Người edit và beta: Cà phê hòa tan
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 68: Kì nghỉ, một.
Dưới ánh trăng, bước chân của hai người họ vẽ ra từng lớp, từng lớp sóng lấp lánh trên mặt nước.
"Ý thức của Giang Tuyết Đào cần một khoảng thời gian ngắn nữa mới có thể quay về, cậu đừng vội.
Bên Ngũ Ý có một đội viên bị tổn thương ý thức quá nghiêm trọng, bây giờ, mấy người bên mình còn chưa có cách nào đánh thức những người như thế này."
"Tuy bây giờ chúng ta có thể đánh thức những người có trình độ lạc lối không nghiêm trọng lắm, nhưng ý thức của họ rất có thể sẽ không chịu nổi lần mạo hiểm tiếp theo, đồng thời, thân thể trên thực tế của họ cũng sẽ bị ảnh hưởng, sức khỏe tinh thần của họ cũng sẽ rất tệ."
Nghe xong lời của Trì Thác, Nhiễm Văn Ninh nhớ lại lời Giang Tuyết Đào nói với mình lúc trước, hắn có nói việc bảo dưỡng cả thân thể và ý thức đều rất quan trọng, chuyện này không liên quan đến tuổi tác, còn mời cậu đi tập dưỡng sinh chung với mình.
Trì Thác thẳng thắn nói mấy việc trong buổi họp hôm nay cho Nhiễm Văn Ninh nghe luôn.
"Gần đây, tôi có trao đổi tình huống với mấy người bên chi nhánh khác, cậu có gặp phải cơn mưa cuối cùng trong Đô thị hoang phế hay không?" Trì Thác hỏi Nhiễm Văn Ninh như vậy.
Nhiễm Văn Ninh sửng sốt một chút, mưa gì nhỉ? "Tôi không biết, lúc tôi ở trong đấy, chẳng hiểu sao đã chạy về đến Dear Anna rồi."
Trì Thác nói tiếp: "Lúc ấy, mấy người kia có thảo luận, họ cho rằng đây là do người bên phe bảo thủ làm.
Tại vì phạm vi, cấp bậc của cái năng lực kia nhìn chung là phải được ghi lại trong danh sách, nhưng mấy chi nhánh bên mình dò không thấy đâu cả, tuy nhiên bây giờ tôi lại hơi nghi ngờ rằng..."
"Nó có liên quan đến cậu, có đúng không?"
Nhiễm Văn Ninh liếc mắt nhìn Trì Thác một cái là hiểu ý anh ngay, dù sao mối quan hệ giữa cậu và Dear Anna vẫn luôn bị cậu giấu diếm, đúng là không có trên danh sách thật, nhưng lúc vào trong mộng cảnh, bên họ chỉ có mười mấy người như vậy mà thôi, đếm trên đầu ngón tay cũng khoanh vùng phạm vi được rồi.
Tuy vậy, Nhiễm Văn Ninh hiểu rất rõ bản thân mình hiện đang ở trình độ như nào.
"Cơn mưa kia có vấn đề gì sao?" Lúc đó cậu treo máy rồi, không xem phát trực tiếp được.
Trì Thác đáp: "Nếu xét trên số liệu thống kê, đó là một loại hình công kích tinh thần lực rất hiếm thấy, nó mang tính chất kéo dài.
Xét phạm vi ảnh hưởng của nó, người này gần như đã là cấp tông đồ, cơn mưa nọ gần như ảnh hưởng đến toàn bộ mộng cảnh, rất nhiều sinh vật trong giấc mơ này bị nó ảnh hưởng, sau đó mục nát cả đi.
Còn cụ thể năng lực này ra sao thì vẫn chưa thể đưa ra định nghĩa."
Nhiễm Văn Ninh thật thà đáp lời Trì Thác: "Tôi đâu có mạnh như vậy."
"Tôi biết." Trì Thác khai sáng cho Nhiễm Văn Ninh, "Nhưng nếu mức độ phù hợp giữa cậu và một giấc mơ rất cao, cậu cũng có thể làm được chuyện đó trong lúc tinh thần lực đang khá thấp, tựa như Ngô Côn Phong, thật ra, cường độ tinh thần lực của cậu ta thấp hơn so với dự tính của tôi đấy, nhưng mức độ phù hợp giữa cậu ta và Kawagebo lại rất cao."
Nhiễm Văn Ninh tỏ vẻ đã hiểu, cậu còn phải đi điều tra rất nhiều thứ.
Cậu tiện thể nhớ lại một người, sau đó hỏi Trì Thác: "Ở trong ấy, tôi từng gặp phải một người bên phe bảo thủ, anh ta luôn híp mắt."
Chuyện này thì bên đội thứ tư có cho vài tư liệu, Trì Thác đáp lời cậu: "Người nọ tên là Nghiêm Húc, vốn là thành viên của đội thứ tư, lúc còn làm việc thì anh ta là kẻ khai thác ở bậc thứ hai, bây giờ thì hẳn là không còn ở trình độ này nữa.
Theo Lâm Nhất thì anh ta là một tông đồ ở bậc thứ nhất."
Nhiễm Văn Ninh nghe hiểu đến một nửa, bỗng nhiên dừng lại, "Anh nói Lâm Nhất à?"
"Đúng vậy, thật ra người giữ chân Nghiêm Húc là cậu ta, tôi cũng chưa gặp qua Nghiêm Húc."
Nhiễm Văn Ninh vươn tay, làm một động tác dừng, "Khoan, anh bảo Nghiêm Húc là tông đồ, mà Lâm Nhất có thể kiềm chế ổng, vì vậy Lâm Nhất cũng thuộc cấp bậc đó à?"
Trì Thác liếc mắt nhìn Nhiễm Văn Ninh, nghĩ thầm, không lẽ cậu không có cảm giác đó hả? Dù Lâm Nhất như thế nào đi nữa thì lúc bình thường, cậu ta cũng ít nhất là người ở bậc thứ ba, hơn nữa, cậu ta rất hay lượn sang một bên rồi giấu mình đi.
"Tôi không rõ lắm tới cùng thì cấp bậc của cậu ta như nào, nhưng nếu xét tình hình hiện nay, cậu ta rất có thể đang ở bậc thứ nhất." Trì Thác cau mày, nói tiếp: "Nhưng tuổi cậu ta còn rất nhỏ, nếu như có thể đến được trình độ như vậy, không lẽ từ lúc nhỏ xíu, cậu ta đã bắt đầu tiếp xúc với mộng cảnh rồi hay sao?"
Nhiễm Văn Ninh lại vội vàng vươn tay ra hiệu dừng lại, "Ủa khoan, nếu nói như vậy thì đội mình toàn người bậc thứ nhất xếp thành hàng thôi á, cho dù có là Đào ca thì ổng cũng gần như là đang ở giữa bậc thứ hai và ba, vậy thì vì sao tôi lại ở đây? Ai xếp tôi vào đây thế?"
Lúc trước, Lâm Nhất nói rất đúng, vì sao cậu lại ở trong một đội ngũ như này? Cái chuyện này trông rất là vô lí luôn đấy?
Trì Thác suy nghĩ một chút, sau đó nói với Nhiễm Văn Ninh: "Lúc trước, tôi có nhờ Hạng Cảnh Trung chọn người cho đội mình."
Từ giây phút này trở đi, Nhiễm Văn Ninh mới cảm thấy dường như cậu đã bị cuốn vào một âm mưu vô cùng to lớn từ rất sớm, hơn nữa cậu còn chả biết gì.
Sau khi cậu lạc lối trong cái mộng cảnh công năng kia, thật ra cái đám người này đã bắt đầu dàn xếp sau lưng cậu từng li từng tí một rồi.
Cậu thậm chí còn không hiểu bản thân mình nhiều bằng những người mà cậu xưa nay chưa hề quen biết bên vườn Tây.
"Cậu tỉnh lại đúng lúc lắm, vừa mới tới Quốc khánh, về nhà nghỉ ngơi cho khuây khỏa vài hôm đi." Trì Thác bàn giao xong công chuyện, sau đó rời khỏi mộng cảnh.
Vốn dĩ xung quanh cậu vẫn còn nhiều người bị thương như thế, Nhiễm Văn Ninh cũng không có tâm trạng hưởng thụ kì nghỉ, nhưng cậu đột nhiên nhớ đến việc mình từng nhờ ba một chút chuyện từ rất lâu trước kia rồi, chuyện này cũng có liên quan đến nhà trẻ trong "Đèn kéo quân", vậy nên cậu vẫn định về nhà một chuyến.
Nhà của Nhiễm Văn Ninh cùng tỉnh khác phường với vườn Tây, đường cũng không xa, đi lại cũng gần.
Cậu ném hành lí vào trong nhà, trong nhà cũng không có ai.
Nhiễm Văn Ninh trực tiếp đi đến công ty của ba mình.
Trong này đã thay một cô nhân viên tiếp tân mới, Nhiễm Văn Ninh cũng không quen mặt lắm, cậu định trực tiếp lên thẳng văn phòng của Nhiễm Quân nhưng lại bị cô nhân viên tiếp tân ngăn cản.
"Anh tìm ai ạ? Qua đây để em liên lạc với người ta cho." Cô nhân viên nói với Nhiễm Văn Ninh như vậy.
"Anh tìm Nhiễm Quân." Nhiễm Văn Ninh trả lời.
"Ai anh?" Cô gái giơ bút lên, tỏ vẻ không quen biết.
"Ông chủ em đó." Uầy, em gái, sao tới tên sếp sòng mà em cũng không biết vậy này? Nhiễm Văn Ninh nghĩ thầm.
Nhưng em gái kia nghe xong lời của Nhiễm Văn Ninh lại cười nói: "Anh đừng nói đùa mà, con trai sếp em họ Tương, sếp em làm sao lại họ Nhiễm được.
Hơn nữa, anh ấy còn đang làm ở đây, anh muốn em gọi anh ấy ra đây để anh nhận mặt không ạ?"
Tương Khang là con trai riêng của dì, cậu ta gia nhập gia đình cậu sau khi ba Nhiễm Văn Ninh tái giá.
Cậu ta không phải là anh em máu mủ với Nhiễm Văn Ninh, nhưng cũng xem như là em trai của Nhiễm Văn Ninh.
Vừa mới nghe xong cậu ta trực tiếp đi làm ở công ty của Nhiễm Quân, Nhiễm Văn Ninh mới sực nhớ ra rằng, lúc Tương Khang đi thi đại học, cậu ta có điền nguyện vọng vào đúng ngành công ty ba cậu đang làm, xem ra đã xác định rằng sẽ đi lăn lộn thương trường với ba của cậu rồi.
Nhắc đến đây, Nhiễm Quân lại luôn cảm thấy thằng con ruột của mình ngốc xít, tài nguyên của ông tốt như thế mà cũng chẳng thèm dùng, cả ngày chạy đôn chạy đáo cho mấy cái công ty không tên nhỏ xíu kia, nhìn Tương Khang kia kìa, ít ra thằng bé còn biết vào công ty ông phụ giúp chút ít.
"Thôi được rồi, đừng gọi cậu ta, anh qua bên kia ngồi chờ là được rồi." Mối quan hệ giữa Nhiễm Văn Ninh và Tương Khang cũng chỉ có thể xem như bình thường, cậu cũng không muốn gặp cậu ta lắm, bèn dứt khoát ngồi lên sô pha bên cạnh, nhắn tin nhờ Nhiễm Quân phái người xuống đón mình.
Cô tiếp tân không quen Nhiễm Văn Ninh, nhưng bác gái làm công nhân quét dọn lâu năm chuyên phụ trách đại sảnh lại quen cậu, bà bèn cười hỏi cậu có phải về đây chơi Quốc khánh không.
Vì vậy, Nhiễm Văn Ninh ngồi chung với bà, trò chuyện một hồi lâu, lần này thì hay nữa, Nhiễm Văn Ninh loáng thoáng nghe được em gái tiếp tân nói cậu thật ra là con trai của bác gái này luôn.
Tuy nhiên, sau khi Nhiễm Quân tự mình xuống lầu đón con trai, nét mặt của cô tiếp tân kia lại tràn ngập xấu hổ.
Tương Khang và Nhiễm Văn Ninh không giống nhau lắm, Tương Khang trông khá bình thường, Nhiễm Văn Ninh cũng không quá giống Nhiễm Quân, Nhiễm Quân cũng chỉ có thể được xem là bình thường, Nhiễm Văn Ninh giống mẹ, có một khuôn mặt rất ưa nhìn.
Nhiễm Quân đã chưa gặp con trai rất lâu, lòng ông vẫn rất mong nhớ con.
Lần này, lúc Nhiễm Văn Ninh quay về, sắc mặt cậu tiều tụy rất nhiều, cũng không biết đã gặp phải chuyện gì bên ngoài.
"Bây giờ con đang làm cái gì?"
"Con là một kẻ chuyên theo đuổi giấc mơ."
"Nói tiếng người."
"Con là nhân viên văn phòng bình thường, ngày ngày bưng trà dâng nước."
"Giờ mới thấy cái xã hội không dễ sống đúng không? Ba nói với con rồi..." Nhiễm Văn Ninh yên tĩnh ngồi nghe ba mình phát biểu.
Cậu canh đúng lúc ba mình nói thỏa mãn xong xuôi mới hỏi: "Ba, lần trước ba hỏi thăm được không?"
"Há, ở trong này này." Nhiễm Quân đưa cho Nhiễm Văn Ninh một tờ giấy, "Ờ mà sao tự nhiên con lại muốn đi tìm cái nhà trẻ trước đây thế, chỗ kia bây giờ đã thay hình đổi dạng từ lâu rồi, có nhiều thứ không dễ tìm cho lắm."
Nhiễm Văn Ninh nhìn thấy ba mình tìm được cả phương thức liên lạc với cả lớp trưởng và thầy cô giáo, "Con có chút chuyện." Thật ra, Nhiễm Văn Ninh rất ít khi nhờ cậy vào Nhiễm Quân, khó có dịp con trai ông đột nhiên mở lời, Nhiễm Quân cho dù có phải đào sâu ba tấc đất cũng phải móc ra tin tức cho bằng được.
"Tối nay về nhà, cả nhà cùng ăn bữa cơm ha." Nhiễm Quân nói với Nhiễm Văn Ninh như vậy.
Nhiễm Văn Ninh gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
"Quốc khánh đi Châu Âu chơi không?" Nhiễm Quân đề nghị.
Nhiễm Văn Ninh lắc lắc đầu, tỏ vẻ con bận rồi.
Nhiễm Quân chỉ có thể thở dài, ông có cảm giác sau khi con ông lớn rồi, nó không chịu làm bạn với ông, cũng không muốn nói lời thật lòng cho ông nghe nốt.
Khi về nhà, Nhiễm Quân lùa cả Nhiễm Văn Ninh và Tương Khang vào xe, bầu không khí trong xe có chút ngột ngạt.
Vì Nhiễm Văn Ninh mất tập trung, cậu cũng không đáp lại mấy câu nói của Tương Khang, khiến Tương Khang nghĩ rằng Nhiễm Văn Ninh vẫn đang giận dỗi với cậu ta hệt như trước đây.
Cơm tối ở nhà được dì cố ý chuẩn bị tỉ mỉ, dù sao người mà Nhiễm Quân thật sự yêu thích đã xuất hiện, bà vốn là nữ chủ nhà, phải tỏ thái độ tích cực một chút.
Nhưng có lần Nhiễm Văn Ninh đi ngang qua bếp, cậu có nhìn thấy dì và Tương Khang đang hấp háy mắt nhìn nhau, xem ra thì cậu giống như một vị khách không mời mà đến đối với bọn họ hơn.
Thật ra, Chu Phương cưới Nhiễm Quân cũng không phải hoàn toàn không có tính toán.
Nhưng tính toán của bà rất công bằng, là kiểu nếu nỗ lực thì sẽ được báo đáp, vì vậy, bà luôn nỗ lực lấy lòng Nhiễm Quân và Nhiễm Văn Ninh, nếu không thì bà và con ruột sẽ không lấy về được bao nhiêu thứ.
Rất nhiều bất động sản của Nhiễm Quân thật ra đều được điền tên Nhiễm Văn Ninh.
Hơn nữa, bà cũng khuyên con trai chọn ngành nghề và công việc làm sao để đến gần hơn với công ty của Nhiễm Quân, mong rằng Nhiễm Quân có thể giúp Tương Khang có một điểm đặt chân vững vàng trong xã hội.
Nhiễm Văn Ninh rõ ràng không có hứng thú với công ty của ba mình, có thể né được bao nhiêu thì né bấy nhiêu.
Vì vậy, Chu Phương cảm thấy Tương Khang vẫn rất có cơ hội giành được một công việc tốt, chức vị cao, dù sao cũng đã ít đi một đối thủ cạnh tranh như vậy rồi.
Nhưng lúc trước, Nhiễm Văn Ninh đột nhiên nhờ Nhiễm Quân tìm kiếm vài thứ của trước đây, những món đồ kia có liên quan đến vợ trước của ông.
Chu Phương là một người phụ nữ, có thể hiểu được vì sao Nhiễm Quân cất giấu những vật kỉ niệm như thế này, nhưng bà không thích nhìn Nhiễm Quân lấy chúng ra.
Ban đầu, lúc bà muốn gả cho Nhiễm Quân, ông đã từng nói với bà: "Em muốn cái gì anh cũng cho em được, nhưng em phải đối xử tốt với con trai anh."
Chu Phương vốn không thể thay thế được Ninh Hiểu- người vợ trước của Nhiễm Quân, bà chỉ có thể phụ trách quán xuyến công việc của một người phụ nữ trong gia đình mà thôi.
Dù sao Nhiễm Quân bận bịu chuyện làm ăn, mà lúc ấy Nhiễm Văn Ninh lại còn nhỏ, không có nữ giới trong nhà thì không tốt lắm.
Hơn nữa, bà cũng đã thống nhất ý kiến với Nhiễm Quân, cũng xem như là chịu làm công việc này rồi.
Tuy nhiên, thời gian tiếp xúc cũng lâu, cuối cùng bà vẫn có tình cảm với Nhiễm Quân.
Bà nhìn thấy ông lấy ra những kỉ vật khi còn bé của Nhiễm Văn Ninh, trong lòng chua xót, còn đứa con trai bà chăm sóc nhiều năm này, lại xưa nay chưa hề gọi bà một tiếng mẹ ơi.
Gần đây, vì Nhiễm Quân muốn giúp Nhiễm Văn Ninh, ông tìm được rất nhiều thứ, sau đó nhìn vật sinh tình, lại nhớ đến mẹ của Nhiễm Văn Ninh.
Ông lục lọi tất cả các kỉ vật có liên quan đến Ninh Hiểu rồi xếp ra nhìn mãi.
Lúc này, trong lòng Chu Phương lại càng khó chịu, mỗi ngày đều tìm đến Tương Khang để xả nỗi lòng.
"Con nhìn đi, mẹ đối xử với hai cha con họ đủ chưa, vì sao lại còn lấy ra những thứ đó trước mặt mẹ làm cái gì?" Chu Phương nói được một nửa, thấy Nhiễm Văn Ninh tình cờ đi ngang qua đây, bèn lập tức ngậm miệng.
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy hơi không đúng, cậu giả vờ không thấy gì rồi trực tiếp đi ngang qua nhà bếp.
Tương Khang cũng hơi khó xử, cậu ta cũng từng nói chuyện qua với Nhiễm Văn Ninh, thật ra nói đúng hơn thì, anh trai cậu không ghét hai người họ, anh ấy ghét chia sẻ Nhiễm Quân với họ.
Có lúc, Nhiễm Văn Ninh còn rất dễ nói chuyện, Tương Khang thậm chí còn cảm thấy anh mình có tính tình rất đáng yêu, nhưng giữa họ đã dần dần có một loại xấu hổ khá ăn ý.
Nhưng mẹ ruột của cậu ta dù sao cũng đã cằn nhằn mấy chuyện này lâu như thế rồi, Tương Khang cảm thấy vẫn phải xử lí một chút, nhưng cậu ta không dám nói chuyện với Niễm Quân, chỉ có thể vòng vo Tam quốc tự đi tìm Nhiễm Văn Ninh.
"Anh, em muốn nói với anh mấy chuyện." Tương Khang bưng trái cây vào trong phòng Nhiễm Văn Ninh.
Trong khoảng thời gian này, Nhiễm Văn Ninh chỉ toàn nghĩ ngợi chuyện về mộng cảnh.
Thật ra, cậu cũng có phát hiện ra rằng dì với ba mình không được đúng lắm, nhưng cậu không có tâm trạng đi xử lí những chuyện của mấy người lớn như họ.
Cậu vừa thấy Tương Khang tìm mình tán gẫu, đã biết ngay trong nhà xảy ra chuyện rồi.
"Anh, lúc trước anh có nhờ ba tìm đồ giùm đúng không.
Là vầy, mẹ em hơi hẹp hòi xíu, có hơi nóng giận, anh đừng để bụng nha." Tương Khang nói với Nhiễm Văn Ninh như thế.
Lần về nhà này, Nhiễm Văn Ninh trông thành thục rất nhiều, cũng không biết ông anh trai này của mình chịu bao nhiêu đau khổ bên ngoài, khí chất toàn thân của anh ấy không ăn khớp nhau lắm.
"Làm sao thế? Ba anh ổng làm cái gì rồi?" Nhiễm Văn Ninh nhớ rõ rằng lúc ấy, cậu chỉ nhờ Nhiễm Quân tìm kiếm mấy thứ lúc cậu còn bé thôi mà.
Tương Khang hơi do dự: "Ba có sắp xếp lại kỉ vật của dì Ninh.".
À...! Nhiễm Văn Ninh nghe xong hiểu ngay.
Nhiễm Quân cái ông này hơi chậm, ổng nhớ nhung vợ trước mà còn khoe khoang trước mặt vợ sau nữa.
Thế nhưng, Nhiễm Văn Ninh cũng có hơi vui vui: Ba mình vẫn nhớ đến mẹ mình.
Sau khi làm kẻ khai thác một đoạn thời gian, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy bầu không khí thuận hòa vui vẻ, cuộc sống bình yên an ổn mới thật sự là hạnh phúc.
Loại chuyện không lớn không nhỏ này vẫn nên được giải quyết sớm sớm một tí.