~ CHƯƠNG TRÌNH HỌC MỚI CỦA KHOA ĐỊA LÝ ~
Ngày thứ chín trong trường thi, sau một trận động đất và tuyết lở, mọi người thẩm thỏm lo sợ ngồi trong tuyết, ai nấy căng thẳng, sợ thư viện sẽ tạo thêm vài đợt dư chấn nữa.
Sự thật chứng minh họ đề phòng thư viện không hề sai. Không lâu sau khi trận tuyết lở chấm dứt, mặt đất lại bắt đầu rung chuyển dữ dội!
Từ mức chấn động, họ có thể đoán đợt dư chấn này không mạnh như cơn động đất cấp 8 đêm qua, nhưng cũng khoảng cấp 6, cảm giác như đang ngồi trên con thuyền chòng chành, Kha Thiếu Bân nghiêng ngả đến mức dịch dạ dày sắp trào ngược ra ngoài, Giang Bình Sách bèn đưa mọi người lên trời.
Đợt dư chấn chỉ kéo dài 10 phút là dừng.
Sau đó, cứ cách một lúc lại có một đợt dư chấn cấp 4, cấp 5, ngắt quãng trải dài suốt một ngày. Mọi người đều kiệt sức vì những cơn rung chấn, đến đêm cũng không dám ngủ, ngồi vây quanh đống lửa, chống mắt chờ đến khi trời sáng.
Đến 24 giờ ngày thứ mười, mọi người mới như trút được gánh nặng.
Kha Thiếu Bân vội vàng đứng dậy, nói: "Cuối cùng cũng giải thoát rồi, mau về thôi! Em không muốn ở chỗ dở hơi này thêm phút nào nữa!"
Những thông tin quen thuộc hiện lên trên khung nổi...
Nhóm nghiên cứu: C-183
Môn thi: Kỷ băng hà
Học phần: 4
Điểm: 90
Điểm tích lũy: 4×90=360 điểm
Điểm cộng nhóm nghiên cứu: Group C x1.5 điểm tích lũy, tổng cộng 540 điểm
Tỷ lệ trượt môn: 30%
Mọi người vội vàng đọc điểm số trên thông báo, sau đó Việt Tinh Văn chọn "Kết thúc môn thi", 12 người cùng quay lại phòng học thư viện, áo lông trên người đã biến mất, mọi người trở lại với trang phục ngắn tay ban đầu.
Từ kỷ băng hà lạnh lẽo quay về thư viện ấm áp như xuân, mọi người đều có niềm vui sướng như thể "sống sót sau kiếp nạn", dường như tế bào đông cứng trong cơ thể cũng dần dần hồi sinh, Việt Tinh Văn chà cánh tay, cảm thán: "Kết thúc thêm một môn rồi."
Kha Thiếu Bân kích động nói: "Em muốn xuống siêu thị mua đồ ăn, có ai đi cùng không?"
Mọi người đều giơ tay: "Đi với!"
10 ngày liên tiếp, ngày nào họ cũng ăn dây leo khó nuốt và thịt thú viễn cổ nướng với mùi hương khó chịu, dạ dày đã chịu đủ tàn phá, cần bổ sung dinh dưỡng gấp.
Lúc này là 10 giờ sáng, nhà ăn cho sinh viên vẫn chưa mở cửa, mọi người đã đói quay quắt rồi, không thể đợi tới giờ ăn trưa. Đoàn người rồng rắn nhanh chóng xuống trung tâm mua sắm tầng B4, mua cả đống chocolate, khoai tây, mỳ ăn liền, xúc xích giăm bông, Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách không xuống siêu thị, vì hai người còn đồ ăn để dành trong phòng.
Hai người sóng vai về ký túc xá, Việt Tinh Văn lập tức tóm lấy tay Giang Bình Sách, lật qua lật lại kiểm tra kỹ càng rồi mới thở phào, cười nói: "May mà không còn vết rộp. Mấy hôm vừa rồi, lúc nào bọn tôi cũng nhét tay vào trong áo để giữ ấm, còn cậu luôn phải viết phương trình, lạnh lắm đúng không?"
Giang Bình Sách dịu dàng nhìn cậu: "Không sao, không phải cậu làm găng tay cho tôi rồi sao?"
Việt Tinh Văn ngại ngùng sờ mũi, "Đừng nhắc đến tay nghề may vá của tôi nữa, cái găng tay đó không kín, có lẽ cũng chẳng giữ ấm được bao nhiêu."
Quả thật đồ Tinh Văn may rất xấu, nhưng cậu ấy chủ động quan tâm mình, Giang Bình Sách đã mãn nguyện rồi. Thấy vẫn còn sớm, Giang Bình Sách bèn nói: "Cậu tắm trước đi, tôi nấu mỳ cho cậu."
Việt Tinh Văn "ừ" một tiếng, xoay người vào phòng tắm.
Giang Bình Sách nấu mỳ cho cậu xong, còn bóc cho cậu một gói bim bim khoai tây vị cà chua. Hắn vừa ngồi xuống cạnh giường đã thấy tin nhắn của Lam Á Dung xuất hiện trong kênh nhóm: "Trần Mộc Vân vừa liên lạc chị, bảo nhóm họ có một thành viên bị loại."
Tần Lộ gõ chữ: "Bị tụt lại lúc động đất ạ?"
Lam Á Dung nói: "Khi tuyết lở họ chạy không kịp, có một em gái bị tuyết vùi, khi họ quay lại tìm người, chỉ đào được xác của đồng đội."
Kha Thiếu Bân: "..."
Khó mà tưởng tượng được khi ấy, những người khác buồn tới mức nào.
Nhóm của Trần Mộc Vân thuộc nhóm có tiến độ qua môn nhanh nhất thư viện, họ thường xuyên trao đổi thông tin với nhóm Tinh Văn, ban đầu cũng là cô giới thiệu đàn chị Lam tham gia nhóm nghiên cứu 183.
Nghe tin buồn này, mọi người đều tâm trạng rối bời, không biết nên nói gì.
Khi Việt Tinh Văn tắm xong nghe được tin này, cậu im lặng hồi lâu, mới hỏi lại: "Có tin tức từ các đội khác không?"
Trác Phong nói: "Nhóm Dụ Minh Vũ đại học Kinh Đô qua hết, nhóm họ vốn là group thiên về tốc độ, trong nhóm có cao thủ khoa Địa lý, với họ, động đất và tuyết lở không phải chuyện khó."
Đúng lúc này, Việt Tinh Văn nhận được tin nhắn trên diễn đàn, là từ đàn anh Tần Lãng của đại học sư phạm, "Nhóm anh qua hết rồi, nhưng nghe nói nhóm Mộc Vân có một em gái bị trượt, nhóm em sao rồi?"
Việt Tinh Văn đáp: "Nhóm em qua hết."
Tần Lãng nói tiếp: "Anh nghe nói có một nhóm tiến độ cũng nhanh lắm, trượt cả nhóm về tầng một học lại, họ đi sai hướng trên sông băng, đến lúc động đất không có chỗ trốn, bỏ mạng khi sông băng vỡ tan."
Có người trượt môn là chuyện rất bình thường, dù gì môn học nào cũng có tỷ lệ trượt môn, như kỷ băng hà lần này, chỉ cần phản ứng chậm một chút khi động đất xảy đến, cả nhóm sẽ tiêu đời.
Nhưng chính tai nghe tin bạn học trượt môn, Việt Tinh Văn vẫn cảm thấy khó chịu.
Sinh viên đại học như bọn họ vốn đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ tại trường, không hiểu đầu cua tai nheo gì đã bị kéo vào thư viện, phải đấu tranh bên bờ sống chết mỗi ngày, đến khi nào những ngày hoảng hốt lo sợ này mới đến thúc?
Cậu hy vọng tất cả mọi người đều suôn sẻ rời khỏi thư viện, nhưng lý trí cũng nói với cậu, sẽ có rất nhiều nhóm trượt môn vì vô số vấn đề.
Việt Tinh Văn hít sâu, điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó gõ vào kênh nhóm: "183 chúng ta không thể thiếu ai hết."
Trác Phong nói: "Giờ chúng ta đã tích được hơn nửa học phần rồi, mọi người cùng kiên trì tới cùng nào!"
Hứa Diệc Thâm cười tít mắt, nói: "Nhóm ma quỷ 183 chúng ta thuộc phe phản diện cơ mà, các cụ nói 'người tốt thì bạc mệnh, tai họa sống ngàn năm', chúng ta là tai họa của thư viện, chắc chắn không dễ chết vậy đâu nhỉ?"
Kha Thiếu Bân vừa ăn chocolate vừa đánh chữ: "Chỉ cần Tinh Văn có thể dùng 'Mưa như trút nước' và 'Bóng lưng', chúng ta đã có nguồn quýt vô hạn để ăn rồi. Ở kỷ băng hà mưa bị đóng băng thành mưa đá, không dùng được. Nhưng chắc chắn các khoa sau này sẽ không gặp nhiệt độ thấp cực đoan tới vậy nữa. Nói cách khác, chúng ta không cần lo lắng về chuyện ăn uống."
Lưu Chiếu Thanh cười nói: "Tiểu Kha, cũng không thể nói chắc quá được, thư viện đâu thiếu mấy trò đi vào lòng đất, ai biết được nó sẽ giở trò gì mới để hành chúng ta?"
Tân Ngôn vốn không thích nói chuyện cũng "trồi" lên gửi một dòng chữ: "Dù thế nào, hy vọng mọi người có thể đi đến cùng."
Nhóm Lâm Mạn La, Tần Lộ đồng loạt hùa theo: "Chắc chắn là được!" "Chúng ta cố lên, không ai được tụt lại."
Việt Tinh Văn nói: "Mọi người nghỉ ngơi trước đi, ngày mai còn môn thứ hai của khoa Địa lý nữa."
Sau cuộc nói chuyện trong kênh nhóm, cậu gửi riêng cho Lam Á Dung một tin nhắn: "Chuyện nhóm chị Mộc Vân em không tiện nói nhiều, chị an ủi chị ấy một chút. Với cả, em gái bị loại phải học lại từ tầng một của nhóm họ, chỉ cần hoàn thành khoa Y tầng một, mở khóa chức năng nhóm nghiên cứu là có thể quay lại nhóm chị ấy với thân phận 'thành viên X'."
Mắt Lam Á Dung sáng rực, "Đúng rồi! Thành viên X không giới hạn tiến độ học, thành viên khác tầng cũng có thể vào nhóm, giờ chị sẽ nói luôn với Mộc Vân. Em ấy không được vui, người trượt môn là em gái thân thiết với em ấy, chị có thể thấy em ấy rất áy náy."
Việt Tinh Văn nói: "Nếu chị ấy vẫn muốn kéo em gái kia vào nhóm, có thể đợi vài ngày, chờ đàn em học lại đến tầng 2 là có thể gia nhập nhóm với thân phận thành viên X, tiếp tục thi cùng nhau, sau đó cô ấy có thể tranh thủ lúc nhóm họ không thi, tham gia các nhóm học tầng thấp hơn với thân phận thành viên X, học lại mấy môn khác."
Bản thân Việt Tinh Văn là một đội trưởng, mọi người kề vai sát cánh quá lâu, đã có tình cảm với nhau. Nếu có một ai thuộc 183 bị loại, cậu cũng sẽ không vô tình mặc kệ thành viên đó mà chăm chăm học tiếp cùng những người khác.
Chắc chắn cậu sẽ đưa thành viên đó về nhóm bằng tính linh hoạt của "thành viên X".
Cậu nghĩ, có lẽ Trần Mộc Vân cũng giống cậu.
Quả nhiên, không lâu sau Trần Mộc Vân đã nhắn tin cho cậu: "Tinh Văn, chuyện thành viên X mà đàn chị Lam nói với chị là chủ kiến của em đúng không? Ngày mai chị sẽ không thi môn mới của khoa Địa lý nữa, tính đợi em ấy, tuần sau mới thi tiếp. Cảm ơn em đã quan tâm!"
Việt Tinh Văn đáp: "Không có gì, hy vọng nhóm chị có thể đoàn tụ, hoàn thành các môn thi sau thật suôn sẻ."
Trần Mộc Vân nói: "Ừ, chúc các em may mắn, cố lên!"
Nhóm Trần Mộc Vân tạm dừng đợi người, tốp đầu tiên chỉ còn lại ba đội, Việt Tinh Văn hỏi thêm Dụ Minh Vũ, Tần Lãng, hai người họ đều nói sẽ học tiếp.
8 giờ sáng thứ sáu là môn thứ hai của khoa Địa lý.
Nghỉ ngơi một ngày, hôm sau, mọi người đều tập trung tại trung tâm chọn lớp khoa Địa lý đúng giờ, ấn nút chọn lớp...
[Môn thi: Quy hoạch thành phố]
[Khoa: Địa lý]
[Học phần: 4]
[Quy tắc trường thi: Trường thi giới hạn 12 người (Không gồm thành viên X)]
[Mô tả: Địa lý nhân văn nghiên cứu mối quan hệ giữa con người và môi trường. Trong quá trình phát triển của văn minh nhân loại, thành thị là nơi tụ tập phổ biến nhất của con người. Môn thi lần này sẽ cho các bạn một vùng đất trống, các bạn hãy tự sáng tạo một thành phố. Có thể sử dụng mô hình trên sa bàn tùy ý, đường sá, kiến trúc mà các bạn xây dựng trên sa bàn sẽ được phóng đại theo tỷ lệ trong thành phố.]
[Yêu cầu: Quy hoạch hợp lý vô cùng quan trọng trong kiến thiết thành phố. Vui lòng xây dựng một thành phố phù hợp cho người ở, vượt qua nghiệm thu của thư viện]
[Xác nhận chọn lớp: Có/Không]
Đọc thông tin môn thi, Kha Thiếu Bân không nhịn được nói: "Cái này không khác trò xây dựng thành phố trong điện thoại lắm nhỉ? Cho chúng ta một đống mô hình để chúng ta tự xây nhà, sửa đường, tạo ra một thành phố?"
Lâm Mạn La nói: "Có phải cần xanh hóa nữa không? Như kiểu vành tham quan, cây cỏ hoa lá ven đường, bồn hoa ở quảng trường, công viên ngập nước cho người dân đi dạo gì đó? Bình thường các thành phố cũng phải đạt mục tiêu xanh hóa, nếu không khi thư viện nghiệm thụ rất có thể cho điểm không đạt."
Việt Tinh Văn tán thành: "Đương nhiên rồi ạ. Thành phố cho người ở, chắc chắn không thể thiếu cây xanh."
Tần Lộ đau khổ nói: "Tiếc là quy hoạch thành phố không phải ngành chuyên của em, em cũng không biết nhiều về lĩnh vực này."
Kha Thiếu Bân hào hứng nói: "Không sao, mọi người cùng suy nghĩ! Cứ dựa theo quê hương chúng ta, hoặc thành phố mình theo học rồi làm lại giống vậy không phải xong rồi sao?"
Tần Lộ nghĩ cũng phải, gật đầu nói: "Ừ, tham khảo hiện thực, cách này ổn đấy."
Việt Tinh Văn dứt khoát phất tay: "Chuẩn bị thôi. Sau khi vào trường thi mọi người cùng thảo luận. Vẽ sơ đồ trước sau đó thi công!"
~ ĐÍCH THÂN XÂY DỰNG MỘT THÀNH PHỐ ~
Đúng tám giờ sáng, chương trình học bắt đầu.
Khung cảnh trước mắt thay đổi, họ xuất hiện trong một sảnh lớn rộng rãi.
Xung quanh sảnh chất đầy những linh kiện nhỏ như khối gỗ, có đủ loại sắc màu, đủ kiểu hình dáng. Giữa sảnh là một sa bàn to cỡ sân bóng đá, trên đó trống không, không có bất cứ kiến trúc hay cây cối nào.
Từng hàng thông tin xuất hiện trên khung nổi...
[Chào mừng đến trường thi "Quy hoạch thành phố" khoa Địa lý]
[Bài thi lần này giới hạn 8 tiếng, sa bàn tương ứng với thành phố cho người ở, tỷ lệ thu nhỏ là 1:1000, diện tích của thành phố này là 7000km2]
[Các bạn cần đặt tên cho thành phố mình xây dựng, từng con đường, khu dân cư, công viên, tòa nhà đều phải có tên. Vui lòng quy hoạch bố cục thành phố một cách hợp lý trong thời gian quy định, điểm số cuối cùng sẽ được quyết định sau khi thư viện nghiệm thu.]
[Bài thi sắp bắt đầu.]
Sau khi năm chữ cuối cùng xuất hiện, khung đồng hồ đếm ngược hiện ra trên màn hình LCD trong sảnh.
Việt Tinh Văn nhanh chóng gọi các đồng đội tập trung lại, "Giới hạn 8 tiếng, chúng ta phải lên kế hoạch quy hoạch cả một thành phố, thời gian vô cùng gấp rút. Một tiếng đầu tiên, chúng ta bàn bạc bố cục thành phố và vẽ sơ đồ thiết kế trước."
Chương Tiểu Niên lấy máy định tầm hồng ngoại ra đo sa bàn, nói: "Diện tích của sa bàn này là 7000m2, 1m trên sa bàn tương đương 1000m trong thành phố, tỷ lệ khá dễ nhớ, nếu không đến khi xây dựng sẽ vượt tiêu chuẩn."
Giang Bình Sách nói: "Đặt tên cho thành phố và xác định chia thành mấy khu trước."
Mọi người bắt đầu suy nghĩ, Việt Tinh Văn đề nghị: "Đặt tên thành phố Minh Châu được không? Đơn giản thôi, chia thành bốn khu hành chính đông, tây, nam, bắc?"
Tần Lộ tán thành: "Chia bốn khu khá đều, cũng dễ quy hoạch."
Việt Tinh Văn lấy một tờ giấy, nhờ Giang Bình Sách vẽ sơ đồ.
Giang Bình Sách thích toán học từ nhỏ, hắn cầm đại cây bút, không cần compa cũng có thể vẽ ra hình tròn cực kỳ chính xác, kẻ đường thẳng cũng không cần thước kẻ hỗ trợ. Giao việc vẽ sơ đồ cho hắn, Việt Tinh Văn vô cùng yên tâm.
Giang Bình Sách nhanh tay chia sơ đồ thành bốn phần theo ý Việt Tinh Văn. Đường thẳng kẻ tay của hắn không khác nào vẽ bằng thước kẻ.
Thấy vậy, Lam Á Dung kinh ngạc thốt lên: "Ai học giỏi toán cũng biết vẽ đường thẳng bằng tay không hả?"
Tần Lộ cười nói: "Chưa chắc đâu ạ, người như Bình Sách là số ít thôi."
Việt Tinh Văn thấy Giang Bình Sách đã vẽ xong bốn khu, bèn nói: "Mọi người cũng nghĩ tên gì hay hay cho các khu đi, tôi nghĩ chắc chẳn thư viện sẽ chấm điểm tổng hợp dựa trên mức độ đầu tư của chúng ta, nếu cứ gọi luôn là khu bắc, khu tây, khu đông gì đó, chắc chắn điểm sẽ không cao."
Tần Lộ nếu ý kiến: "Phía đông thành phố sát bờ sông, hay đặt là khu Tân Giang?"
Tần Miểu tiếp lời: "Phía tây giáp núi, tôi thấy có thể đặt là khu Thanh Nham."
Kha Thiếu Bân hào hứng giơ tay: "Khu phía bắc đặt là Cao Tân được không? Rất nhiều thành phố có khu Cao Tân, nơi tập trung các ngành công nghiệp công nghệ cao mới, còn những nơi như khu ươm mầm khởi nghiệp thanh niên nữa, chúng ta cũng có thể xếp các trường đại học ở khu vực này."
Hứa Diệc Thâm cười híp mắt, nói: "Địa thế khu phía nam bằng phẳng, gọi luôn là khu Bình Dương nhé?"
Bàn việc với các "học bá" quả là rất nhanh gọn, Việt Tinh Văn vui vẻ gật đầu, "Được, quyết định tên của bốn khu hành chính như vậy nhé, khu Tân Giang, khu Thanh Nham, khu Cao Tân, khu Bình Dương, tiếp theo là quy hoạch đường sá."
Trác Phong đau đầu nói: "Trong chúng ta có ai rành về quy hoạch giao thông không?"
Chương Tiểu Niên giơ tay kiến nghị: "Nhìn từ trên cao, hình dáng của thành phố này khá ngay ngắn, là một hình chữ nhật giống sân bóng. Em nghĩ chúng ta có thể vẽ một trục đường chính gồm tám làn ở mỗi hướng đông tây, nam bắc, sau đó vẽ thêm đường cao tốc vành đai, tiện cho người dân khi đi xa có thể vòng qua những tuyến đường ùn tắc, lên thẳng cao tốc."
Giang Bình Sách nói: "Về quy hoạch giao thông, chúng ta phải vẽ một sơ đồ riêng. Tôi nghĩ nên vẽ tám tuyến đường chính xen khẽ nhau trước, sau đó liên kết lại bằng đường phụ và cầu vượt, cuối cùng là xác định lối ra vào của đường cao tốc."
Việt Tinh Văn gật đầu, nói với hắn: "Bình Sách, cậu phụ trách nhiệm vụ thiết kế giao thông nhé?"
Giang Bình Sách quả quyết nói: "Được."
Trác Phong cười nói: "Xây đường trước khi quy hoạch là chuẩn không cần chỉnh! Xử lý xong giao thông mới có thể bố trí thêm khu dân cư, các khu dịch vụ chức năng, trung tâm thương mại, vườn hoa... men theo trục đường chính."
Giang Bình Sách gật đầu, "Tôi vẽ mạng lưới giao thông trước." Hắn chau mày nhìn sa bàn, Chương Tiểu Niên đã đánh dấu khoảng cách cụ thể trên sa bạn, khoảng cách đông tây là 100m, nam bắc là 70m, chiếu theo tỷ lệ 1:1000, nói cách khác, hướng đông nam thành phố dài 100km, nam bắc là 70km."
Giang Bình Sách bắt tay vẽ, Việt Tinh Văn thì nhanh chóng đặt tên cho chúng: "Đường nối hai phía đông tây sẽ là đường Kiến Thiết, chia ra từ giữa thành hai bộ phận là đường Kiến Thiết tây và đường Kiến Thiết đông. Đường nối nam bắc là đường Nhân Dân, chia thành đường Nhân Dân nam, đường Nhân Dân bắc, mọi người thấy sao?"
Mọi người: "..."
Đường Kiến Thiết và đường Nhân Dân, đúng là những con đường thành phố nào cũng có!
Giang Bình Sách đánh dấu các con đường xong, mọi người cũng bắt đầu vắt óc nghĩ tên cho những con đường nhỏ khác, nhớ lại tên mọi con đường ở quê hương mình, ở thành phố mình theo học, nào là đường Một Tháng Tám, đường Côn Lôn, đường Tân Hoa, đường Tú Thủy, đường Hải Hồ, nghĩ cho chúng cả tá tên gọi.
Chịu thôi, thư viện yêu cầu họ đặt tên cho mọi kiến trúc và đường sá trong thành phố, một đám người mắc chứng khó đặt tên, nghĩ đến sắp trọc cả đầu.
Sau nửa tiếng, Giang Bình Sách đã hoàn thành sơ đồ quy hoạch giao thông.
Đường phố chằng chịt như tơ nhện, khiến mọi người không khỏi kinh ngạc.
Ngoài tám tuyến đường chính xuyên suốt đông tây, nam bắc, hắn còn thêm những con đường nhỏ ở giữa các tuyến đường chính để kết nối chúng, đường vành đai vòng quanh bên ngoài, ôm trọn cả thành phố, nếu muốn đi từ rìa đông sang rìa tây thành phố, hoặc từ rìa nam sang rìa bắc, người dân có thể lên thẳng đường cao tốc, tiết kiệm thời gian đi đường nhỏ trong thành phố.
Quy cách đường vành đai là ba làn hai chiều, giới hạn tốc độ 120km/h, mỗi 2 cây số sẽ thiết kế một lối ra vào cao tốc ở hai bên trái, phải, tiện cho việc phân luồng xe.
Thời gian có hạn, sơ đồ quy hoạch giao thông mà Giang Bình Sách vẽ dựa trên đề nghị của mọi người đã là tất cả những gì họ có thể nghĩ ra rồi. Để tránh việc ùn tắc đường vào giờ cao điểm, họ còn thiết kế thêm mấy đoạn cầu vượt trên tuyến đường chính để phân luồng.
Quy hoạch đường sá xong, Việt Tinh Văn bắt đầu phân công: "Chương Tiểu Niên, Kha Thiếu Bân, hai người trải đường trên sa bàn theo sơ đồ quy hoạch giao thông của Bình Sách trước, chúng ta phải tranh thủ thời gian!"
Hai người lập tức hành động.
Chương Tiểu Niên có máy định tầm hồng ngoại, không cần lo lắng về độ chuẩn xác. Xung quanh sa bàn có rất nhiều mô hình như khối gỗ, hai người nhanh nhẹn tìm những mô hình màu xám đại diện cho đường, bắt đầu xếp lên sa bàn theo bản thiết kế.
Những người còn lại bắt đầu quy hoạch khu dịch vụ công trong thành phố.
Trác Phong hỏi: "Chúng ta xây bệnh viện trường học trước, hay xây khu dân cư trước?"
Việt Tinh Văn nghĩ hồi, nói: "Quy hoạch các khu cơ sở vật chất như bệnh viện, trường học, ngân hàng trước đi, sau đó chúng ta quy hoạch khu dân cư xung quanh đó, phục vụ nhu cầu cho trẻ đi học và người dân đi khám."
Lam Á Dung cười nói: "Đừng quên các cơ quan chính phủ như tòa án, viện kiểm sát, ủy ban thành phố, cơ quan công an đấy!"
Mọi người: "..."
Nghĩ kỹ mới thấy, muốn quy hoạch một thành phố sao cho hợp ý, quả thật phải cân nhắc quá nhiều vấn đề. Các thành thị trong nước phát triển nhanh chóng, rất nhiều thành phố cũ cần sửa lại, thành phố mới cần xây thêm, việc nào cũng cần nhân tài trong ngành giao thông, thành thị, môi trường, kiến trúc.
Có thể nói, môn "Quy hoạch thành phố" này cần sinh viên các ngành hợp tác với nhau. Mọi người bổ khuyết cho nhau, tập trung ý kiến mới có thể đạt đến mức "hợp lý" và "hoàn thiện".
Việt Tinh Văn im lặng một lát, kiến nghị: "Thế này đi, chúng ta thiết kế một tòa nhà ở từng khu làm 'trung tâm hành chính', tập trung toàn bộ các cơ quan hành chính thường gặp như đăng ký kết hôn, quản lý xuất nhập cảnh, bảo hiểm y tế dưỡng lão, quản lý hộ tịch, cục bất động sản lại một chỗ, để mọi người tiện làm việc."
Trác Phong vỗ đùi, "Ý hay đấy! Hiện giờ đã có rất nhiều thành phố lớn xây dựng trung tâm hành chính kiểu này, không cần phải cầm hồ sơ đi khắp nơi đóng dầu như trước nữa, muốn làm thủ tục gì có thể đến thẳng trung tâm hành chính, chuyện gì cũng giải quyết được."
Chương Tiểu Niên đang trải đường ở đằng xa cũng tích cực nói: "Có thể xây một tòa nhà lớn năm tầng, đủ cho tất cả các phòng ban luôn. Trung tâm hành chính ở quê em là năm tầng đó."
Về địa chỉ trung tâm hành chính, Giang Bình Sách đề nghị: "Tốt nhất là đặt tại trung tâm của bốn khu hành chính, sau đó xây thêm vài công viên ngập nước gần trung tâm hành chính, tiện cho mọi người đi dạo, tập thể dục."
Lam Á Dung bắt đầu suy xét vị trí của cơ quan công an, cô nói: "Thành phố này có bốn khu, cần bốn cơ quan công an, thêm một cục công an thành phố quản lý thống nhất. Cục công an chắc chắn phải xây cùng ủy ban thành phố, viện kiểm sát... Bốn phân cục đặt tại bốn khu. Ngoài ra, mỗi khu cần có một đội cảnh sát giao thông..."
Giang Bình Sách sao chép một bản quy hoạch đường sá, bảo mọi người điền vị trí lên sơ đồ.
Lam Á Dung xác định vị trí ủy ban nhân dân ngay tại trung tâm thành phố. Việt Tinh Văn thì vẽ lại vị trí trung tâm hành chính thuộc bốn khu, có trung tâm hành chính, họ không cần xây riêng cục dân chính, quản lý bất động sản..., tập trung toàn bộ lại một nơi, tiết kiệm thời gian công sức.
Sau đó là bệnh viện và trường học.
Mỗi thành phố cần có ít nhất vài bệnh viện đa khoa, Lưu Chiếu Thanh đề nghị: "Xây một bệnh viện đa khoa Nhân Dân có quy mô lớn nhất ở trung tâm thành phố; thêm hai bệnh viện chuyên khoa tâm thần và bệnh truyền nhiễm ở ngoại thành. Ngoài ra, mỗi khu xây một bệnh viện đa khoa là ổn rồi, nếu còn chỗ trống, có thể xây thêm viện nhi."
Tần Lộ nói: "Khu bắc thành phố, xây thành khu đại học theo đề nghị của Kha Thiếu Bân. Có điều, chúng ta nên xây mấy trường đây?"
Việt Tinh Văn nghĩ hồi, đáp: "Xây khoảng 5 trường đại học là ổn rồi, dù gì chúng ta cũng chỉ là thành phố cấp ba. Quan trọng là tiểu học và trung học, tôi nhớ ở quê tôi nhiều trường tiểu học và trung học cơ sở lắm, gần như cứ cách mấy con phố là có một trường, tiện cho trẻ con đi học. Tên trường mọi người nghĩ nhiều vào, sau đó dựng mấy trường cấp ba trọng điểm."
Mọi người bắt đầu động não, nghĩ ra hàng tá cái tên, rồi viết ra giấy để chọn.
Hứa Diệc Thâm nói: "Mọi người đặt trường số bảy là trường trọng điểm, vậy chắc chắn nhà ở khu này sẽ rất đắt!"
Trác Phong cũng đùa: "Một đám không mua nổi nhà thuộc học khu như chúng ta, bây giờ lại có thể tự xây học khu, tự quyết định dựng học khu ở đâu, cảm giác này đã thật."
Việt Tinh Văn dở khóc dở cười.
Bắt một nhóm toàn tay ngang như họ tự xây thành phố, ai nấy đều luống ca luống cuống. Nhưng mỗi khi nghe thấy ý tưởng nào mới của đồng đội, hay đặt được một cái tên hay, cảm giác thành tựu kỳ quái này chẳng khác nào khi họ tự sinh em bé ở khoa Sinh.
Một thành phố hoàn toàn mới ra đời từ tay họ, nghĩ tới đây, ai cũng thấy kích động khôn tả.
So với kỷ băng hà lạnh lẽo khi trước, môn thứ hai của khoa Địa lý thật sự thú vị hơn nhiều.