Trốn Thoát Khỏi Thư Viện

Chương 286: Môn học mới




~ NẾU TRỞ VỀ THỜI ĐƯỜNG, CẬU SẼ SẮM VAI GÌ? ~

Việt Tinh Văn dẫn các thành viên ra giữa hồ, nhanh chóng lên cầu thang, ngay khi họ mở cánh cửa phía cuối cầu thang, khung thông báo quen thuộc đồng thời hiện lên trước mắt mọi người...

Nhóm nghiên cứu: C-183

Môn học: Mê cung thi từ

Học phần: 4

Điểm: 95

Điểm tích lũy: 4×95=380

Điểm cộng nhóm nghiên cứu: Group C x1.5 điểm tích lũy, điểm tích lũy cuối cùng: 570 điểm

Tỷ lệ trượt môn: 40%

Họ còn tưởng rằng thư viện sẽ chơi xỏ họ lần nữa ở cuối mê cung, không ngờ lần này thư viện lại rất có tâm, sau khi tiến độ khám phá sương mù đạt 100% đã cho qua môn luôn.

Lưu Chiếu Thanh thở phào, cười nói: "Môn mê cung vẫn thoải mái hơn nhiều, tính ra thì ba mê cung khoa Toán, khoa Kiến trúc, khoa tiếng Trung anh đều ngồi mát ăn bát vàng hết."


"Mê cung số nguyên tố" ở khoa Toán ban đầu là Giang Bình Sách cân họ qua môn, với Giang Bình Sách, việc tính số nguyên tố thật sự rất đơn giản. "Cầu thang vô tận" ở khoa Kiến trúc thì có Giang Bình Sách và Chương Tiểu Niên, chẳng mấy chốc họ đã tìm ra quy luật xếp bậc thang.

Hiện giờ là "mê cung thi từ" của khoa Nhân văn, có Việt Tinh Văn dẫn dắt, mọi người khám phá vô cùng suôn sẻ. Hầu hết các bài Việt Tinh Văn đều thuộc, bài từ chưa thấy bao giờ cũng đoán được gần hết, quá trình khám phá mê cung rất nhẹ nhàng.

Mấy tiếng đồng hồ đi du lịch cùng các nhà thơ cổ đại đã để lại cho họ ấn tượng vô cùng sâu sắc, có lẽ rất nhiều năm sau, họ vẫn nhớ những cảnh Lý Bạch đi thuyền trên hồ, Tô Thức uống rượu cùng trăng... như thể họ thật sự đã gặp những nhân vật truyền thuyết đó.


Hứa Diệc Thâm cười híp mắt, nói: "Ngồi mát ăn bát vàng thì không tốt à? Em cũng mong có thêm mấy môn mê cung nữa, em chỉ cần đi theo mọi người là qua môn. Không cần động não, cũng không cần chạy trốn, phê chữ ê kéo dài."

Lưu Chiếu Thanh vạch mặt anh, "Có phải em hy vọng mình biến thành tế bào treo luôn lên người mọi người, nhắm mắt ngủ một giấc là qua môn không?"

Hứa Diệc Thâm mặt dày nói: "Chuẩn đét. Môn sau là môn lịch sử, chắc em cũng không giúp được gì đâu, tới lúc đó em biến thành tế bào, làm phụ kiện treo trên người mọi người."

Mỗi người trong nhóm 183 đều có lĩnh vực sở trường của mình, đàn anh Hứa đã đóng góp rất nhiều trong các môn học trước, có điều, tính cách thích nhàn hạ của anh vẫn không thay đổi.

Việt Tinh Văn nhìn mọi người, cười nói: "Nhìn chung Mê cung thi từ của khoa Nhân văn không khó, dù sao cũng chỉ là môn 4 tín chỉ. Môn tiếp theo thuộc khoa lịch sử, cũng là 4 tín, hẳn độ khó cũng không khác là bao. Mọi người về nghỉ ngơi lại sức, sáng mai tiếp tục."


Tần Miểu nói: "Môn của khoa Lịch sử là 'Mộng hồi Đại Đường', nhìn tên môn học, rất có thể thư viện sẽ cho chúng ta xuyên về thời Đường."

Việt Tinh Văn nói: "Tần Miểu, cậu có biết nhiều về thời Đường không?"

Tần Miểu bình tĩnh nói: "Phải xem là phương diện nào nữa. Tôi thích triều Đường nhất trong các triều đại lịch sử, từng nghiên cứu đất nước con người thời Đường, nhưng không biết rốt cuộc môn này thi nội dung gì."

Tần Lộ nhỏ giọng nói: "Vừa mới thi mê cung rồi, không thể là mê cung nữa. Môn 7 tín của khoa Vật lý là môn sinh tồn, hẳn khoa lịch sử không phải môn sinh tồn. Em nghĩ là nếu có liên quan đến lịch sử, rất có thể là suy luận vụ án? Hoặc tìm kiếm di vật văn hóa gì đó?"

Các thành viên cũng rất tán thành suy đoán của Tần Lộ, Lâm Mạn La nói: "Dù thi thế nào, môn 4 tín chỉ cũng sẽ không quá khó, chúng ta cẩn thận một chút chắc chắn sẽ qua môn!"
Vừa hay, nhóm họ có Tần Miểu khoa Lịch sử, lại thêm tính Tần Miểu vốn bình tĩnh, gặp chuyện gì cũng chững chạc, quyết đoán, mọi người tràn đầy niềm tin với môn học tiếp theo.

Trái lại Tần Miểu vẫn không tỏ vẻ gì.

Ngoại hình của cô và Tần Lộ giống nhau, nhưng thần thái lại một trời một vực, một người hay cười ngọt ngào, một người lạnh lùng nghiêm túc, chỉ nhìn khuôn mặt thôi mọi người đã phân biệt được hai chị em này ngay.

Tần Lộ nhìn chị gái rồi cười với mọi người, nói: "Chị em đam mê nghiên cứu lịch sử từ nhỏ, nếu gặp vấn đề liên quan đến chuyên môn, em tin hiểu biết của chị ấy về lịch sử không hề thua kém hiểu biết của Tinh Văn về thơ từ." Dứt lời, cô khẽ chọc cánh tay Tần Miểu, ý bảo cô nói gì đó đi.

Tần Miểu ho nhẹ, "Tôi sẽ cố gắng hết sức, lỡ có gặp chuyện gì không biết, hy vọng mọi người đóng góp ý kiến, hợp tác qua môn."
Việt Tinh Văn mỉm cười, nói: "Yên tâm, không bắt cậu gánh hết đâu, cậu cũng đừng tự áp lực quá, nhóm 183 chúng ta vẫn luôn là một tập thể."

Ai động não được thì động não, ai góp sức được thì góp sức, đây cũng là nguyên nhân căn bản giúp họ có thể vượt qua mọi chông gai để tới được đây. Dù là Hứa Diệc Thâm thích làm biếng nhất cũng từng không hề do dự mạo hiểm mạng sống, nhảy xuống vực nhặt miếng nam châm cuối cùng.

Chương trình học thuộc khoa nào, sinh viên học khoa đó sẽ là chủ đạo, các thành viên khác cũng giúp đỡ hết mình. Đây là sự ăn ý của nhóm họ.

Việt Tinh Văn tin rằng, họ cũng có thể thuận lợi hoàn thành chương trình học tiếp theo.

***

Mê cung lần này không tốn nhiều thể lực, mọi người cũng không thấy mệt.

Về ký túc xá, Việt Tinh Văn kể lại quá trình thi cho những người quan tâm nhóm họ đang ở khoa khác, thông báo tình hình thi cử của họ cho nhóm Tần Lãng, Dụ Minh Vũ... Sau đó đăng một bản hướng dẫn lên diễn đàn như thường lệ.
Thấy bài đăng của Việt Tinh Văn, không ít bạn học bình luận...

"Nhóm khai hoang đã lên khoa Nhân văn tầng 12 rồi, đỉnh của chóp!", "Mấy bài thơ này gần như tui không thuộc bài nào, tui có lỗi với giáo viên văn trung học!"

Cũng có người đưa ra vấn đề mấu chốt, "Tôi thấy khi chúng ta lên tới khoa Nhân văn, chắc chắn đề thi sẽ thay đổi, không thể giống hệt đề đàn anh Tinh Văn gặp đâu nhỉ?", "Các bạn học khoa tiếng Trung, có ai mở riêng một post ôn lại cho bọn tui mấy bài thơ từ kinh điển không?"

Việt Tinh Văn vô cùng tán thành đề nghị này.

Nói không chừng đề thi Mê cung thi từ là một kho đề. Lần này họ gặp Lý Bạch, thi "Hiệp khách hành", nhóm tiếp theo gặp Lý Bạch có thể sẽ thi bài khác, dù sao tác phẩm của những danh nhân này nhiều không đếm xuể.

Được các bạn học đề xướng, có người mở riêng topic trên diễn đàn, sinh viên từ các trường khắp cả nước bắt đầu ghi chép lại những bài thơ, từ kinh điển trong bài viết đó.
Mọi người cùng nhớ lại những bài thơ từng học thuộc thời trung học.

Sinh viên khoa tiếng Trung hoặc các bạn học có hứng thú với thơ từ cũng liệt ra những bài thơ nổi tiếng không được đưa vào sách giáo khoa. Bạn viết một bài, tôi viết một bài, chẳng mấy chốc, bài viết này đã chễm chệ ở vị trí số một trên diễn đàn, cũng trở thành "kho đề thơ từ" mọi người cùng đóng góp.

Thấy các bạn hoc tích cực đóng góp những bài thơ từ và câu chuyện mình biết, Việt Tinh Văn bỗng thấy rất vui mừng.

Mặc dù mọi người đều bất hạnh bị kéo vào thư viện, nhưng may sao, họ không quên ý niệm ban đầu, không vứt bỏ thân phận "sinh viên" của mình.

Họ tuân thủ quy tắc ở đây như ở ký túc xá trường học, giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau vượt khó. Dù có hướng dẫn của Việt Tinh Văn, họ cũng không cắm đầu làm theo mà sẽ tự suy nghĩ.
Từ khi nhóm nghiên cứu 183 đi đầu đăng bài hướng dẫn, cũng có rất nhiều nhóm qua môn sau đó chủ động đăng bài, bổ sung cách qua môn khác.

Diễn đàn thư viện đã trở thành kho báu cho mọi người tìm kiếm tài nguyên.

Việt Tinh Văn tin rằng chỉ cần mọi người kiên trì, càng ngày sẽ có càng nhiều bạn học rời khỏi thư viện, quay lại cuộc sống bình thường.

Sau khi đăng bài, Việt Tinh Văn nằm xuống giường, cười nói: "Chúng ta đã có 89 tín chỉ rồi đúng không?"

Giang Bình Sách gật đầu, "Ừ, còn thiếu 11 tín nữa. Bốn tín khoa Lịch sử, 7 tín còn lại, tôi đoán rất có thể là môn học có độ khó cao thuộc khoa Máy tính."

Việt Tinh Văn cũng thấy vậy, 7 tín, cũng có thể là hai môn 3 tín và 4 tín kết hợp, nhưng nếu như vậy thì hai môn này đều rất đơn giản, không phù hợp với phong cách của thư viện. Rất có thể thử thách cuối cùng là môn học 7 tín có độ khó cao như khoa Vật lý.
Hiện giờ, họ đã gặp toàn bộ chuyên ngành của các thành viên trong nhóm rồi.

Khoa Y có phân tích bệnh án của đàn anh Lưu Chiếu Thanh, khoa Toán có Bình Sách đưa họ qua mê cung, khoa Kiến trúc có đàn em Chương Tiểu Niên; cả những khoa Sinh học, khoa Pháp luật, Môi trường, Địa lý, Hóa học, Vật lý sau đó, các thành viên nhóm 183 bọn họ đều được phát huy sở trường chuyên ngành của mình.

Nhưng Kha Thiếu Bân và Tiểu Đồ luôn đi cùng mọi người, họ lại chưa từng gặp chương trình học liên quan đến máy tính.

Việt Tinh Văn phân tích: "Có trường xếp chuyên ngành Máy tính vào khoa Kỹ thuật hoặc khoa Kế toán. Có điều các khoa tự chọn từ tầng 10 đến 12 trước đó đều không có máy tính. Khoa Kỹ thuật toàn là thủy lợi, thủy điện, hàng không vũ trụ, công trình máy móc gì đó. Vậy nên tôi đoán, rất có thể thư viện sẽ tách riêng môn liên quan đến Máy tính ra, xếp vào tầng 13 cuối cùng."
Giang Bình Sách gật đầu, "Ừ, trước đây chúng ta đã thảo luận rất nhiều lần về sự tồn tại của thư viện này rồi, nó tựa như một trò chơi trực tuyến trí tuệ khổng lồ, cả tòa nhà được quản lý bằng trí tuệ nhân tạo kỹ thuật cao. Xếp môn học liên quan đến máy tính, trí tuệ nhân tạo xuống cuối cùng, chắc chắn độ khó vượt xa chúng ta tưởng tượng."

Việt Tinh Văn mỉm cười, khẽ nắm tay hắn, nói: "Đừng lo, chắc chắn sẽ có cách. Chuyện khoa cuối cùng tính sau đi, môn tiếp theo là khoa Lịch sử, nếu chúng ta trở về thời Đường thật, cậu nghĩ mình sẽ sắm vai gì?"

Giang Bình Sách hỏi ngược lại: "Cậu thì sao?"

Việt Tinh Văn suy nghĩ một hồi, nói: "Chắc là văn nhân nhàn hạ nhỉ? Hoặc là thư viện sẽ cho tôi làm thầy giáo hay gì đó?"

Giang Bình Sách đặt tay cậu lên miệng rồi khẽ hôn, "Vậy tôi sẽ làm hộ vệ cho cậu, ở bên cạnh cậu, bảo vệ cậu."
Gò má Việt Tinh Văn nóng bừng, nhưng cậu không rút tay về.

Giang Bình Sách hôn lên ngón tay cậu từng cái hôn nhỏ vụn, tim Việt Tinh Văn đập như điên. Cậu bỗng nghĩ, nếu nhóm 183 thật sự "Mộng hồi Đại Đường" xuyên về thời cổ đại, họ sẽ biến thành thế nào nhỉ? Giang Bình Sách mặc đồ cổ trang chắc chắn rất đẹp trai.

Thấy Tinh Văn thất thần, Giang Bình Sách bèn nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng.

Hắn giữ chặt ngón tay Việt Tinh Văn, cúi đầu hôn môi đối phương.

Lúc này Việt Tinh Văn mới hoàn hồn, hai tai cậu đỏ bừng, lại đánh bạo hôn lại đối phương. Cuối cùng cậu bị Giang Bình Sách đè lên giường hôn suốt nửa tiếng, hôn đến khi người cậu mềm nhũn mới thôi.

Đêm hôm đó Việt Tinh Văn mơ một giấc mơ rất đẹp, cậu và Giang Bình Sách cùng về thời cổ đại, rời xa đấu tranh triều đình. Hai người rong ruổi trên ngựa giữa núi rừng, ung dung tự tại, thành một đôi thần tiên quyến lữ.
Khi tỉnh giấc, Việt Tinh Văn không khỏi vò đầu, cậu thầm nghĩ: Chắc chắn thư viện không tốt bụng cho họ về cổ đại du lịch vậy đâu.

Còn cụ thể "Mộng hồi Đại Đường" sẽ thi nội dung gì, họ sẽ được biết nhanh thôi!