Trong Bóng Tối

Chương 10: Tức giận khi gặp lại (4)




Đào Long Dược vốn đang chuẩn bị đi điều tra manh mối, vậy mà giờ manh mối lại tự đến tay, hắn dùng điện thoại kiểm tra thời gian mở cửa của phòng tranh Hạc Mỹ, vừa khéo hôm nay có tiết của Thẩm Lưu Phi. Đào Long Dược nhướng mày với Tạ Lam Sơn, vết sẹo bên lông mày cũng dựng lên theo: “Chọn ngày chẳng bằng hôm nay, đi không?”

Hỏi cho có thôi chứ cũng chẳng cho Tạ Lam Sơn cơ hội từ chối, Đào Long Dược dồn sức đánh vô-lăng quay đầu xe nhanh như chớp.

Lại một luồng gió nóng phả vào mặt, Tạ Lam Sơn ngửa đầu dựa vào ghế phó lái, anh nhắm mắt: “Lái nhanh lên.”

Tay anh vẫn luôn đặt trên viên đạn trước ngực, xe hơi xóc nảy, trái tim trong lồ ng ngực cũng theo đó mà tròng trành.

Dọc đường đi qua cục điều tra hình sự, Đào Long Dược nhấn chân phanh, nhìn xung quanh rồi hai mắt bỗng sáng bừng, hắn nói phải đi lấy báo cáo khám nghiệm tử thi.

Tạ Lam Sơn không xuống xe, anh biết thừa tên kia chỉ mượn việc phá án để làm việc đáng khinh, vậy nên chỉ hạ cửa kính xe xuống rồi nhắc Đào Long Dược: “Cho cậu hai phút.”

Tô Mạn Thanh đang đứng ở cửa lớn của cục điều tra hình sự với một nhân viên cảnh sát nữ, chưa ra khỏi cửa thì chị ta bỗng vươn tay nắm lấy vai cô cảnh sát, kéo cô tới trước mặt mình, sửa lại cổ áo bị lật ngược cho cô gái một cách cực kỳ quan tâm. Tô Mạn Thanh vốn cao gầy, chị ta cao một mét bảy mươi sáu, cộng thêm đôi giày da cao gót khiến cô nhóc cảnh sát kia giống như chim non nép mình, tùy cho chị ta ôm vai kéo lấy, quả thực như sắp nhào vào ngực người trước mặt.

“Chú ý tác phong và kỷ luật cảnh sát của em.” Chị ta sửa lại áo rồi nói với cô cảnh sát nhỏ tuổi.

Bình thường pháp y Tô đều nghiêm túc không tùy tiện nói cười, khí thế áp đảo, mỗi khi lên tiếng là dọa cho người ta liêu xiêu. Nhưng đối với cô cảnh sát trước mắt, Tô Mạn Thanh có dạy dỗ cũng rất mềm mỏng, cụp mắt khẽ cười, chút dịu dàng hiếm thấy lóe lên nơi đáy mắt.

Tạ Lam Sơn nhìn thấy hết từ đầu tới cuối, anh nhẹ nhàng huýt sáo.

Đào Long Dược bước nhanh tới trước mặt Tô Mạn Thanh, không cần Tạ Lam Sơn nhắc nhở thì hắn cũng hiểu được hàm ý trong tiếng huýt sáo của anh, giới tính của cậu khác với xu hướng tính dục của người ta, đừng có làm hề nữa.

Tô Mạn Thanh thấy Đào Long Dược thì nói bằng giọng điệu của người làm việc công: “Báo cáo giám định pháp y sẽ được gửi đi trong thời hạn luật quy định, phát hiện khám nghiệm mới cũng đã được thông báo kịp thời, đội trưởng Đào thật sự không cần phải đích thân tới.”

Lần này kết quả khám nghiệm tử thi được đưa ra khá nhanh, vụ án không phức tạp, thi thể được tìm thấy tương đối sớm, hung thủ cũng không cố ý hủy hoại thi thể để cản trở phán đoán của bác sĩ pháp y.

Đội trưởng Đào chất đầy tâm sự trong bụng, còn chưa kịp thổ lộ đã bị ánh mắt lạnh lẽo của pháp y Tô “đuổi đi”.

“Ồ, Tạ Lam Sơn.” Tô Mạn Thanh hơi nghiêng người gọi một tiếng với Tạ Lam Sơn nãy giờ vẫn ngồi trong xe đang ôm thái độ hóng hớt.

Tạ Lam Sơn thò đầu ra khỏi kính cửa xe, nụ cười rực rỡ xán lạn: “Có gì dạy bảo à?”

Tô Mạn Thanh đánh giá anh bằng ánh mắt đầy áp lực, chị ta nhìn anh chằm chằm, không phải sự tán thưởng yêu thích dành cho người khác giới mà giống thợ săn dò xét con mồi hơn. Một lúc lâu sau, chị ta mới mỉm cười nói: “Tôi không nhìn cậu, vì cậu không phải gu của tôi.”

Tạ Lam Sơn đứng hình một lát rồi chợt nhận ra, bàn tán sau lưng người khác là không đúng, người ta đã nghe thấy “suy đoán” không có căn cứ của mình lần trước rồi. Anh xoa xoa cánh mũi rồi giấu nhẹm sự lúng túng bằng một nụ cười vô hại: “Thế thì tiếc thật.”

Sau khi va chạm ánh mắt với Tạ Lam Sơn, Tô Mạn Thanh lại nhìn sang Đào Long Dược bên cạnh rồi nói với đội trưởng đội trọng án bằng giọng điệu nửa trêu đùa nửa ra lệnh: “Phá xong vụ án này rồi hẵng đến hẹn tôi.”

Phòng tranh Hạc Mỹ nằm ở ngoại ô phía tây của thành phố Hán Hải, đi xa hơn về hướng tây một chút nữa là sang thành phố liền kề. Đây là một phòng trưng bày nghệ thuật tư nhân, tần suất khách tới không dày mà bộ sưu tập cũng chẳng có bao nhiêu, tuy vậy món nào cũng là hàng hiếm có khó tìm. Thế nên truyền miệng còn có ảnh hưởng hơn quảng cáo, từ khi mở cửa tới giờ đã có rất nhiều thanh niên văn nghệ nổi tiếng tới tham quan.

Xét về địa điểm được chọn thì phòng tranh này hoàn toàn không đặt nặng mục đích lợi nhuận, chỉ là thú vui tao nhã của người giàu mà thôi. Mảnh đất phía tây này được mệnh danh là “hố chôn vạn người” trong lịch sử, tương truyền quân Nhật từng tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành suốt ba ngày ba đêm, xác chết chất đống cao hơn núi, tất cả đều ném vào chỗ đó. Về sau được cải tạo thành nhà xưởng kiểu cũ, nhiều lần sửa đi xây lại, lúc nào cũng dày đặc không khí âm u ma quỷ.

Tạ Lam Sơn đọc được một câu trong mục tin tức nào đó anh đã quên mất, phòng tranh Hạc Mỹ này được đầu tư hơn ba mươi triệu một năm, chủ phòng tranh không rõ hành tung, cho đến giờ vẫn chưa từng xuất hiện trước công chúng.

Xuất phát từ cục điều tra hình sự tới phòng tranh thì đi đi về về đã mất ba tiếng đồng hồ chưa tính tắc đường.

Suốt dọc đường, Đào Long Dược tỏ ra cực kỳ đắc ý, miệng còn ngâm nga ca hát, hắn thích những gì xưa cũ nên trước giờ chỉ nghe Trương Học Hữu*. Trong mắt hắn, phản ứng hôm nay của Tô Mạn Thanh đã phủ nhận rành rành chuyện chị ta là lesbian, mà quan trọng hơn là cuối cùng chuyện này cũng không còn là đơn phương tình nguyện nữa, thay vào đó còn có tí anh tình tôi nguyện.

*Trương Học Hữu là nam ca sĩ kiêm diễn viên điện ảnh người Hồng Kông, được coi là một trong Tứ Đại Thiên Vương của nền nhạc pop Hồng Kông.

Trong khi đó Tạ Lam Sơn lại ủ rũ dựa vào ghế phó lái, gương mặt phờ phạc mệt mỏi giống như ăn uống không ngon, anh than ngắn thở dài một lát, cuối cùng chốt được một câu: “Người thì đẹp mà gu chán ốm.”

Phòng tranh Hạc Mỹ không sang trọng cũng chẳng hiện đại, đặc điểm nổi bật nhất chính là xung quanh có rất nhiều cây cối, hai tòa nhà hình thoi thông với nhau, bên ngoài gian chính được lát gạch đỏ và đá cẩm thạch trắng, mang hơi thở cổ xưa trang nghiêm, gian phụ thì nhẹ nhàng tự tại hơn, thấp thoáng một khoảng xanh rờn bên trong, chính ra nơi này rất thích hợp để tránh nóng mùa hè.

Khi nhóm Tạ Lam Sơn tới phòng tranh Hạc Mỹ thì đã gần đến giờ đóng cửa, đằng trước có một nhóm mấy cô gái trẻ trang điểm xinh đẹp, mở miệng là “thầy Thẩm” liên tục, hẳn là vừa mới tan học.

Lúc này phòng tranh chỉ cho người ra chứ không đón người vào nữa. Đợi mấy cô nhóc tíu ta tíu tít kia đi xa, Đào Long Dược liếc nhìn Tạ Lam Sơn rồi vươn tay định móc thẻ cảnh sát, rõ ràng là muốn công khai thân phận trực tiếp để có thể thoải mái đi vào trong. Nhưng Tạ Lam Sơn không tán thành rút dây động dừng, anh muốn thăm dò trước rồi tính.

Đào Long Dược ngẩng đầu nhìn gian chính của phòng tranh với vẻ mặt khó xử. Một tầng của phòng tranh cao ngang với hai tầng nhà ở thông thường, tường ngoài gian chính tính từ tầm đầu người trở xuống được lát đá cẩm thạch trơn tuột, từ đầu trở lên mới là loại gạch đỏ hơi nhô lên tạo cảm giác lâu đời, phân bổ như vậy giống với vách núi dựng đứng, chắc chắn người bình thường không thể trèo lên được.

Đối với Tạ Lam Sơn thì tay không leo núi là chuyện dễ như ăn bánh, anh tung người nhảy, hai tay bắt lấy phần nhô ra của viên gạch đỏ, dồn lực vào cánh tay kéo toàn thân lên, nhanh gọn bò lên tầng hai của phòng tranh.

Cũng may không có ai phát hiện, Đào Long Dược e ngại thân phận đội trưởng đội trọng án nên vẫn chần chừ không nhúc nhích. Tạ Lam Sơn rướn nửa người ra từ cửa sổ tầng hai, móc một ngón tay với hắn, mất kiên nhẫn thúc giục.

Đào Long Dược bĩu môi rồi lại cắn chặt răng, sau đó cũng bám tường leo lên. Hắn mất nhiều sức hơn hẳn Tạ Lam Sơn, nhưng dù sao cũng là cảnh sát hình sự được huấn luyện chính quy, cuối cùng vẫn bò lên được.

Đào Long Dược chống hai tay lên đầu gối rồi gập người th ở dốc, Tạ Lam Sơn liếc nhìn hắn rồi lắc đầu tặc lưỡi.

Ai mà ngờ còn chưa vào được phòng trưng bày thì đội trưởng Đào lại gây rắc rối, hắn thều thào kêu đau bụng, nhất quyết phải đi vệ sinh.

“Lừa lười kiếm cớ.” Tạ Lam Sơn kiềm chế không trợn ngược mắt lên, “Đi nhanh về nhanh.”

Đào Long Dược phi nước đại tới WC, một mình Tạ Lam Sơn đi qua đi lại trong phòng tranh rộng lớn. Ngoài anh ra thì không có một bóng người nào khác.

Bên trong phòng tranh có kết cấu chủ yếu bằng gỗ, có nhiều lối đi nhỏ quanh co, thiết kế rất sáng tạo. Tiếng bước chân của Tạ Lam Sơn lộp cộp nghe vào tai hình như còn có tiếng vang, ban ngày phòng tranh cũng đã không đón sáng mấy, hiện tại trời chiều ngả về tây lại càng lộ ra vẻ âm u.

Chẳng bao lâu sau, anh đã đi tới một khu vực chưa mở công khai, có vài vệt màu đỏ bị hắt xuống mặt sàn, Tạ Lam Sơn ngồi xuống kiểm tra, anh xác nhận không phải vết máu rồi mới tiếp tục đi sâu vào trong. Có vài tác phẩm nghệ thuật có tạo hình kỳ dị được xếp đặt một cách tùy ý, tông màu đen trắng kinh điển vượt thời gian khiến nơi này thoạt trông như một cuộc triển lãm nghệ thuật theo chủ đề đen tối vẫn còn đang trong giai đoạn chuẩn bị.

Có một cánh cửa khép hờ.

Tạ Lam Sơn đẩy cửa đi vào, một bức tranh “máu me be bét” chình ình hiện ra trước mắt, nhìn mà ghê người giữa không gian chỉ có hai màu đen trắng dị thường.

Bồn tắm, người phụ nữ còn có cả máu tươi lênh láng đầy sàn, bức tranh này rất giống khung cảnh trong mơ của anh.

Tạ Lam Sơn ngây người triệt để, anh cảm thấy ngạt thở, giống như bị cả chục ngàn con người xô đẩy chèn ép từ bốn phương tám hướng.

Chật vật thuyết phục bản thân dời mắt, lại thêm một bức vẽ với tác động thị giác còn mạnh mẽ hơn đập vào tầm nhìn.

Cơ thể tr@n trụi y hệt, bàn tay bị chặt đứt y hệt, cách xếp đặt xác chết theo tạo hình “sao vây quanh trăng” y hệt, thậm chí ký hiệu chữ Phạn được khắc bằng dao trên bụng nạn nhân nữ nằm chính giữa cũng giống nhau như đúc.

Bức tranh này đã vẽ lại chân thực hiện trường vụ án giết cả nhà họ Tùng. Tạ Lam Sơn nhìn thấy có chữ ký ở góc dưới bên phải bức tranh, tên được ký trên đó là “Lưu Phi”, thời gian sáng tác là mười năm trước.

Rõ ràng bức tranh này nằm trong cùng một bộ sưu tập với bức khi nãy, đều có chủ đề là giết người và đều lấy màu máu làm tông chủ đạo, hình ảnh kỳ quái trực diện, tác động thị giác cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng bộ sưu tập này lại có một cái tên khá nhẹ nhàng và thiền định, là Đen Trắng Chưa Phân.

Anh nhanh chóng nhận ra, có một cuốn sách trên giá sách của Tùng Dĩnh, tên cuốn đó cũng là “Đen Trắng Chưa Phân”. Hôm đó anh có nhìn giá sách ấy thêm một lần, cứ mơ hồ cảm thấy là lạ ở đâu đó, thực ra chính là cách nhét cuốn sách này, có vẻ lạc quẻ giữa những hàng sách chỉnh tề đều tăm tắp.

Tên tác giả bức tranh và cuốn sách giống nhau.

Đều là Thẩm Lưu Phi.

Nghe thấy có người đang tiến lại gần mình từ đằng sau, Tạ Lam Sơn nghĩ ngay là Đào Long Dược, anh mở miệng nói: “Lão Đào, cậu xem bức tranh này đi, cả cái tên này…”

Anh đang nói thì khựng lại, người đi tới đã dừng bước ở cửa, anh nhận ra không phải Đào Long Dược.

“Cái tên này bắt nguồn từ bài tán* ‘Thiền sư tịnh hóa chủ tả chân cầu’ của Thích Chính Giác thời Tống,” Người đàn ông sau lưng anh tiếp lời, “Ấm dùng để treo cây, đất trời rộng lớn. Cờ làm rìu mục nát, đen trắng chưa phân.”

*Tán văn là một thể văn thời xưa có nội dung ca ngợi nhân vật. 

Giải thích qua về bốn câu trên, có thể chưa được chính xác lắm. Lấy chiếc ấm nhỏ đã bị xuyên thủng và treo trên cành, chỉ cần đủ kiên nhẫn và tinh ý thì vẫn có thể pha được một ấm trà thơm và ngon. Cho dù là một ván cờ trải qua biến hóa trường kỳ, chỉ cần cẩn thận phân tích, cân nhắc cục diện trắng đen, thì vẫn có thể tìm ra biện pháp giải quyết. Tóm lại, điều đó có nghĩa là bất kể gặp phải khó khăn gì hay những thay đổi lặp đi lặp lại trong cuộc sống, chỉ cần có niềm tin vững chắc, sự kiên trì và tinh thần không bao giờ bỏ cuộc nản lòng, thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết một cách tự nhiên. 

Giọng nói này rất quen tai, vừa trầm vừa mềm mại, Tạ Lam Sơn gần như nhận ra ngay lập tức, chính là cái người thú vị anh tình cờ gặp trong rạp chiếu phim.

Khóe môi khẽ nhếch, anh quay lại nghênh đón cuộc gặp gỡ tình cờ này.

Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Tạ Lam Sơn vẫn cảm thấy kinh hãi tột độ. Người đàn ông trước mắt sở hữu vóc dáng cao lớn, có thể nhìn ngang tầm mắt với mình, khuôn mặt vô cùng tuấn tú, là kiểu tuấn tú khôi ngô không thể hình dung được bằng ngôn ngữ, nhưng đồng thời lại cực kỳ trẻ tuổi. Nếu không phải người này đang mặc một bộ suit lỗi mốt, Tạ Lam Sơn gần như sẽ nhận định người nọ vẫn còn là sinh viên.

Có vẻ như người này không nhớ ra anh, ánh mắt y lãnh đạm lại xa cách.

“Đóng cửa rồi.” Người nọ khách sáo gõ cửa, ngón tay thanh mảnh chỉ vào bảng quy định ngoài cửa, lặng lẽ nhắc nhở Tạ Lam Sơn: Không phải nhân viên thì không được vào.

“Tôi đến tìm người.” Tạ Lam Sơn không muốn lộ thân phận nên đành bịa chuyện.

“Ồ?” Ánh mắt của người đàn ông rất sắc bén, lộ ra vẻ không tin tưởng, nhưng khóe môi y vẫn giữ một độ cong mơ hồ, như đã biết rõ anh đang nói dối, nhưng vì cân nhắc đến văn hóa được nuôi dạy mà vẫn cho anh một cơ hội tự bào chữa.

“Tôi tới tìm anh họ, Thẩm Lưu Phi.” Tạ Lam Sơn nở một nụ cười mê người, phát huy triệt để lợi thế ngoại hình, anh tỏ ra chân thành, vừa đáng tin vừa vô hại, “Anh ấy có lớp ở đây.”

“Thế à.” Người đàn ông cũng cười, giống y hệt nụ cười trong rạp chiếu phim, vừa có chút châm chọc, lịch sự mà lại lạnh lùng, “Tôi chính là Thẩm Lưu Phi đây.”
Hết chương 10.

*Về câu “Cờ làm rìu mục nát” thì có nhắc đến tích rìu mục, tương truyền có một anh tiều phu tên Vương Chất hay lên núi kiếm củi. Một hôm, khi anh đang làm công việc thường ngày của mình thì bắt gặp hai cụ già đang ngồi chơi cờ bên dưới một gốc cây thông. Cảm thấy thật thú vị, anh ta bèn cất cây rìu và đến đứng xem. Bên cạnh hai ông cụ có vài hạt đào ăn dở còn vương vãi, Vương Chất bèn nhặt lên gặm rồi thưởng cờ. Xem mãi đến lúc cờ tàn, hai cụ ông ngước lên nhìn và hỏi anh tiều phu “Ngươi làm gì mà để cho rìu bị mối ăn hết thế kia?” Vương Chất nhìn xuống thì rìu đã nát tự bao giờ, nhưng khi ngẩng lên thì lại chẳng thấy hai ông cụ kia đâu nữa. Đến khi về làng thì cảnh vật đã thay đổi rất nhiều, hỏi các già làng mới biết ngày xưa có một người tiều phu lên núi đốn củi nhưng mãi chẳng thấy về thì Vương Chất mới biết rằng mình đã xem đánh cờ rất lâu.