~ MỤC TIÊU BỊ BỎ QUÊN ~
Giang Bình Sách điều khiển hệ tọa độ đưa mọi người bay quanh hành tinh với tốc độ nhanh nhất, kỹ năng của hắn CD nửa tiếng một lần, đến sáu giờ chiều hôm đó, mọi người mới quay lại nơi hạ cánh ban đầu. Giang Bình Sách nhanh chóng tính ra dữ liệu, "Tính theo tốc độ và thời gian của chúng ta, cự ly đi một vòng hành tinh là 800km."
Tần Lộ nói: "Tớ nhớ đi một vòng Trái Đất phải hơn 40 nghìn km, một vòng hành tinh này chỉ có 800km, vậy tức là Trái Đất lớn gấp 50 lần nó?"
Nghe một phần năm mươi Trái Đất thì có vẻ rất nhỏ, nhưng vấn đề là bề mặt Trái Đất có khoảng 70% diện tích là đại dương, đất liền chỉ chiếm không tới 30%, còn hành tinh này không có đại dương, họ vòng quanh một vòng, bề mặt hành tinh này chỉ toàn là mặt đất xém đen, cùng những dãy núi kéo dài miên man.
Sau đó, Giang Bình Sách đưa ra kết quả chính xác: "Chu vi 800km, đường kính 254,77km, diện tích bề mặt hình cầu là 203.810km2."
Tần Lộ suy nghĩ một lát, nói: "Gần bằng tổng diện tích hai tỉnh Giang-Chiết?"
Mọi người không có suy nghĩ gì trước dữ liệu cụ thể, nhưng có ví dụ của Tần Lộ, dữ liệu này lập trở nên trực quan hơn nhiều. Lưu Chiếu Thanh đau đầu day huyệt thái dương, nói: "Chỉ còn 18 ngày, tìm theo dạng cuốn chiếu hết khu vực khổng lồ có diện tích tương đương hai tỉnh, hơi khó đấy nhỉ!"
Hứa Diệc Thâm cười tít mắt, nói: "Thật ra cũng không khó, chúng ta có Tần Lộ, di chuyển mảng kiến tạo 12 lần được 6000m mỗi ngày, cũng chỉ mất 30 giây. Hệ tọa độ của Bình Sách có thể bay trên không nửa tiếng một lần, còn có 'Nhanh như chớp điện' của Việt Tinh Văn tăng tốc gấp 5 cho cả nhóm. Nhóm hành động 183 chúng ta sẽ chẳng khác nào đi du lịch bằng tàu cao tốc!"
Trác Phong lắc đầu, "Hẳn là không được, anh cần thu thập khoáng thạch bằng nam châm, nhưng máy bay lại bị từ trường ảnh hưởng, rất có thể sẽ rơi xuống."
Việt Tinh Văn quay sang nhìn Chương Tiểu Niên, nói: "Tiểu Niên, em xây một căn nhà ở đây, chúng ta giấu máy bay vào đó. Sau đó bắt đầu chia hành tinh này thành bốn khu vực theo cách chia bề mặt hành tinh của Bình Sách, tìm từng góc một."
Mọi người lập tức phân công, Chương Tiểu Niên phụ trách xây căn cứ, Giang Bình Sách vạch bốn đường thẳng tắp kéo dài về bốn phương hướng, bắt đầu từ vị trí mà họ đang đứng.
Đến 8 giờ tối, mọi người mới xong việc.
Giang Bình Sách nói: "Tần Lộ dùng kỹ năng trước đi, tìm khu vực đầu tiên."
Tần Lộ lấy quả địa cầu, đưa mọi người di chuyển nhanh chóng.
Vác nhiều đá như vậy sẽ rất nặng. Lâm Mạn La bện một chiếc sọt bằng dây leo, bỏ hết số khoáng thạch thu thập được vào trong đó rồi khiêng cùng Tần Lộ. Hai cô gái khiêng một đống đá, trông có vẻ rất mệt, nhưng thật ra Trác Phong đã dùng kỹ năng giảm bớt sức nặng của chúng, hai người hoàn toàn không thấy áp lực, chỉ như khiêng một rổ lông vũ.
Sau một hồi điều chỉnh, Giang Bình Sách điều khiển hệ tọa độ tiếp tục đưa mọi người lên đường. Trác Phong tìm mục tiêu dọc đường bằng nam châm, đến khi họ tìm hết dãy núi này, tiến độ thu thập đã lên 20/100.
Kha Thiếu Bân nhìn khoáng thạch trong sọt, nói: "Hôm nay chúng ta cũng thuận lợi phết đó, mới một ngày thôi đã tìm được 20 quặng khoáng thạch. Còn 18 ngày nữa, đầy thời gian!"
Tân Ngôn nói: "Đừng mừng sớm quá. Nhiệm vụ yêu cầu chúng ta 'thu thập đủ' 100 quặng khoáng thạch, cũng tức là dù chúng ta có tìm được 99 viên đá, chỉ thiếu 1 viên cuối cùng, nhưng nếu không thu thập đủ họ cũng sẽ không cho chúng ta 99 điểm, mà là 0 điểm."
Câu này của Tân Ngôn có thể gọi là trúng tim đen.
Dù tiến độ thu thập ban đầu thuận lợi đến thế nào, cuối cùng kẹt ở 90%, công sức của họ vẫn có thể đổ sông đổ bể chỉ vì một tảng đá. Vậy nên, ngày đầu tiên thu thập được 20 tảng đá cũng không phải chuyện đáng vui mừng.
Kha Thiếu Bân bất lực nhìn cậu ta, "Tân Ngôn, có phải cậu thích ném đá vào đại hội lắm không?"
Tân Ngôn không phản bác, bình tĩnh nói: "Tôi chỉ thuật lại sự thật thôi. Trước khi thu thập đủ 100 quặng khoáng thạch, chúng ta không thể lơi là."
Kha Thiếu Bân nhún vai, "Được rồi, cậu nói không sai. Có điều đàn anh Trác nghĩ ra cách dùng nam châm ngay từ đầu đã tiết kiệm cho chúng ta rất nhiều công sức. Tiến triển ngày đầu tiên thuận lợi cũng là điềm báo tốt mà!"
Việt Tinh Văn nhìn hai người đang đấu võ mồm, cậu cười nói: "Thời gian đầu tìm được càng nhiều thì áp lực sau này càng nhỏ, chúng ta cố gắng nâng tiến độ thu thập trong mấy ngày đầu lên trên 80%, cuối cùng mới bổ sung những chỗ còn thiếu. Đã 11 giờ tối rồi, nghỉ ngơi trước đã, mai lại tiếp tục."
Hành tinh hoang vu này không phân biệt ngày đêm, nhưng mọi người bận rộn cả ngày, thật sự rất mệt rồi, Chương Tiểu Niên xây căn cứ tại chỗ, mọi người dựa vào nhau tạm nghỉ một đêm, 8 giờ sáng hôm sau lại tiếp tục tìm kiếm.
Có phương hướng và tuyến đường định sẵn của Giang Bình Sách, họ không lo bỏ sót hay tìm lại chỗ cũ, mỗi lần hắn đều tính phạm vi tìm kiếm vô cùng chính xác, sau một ngày nữa, tiến độ thu thập khoáng thạch đã đạt được 40%.
Ngày 13, tiến độ thu thập đạt 55%.
Ngày 14, tiến độ thu thập đạt 70%.
Ngày 15, tiến độ thu thập đạt 80%...
Nhiệm vụ tìm kiếm khô khan lặp lại vài ngày liên tục khiến mọi người đều thấy uể oải.
8 giờ sáng mỗi ngày xuất phát, dùng nam châm thu thập khoáng thạch trên những dãy núi đen thoạt nhìn chẳng khác gì nhau, khi đói thì mở balo ăn đại một ít lương khô hoặc đồ hộp...
Nhiệm vụ lặp lại dễ khiến người ta chán ngán nhất.
Đến ngày thứ 16, tinh thần mọi người đều đã hơi rã rời, những hành động lặp đi lặp lại khiến mọi người đều có ảo giác rằng mình là "người máy" đã được lập trình sẵn.
Tối ngày 16, tiến độ thu thập tăng lên 85%.
Mọi người mệt mỏi ngồi ăn trong căn cứ tạm thời Chương Tiểu Niên xây dựng, Kha Thiếu Bân vừa ăn vừa kêu ca, "Tiến độ thu thập đúng là ngày càng chậm, ban đầu chúng ta tìm được 20 quặng mỗi ngày; ngày thứ ba, thứ tư là 15 quặng, ngày thứ năm là 10 quặng, hôm nay là ngày thứ sáu, chỉ tìm được 5 quặng."
20, 20, 15, 15, 10, 5, quả thật số khoáng thạch họ tìm được ngày càng giảm dần.
Việt Tinh Văn nghĩ một lát, nói: "Chúng ta còn 13 ngày nữa, đừng sốt ruột."
Nhưng tiến độ sau đó lại khiến mọi người không thể không sốt ruột.
Ngày thứ 17, mọi người đi từ 8 giờ sáng đến 11 giờ tối, tìm cuốn chiếu cả khu vực gần 20 nghìn km2, cuối cùng lại không tìm thấy nổi một quặng khoáng thạch nào!
Nhìn tiến độ nhiệm vụ không nhích thêm chút nào, Việt Tinh Văn bất lực nói: "Có thể là khu vực này không có khoáng thạch thôi, ngày mai tìm tiếp xem sao."
Ngày thứ 18, kết quả vẫn giống như hôm trước... không thu hoạch được gì.
Thông tin trong khung nổi vẫn luôn dừng chân tại: Tiến độ thu thập khoáng sản 85/100, không hề thay đổi.
Thấy Việt Tinh Văn nhíu mày, Giang Bình Sách vỗ nhẹ lên tay trái cậu, "Đừng sốt ruột, hiện giờ chúng ta mới chỉ tìm hết ba phần trong các khu vực được chia nhỏ, còn một khu vực rộng gần 50 nghìn km2 chúng ta chưa từng đến nữa."
Việt Tinh Văn gật đầu, "Ừ, số còn lại hẳn là ở khu vực thứ tư, tìm hết đã rồi tính."
Họ tin những khu vực Giang Bình Sách vạch ra không có sai sót, họ không bỏ sót một tấc đất nào, nếu đã tìm hết ba khu vực chỉ được 85%, có lẽ 15% còn lại đều ở khu vực thứ tư, họ vẫn còn kịp thời gian.
Hôm sau, Giang Bình Sách tiếp tục dẫn mọi người tìm kiếm khu vực cuối cùng, may sao là trong ngày hôm nay, mọi người thu hoạch được 10 quặng khoáng thạch liên tiếp, cuối cùng tiến độ thu thập cũng lên tới 95%.
Lo lắng sau hai ngày liên tục không thu thập được gì hoàn toàn tan biết, mọi người đều cho rằng... chắc chắn những tảng đá cuối cùng sẽ nằm tại khu vực này.
Nhưng ngay sau đó, thư viện đã quật họ tơi tả.
Sau đó, là ba ngày liên tiếp không có thu hoạch!
Lúc này, họ đã tìm cuốn chiếu mọi khu vực trên hành tinh này rồi, thậm chí Chương Tiểu Niên và Kha Thiếu Bân còn dựng một bản đồ địa hình dãy núi chính xác trên máy tính bằng máy định tầm laser.
Kha Thiếu Bân khó hiểu nói: "Sao chỉ có 95 quặng? 5 quặng còn lại không phải lọt mất ở đâu rồi chứ!"
Mọi người khó hiểu nhìn nhau.
Việt Tinh Văn hít sâu, cố gắng bình tĩnh nói: "Chúng ta đã tìm cuốn chiếu bốn khu vực rồi, tốn tổng cộng 12 ngày, 7 ngày còn lại, chắc chắn không kịp tìm lại từ đầu."
Kết quả này là đáng sợ nhất.
Họ nghĩ rằng mình đã tìm kiếm rất kỹ toàn bộ khu vực trên hành tinh này, kết quả cuối cùng lại thiếu vài khoáng thạch, tìm lại từ đầu chắc chắn không kịp, họ lại không biết mình bỏ sót chỗ nào.
Một khi không thu thập đủ khoáng thạch, họ không thể hoàn thành môn này!
Vậy trước đây họ mạo hiểm né tránh hố đen vũ trụ, tránh khỏi bão cát vũ trụ, thậm chí còn hạ cánh khẩn cấp trên khoang cứu sinh, còn sống sót sau sự đeo đuổi của quái vật ngoài hành tinh... có tác dụng gì?!
Không thể hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, mọi người vẫn trượt môn tập thể.
Lúc này, tất cả mọi người đều chán nản.
Không ai nghi ngờ khu vực Giang Bình Sách phân chia sẽ sai sót, mọi người cũng tin rằng 12 ngày này họ đã tìm kiếm mọi ngóc ngách trên hành tinh này, không tìm lại chỗ cũ, cũng không bỏ sót một khu vực nào. Huống chi nam châm phóng đại của Trác Phong có thể hút khoáng thạch ở cự ly xa, dù mắt họ có bỏ sót, nam châm cũng cũng sẽ không bỏ sót chứ?
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Giang Bình Sách nhíu mày, chăm chú nhìn bản đồ địa hình trong máy tính Kha Thiếu Bân...
Mỗi khu vực trên hành tinh đều có rất nhiều rặng núi kéo dài vô tận, địa thế, hướng chạy, chiều cao của những rặng núi này đều khác nhau, thoạt trông vô cùng hỗn loạn, không có quy luật.
Giang Bình Sách nhắm mắt, thử xây dựng mô hình lập thể trong đầu. Dần dà, một hành tinh xuất hiện trong não hắn, vô số dãy núi dựng lên trên hành tinh, tựa như hệ thống mạch máu cung cấp dinh dưỡng cho cả hành tinh...
Bỗng nhiên, một điểm giao nhau xuất hiện trước mắt hắn.
Giang Bình Sách chợt mở mắt, nhìn màn hình máy tính, nói: "Nối bản đồ mặt phẳng của bốn khu vực này lại, dựng thành mô hình ba chiều."
Có dữ liệu bản đồ chính xác, Kha Thiếu Bân muốn dựng mô hình ba chiều trên máy tính không phải chuyện khó. Hai tay cậu lướt bàn phím thoăn thoắt, chẳng mấy chốc, một hành tinh lập thể màu nâu đã xuất hiện trước mắt mọi người, những dãy núi quanh co nổi lên trên đó như mạch máu bao quanh trái tim.
Giang Bình Sách chỉ vào mấy dãy núi, nói: "Kéo dài ba dãy núi này theo hướng ngược lại, chúng sẽ có một điểm giao chung. Những nơi khác cũng sẽ có hiện tượng giống vậy, nói cách khác, giả thiết những dãy núi này không hề đứt quãng, hẳn là chúng đều bắt nguồn từ một vị trí."
Mắt Tần Lộ sáng bừng, "Tớ hiểu rồi! Rất nhiều mạch khoáng sản trên hành tinh này có cùng một nguồn gốc, có điều sau hàng ngàn, hàng vạn năm mài mòn, một số dãy núi đã bị san thành đất bằng. Chúng ta nhìn bằng mắt thường sẽ thấy những dãy núi này đứt đoạn, nhưng chỉ cần kéo nó về hướng ngược lại sẽ có thể tìm ra điểm bắt đầu thật sự?"
Giang Bình Sách gật đầu, "Đúng vậy. Đào sâu điểm bắt đầu nhìn có vẻ giống đất bằng ấy, có lẽ có thể tìm được nhiều khoáng thạch chôn sâu dưới đất."
~ TÔI CÓ MỘT Ý TƯỞNG ~
Tiến độ thu thập 95%, sau khi tính toán tỉ mỉ, Giang Bình Sách và Kha Thiếu Bân cũng tìm ra 5 điểm giao nhau của các dãy núi trên hành tinh, đây cũng là hy vọng cuối cùng của mọi người.
Việt Tinh Văn nói với mọi người: "Bắt đầu từ mai, chúng ta tra từng chỗ một!"
Còn lại 7 ngày, nếu suy luận lần này của họ là đúng, họ sẽ tìm thấy 5 quặng khoáng thạch cuối cùng ở 5 điểm giao nhau này, vậy là có thể hoàn thành nhiệm vụ, thuận lợi qua môn. Nhưng một khi Giang Bình Sách và Tần Lộ đoán sai, hoặc bản vẽ của Kha Thiếu Bân và Chương Tiểu Niên có sai sót, chắc chắn họ sẽ trượt môn.
Người trượt môn phải học lại từ khoa Y học tầng một, học lại từ đầu môn bắt buộc, lãng phí thời gian và công sức đã đành, nếu trong quá trình học lại lại có sai sót gì nữa, họ sẽ bị thư viện gϊếŧ chết.
Không ai muốn học lại, càng không muốn cược mạng.
Nhưng 5 quặng khoáng thạch cuối cùng có nằm tại năm điểm giao nhau này không, mọi người cũng không chắc chắn, chỉ có thể thuyết phục bản thân tin tưởng phán đoán của Giang Bình Sách và Tần Lộ.
Đêm này, không một ai ngủ ngon, sáng hôm sau khi Tiểu Đồ đánh thức mọi người, ai nấy đều cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng thấp thỏm.
Kha Thiếu Bân lạc quan bóc mấy hộp đồ ăn đưa cho mọi người, cậu cười nói: "Ăn no rồi hãy làm! Năm điểm giao nhau này không dễ tìm đâu, theo kinh nghiệm chơi game nhiều năm của tớ, tớ cảm giác đây là những nơi chôn giấu báu vật."
Không hổ là tên "sâu nhà" thích chơi game, có thể liên hệ cả bài thi mạo hiểm kíƈɦ ŧɦíƈɦ với game online. Có điều, cách nghĩ của Kha Thiếu Bân quả thật đã giảm nhẹ áp lực giúp mọi người, coi bài thi này là một trò chơi, tâm lý họ sẽ thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ăn sáng xong xuôi, Giang Bình Sách dẫn mọi người đến tọa độ số 1 gần nhất được đánh dấu trên bản đồ.
Nơi này thoạt trông chỉ là một vùng đất khô cằn bằng phẳng, hoàn toàn không có dấu vết khoáng sản, nhưng khi kéo ngược các dãi núi trên bản đồ ba chiều, họ phát hiện ra vị trí này rất có thể là điểm giao nhau của bốn dãy núi.
Giang Bình Sách bình tĩnh chỉ vào chính giữa, nói: "Tiểu Niên, đào xuống."
Chương Tiểu Niên đã triệu hồi sẵn máy đào, sau khi nghe lệnh, cậu lập tức nổ máy, tiếng động cơ của máy đào đinh tai nhức óc, hiệu suất của máy đào khoa Kiến trúc sau khi nâng cấp tối đa là hàng đầu, không đến một tiếng sau, Chương Tiểu Niên đã đào được một hố sâu hơn 100m.
Quả cầu sáng của Trác Phong chiếu sáng tầm nhìn xung quanh, nhưng trong hố toàn là đất đen, "mục tiêu tầm bảo" của họ lại có màu nâu, hoàn toàn không nhìn rõ có khoáng thạch nào đang ở dưới hố không. Trác Phong dứt khoát lấy nam châm, ném một cực của nam châm xuống hố. Một lát sau, anh hút nó lên bằng cực còn lại...
Mừng thay, trên đầu nam châm được hút lên, lại có một khoáng thạch màu nâu quen thuộc dính trên đó!
Kha Thiếu Bân hào hứng nói: "Tớ bảo mà, chắc chắn đây là nơi giấu báu vật!"
Tiến độ thu thập 95% đã ngưng hẳn mấy ngày, cuối cùng cũng biến thành 96%.
Mây mù trên mặt mọi người cũng tan đi, lập tức thấy tâm trạng mình tốt lên. Trác Phong mỉm cười bỏ viên đá mới thu thập được vào trong giỏ, rồi đến trước mặt Giang Bình Sách, "Xem ra suy luận này của Bình Sách là đúng... Tìm thấy năm giao điểm, còn thiếu năm quặng khoáng thạch nữa, vừa đủ để tiến độ thu thập đạt 100%."
Lâm Mạn La cũng mỉm cười bước lên, "Chúng ta tranh thủ thời gian đến chỗ khác đi!"
Kỹ năng của Giang Bình Sách đang CD, Tần Lộ bèn di chuyển mảng kiến tạo đưa mọi người lên đường, trước 8 giờ tối họ đã có mặt ở tọa độ thứ 2 cách đó khá xa.
Chương Tiểu Niên quen tay triệu hồi máy đào, đến khi đào được một hố sâu hơn 20m, Trác Phong lại ném nam châm xuống, hút được quặng khoáng thạch thứ 97 bị giấu tại đây.
Mọi người nghỉ ngơi một đêm, hôm sau lại lên đường.
Tọa độ thứ ba vẫn rất thuận lợi, ở tọa độ thứ tư, khi họ đã đào sâu tới 100m vẫn chưa tìm thấy mục tiêu. Chương Tiểu Niên tiếp tục đào sâu, đến khi hố đã sâu hơn 200m, Trác Phong mới ném nam châm xuống hút khoáng thạch lên.
Cuối cùng tiến độ thu thập đã đạt tới 99%, còn lại 5 ngày nữa, chỉ còn tọa độ số 5 cuối cùng là họ vẫn chưa tra, tất cả mọi người đều cảm thấy thắng lợi trong tầm tay!
Đêm hôm đó, mọi người nghỉ ngơi tại căn cứ tạm thời Chương Tiểu Niên dựng lên, Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách cùng phòng. Tay phải của Việt Tinh Văn bị thạch cao cố định, không thể cử động, Giang Bình Sách thấm ướt vải gạc cho cậu rửa mặt như mọi ngày.
Việt Tinh Văn vừa lau mặt bằng tay trái, vừa nói: "Chương trình học của khoa Vật lý lần này cũng khó quá nhỉ, hố đen vũ trụ, bão cát vụ trụ, sinh vật ngoài hành tinh, thu thập khoáng sản, cả bốn giai đoạn đều rất nguy hiểm, đi sai một bước là chết chùm ngay."
Giang Bình Sách ngồi cạnh cậu, nói nhỏ: "Tay còn đau không?"
Việt Tinh Văn lắc đầu, "Bó thạch cao hơn nửa tháng, đã quen rồi."
Giang Bình Sách dịu dàng nhìn cậu, nói: "Còn 5 ngày nữa là có thể rời khỏi đây, sau khi về thư viện vết thương của cậu sẽ lành hẳn, cũng có thể hoạt động tay phải tự do rồi."
Việt Tinh Văn cười nói: "Thật ra thư viện cũng có chỗ hay đấy chứ, ví dụ như sau khi bài thi kết thúc sẽ clear toàn bộ dữ liệu, không cần mang vết thương trong quá trình thi về... Tính ra thì cũng giống đánh phó bản trong game thật."
Giang Bình Sách nói: "Chuyện này chúng ta đã thảo luận rất nhiều lần rồi, ý nghĩa tồn tại của thư viện chỉ khi chúng ta ra khỏi đây rồi mới biết. Hiện giờ đã là tầng 11 rồi, đến lúc vượt qua hết, sẽ nhanh thôi."
Việt Tinh Văn gật đầu, nói: "Ừ, muốn rời khỏi chỗ quái quỷ này quá."
Giang Bình Sách nhẹ nhàng nắm lấy tay trái vẫn còn cử động được của Việt Tinh Văn, hỏi cậu: "Sau khi về trường cũng đúng là kỳ thi cuối kỳ, thi xong sẽ có hơn một tháng nghỉ đông, tôi có một ý tưởng."
Giang Bình Sách nắm tay khiến tim cậu đập càng lúc càng nhanh, trong lòng vẫn còn hơi ngại ngùng, nhưng cũng không muốn rút tay cậu, dù sao cảm giác khi được bàn tay thon dài khô ráo của Giang Bình Sách nắm tay, thích lắm luôn...
Việt Tinh Văn tỏ vẻ bình tĩnh, tiếp lời: "Ý tưởng gì?"
Giang Bình Sách nói: "Chúng ta chưa từng đi du lịch cùng nhau nhỉ?"
Việt Tinh Văn sửng sốt, nghĩ kỹ lại, quả thật là họ chưa từng đi du lịch cùng nhau. Kỳ nghỉ hồi cấp ba đều dành cho học tập, lên đại học, kỳ nghỉ đông năm nhất, năm hai họ đều về nhà, nhưng cũng đã tham gia mấy lần cắm trại, hoạt động dã ngoại do hội sinh viên tổ chức rồi, nhưng vì quá nhiều người, rất khó có cơ hội nói chuyện riêng.
Việt Tinh Văn khẽ hỏi: "Ý cậu là... không đi theo đoàn, không đưa bạn bè gia đình theo, chỉ hai chúng ta đi du lịch thôi?"
Giang Bình Sách nói: "Ừ, chỉ hai chúng ta, đi chơi riêng. Cậu thấy sao?"
Việt Tinh Văn nhìn vào mắt Giang Bình Sách, sự mong chờ trong ánh mắt ấy khiến cậu không nhẫn tâm từ chối.
Cậu phát hiện dường như mình rất khó từ chối đề nghị của Giang Bình Sách. Sau một hồi do dự, Việt Tinh Văn mới đỏ mặt đồng ý, "Được, cũng lâu lắm rồi tôi chưa đi du lịch, được dịp tranh thủ kỳ nghỉ năm ba đi du lịch một chuyến, lên năm bốn còn phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, chắc chắn sẽ bận hơn."
Nếu là trước đây, đi du lịch với anh em thân thiết, Việt Tinh Văn sẽ không cảm thấy áp lực. Nhưng bây giờ quan hệ giữa họ rất mờ ám, chỉ thiếu bước chọc thủng lớp giấy cuối cùng thôi. Giang Bình Sách rủ cậu đi du lịch, cậu đồng ý, có phải có nghĩa là, sẽ có những chuyện thân mật hơn xảy ra trong chuyến du lịch không?
Không phải người ta hay nói tình nhân đi du lịch rất dễ ngủ với nhau sao?
Thật ra Việt Tinh Văn vẫn chưa sẵn sàng tâm lý tiếp xúc thân mật với Giang Bình Sách, nghĩ đến cảnh hai người ôm ôm hôn hôn, mặt cậu lại nóng đến hốt hoảng.
Hay là đến lúc đó đặt phòng hai giường, mỗi người ngủ một chiếc, tình trong như đã, mặt ngoài còn e?
Việt Tinh Văn cản bản không thể dừng lại suy nghĩ linh tinh trong đầu mình.
Giang Bình Sách lại có vẻ rất bình tĩnh, hắn hoàn toàn không nghĩ đến khía cạnh kia, dù sao hắn cũng không phải người vội vã làm chuyện nào đó. Hắn rủ Tinh Văn đi du lịch, chỉ vì hy vọng hai người có khoảng thời gian ở riêng với nhau, làm quen với cuộc sống có nhau.
Vậy mà Tinh Văn đồng ý rồi. Giang Bình Sách mừng rỡ, không nhịn được lồng vào tay cậu, nắm chặt tay cậu bằng cách nắm tay thân mật mười ngón đan xen, hắn thấp giọng nói: "Cậu đồng ý rồi đấy, không được đổi ý."
Việt Tinh Văn ho nhẹ, "Tôi là loại người nói không giữ lời hả?"
Khóe miệng Giang Bình Sách nhếch lên, "Đương nhiên là không. Tới lúc đó tôi sẽ chọn ra vài chỗ, cho cậu chọn."
"Ừm." Việt Tinh Văn dời mắt, ngại ngùng rụt tay lại, "Khụ, ngủ đi. Ngày mai đến chỗ giấu khoáng thạch cuối cùng rồi, chúng ta phải lấy đủ sức."
Giang Bình Sách gật đầu, nhẹ nhàng nắm lấy bả vai Việt Tinh Văn, kéo cậu dựa vào mình để khi ngủ thoải mái hơn một chút, đỡ đè lên cánh tay bó thạch cao của cậu.
Đêm đó, Việt Tinh Văn lại bắt đầu mơ giấc mơ kỳ quái.
Cậu mơ thấy cậu và Giang Bình Sách đi du lịch cùng nhau, khách sạn đã hết phòng hai giường rồi, chỉ còn phòng tình nhân có giường đôi lớn. Hết cách, cậu đành phải ngủ cùng Giang Bình Sách. Cơ thể hai người thân mật dán vào nhau, mùi hương của Giang Bình Sách tràn ngập trong chăn. Cuối cùng, cậu lại không kiểm soát được, mạnh dạn hôn Bình Sách trước.
Trong mơ, ánh mắt đen láy long lanh của Giang Bình Sách dịu dàng mà chăm chú nhìn cậu. Khi cậu hôn hắn, ánh mắt của Giang Bình Sách như đang cười.
Việt Tinh Văn hoàn toàn đắm chìm trong đôi mắt ấy.
Sáng hôm sau, khi Tiểu Đồ đánh thức mọi người, mọi người đã dậy hết rồi, Việt Tinh Văn lại như bị bóng đè, Giang Bình Sách phải lay cậu mấy lần mới tỉnh. Vừa mới tỉnh dậy, đối diện với đôi mắt đen láy giống hệt trong giấc mơ, Việt Tinh Văn vô thức gọi: "Bình Sách..."
Giọng nói của cậu vẫn còn chút khàn khàn và mơ màng khi vừa tỉnh dậy, tựa như chiếc móng mèo cào nhẹ vào tim Giang Bình Sách. Nếu không phải lúc này có quá nhiều bạn học đang ở đây, Giang Bình Sách rất muốn hôn cậu thật mạnh.
Giọng Kha Thiếu Bân vang lên bên cạnh, "Điểm đào kho báu cuối cùng rồi, mọi người ăn no rồi làm nào!"
Tiểu Kha phụ trách thống kê và quản lý đồ ăn, ngày nào cậu cũng rất tích cực phát đồ ăn cho mọi người.
Việt Tinh Văn nghe tiếng cậu, cuối cùng cũng tỉnh hẳn. Nhớ lại những chuyện đáng xấu hổ mình làm với Giang Bình Sách trong mơ, mặt Việt Tinh Văn nóng bừng, cậu lập tức đứng dậy tìm Kha Thiếu Bân, che giấu sự gượng gạo của mình.
Mọi người ăn sáng xong, cùng nhau đến địa điểm cuối cùng.
Giang Bình Sách và Kha Thiếu Bân xác định vị trí chính xác, Chương Tiểu Niên bắt đầu lái máy đào, những người khác đứng đợi gần đó, không khác gì hai ngày vừa qua.
Độ sâu 100m, nam châm của Trác Phong không hút được gì.
Độ sâu 200m, Trác Phong ném nam châm xuống, vẫn không thu hoạch được gì.
Việt Tinh Văn nhíu mày, hỏi Giang Bình Sách: "Cần đào sâu nữa không?"
Giang Bình Sách gật đầu, "Ừ, hôm qua phải đào 200m mới tìm thấy mục tiêu, đào tiếp thử xem."
Chương Tiểu Niên càng đào càng sâu, Trác Phong nhíu mày nói: "Nam châm của anh vượt ra khỏi phạm vi điều khiển rồi, bảo Tiểu Niên xây một bậc thềm bên dưới, anh xuống đó tìm."
Chiếc hố 10m x 10m trước mắt đã sâu không thấy đáy, chỉ còn tiếng động cơ máy đào không ngừng vọng lên, tựa như vọng lại từ sâu trong tim họ.
Không rõ vì sao, khi nhìn chiếc hố sâu không thấy đáy này, linh cảm bất an đến lạ bỗng dâng lên trong lòng Việt Tinh Văn. Cậu nhìn sang Giang Bình Sách, chợt nghe thấy Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Tiêu Niên, tạo một bậc thềm có thể đứng ở độ sâu 100m, 200m, anh với Trác Phong cùng xuống."
Việt Tinh Văn căng thẳng nhìn hắn: "Cậu muốn xuống thật à?"
Giang Bình Sách vỗ nhẹ tay Việt Tinh Văn, an ủi cậu: "Yên tâm, nếu có gì bất thường, tôi sẽ viết phương trình đưa đàn anh Trác lên ngay lập tức."