Trọn Tình

Chương 5




Thấm thoát cũng đã 2 tuần, Kagome vừa làm thêm vừa đi học rất là vui. Đời cô sẽ rất tuyệt vời nếu như kẻ cô căm ghét Inuyasha không mặt ở mọi nơi cô đến. Đi làm cũng như đi học, lúc nào lúc nào cũng vậy. Đúng cái định mệnh nó mà.

'Sao hôm nay cái tên Inuyasha lại không đến làm nhỉ. Thậm chí cậu ta cũng chẳng đi học, xảy ra chuyện gì rồi sao?"- Kagome thẫn thờ suy tư, làm việc mà không hề có tâm chút nào. Dọn một li trà cho khách mất hơn 10p chưa xong

"Kagome sao mà có vẻ thẫn thờ vậy. Hồn bay theo chàng nào rồi à"- Sango nhẹ nhàng hỏi

" Xin lỗi, không có gì đâu ạ, chỉ là ham suy nghĩ một số điều thôi mà"- Kagome chợt tỉnh rồi cô lại cầm li trà lên và đi đến bàn gần nhất và mời khách hàng với vẻ hiền dịu "Của quý khách đây"

Sango cũng thở dài lắc đầu nhìn Kagome. Sango là đàn chị của Kagome khi ở trong quán và cả ở trường nữa. Sango là một cô gái thân thiện sống trong gia cảnh cũng khá nổi tiếng như cô không hề kiêu ngạo hay tỏ vẻ tiểu thư. Thay vào đó lúc nào cô cũng nhanh nhẹn, thân thiên như một cô gái bình thường. Dường như Kagome sẽ không nhận ra nếu không thấy chiếc găng tay của Sango. Trên găng tay có dấu hiệu của tập đoàn Hasa nổi tiếng Nhật bản về mặt kinh tế cũng như cách làm của uy tín.

"Hơi lâu nhỉ"-Vị khách trẻ nhẹ nhàng phàn nàn. Anh ta cầm li trà lên và uống một cách bình thản như các nhà sư già.

"Thật sự xin lỗi ạ, lần sau tôi sẽ cố gắng làm nhanh hơn nữa"- Kagome cúi thấp xin lỗi, ít nhất cũng phải như vậy mới thể hiện được thành ý của mình

"Không sao đâu, dù sao chất lượng cũng tốt mà.- Anh ta bỏ li trà xuống đưa mắt nhìn Kagome- Hình như cô em là nhân viên mới nhỉ, xinh đẹp thật "

Kagome đỏ mặt ngại ngùng khi anh ta nhìn chằm và khen cô như vậy.

"Vâng, có gì không ạ"

Anh khách ngay lập tức nắm lấy tay Kagome khiến mặt cô đỏ bừng lên vì ngại 'Ơ,có chuyện gì vậy' Anh ta tới sát mặt Kagome nói

"Thế cô em có thể sinh cho tôi một đứa con chứ"

"Hở"

Kagome vừa mới đỏ mặt xong nhưng bây giờ cô hết sức ngạc nhiên. Không ngạc nhiên mới lạ đó, thấy cũng khá điển trai nhưng ai ngờ lại là một tên quấy rối. Vài giây Kagome đứng đơ ra thì từ xa Sango nhanh chóng ném ngay cái đĩa nhựa bay vào mặt anh khách kia, bực mình nói

"Đến khi nào anh mới kết thúc việc quấy rối gái nhà lành đây hả Miroku"

"Á Sango lâu rồi chưa gặp nhỉ?"-Miroku vẫy tay chào

Dù anh ta rất có thành ý nhưng Sango vẫn khó chịu nói

"Đúng 3 năm rồi chưa gặp nhưng cậu không hề thay đổi gì. Thậm chí còn quấy rối gái nhiều hơn xưa"

Miroku gãy đầu ngại cứ như mới được khen

"Ấy dầy, làm gì có. Quá khen rồi, tôi thấy ngại mất"

"Tôi không có khen cậu!"- Sango bực bội hét mạnh. Kagome ngạc nhiên, bình thường Sango vẫn hiền dịu mà sao hôm nay dữ vậy. Không lẽ là do người khách hàng tên Miroku đó.

"Sango vẫn dữ như xưa nhỉ, chẳng thay đổi gì"- Dù bị hét như vậy nhưng Miroku vẫn còn đùa ghẹo bình thường

"Tại cậu chứ ai?"- Sango có bình tĩnh hơn như cô vẫn khó chịu

Kagome thấy hai người cãi nhau vậy cô chợt nhớ đến tên Inuyasha

'Sao hôm nay cậu ta lại không đến nhỉ, không lẽ có chuyện gì xảy ra rồi sao?'- Kagome lo lắng khi nghĩ đến việc đó nhưng cô lập tức chối bỏ nó 'Tại sao mình lại nghĩ về tên Inuyasha chứ, cậu ta không có ở đây thì càng tốt chứ sao'- Kagome âm thầm bước vào trong nhà bếp kệ cho hai người kia đang nói nhau, dù sao cũng chỉ là đùa thôi mà.

8h tối thì Kagome đã hết ca làm, cuối cùng Inuyasha vẫn không đến, cô không thể hiểu tại sao cô lại có cảm giác gì đó khá là trống trạc nhỉ, không có ai để chửi nhau à. Cô chậm rãi bước trên con đường tối thui, cô vội đi qua đường mà chẳng để ý rằng đèn tín hiệu sắp chuyển sang màu đỏ, khi cô đi được nữa con đường thì đèn xanh đã tắt, đèn đỏ đã bật lên. Từ xa một chiếc xe ô tô lớn tiến về phía cô, tài xế dường như chưa thấy được rõ cô, vì trời quá tối. Còn bóng đèn thì lại hỏng từ hôm qua đến giờ. Khi chiếc xe đến gần, tài xế thấy được cô và cô biết rõ tình trạng hiện tại thì đã quá trễ. Chiếc xe chẳng thể nào thắng kịp, nó đã đâm thẳng vào cô.

Không! Không phải

Vào khoảng khắc nguy hiểm nhất thì có một người đã chạy ra cứu cô.

Người đó không ai khác là Maria, khi cả tài xế lẫn Kagome đều vì hoảng hốt mà không phản ứng kịp thì Maria đã nhanh chóng chạy ra đẩy Kagome ra thật mạnh. Kagome không bị tông nhưng Maria chẳng may mắn như vậy, cô đã bị tông trực tiếp với tốc độ cực nhanh, khiến cô bay lên cao, văng ra xa khoảng 5m.

Khắp con đường máu bay tung tóe, máu của Maria không ngừng chảy. Con phố đã vắng vẻ tối thui, bây giờ còn u ám và rùng rợn hơn. Kagome vừa hoảng sợ vừa mất bình tĩnh hét "Maria, Maria, Maria, Maria, không, không, không, không thể như thế. Tỉnh dậy đi đừng đùa với mình mà, đừng có đùa vậy chứ"- Kagome mất bình tĩnh vài giây thì người 2 đàn ông từ trên xe đi ra hỏi với giọng chân thành và lo lắng

"Có ai bị thương không vậy?"

Sau khi nghe giọng nói đó lấp tức lấy lại lí trí của mình, nước mắt cô cứ rơi hoài nhưng đôi mắt của cô đầy sự kiên định "Bác tài nhanh đưa cô ấy đến bệnh viện giúp cháu với"

Kagome mới nói xong thì người tài xế to khỏe cũng nhanh chóng bế Maria lên xe và đưa cô ấy đến bệnh viện. Tất cả mọi chuyện xảy ra rất nhanh chóng chỉ mất tầm chưa đến 1p nhưng đem Maria đến bệnh viện mới là lấu nhất. Khoảng 20p sau Maria đã được đưa đến bệnh viện, các bác sĩ và y tá nhanh tay đưa Maria vào phòng cấp cứu, tất cả những gì mà Kagome có thể làm đó là ngồi hi vọng, cầu nguyện cho Maria không sao. Người tài xế cùng Kagome đưa Maria đến bệnh viện khi nãy đã ra ngoài thanh toán hết khoảng tiền khám bệnh cho Maria, chắc chắn là một đại gia thứ thiệt, có ô tô và tài xế luôn mà. Không giàu mới lạ đó. Sau 30p thì bác sĩ cũng đã ra họ nói là Maria không sao chỉ là vết thương nhẹ thôi không thành vấn đề

(Hình như truyện nào của t/g cũng phải có vào bệnh viện nhỉ, trong khi t/g lại hoàn toàn ngược lại)

Khi bác sĩ đi ra thì hai người đàn ông đó đều cúi xuống trước mặt Kagome, họ rất chân thành khi làm vậy

"Ta xin lỗi"- Từng câu mà họ nói ra đều rất cương quyết và pha sự ân hận

"Hai người sao lại xin lỗi cháu chứ chỉ là tai nạn thôi mà. Không ai có lỗi hết. Nêu mà xin lỗi thì xin lỗi người nằm trong kia kìa, cháu đâu phải người bị thường"

"Ta xin lỗi"

Xong chuyện cả ba người đều vào thăm Maria. Đúng như họ nói Maria không sao, cô ấy vẫn bình an vô sự. Chỉ là vẫn còn hôn mê thôi, không có gì phải lo. Tối hôm đó Kagome đã gọi điện và kể cho mẹ cô nghe tình hình mọi chuyện cũng như thông báo rằng cô sẽ không về nhà hôm nay mà ở lại bệnh viện canh chừng Maria. Mẹ cô nghe vậy cũng thông cảm và nói rằng sẽ đem đến cho cô đồ ăn khuya vì cô làm việc cả ngày nên chắc cũng sẽ đói. Kagome chỉ biết cảm ơn rồi cúp máy vào ngồi cạnh Maria không xa rời.

Cô thực sự ân hận và thấy mình thật có lỗi. Cô luôn tự trách mình nghĩ rằng vì mình mà Maria bị thương. Cô thật là lúc nào cũng làm liên lụy người khác không à.

Kagome ngồi đợi, ngồi đợi, đến tận 12g thì cô lại ngủ quên bên cạnh giường Maria. Cô ngủ say đến mức mẹ cô đến bỏ hợp cơm lại thậm chí đắp chăn cho cô thì cô cũng chẳng biết gì luôn.

[…]

Sáng hôm sau.

Mới 5g thì Kagome chợt tỉnh dậy cô ngạc nhiên và không thể ngờ rằng mình lại ngủ. Thậm chí mẹ cô đến mà cô cũng chẳng biết luôn. Nhưng đó là vấn đề nhỏ, vấn đề lớn ở đây là cô không thấy Maria ở đâu hết. Cô thấy chuyện đó là bình thường nên vào phòng vệ sinh tìm, rồi ra ngoài vườn tìm nhưng cũng chẳng thấy đâu. Rồi cô hỏi nhân viên thì biết được rằng Maria đã đi lên sân thượng của bệnh viện, khi cô lên thì thấy Maria thật đẹp khi đứng trong gió. Mái tóc của Maria phất phối theo từng ngọn gió, đứng ở đây Kagome mới thực sự thấy được vẻ đẹp mê hồn của Maria. Trên sân thượng vào buổi sớm vừa mát mẻ vừa dễ chịu, vì điều đó nên Kagome đã quên mất rằng Maria đang đứng trên lang can của sân thượng. Cô ấy cứ nhìn chằm chăm phía dưới nên Kagome bắt đầu thấy lạ.

Maria bỗng cất tiếng nói với giọng buồn

"Xin lỗi Kikyou"

Rồi sau đó cô lập tức nhảy xuống, Kagome rất sốt vì chứng kiến điều đó. Nhưng theo bản năng của mình cô lập tức vừa chạy đến vừa hét lên "Maria". Kagome dường như không còn quan tâm nguy hiểm của bản thân nữa cô chạy một lèo thật nhanh nắm lấy tay Maria. Bây giờ dường như không chỉ Maria gặp nguy hiểm mà cả Kagome cũng như vậy. Kagome tạm thời đã nắm được tay Maria khiến cô không bị rơi nhưng bây giờ cô không còn đứng trên sân thượng nữa. Cơ thể cô cũng đã rơi chỉ còn cảnh tay của cô thì đang nắm lấy lan can của sân thượng. Nhưng liệu nó có giữ được bau lâu.

"Kikyou"-Maria mở to mắt rất hoảng hốt

Kagome không hiểu Maria đang nói gì cả nhưng việc cô ấy định chết là cô không thể để yên

"Tôi không hiểu cô nói gì hết Maria nhưng tại sao cô lại tử tự chứ"

"Thả tôi ra Kikyou, tôi xin lỗi mà. Làm ơn cho tôi chết đi, tôi không muốn sống nữa đâu. Kikyou tôi xin lỗi"- Maria vừa hét lớn vừa khóc, nước mắt cô rơi thành những dòng lệ lớn. Kagome không hiểu và không biết chuyện gì xảy ra

"Maria tôi không phải là Kikyou, tôi là Kagome"

"Kagome à đúng rồi nhỉ là Kagome. Mình quên mất nhỉ, Kagome thả tôi ra đi"-Maria buồn thiu nói

"Không, tôi không bao giờ thả ra đâu"-Kagome quả quyết một cách đầy mạnh mẽ, cô không thể nào thả được. Đừng nói là Maria là bạn của cô đến người lạ cô cũng không để chuyện đó xảy ra.

"Thả tôi ra nếu không cô sẽ chết cùng tôi mất Kagome, tôi không muốn sống nữa. Nhưng cô phải sống Kagome, cô còn cả cuộc đời tươi đẹp. Cô không thể chết cùng tôi được, tôi không muốn đâu. Làm ơn đi Kagome"- Maria nói giống như đang cầu xin một điều gì đó hết sức to lớn

"Tôi sẽ sống Maria"- Kagome buồn rầu nói

"Thế thì quá tốt rồi"

"Nhưng cô cũng phải sống cùng với tôi Maria"- kagome nắm chặt tay Maria hơn nữa hét lớn

"Không thể Kagome, chuyện đó là không thể đâu đừng có cố chấp như vậy"

"Chuyện đó là có thể, Maria. Tôi không biết vì sao cô lại muốn chết đến vậy nhưng cô không được chết. Cô phải sống vì tôi và vì bản thân cô. Dù có chết tôi cũng sẽ không để cô chết đâu"

Kagome nói xong thì cô lại trượt tay. Mọi thứ có vẻ như đã kết thúc