp trôi qua.
*Đồng phục đỏ là nền tảng giao đồ ăn Baidu Takeaway; Đồng phục vàng là Meituan; Đồng phục xanh dương là Ele.me.
Tiểu Lương để mặc cho Đinh Ly đấm bồm bộp vào cánh tay mình, ban đầu cản mấy lần xong cũng mặc kệ, cậu chàng nói bằng giọng xin tha: “Được rồi được rồi, đừng làm loạn nữa, đang làm việc nghiêm túc đó.”
“Mới có mấy giờ? Ai lại đi giết người khi còn sớm thế này chứ.”
“Chắc gì,” Tiểu Lương có chút kinh nghiệm với tình huống kiểu này, “đánh úp không biết đâu mà lần, hiểu không cô gái?”
“Liệu rốt cuộc có cắn câu không nhỉ?” Đinh Ly xoa đầu bĩu môi, “thiên la địa võng thế này cơ mà, em mà là Kiều Huy thì còn lâu em mới chường mặt ra.”
“Cô nhìn xem giờ trên đường còn cô gái nào dám mặc váy đỏ để tóc dài nữa, bọn bi3n thái này giống như con nghiện ấy, ngửi thấy mùi thuốc phiện là kiểu gì cũng sẽ mò tới.” Tiểu Lương lại hút một ngụm cà phê, nhai trân châu nhóp nhép rồi nói, “Chưa kể chẳng phải pháp y Tô đã quen biết tên đó từ trước hay sao, chẳng có lý do gì để không xuất hiện cả.”
Hai người không nói chuyện nữa, mà bên máy nghe trộm cũng chẳng có động tĩnh gì.
“Vậy anh nói xem rốt cuộc pháp y Tô là người đóng vai trò gì trong vụ án ở Thương Nam?” Im lặng không được mấy phút, Đinh Ly đã lại lên tiếng. Cô nàng là một người nghiện mạng xã hội, không thể dập tắt được cái tính hóng hớt drama của mình, trên mạng nói gì là tin răm rắp cái đó, “Chẳng phải ở trên mạng đều nói chị ấy chính là đồng bọn của Khổng Tường Bình hay sao?”
“Cô còn tin cả chuyện đó nữa? Mợ phóng viên ở ‘Tầm Nhìn Đông Phương’ đã bị lãnh đạo đuổi việc rồi đó…” Tiểu Lương bỗng mở to hai mắt thốt lên, “Cái tên giao đồ ăn kia vào trong được bao lâu rồi?”
Bên máy nghe trộm vẫn không có tiếng động. Tiểu Lương nhận ra tình hình không ổn, cậu chàng lắng nghe cẩn thận qua tai nghe, đêm nào chó hoang cũng sủa trong khu nhà, lúc này vẫn có thể nghe được đôi ba tiếng vọng lại từ đằng xa, vậy mà tai nghe không có bất cứ âm thanh nào.
Tiểu Lương lập tức xuống xe rồi gào lên với Đinh Ly: “Mau gọi điện thoại cho đội trưởng Đào!”
Từ góc nhìn của nhóm Đào Long Dược thì hình tượng của Tô Mạn Thanh truyền hình chính là thứ mà Kiều Huy si mê nhất, là mồi nhử có thể dụ gã cắn câu, nhưng bản thân chị ta tin tưởng rằng biểu hiện của mình trong chương trình mới là điểm then chốt. Xét từ mối quan hệ kỳ lạ của chị ta với Kiều Huy, chị ta nói như thế chẳng khác nào người “mẹ” đã phản bội con trai của mình, chắc chắn một đứa con trai tức giận sẽ có đủ lý do tới để hỏi tội.
Vì tin rằng bản thân bị đa nhân cách, Tô Mạn Thanh đã chủ động giao nộp hết tất cả những thiết bị có thể truyền tin để tránh bản thân mất kiểm soát sẽ lén báo cho Kiều Huy, đồng thời yêu cầu thành viên tổ trọng án lắp đặt máy nghe lén trong nhà.
Nghe thấy có kẻ lẻn vào nhà, Tô Mạn Thanh đứng dậy từ trong bóng tối và tắt thiết bị nghe lén đi. Chị ta vẫn mặc chiếc váy đỏ lộng lẫy kiều diễm kia, nhưng để tiện chiến đấu thì chị ta đã dùng dao xé bỏ phần tà dài bên dưới, để lộ bắp đùi thon thả mà rắn chắc, lẫm liệt oai phong tựa như một nữ chiến binh.
Chị ta là một người phụ nữ, một nạn nhân, một người có khả năng là hung thủ, và cũng là một cảnh sát.
Là một người phụ nữ, chị ta đã đứng lên và nỗ lực để tất cả những người phụ nữ từng bị ngược đãi như mình dũng cảm lên tiếng; là một nạn nhân, chị ta phải đi tìm công lý cho chính mình; là một hung thủ tiềm tàng, chị ta định chuộc tội cho chính mình bằng máu tươi; là một cảnh sát, chị ta sẵn sàng để hi sinh bất cứ lúc nào.
Phòng khách không bật đèn, ánh trăng hắt vào cửa sổ để lại những đốm sáng nhợt nhạt trên sàn. Tô Mạn Thanh cố ý mở đèn trong phòng ngủ, bật nhạc nhẹ nhàng để xoa dịu thần kinh, từ đó giảm bớt cảnh giác của Kiều Huy, dẫn dụ gã vào bẫy. Bản thân chị ta thì nấp vào một góc gần phòng ngủ.
Chị ta nghĩ khi cảnh sát giám sát bên ngoài nhận ra tình hình khác lạ thì trong nhà đã chỉ có hai khả năng, là Kiều Huy đã chết hoặc Kiều Huy đã giết chị ta, nhưng dù là khả năng nào thì đêm nay tên giết người bi3n thái này cũng sẽ không thể chạy thoát được.
Nhà rất lớn và khá trống trải, chị ta nghe được rõ ràng âm thanh rất khẽ khi chân bước trên sàn nhà, quả nhiên tên lẻn vào nhà kia đang đi tới theo ánh đèn.
Tô Mạn Thanh nắm chặt con dao trong tay, bình thường chị ta hay tới phòng tập kickboxing tự do để rèn luyện, chị ta không có thân hình mềm mại như những cô gái bình thường, lúc này toàn bộ cơ bắp trên người đều căng lên đầy cứng rắn.
Không khí ngày càng lạnh hơn, đối thủ cũng càng ngày càng gần, mồ hôi rỉ ra trên sống mũi cao thẳng của chị ta, nhắc nhở chị ta phải cẩn thận kiểm soát hơi thở, phải phát động tấn công tên này vào thời điểm thích hợp nhất.
Một bóng người lộ cái đầu ra trên sàn, sau đó dần cao lớn hơn, Tô Mạn Thanh căn đúng thời cơ bổ nhào ra ngoài.
Ánh dao lóe lên, Kiều Huy né tránh theo bản năng. Nhát dao cứa lên vai làm gã đau đến mức rít lên một tiếng và quay phắt đầu lại, trên mặt gã là tấm mặt nạ da người đẫm máu kh ủng bố và kinh tởm tột độ. Tô Mạn Thanh chỉ thoáng ngẩn người đã bị Kiều Huy vung côn nhị khúc inox dạng đốt tre trong tay và nện mạnh vào thái dương.
Thùng chở hàng và mũ bảo hiểm đều bị ném bên ngoài, khúc côn ngắn bằng kim loại này được gã giấu trong thùng đựng đồ ăn để mang vào, đồng thời cũng là công cụ gã luôn sử dụng để c**ng hi3p các cô gái.
Tô Mạn Thanh hoa mắt choáng váng, chị ta lảo đảo lùi hai bước về sau, đến khi đứng vững thì lại nhào lên liều mạng.
Hai người đánh nhau trực diện ngay lập tức, hoặc nói chính xác hơn thì bọn họ đang cấu xé, cắt rạch và vặn xoắn.
Dao rơi, gậy gộc cũng rơi, mặt nạ nát vụn, váy cũng nát vụn. Kiều Huy phát điên còn Tô Mạn Thanh đang thật sự liều mạng, tuy hình thể chênh lệch nhưng chị ta vẫn không rơi vào thế yếu, chị ta linh hoạt và chuyên nghiệp hơn, chị ta không sợ đau và cũng không sợ chết.
Hai người lại ngã xuống một lần nữa, Tô Mạn Thanh kẹp chặt cổ gã đàn ông bằng cặp đùi của mình rồi quay cuồng dưới sàn cùng gã.
Kiều Huy bị siết rất khó chịu nhưng cũng không dám tùy ý mở miệng gào lên, gã sợ có âm thanh sẽ dẫn cảnh sát tới, nhưng cũng e ngại chẳng bao lâu nữa cổ mình cũng sẽ bị thứ sức mạnh này kẹp gãy. Sau một hồi ngã xuống và vật lộn, Tô Mạn Thanh chớp đúng thời cơ xoay người bật dậy. Chị ta cưỡi trên ngực gã đàn ông, giạng hai đùi chặn hai tay của gã rồi dồn toàn bộ sức mình ép cho gã không thể động đậy. Chị ta vớ lấy con dao găm bị rơi trước đó, định bụng sẽ đâm gã một nhát trí mạng.
Gã đàn ông bắt đầu xin khoan dung, gã lải nhải “thật sự xin lỗi”, nói “tôi không dám nữa” liên tục không ngừng, gã định thừa lúc Tô Mạn Thanh tạm dừng và do dự sẽ giở lại bài cũ, dùng con dao mổ giấu trong cổ tay áo đâm vào động mạch của chị ta.
“Thật sự xin lỗi, tôi là súc sinh… Tôi không dám tái phạm nữa…” Kiều Huy vừa nói vừa lần mò con dao mổ của mình.
“Đúng, mày là súc sinh.” Ngay trước khi gã sẵn sàng công kích, Tô Mạn Thanh đã dứt khoát đâm dao vào cổ họng gã đàn ông này.
Máu tanh phun ra bắn tung tóe lên tường và khuôn mặt của chị ta, gã đàn ông hấp hối run bần bật trông vô cùng xấu xí.
Tô Mạn Thanh cúi đầu lật cái mặt nạ đáng sợ của gã ra rồi nhìn chằm chằm khuôn mặt bên dưới tấm mặt nạ kia. Bình thường Kiều Huy là dạng cao lớn đàng hoàng nhưng khi chết đi lại hết sức khó coi, vẻ mặt vừa hoảng hốt vừa giàn giụa nước mắt. Hóa ra kẻ sát nhân lột da mà ai ai cũng sợ cũng chỉ là một kẻ đáng thương chỉ dám núp sau chiếc mặt nạ. Chị ta đứng dậy, khạc một bãi nước bọt đầy khinh miệt vào gã.
Đèn đỏ của cảnh sát lập lòe ngoài cửa sổ, Tô Mạn Thanh kéo rèm ra rồi ngẩng đầu đón cơn gió nhẹ nhàng ùa vào trong căn nhà ngột ngạt, nghênh đón ánh trăng vằng vặc bằng gương mặt đẫm máu.
Tiếng nhạc phát ra trong phòng ngủ vẫn dịu dàng chậm rãi, chị ta nghe thấy tiếng chó sủa, tiếng còi cảnh sát, tiếng la hét của người qua đường cùng với tiếng bước chân thuộc về phần còn lại của thế giới, ngoài ra còn có cả tiếng tim đập đầy mạnh mẽ trong l ồng ngực của chính mình.
Trong suốt hàng trăm hàng ngàn năm, từ thuở vạn vật khởi đầu, đã từng có một nhóm người sinh sống ở nơi đây. Bọn họ là những người vợ yếu đuối, những người mẹ nhẫn nhịn, là những người phụ nữ cô độc, bọn họ vừa dịu dàng vừa bao dung, dù phải đối diện với thế gian giương nanh múa vuốt cũng vẫn muốn báo đáp bằng tấm lòng thiện lương nhất của mình.
Nhưng thiện lương có lẽ cũng có răng nanh.
Khi Đào Long Dược đuổi đến thì cuộc chiến đã kết thúc.
Tô Mạn Thanh quệt vết máu bẩn tung tóe của Kiều Huy trên mặt nhưng không ngăn nổi máu của chị ta chảy ra từ mũi và khóe môi, chị ta khập khiễng đi về phía người yêu của mình rồi thản nhiên cười với hắn: “Xấu lắm phải không?”
Trán và gò má sưng vù, hàm răng cũng bị nhuộm đỏ bằng máu trào lên từ cổ họng.
Đào Long Dược ôm chặt người phụ nữ trước mặt. Hắn vùi mặt vào cổ chị ta, đáp lại đầy nghẹn ngào: “Có như vậy cũng vẫn đẹp, chị vẫn luôn rất đẹp.”
Ngày hôm sau, Tô Mạn Thanh đi cùng Đào Long Dược tới cục thành phố tự thú, chị ta giao nộp hết vòng cổ, thư từ trong suốt mười mấy năm qua cùng với mảnh da người cho cảnh sát. Tô Mạn Thanh thẳng thắn thú nhận chị ta cho rằng mình là người có nhiều nhân cách khác nhau, nhìn từ nội dung bức thư thì chính chị ta cũng đã xúi giục Kiều Huy giết người lột da.
Tô Mạn Thanh rất bình thản, tỏ ý bản thân bằng lòng chịu trách nhiệm cho mọi kết quả pháp lý đưa ra.
Nhưng đội kỹ thuật điều tra hình sự lại đưa ra một phản hồi cực kỳ đáng kinh ngạc, những bức thư này vốn trải dài trong suốt mười năm, mặc dù một số tờ giấy viết thư đã bị làm cho cũ đi nhưng nét chữ trên đó cũng đã được cố tình thay đổi, có vẻ như ngày càng trưởng thành hơn theo số tuổi tăng lên của người viết, nhưng thực chất tất cả đều được viết gần đây. Nói cách khác, chữ viết trên thư thật sự là của Kiều Huy, nhưng tất cả đều được gã tập trung viết trong cùng một khoảng thời gian.
Mà điều làm người ta kinh hãi hơn nữa chính là tổ trọng án sau đó đã tới nhà Tô Mạn Thanh để điều tra tình hình, bọn họ phát hiện có ai đó đã bỏ thuốc vào cốc nước của Tô Mạn Thanh. Những cơn đau đầu phát tác thường xuyên, trạng thái tinh thần hoảng hốt mê man cũng như chứng trầm cảm xảy ra đối với chị ta gần đây đều do một loại thuốc có tên mefloquine* gây ra, thậm chí thứ thuốc này còn khơi gợi ý định tự sát của người sử dụng.
*Mefloquine được sử dụng để điều trị và ngăn ngừa bệnh sốt rét. Tác dụng phụ nghiêm trọng của thuốc bao gồm tâm trạng chán nản, cảm thấy bồn chồn, lo âu; lẫn lộn, sợ hãi cùng cực, ảo giác, suy nghĩ hoặc hành vi khác thường; nôn mửa hoặc tiêu chảy nặng hoặc không kiểm soát được v.v.
Hết chương 111.
*Côn nhị khúc kim loại dạng đốt tre:
Baidu, Meituan và Ele.me =))