Trốn Thoát Khỏi Thư Viện

Chương 303: + 304: Thư viện thông minh 07 + 08




~ BÍ MẬT CỦA THƯ VIỆN ~

Kỹ năng tăng tốc toàn nhóm "Nhanh như chớp điện" của Việt Tinh Văn vẫn chưa hết tác dụng, mọi người bèn tranh thủ lúc này nhanh chóng chạy lên.

Chiều cao, độ rộng của cầu thang trong thư viện đều không khác những tòa nhà bình thường mấy, khi leo cầu thang cũng không mất sức. Có buff tăng tốc hỗ trợ, không đến nửa phút họ đã đi qua trung tâm nhóm nghiên cứu tầng B2 và kho tài liệu tầng B1, đến tầng 1.

Ký hiệu [Tầng 1] được đánh dấu trong cầu thang, cửa và tường cùng một màu sơn... Đây cũng là cửa ẩn.

Giang Bình Sách và Việt Tinh Văn nhìn nhau, Việt Tinh Văn nói: "Vào xem sao."

Hắn mở cửa vào trước, các thành viên khác lập tức theo sau.

Song, vừa vào trong, mọi người đã giật mình bởi cảnh tưởng trước mắt.... Rất nhiều bệnh nhân kỳ lạ đứng trên hành lang. Họ cùng mặc trang phục bệnh nhân sọc xanh trắng, ai nấy máu me đầy người, có những người đã đứt tay, đứt chân, hệt như xác sống trong phim điện ảnh tận thế.


Có điều, lúc này họ vẫn chưa có mục tiêu, vẫn ở trạng thái "chờ lệnh", đầu gục xuống.

Ngay khi Việt Tinh Văn mở cửa, những NPC bệnh nhân đang "chờ lệnh" này bỗng chốc như được ấn nút khởi động, tất cả cùng quay đầu lại, chăm chăm nhìn họ bằng đôi mắt trống rỗng.

Lam Á Dung đứng hình, không kìm được, nói: "Đây là bệnh viện tận thế à!"

Giang Bình Sách nhíu mày chắn trước Việt Tinh Văn rồi lùi lại phía sau, hắn nói: "Môn tự chọn 'Khu bệnh truyền nhiễm'."

Lâm Mạn La sửng sốt, "Môn tự chọn? Chẳng lẽ là môn tự chọn 'Khu bệnh truyền nhiễm' của khoa Y?"

Giang Bình Sách hất cằm, ra hiệu mọi người nhìn về phía biển chỉ dẫn cách đó không xa. Mọi người ngẩng đầu nhìn, ở đó là bốn chữ "Khu bệnh truyền nhiễm" quét đầy máu tươi.

Trác Phong buột miệng mắng: "Đậu má."


Ban đầu khi ở khoa Y, Việt Tinh Văn gặp được hai người bạn cùng trường là Lưu Chiếu Thanh, Kha Thiếu Bân, cùng nhau qua môn bắt buộc "Khu nội trú khoa tim mạch". Sau đó cậu vội vã gặp Giang Bình Sách nên không học môn tự chọn, mà chỉ đọc tên môn học trên thời khóa biểu.

Nhưng Giang Bình Sách thì khác. Hắn đến thư viện sớm hơn Việt Tinh Văn mấy ngày, khi nhận được tin nhắn của Việt Tinh Văn, hắn đã học xong hai môn tự chọn ở khoa Y. Vậy nên khi nhìn thấy những bệnh nhân chảy máu đầy người này, hắn biết ngay đây là môn tự chọn "Khu bệnh truyền nhiễm".

Có điều chương trình học chưa khởi động, những NPC trong khu khám bệnh này vẫn trong trạng thái chờ. Vừa rồi họ mở cửa bước vào, có lẽ hệ thống thư viện đã gửi thông tin về những "virus" như họ đến khắp các tầng, nên đám NPC này mới lập tức khởi động.


Giang Bình Sách quay lại nhìn Việt Tinh Văn, "Lùi lại hay đi qua?"

Việt Tinh Văn cắn răng, nói: "Đi qua đi. Chúng ta đi qua khu bệnh truyền nhiễm, xem có lối ra không!"

Môn tự chọn ở tầng một mà Giang Bình Sách có thể vượt qua ngay từ đầu, Việt Tinh Văn nghĩ cũng không khó. Lúc này họ đã thăng cấp kỹ năng hết cỡ, còn phải sợ những con quái vật tép riu ở "Tân Thủ Thôn" này sao?

Mọi người cũng nghĩ vậy.

Dù thoạt trông những quái vật máu me đầy mình này có hơi đáng sợ, nhưng quái vật ở khu bệnh truyền nhiễm hoạt động chậm chạp, không hề khó xơi. Lâm Mạn La lập tức triệu hồi thùng rác, nói lớn: "Thu hồi rác có hại!"

Mấy bệnh nhân gần cô lập tức bị nhốt vào thùng rác.

Lam Á Dung lấy cuốn "Luật Hình sự" ra, liên tục phán tù có thời hạn cho mấy người, nhốt chúng trong tù!

Mọi người nhanh chóng đi xuyên qua đám bệnh nhân, Giang Bình Sách vừa đi vừa nhắc nhở: "Mọi người chú ý đừng chạm vào chúng, khu bệnh truyền nhiễm nhiễm một loại virus đặc biệt, phương thức lan truyền bệnh là qua vết thương bị cào, cắn, thậm chí để dính nước bọt của chúng vào da cũng không được."
Việt Tinh Văn nói: "Hiểu rồi, mọi người tăng tốc đi!"

Lâm Mạn La và Lam Á Dung phụ trách kiểm soát đám NPC, đến đường đi, không có người nhiễm bệnh nào có thể lại gần họ.

Mọi người nhanh chóng đi dọc hành lang, chẳng mấy chốc đã đến cuối khu bệnh truyền nhiễm. Kết quả, họ phát hiện cánh cửa cuối hành lang đã bị khóa, Việt Tinh Văn quay lại hỏi Giang Bình Sách: "Có mở được không?"

Giang Bình Sách bước lên thử, lắc đầu, nói: "Không mở được. Ban đầu khi thi môn tự chọn này cửa cũng bị khóa, thí sinh không thể chạy bằng cửa chính, toàn bộ cửa sổ cũng đóng kín."

Khi đó ở khoa Y tầng một đều là học sinh mới, gặp tình cảnh này, chắc chắn mọi người sẽ hoảng loạn.

Lâm Mạn La tò mò hỏi: "Vậy cuối cùng các em qua môn thế nào?"

Giang Bình Sách hồi tưởng lại, nói: "Cạnh quầy y tá có một lối thoát hiểm kín." Hắn quay người, nhanh chóng đi về phía quầy y tá. Y tá ở đó cũng đã nhiễm bệnh hết, máu chảy đầy mặt, họ dang hai tay lao về phía hắn!
Giang Bình Sách giơ tay phải, mấy người nhiễm bệnh lập tức bị hắn điều khiển văng ra xa bằng công thức.

Sau đó, hắn tiến lên một bước, đạp cánh cửa chìm bên cạnh quầy y tá... Quả nhiên, lối thoát hiểm xuất hiện trước mặt họ. Giang Bình Sách vào trước, những người khác cũng lập tức theo sau.

Lối thoát hiểm hơi tối, Trác Phong bèn lấy quả cầu ánh sáng ra chiếu sáng.

Mọi người đi thêm vài bước, một cánh cửa xuất hiện trước mặt họ. Giang Bình Sách mở cửa, ngay lập tức, một con khỉ với bộ lông đầy máu nhảy từ trên trần nhà xuống.

Tiếng khỉ kêu ầm ĩ khiến mọi người thót tim. Việt Tinh Văn quen tay lấy từ điển ra, nện một nhát xuống đầu con khỉ!

Xung quanh là những lồng sắt dính máu. Vô số con khỉ kêu inh ỏi bên trong, còn có mấy con đã bò ra khỏi lồng, nhảy nhót lên xuống tấn công họ.
Cảnh tượng quen thuộc này khiến mọi người nhớ lại khi bắt đầu.

Lâm Mạn La nói: "'Thoát khỏi phòng thí nghiệm' của khoa Y?"

Môn bắt buộc đầu tiên khi mọi người đến thư viện, đương nhiên tất cả đều nhớ rõ.

Giang Bình Sách dừng bước, trầm giọng nói: "Khống chế chúng."

Năm sợi dây leo của Lâm Mạn La lập tức vung ra, trói đám khỉ lại với nhau. Trác Phong khởi động dòng điện đốt cháy đám khỉ trong chớp mắt!

Cuối cùng xung quanh cũng yên tĩnh lại.

Giang Bình Sách nhíu mày, nói: "Khi đó tôi dẫn các thí sinh trong trường thi này ra khỏi lối thoát hiểm, sẽ có thông báo hoàn thành chương trình học 'Khu bệnh truyền nhiễm'. Tại sao lần này lại được đưa đến Thoát khỏi phòng thí nghiệm?"

Việt Tinh Văn suy nghĩ một lát, phân tích: "Nơi chúng ta đang đứng không phải trường thi chân chính, mà là trạng thái vốn có của khoa Y. Những NPC này chỉ hoạt động khi có lệnh của thư viện. Vậy nên cảnh tượng ở đây khác với trường thi cũng rất bình thường."
Giang Bình Sách im lặng một lát, hỏi Việt Tinh Văn: "Đi tiếp xem sao?"

Việt Tinh Văn gật đầu, "Dù sao cũng tới rồi, tìm hiểu rõ bố cục của khoa Y này, nếu chắc chắn không có lối ra thì chúng ta lên tiếp."

Lúc này họ tương đương với người chơi cấp tối đa quay về "Tân Thủ Thôn", đám quái vật ở tầng 1 không thể làm họ bị thương. Mọi người nhìn đám khỉ, thỏ đang kêu inh ỏi cũng không thấy sợ nữa.

Các thành viên bình tĩnh lướt qua đám khỉ, đến chỗ BOSS của phó bản "Thoát khỏi phòng thí nghiệm", hai BOSS gồm một nam, một nữ mặc áo blouse trắng, lập tức hung tợn lao về phía họ!

Việt Tinh Văn nhanh chóng vung cuốn từ điển dày cộp trong tay, đập ngay đầu "đàn chị" kia, khiến cô ta lập tức ngã chổng vó.

Sau đó cậu nhẩm một câu "Ngũ Thể Đầu Địa", BOSS nam còn lại cũng quỳ rạp dưới chân họ.
Việt Tinh Văn dứt khoát nói: "Đi!"

Mọi người tức tốc đi theo, họ đẩy cánh cửa phía cuối phòng thí nghiệm.

Trong ký ức, sau khi mở cánh cửa này, thông báo "Chúc mừng bạn XXX qua môn 'Thoát khỏi phòng thí nghiệm'" sẽ xuất hiện, đồng thời tổng kết điểm số... Nhưng lần này, lại không có thông báo nào hết.

Mà trước mặt họ lại là một khu khám bệnh quen thuộc khác.

Nhìn những bác sĩ, y tá, ông bà cụ mặc áo kẻ bệnh nhân như bị ấn nút tạm dừng, đang trong trạng thái "chờ", cùng với biển chỉ dẫn "Khu nội trú khoa tim mạch" trên hành lang, mọi người ngơ khác nhìn nhau.

Một lát sau, Chương Tiểu Niên mới nói: "Đây cũng là môn bắt buộc của khoa Y mà."

Lam Á Dung khó hiểu nhìn Việt Tinh Văn, "Chị nhớ môn này không có lối ra nhỉ? Ban ngày khu nội trú sẽ mở cửa, đến đêm sẽ đóng?"
Đàn chị Lam vừa nói xong, NPC trong khu nội trú lập tức khởi động, đồng thời, cảnh báo "virus xâm nhập" cũng vang lên trên đầu họ!

Quả nhiên, họ đã nhận được chỉ thị từ thư viện. Tất cả NPC quay sang nhìn sáu người Việt Tinh Văn, ai nấy cầm "vũ khí" có thể dùng được xung quanh lên, tranh nhau lao về phía họ!

Ngoài những NPC ăn mặc bình thường, cả đám quái vật đầu lâu xuất hiện vào ban đêm cũng điên cuồng tràn về phía họ như thú dữ được phóng thích!

Chương Tiểu Niên vội vã giơ tay phải, "Tường chống động đất!"

Một vách tường bỗng chốc dựng lên trước mặt họ, ngăn cản sự tấn công của đám người kia.

Việt Tinh Văn quả quyết mở từ điển, "Mưa như trút nước."

Sau đó, Trác Phong cũng đưa dòng điện lên mây, sau một hồi sấm nổ đùng đoàng, đám người kia đã bị cháy đen dưới cơn mưa điện tầm tã.
Xử lý đám quái vật này không khó. Khó ở chỗ đến lúc này, họ vẫn không hiểu gì về cấu trúc khoa Y.

Ngay khi mọi người đang khó hiểu, tiếng bước chân bỗng vang lên sau lưng họ...

Việt Tinh Văn lập tức quay đầu, lấy sẵn từ điển định tung kỹ năng, không ngờ cậu lại thấy một đôi mắt quen thuộc.

Kha Thiếu Bân đeo kính đang căng thẳng ra mặt, sau khi thấy Việt Tinh Văn, cậu bỗng sửng sốt, sau đó kích động chạy lên, "Tinh Văn! Sao các cậu lại ở đây?"

Việt Tinh Văn: "...Tớ cũng muốn hỏi cậu đây."

Lưu Chiếu Thanh tới trước mặt mọi người, nói: "Anh sảng thật rồi đây! Bọn anh lên tầng một, vốn định tìm xem tầng một có lối ra không, ai ngờ lại vào khu bệnh tâm thần!"

Hứa Diệc Thâm bất lực day huyệt thái dương, nói: "Bọn anh bị một đám bệnh nhân tâm thần quấn lấy, đứa thì cười khùng, người thì khóc lóc òm tỏi đòi tự sát, người thì nhìn bọn anh với ánh mắt kỳ lạ, còn có mất đứa trẻ thích tỏ ra nguy hiểm bắt bọn anh nghe kể chuyện... Mãi bọn anh mới thoát được đám NPC này, kết quả lại đến khu nội trú khoa tim mạch."
Mọi người nhìn nhau.

Một lát sau, Giang Bình Sách mới nói: "Tôi hiểu rồi."

Kha Thiếu Bân quay sang nhìn hắn, ra vẻ nghiêm túc nghe giảng, "Bình Sách, cậu phát hiện ra quy luật rồi sao?"

Giang Bình Sách nói: "Vì đây không phải thời gian thi, thư viện chúng ta đang ở là thư viện trong trạng thái chưa khởi động trường thi. Đúng như Kha Thiếu Bân suy đoán, chính giữa của thư viện này là một giếng trời khổng lồ, bốn hướng trong giếng trời có một cầu thang, có thể dẫn đến các tầng khác."

Việt Tinh Văn nghe đến đây, lập tức hiểu ý hắn, "Theo quy tắc này, trung tâm mỗi tầng đều là giếng trời, giếng trời xuyên thẳng từ tầng B3 đến tầng 13. Vì quanh giếng trời có bốn cầu thang ở bốn hướng, vậy nên thật ra mỗi tầng đều có bốn hướng, bốn khu vực?"

Giang Bình Sách vui vẻ gật đầu, lúc nào Tinh Văn cũng có thể hiểu ý hắn ngay lập tức. Hắn nhìn Việt Tinh Văn, nói tiếp: "Đúng vậy. Khoa Y được tạo thành từ bốn trường thi khu bệnh truyền nhiễm, bệnh viện tâm thần, khu nội trú khoa tim mạch, thoát khỏi phòng thí nghiệm. Bốn trường thi nối nhau tạo thành khu vực hình chữ "回", gồm hai môn bắt buộc, hai môn tự chọn.
Kha Thiếu Bân hứng phấn nói: "Vậy nên khi trường thi hoạt động, những khu vực này sẽ nhân bản vô hạn, sinh ra vô số không gian song song như cánh hoa. Khi không hoạt động, bốn khu sẽ quay về trạng thái tĩnh, tất cả các NPC đều chờ lệnh tại vị trí của mình... Đây mới là quy luật của cấu trúc trong thư viện!"

Giang Bình Sách nói: "Nếu không có gì bất ngờ, tầng nào cũng sẽ tuân theo quy luật 'bốn khu vực' thế này."

Cuối cùng Lưu Chiếu Thanh cũng hiểu, anh gãi đầu, nói: "Vậy tức là ngoài những môn bắt buộc từng thi chúng ta còn hiểu khá rõ, chúng ta phải tìm hiểu hết từng trường thi môn tự chọn ở các tầng!? Bởi vì cũng có thể lối ra nằm ở khu vực của môn tự chọn?"

Giang Bình Sách gật đầu, nói: "Có lẽ đây mới là ý nghĩa thật sự của môn tự chọn."

~ KHOA MÁY TÍNH ~
Chương trình học của thư viện, bao gồm môn bắt buộc, môn tự chọn và môn chung toàn trường.

Yêu cầu tốt nghiệp của thư viện là đủ 100 tín chỉ, đồng thời hoàn thành toàn bộ môn bắt buộc. Vậy nên, sau khi chính thức thành lập nhóm 183, mọi người đã thảo luận và quyết định học hết các môn bắt buộc ở các tầng trước, sau đó mới học bù mấy môn tự chọn theo tình hình tín chỉ, nếu không có thể sẽ xuất hiện tình trạng "Vượt quá 100 tín chỉ, chưa học hết môn bắt buộc", không thể thuận lợi tốt nghiệp.

Cũng chính vì vậy, ngoài tranh một môn toàn trường "Chạy định hướng" vào cuối tuần đầu tiên, còn lại họ hoàn toàn không chú ý đến môn tự chọn ở các tầng, cũng rất ít thấy hướng dẫn của các môn tự chọn trên diễn đàn.

Hôm nay đến thư viện trong trạng thái thường ngày, mọi người mới phát hiện cả tầng khoa Y lại được tạo thành từ các khu vực môn tự chọn và môn bắt buộc.
Vậy thì, khu vực môn tự chọn bị họ bỏ qua cũng có thể là lối ra của thư viện.

Tòa nhà này không chỗ nào là không kỳ lạ, chưa chắc lối ra đã ở tầng một hay tầng cao nhất.

Việt Tinh Văn hỏi Giang Bình Sách: "Tiếp theo chúng ta bắt đầu từ tầng hai, đi hết một lượt các tầng sao?"

Giang Bình Sách nói: "Có hai phương án, một là làm theo cách khi trước, tìm lối ra ở tầng một và tầng cao nhất, nếu không tìm thấy mới tìm ở các tầng khác. Thứ hai, làm như cậu nói, đi từ tầng hai lên, tìm kiếm lần lượt từng tầng."

Kha Thiếu Bân suy xét khác biệt trong hai cách này một lát, nói: "Tớ thấy cách số một tốt hơn. Môn học này thuộc chương trình học khoa máy tính, rất có thể lối ra nằm tại khoa Máy tính tầng cao nhất. Chúng ta lên tầng 13 xem thử đã, nếu không thấy lối ra thì quay lại tìm từng tầng cũng không muộn nhỉ? Lỡ như tìm thấy thì có thể qua môn luôn, đỡ rất nhiều việc."
Việt Tinh Văn nhìn sang mọi người: "Ý kiến của mọi người thế nào?"

Tân Ngôn bình tĩnh nói: "Tôi đồng ý với Kha Thiếu Bân."

Hứa Diệc Thâm cười, nói: "Chương trình học khoa Máy tính, lối ra ở khoa Máy tính, suy đoán thế này cũng rất hợp lý. Anh cũng cảm thấy có thể lên tầng 13 thử vận may trước, dù thư viện thất đức đặt lối ra ở các tầng khác, chúng ta cũng có thể quay lại tìm sau."

Lưu Chiếu Thanh nhún vai, "Anh không ý kiến, đi đâu cũng được."

Giag Bình Sách dứt khoát nói: "Vậy lên tầng 13 trước xem sao."

Việt Tinh Văn nói: "Kỹ năng tăng tốc toàn đội kết thúc rồi, nhờ Tân Ngôn dùng chất xúc tác vậy."

Tân Ngôn vươn tay phải, dùng chất xúc tác cho kỹ năng "Nhanh như chớp điện" của Việt Tinh Văn.

Thời gian CD của kỹ năng này vốn chỉ còn 15 phút, có chất xúc tác, chẳng mấy chốc 15 phút đã trôi qua, có thể dùng kỹ năng ngay lập tức.
Việt Tinh Văn lại khởi động tăng tốc cả nhóm, nói: "Đi thôi, tranh thủ thời gian."

Mọi người quay lại đường cũ, sau khi quay lại cầu thang, họ nhanh chóng leo lên.

Có kỹ năng tăng tốc "Nhanh như chớp điện" trợ giúp, mọi người đi theo Việt Tinh Văn, bỏ qua những tầng khác, chạy thẳng đến khoa Máy tính tầng cao nhất.

Chỉ mất ba phút ngắn ngủi, họ đã đến tầng 13 của thư viện.

Quả nhiên, ngoài cầu thang có một cánh cửa ngầm như các tầng khác, Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, người sau bước lên một bước, khẽ đẩy cửa.

Trước mắt họ là một hành lang kim loại màu trắng bạc tràn đầy cảm giác khoa học kỹ thuật.

Hai bên hành lang dài hẹp là tường kim loại bóng loáng, thoạt trông không có nguy hiểm gì. Trước đó không xa có một cánh cửa kính, khu kiểm tra vân tay ở bên cạnh lóe lên ánh sáng xanh dịu mắt.
Việt Tinh Văn nhíu mày nói: "Chắc chắn chúng ta không qua kiểm chứng vân tay, phá cửa vào à?"

Lưu Chiếu Thanh nói: "Cưa điện của anh có thể cắt loại kính này." Anh vừa định bước lên đã nghe Hứa Diệc Thâm nói: "Đàn anh cẩn thận, có thể trong đó có cơ quan, em đi dò đường trước."

Dứt lời, Hứa Diệc Thâm dùng kỹ năng "Phân bào nguyên nhiễm", để các bản sao của mình đi qua cửa kính vào hành lang.

Dường như ngay khi bản sao xuất hiện, hai vách tường kim loại trơn bóng bên hành lang bỗng bắn ra tia laser màu đỏ chằng chịt, thoáng chốc, những tia laser này đã cắt bản sao thành nhiều mảnh nhỏ!

Mọi người nhìn "Hứa Diệc Thâm" bị tia laser "băm vằm", không khỏi sợ hãi.

Không biết hành lang này dẫn đi đâu, Tần Lộ cũng không thể trực tiếp nhảy qua bằng mảng kiến tạo. Mọi người đang suy nghĩ phải qua bằng cách nào, Chương Tiểu Niên bỗng nói: "Chắc là tường chống động đất của em có thể cản laser."
Việt Tinh Văn quyết đoán nói: "Tiểu Niên, em dựng năm mặt tường ở các phía trước, sau, trái, phải, trên làm khiên chắn." Cậu quay sang nhìn Giang Bình Sách, nói: "Chuyện điều khiển tường thì giao cho Giang Bình Sách."

Giang Bình Sách gật đầu, "Không thành vấn đề."

Chương Tiểu Niên lập tức hành động, thoáng chốc cậu đã dựng một mặt tường ở bốn phía xung quanh, sau đó dựng thêm kết cấu mái nhà trên đỉnh đầu. Mười hai người đứng dưới bức tường kín gió, dù có bị laser tấn công cũng không dễ bị thương.

Giang Bình Sách giơ tay phải, nhanh chóng viết phương trình, "Đi!"

Năm mặt tường, đưa theo 12 người bên trong, xông vào hành lang dưới sự điều khiển của Giang Bình Sách!

Cảm ứng được kẻ bên ngoài xâm nhập, hệ thống laser lập tức khởi động.

Tia laser màu đỏ điên cuồng bắt ra từ bốn phương tám hướng, tiếng cắt xoèn xoẹt chói tai vang lên ngoài vách tường. Cùng lúc đó, tiếng cảnh báo bén nhọn cũng vang lên trên đỉnh đầu...
[Phát hiện virus xâm nhập Trung tâm trí năng!]

[Phát hiện virus xâm nhập Trung tâm trí năng!]

Tiếng cảnh báo vang lên ba lần liên tiếp, tia laser chằng chịt như muốn chọc thủng họ thành cái sàng!

May có tường chống động đất vô cùng vững chắc, chắn giúp họ phần lớn công kích. Tốc độ của Giang Bình Sách rất nhanh, chẳng mấy chốc, họ đã vượt qua hành lang dài hẹp, tìm thấy cánh cửa ở đầu bên kia hành lang.

Cánh cửa này cũng cần quét đồng tử để kiểm chứng, họ không thể thông qua, chỉ có cách phá cửa. Lưu Chiếu Thanh lại lấy cưa điện ra cửa cánh cửa kim loại. Giang Bình Sách dẫn mọi người bước nhanh vào không gian tiếp theo.

Song, cảnh tượng trước mắt lại khiến họ khựng lại...

Đây là một sảnh lớn trống trải, giữa sảnh là hàng nghìn, hàng vạn người máy đã chế tạo xong xuôi đang xếp hàng. Mà tất cả người máy này lại giống hệt Tiểu Đồ!
Ngay khi họ phá cửa xông vào, đội quân người máy thông minh như được ấn nút khởi động tập thể, tất cả người máy đều quay đầu lại, đèn đỏ chói mắt trên đầu sáng lên.

Kha Thiếu Bân bất giác lùi lại, "Chuyện gì thế nào?"

Ngay sau đó, Tiểu Đồ vẫn luôn đi theo cậu bỗng giơ tay, bàn tay biến thành mũi dao sắc nhọn đâm thẳng tới giữa lưng Kha Thiếu Bân...

"Cẩn thận!"

Tiếng thét chói tai vang lên như thể sắp chọc thủng màng nhĩ của Kha Thiếu Bân. Sau đó, cậu bị một lực rất lớn kéo sang bên cạnh. Đến khi quay đầu lại, cậu nhìn thấy một con dao bóng loáng đang xuyên qua bả vai Tân Ngôn!

Máu tươi trào ra không ngừng như vòi nước được vặn mở! Thoáng chốc, áo sơ mi trắng của Tân Ngôn đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Mặt cậu ta trắng như tờ giấy, tay phải ấn mạnh lên bả vai, ánh mắt lại vẫn đen nhánh và lạnh lùng như mọi ngày.
Kha Thiếu Bân ngây người, cậu sững sờ hai giây mới hoàn hồn lại, vội vàng đỡ Tân Ngôn. Mắt cậu đỏ lên, giọng nói run rẩy: "Tân Ngôn! Cậu sao, sao rồi?"

Tân Ngôn bình tĩnh nói: "Không sao, đâm lệch rồi."

Lưu Chiếu Thanh lấy một cuộn vải gạc ra, ấn lên vết thương của Tân Ngôn để cầm máu, vừa giữ, anh vừa dặn dò: "Đừng cử động, đợi lát nữa dùng giường phẫu thuật chữa trị cho cậu, mọi người bảo vệ Tân Ngôn!" Anh đá văng Tiểu Đồ ra xa, các bạn học khác vội vàng vây lại, bảo vệ Tân Ngôn và Kha Thiếu Bân ở giữa.

Kha Thiếu Bân giơ tay phải muốn thu Tiểu Đồ lại, không ngờ Tiểu Đồ lại không nghe lệnh cậu, bàn tay cậu toát mồ hôi lạnh, sắc mặt rất tệ, "Tớ không khống chế được Tiểu Đồ nữa."

Giang Bình Sách nói: "Tiểu Đồ vốn là quà tặng nhập học thư viện thưởng cho sinh viên khoa Máy tính. Bây giờ nó đã đến "đại bản doanh" của người máy thông minh... Lúc này, mệnh lệnh của thư viện mới là mệnh lệnh tối cao với nó."
Kha Thiếu Bân bỗng thấy tim mình giá lạnh.

Vừa rồi nếu Tân Ngôn không đủ cảnh giác, nhát dao đó của Tiểu Đồ sẽ đâm chết cậu đúng không?

Nhớ lại hành trình đã qua, từ khi Tiểu Đồ còn nhỏ bằng bàn tay đến khi cao xấp xỉ mình, nó vẫn luôn đi theo họ, giúp đỡ họ... Lúc này, Tiểu Đồ lại không do dự đâm sau lưng cậu, Kha Thiếu Bân không khỏi buồn lòng.

Quả nhiên người máy vẫn là người máy, không có tình cảm như con người. Chúng chỉ biết hành động theo mệnh lệnh... Mà lúc này, mệnh lệnh của thư viện mới là mệnh lệnh tối cao với người máy.

Bởi vì, chúng vốn được chế tạo bởi thư viện.

Ngay sau đó, tiếng máy móc lạnh tanh của hệ thống thư viện lại vang lên: "Lập tức tiêu diệt virus, khởi động chương trình tấn công."

Tất cả người máy thông minh lập tức giơ hai tay, tiếng hát đồng loạt phát ra từ miệng chúng. Lời hát quen thuộc vang vọng khắp sảnh lớn trống trải: "Một vì sao sáng lấp lánh, ngôi sao nhỏ trải khắp bầu trời..."
Mặt Kha Thiếu Bân chợt biến sắc, "Mau tránh ra!"

Bài hát bài là đại chiêu của Tiểu Đồ, nó có thể phóng laser 360 độ!

Vừa rồi họ đã dùng tường chống động đất của Chương Tiểu Niên, hiện giờ đang CD, họ cũng đã để vách tường họ vừa chế tạo lại hành lang vừa rồi. Thấy lưới laser giăng kín kia sắp bao phủ tới chỗ họ, Hứa Diệc Thâm nhanh trí giật một nắm tóc của mình xuống, dùng kỹ năng "Kỹ thuật di truyền".

Thoắt cái, hàng loạt bản sao của Hứa Diệc Thâm đã tạo nên một vách tường người vây quanh họ.

Những tia laser đỏ kia lập tức xuyên thủng cơ thể "các Hứa Diệc Thâm", may sao có hàng người này chặn laser giúp họ, tạm thời họ vẫn chưa bị thương.

Lâm Mạn La thấy vậy, dứt khoát giật một nắm tóc của mình đưa cho Hứa Diệc Thâm. Tóc cô vừa đen vừa dày, một nắm tóc có thể tạo ra hàng trăm bản sao.
Hứa Diệc Thâm vừa tạo ra "các Lâm Mạn La" chặn laser, vừa nói: "Làm thế này chỉ cản được một lúc thôi, mọi người mau nghĩ cách đi!"

Lùi lại, dù họ có thể tránh khỏi tấn công của người máy, nhưng cũng đồng nghĩa chuyến đến khoa Máy tính của họ lần này trắng tay. Chỉ có tiếp tục đi về phía trước, chuyến đi này mới không uống phí.

Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, quyết định dứt khoát, "Đàn anh Lưu, Kha Thiếu, hai người bảo vệ Tân Ngôn, chúng ta tiếp tục lên tiến! Tìm một chỗ trống trải điều trị cho Tân Ngôn trước đã!"