Tới bệnh viện, Hạ Vy được đưa vào cấp cứu ngay. Lâm Vũ đứng ngoài ra cửa, bàn tay siết chặt lại
- Em không được xảy ra chuyện gì đâu đấy.
...
Một lúc sau, Lâm Khánh hồng hộc chạy tới
- Chị ấy... sao rồi anh
Lâm Vũ im lặng nhìn về phía cửa phòng cấp cứu. Lâm Khánh biết Lâm Vũ không muốn trả lời nên cũng chẳng hỏi nữa nhưng
- Tại sao anh tìm được chị ấy vậy?
- Huỳnh Trân Di - Ba cái tên ngắn gọn được phát ra từ miệng Lâm Vũ làm Lâm Khánh muốn nổ tung, cậu đấm tay vào tường
- Biết ngay là cô ta mà
Lâm Vũ ngồi xuống ghế lắc đầu
- Không phải cô ta - Nói đến vấn đề này, Lâm Vũ bỗng giật mình - Cô ta đâu rồi?
.....
Quay lại với chị gái "xấu số"của chúng ta. Trân Di lững thững đi trên con đường mòn, một tay lau mồ hôi trên trán.
- Sức đề kháng của cô kém quá, nữ phụ ơi! Trân Di than thở. Mới phơi nắng một chút mà cô đã không chịu nổi thế này thì không biết cô về kiểu gì nữa - À, đó là thân thể của nữ phụ thôi chứ Huỳnh Trân Di cô ở thế giới cũ chưa một lần nào ốm vì nắng mưa ( woa, vỗ tay).
Trân Di nhìn lên trời - lúc này đã nhá nhem tối. Cô sờ lên cái trán đã nóng rực khó chịu
- Khốn khiếp, mình phải ở lại đây sao?
Đầu óc càng ngày càng quay cuồng khiến Trân Di đứng không vững mà ngã xuống. Mắt cô khép dần, khép dần rồi nhắm nghiền lại....
- lộp bộp... lộp bộp...Ào - Cơn mưa sau màn nắng gắt bất ngờ rơi xuống không một chút báo trước.
.....
Màn đêm đen tối cùng làn mưa xối xả buông xuống bao phủ lấy mọi vật.
Một chiếc ô tô sang trọng khập khềnh đang cố gắng vượt qua cơn bão và con đường nhỏ khó đi
- Kííít - Chiếc xe bỗng phanh gấp một cách rất đột ngột.
Chàng trai ngồi trên xe rời mắt khỏi chiếc laptop, khó chịu nhìn tài xế - Chuyện gì vậy?
Người tài xế run run, lắp bắp đáp lại chàng trai
- Thưa... Thưa cậu chủ... Có người...!
.... Thời gian trôi....thời gian trôi..
Buổi sáng, khi ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống những giọt nước long lanh còn đọng lại sau trận mưa hôm qua. Những chú chim ríu rít tiếng hót vang chào ngày mới.
Trân Di nằm trên giường, nhăn mặt mở mắt. Cô xoa xoa thái dương ngồi dậy. Trân Di ngó ngang xung quanh
- Lạ nhỉ? Sao mình lại ở đây?
Bỗng Trân Di " à " lên một tiếng
- Hiểu rồi, xuyên không từ giường xuống bãi cỏ giờ xuyên không từ bãi cỏ lên giường sao?( Trí tưởng tượng của chị thật... phong phú -.-)
- Cạch - Cửa phòng bỗng mở ra
- Dậy rồi sao?