Chương 17: Khu nội trú khoa tim mạch 12 – Hoàn
~ Tổng kết điểm tích lũy, mở khóa nội dung mới ~
Việt Tinh Văn lần lượt chuyển kết quả suy luận và bằng chứng cho các bạn học khác.
Các bạn học biết được sự thật đều vô cùng kinh ngạc.
Lần này, may mà có cao thủ khoa Kỹ thuật máy tính Kha Thiếu Bân đã sao lại hết toàn bộ tư liệu trong máy tính của bác sĩ; may mà có nghiên cứu sinh học viện Y Lưu Chiếu Thanh hiểu biết về nguyên lý các bệnh tim mạch, lý giải được phương thức gây án của hung thủ, quan trọng nhất vẫn là phân tích và suy luận của Việt Tinh Văn dựa trên tâm lý học tội phạm, cùng với việc sắp xếp dữ liệu trong kho dữ liệu, định vị nghi phạm một cách chính xác.
Càng không thể chú ý đến số lượng quái vật có gì khác trong cuộc chiến sinh tử hỗn loạn lúc nửa đêm, linh số lượng quái vật với lượng nạn nhân trong khu nội trú lại, suy ngược ra hai mươi nạn nhân đã chết trước đó, đồng thời tìm ra người chết đầu tiên...
Tâm trạng Lưu Tiêu Tiêu rối bời, nói: "Không chấp nhận được việc vợ và con gái lần lượt chết vì bệnh tim, gϊếŧ những bệnh nhân tim mạch khác để xả giận, ông bác Chu này có tâm lý phản xã hội, "vợ con tôi chết rồi, mấy người cũng đừng hòng sống" hả?"
Lưu Chiếu Thanh trầm mặt mắng: "Hung thủ của án gϊếŧ người liên hoàn đều tâm lý biếи ŧɦái hết, ai mà hiểu được tư duy của bọn họ, hoàn toàn không phải người bình thường!"
Tần Lộ cẩn thận hỏi: "Bác sĩ Tiêu thì sao? Hoàn toàn loại trừ nghi ngờ à?"
Việt Tinh Văn nói: "Đúng vậy. Sau khi Chu Thần Tuyết chết, bác sĩ Tiêu trở thành một người nghiện công việc, trong một năm này, số bệnh nhân anh ta cứu thành công tận mấy chục người, rất nhiều ông, bà cụ được anh ta kéo từ lằn ranh sống chết về, một bác sĩ tận tụy như vậy không lý gì lại gϊếŧ người. Hơn nữa chúng tôi tra được, khoảng một giờ rạng sáng nay, anh ta nhận được một cuộc điện thoại, rồi sang ngoại khoa dạ dày – đường ruột hội chẩn. Cũng tức là, anh ta không có mặt khoảng nửa tiếng đồng hồ trong thời gian gây án lần cuối, thời gian của anh ta mâu thuẫn với thời gian tử vong của người bị hại."
Tần Lộ gật đầu, nói: "Tôi hiểu rồi. Vậy tức là Chu Viễn Bá đã gây án một mình, bác sĩ Tiêu không biết gì hết?"
Việt Tinh Văn nhìn về phía phòng làm việc của bác sĩ Tiêu: "Có lẽ anh ta đã nhận ra, nhưng không dám tin. Dù gì người kia cũng là cha ruột của vợ chưa cưới anh ta."
Mọi người im lặng, Việt Tinh Văn đổi chủ đề: "Chúng ta đã tìm ra đáp án câu hỏi phụ rồi, nhưng bài thi vẫn chưa kết thúc, chúng ta phải sống sót ở đây năm ngày, tối nay ông Chu vẫn có khả năng gây án. Nhỡ ông ta mò đến phòng bệnh của chúng ta, tiêm cho bạn học nào đó, không phải nguy hiểm lắm sao?"
Nghĩ đến khả năng này, mọi người thấy lạnh cả sống lưng. Tìm được hung thủ không có nghĩa an toàn một trăm phần trăm, còn phải nghĩ cách xử lý việc này. Lưu Tiêu Tiêu vô thức hỏi: "Chúng ta có nhiều chứng cứ vậy rồi, báo công an được không?"
Việt Tinh Văn lắc đầu: "Chúng ta không có điện thoại, điện thoại trong khu nội trú cũng không gọi ra ngoài được. Trường thi lần này là trường thi khép kín hoàn toàn, không thể báo cảnh sát, chúng ta phải tự nghĩ cách giải quyết."
Cậu suy nghĩ một lát, chạy qua ghé vào tai mọi người nói mấy câu.
Mười một giờ tối, bài thi buổi đêm chưa bắt đầu. Mấy cô gái phối hợp diễn kịch, giả bệnh chạy đi gọi tất cả bác sĩ, y tá, Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh lén đến phòng bệnh VIP-1, Lưu Chiếu Thanh nhanh tay chôm một cuộn băng gạc ở quầy y tá, cắt băng gạc thành vài dải dài, hai người hợp tác buộc cửa bên ngoài phòng bệnh lại, thắt nút chết.
Khóa bên ngoài cửa, nửa đêm ông Chu không ra ngoài được nữa. Nếu ông ta cậy mạnh phá cửa, sẽ tạo ra âm thanh cực lớn, đánh động các bác sĩ, y tá trực khu nội trú.
Chỉ cần ban đêm ông ta không ra ngoài gây án, các bạn học sẽ an toàn.
24 giờ đêm đó, bài thi đêm thứ ba bắt đầu.
Việt Tinh Văn lặp lại mánh cũ, để Tiểu Đồ hát, thu hút đám quái vật đi một vòng khu nội trú, quả nhiên số lượng quái vật tăng từ 25 lên 28, số tăng thêm là 3 người chết ngày hôm nay, chứng tỏ suy luận trước đó của cậu hoàn toàn chính xác.
Người chết trong khu nội trú ban ngày sẽ trở thành oán linh lúc nửa đêm.
Bọn họ có kinh nghiệm những lần trước, trong trận chiến sống còn đêm nay, các bạn học từ nhiều chuyên ngành phối hợp ăn ý với nhau, nhanh chóng xử đẹp bọn chúng, chỉ tốn chưa đến năm phút để gϊếŧ hết đám quái vật.
Ngày thứ tư, sau khi trời sáng, quả nhiên khu nội trú không có thêm người chết.
Buổi tối cùng ngày, bọn họ lại khóa cửa phòng bệnh số 1 lại. Suy cho cùng, Chu Viễn Bá gây án một mình, không có đồng bọn, chỉ cần không có người mở cửa cho ông ta từ bên ngoài, ông ta sẽ không ra được.
Ngày thứ năm, ngày cuối cùng trong trường thi khu nội trú khoa tim mạch.
Đến chiều, Việt Tinh Văn phát hiện ông Chu đang nói chuyện với Tiêu Văn trong văn phòng của bác sĩ, dường như ông ta có nhắc tới chuyện "ra viện", xem ra ông ta đã nhận ra có người phát hiện chuyện ông ta gây án, nên muốn chuồn trước.
Bài thi sắp kết thúc, Việt Tinh Văn nhân giờ cơm tối, lẻn vào phòng trực ban của bác sĩ Tiêu, đặt một tập tài liệu lên bàn làm việc của bác sĩ Tiêu, trong đó bao gồm danh sách toàn bộ người bị hại mà bọn họ tổng hợp, bốn lần gây án, thủ đoạn gây án của Chu Viễn Bá, động cơ gây án, người chết đầu tiên, và cả tấm ảnh chụp gia đình bốn người.
Cô gái trong bức ảnh có nụ cười ngọt ngào đáng yêu, bác sĩ Tiêu hơi cong khóe miệng, bàn tay đeo nhẫn cưới của hai người nắm lấy nhau, nếu không phải vì bệnh tim, hẳn bọn họ là một cặp hạnh phúc.
Việt Tinh Văn viết một dòng chữ dưới bức ảnh: "Anh hi vọng bố của cô ấy trở thành một tên đồ tể sao?"
Đây là trường thi khép kín, học sinh không thể kết thúc mọi chuyện bằng cách báo án. Nhưng Việt Tinh Văn vẫn cảm thấy, dù đây chỉ là một bài thi, là một câu chuyện hư cấu, kẻ xấu cũng cần có hình phạt tương ứng.
Hai tay Chu Viễn Bá nhuốm đầy máu tươi, ông ta biến khu nội trú khoa tim mạch trở thành địa ngục trần gian trong bộ phim "Final Destination". Cậu mong rằng, Tiêu Văn có thể đứng trên lập trường một người thầy thuốc có lương tâm, ngăn bi kịch này tiếp tục xảy ra. Đương nhiên, Việt Tinh Văn chẳng thể biết chắc tình tiết sau này, cậu chỉ có thể làm những việc trong khả năng của mình thôi.
Ngày thứ năm, đêm tới.
[Đúng 0 giờ]
[Đêm nay không có bài kiểm tra nửa đêm]
[Bài thi kết thúc]
[Đang tổng kết thành tích...]
Sau vài câu nói lạnh tanh, mọi người lại bị kéo đến trường thi buổi đêm.
Trường thi buổi đêm lần này không còn quái vật, cũng không bị cúp điện, trong ánh sáng, mọi người quay sang nhìn nhau, niềm vui sống sót sau kiếp nạn khiến ai nấy đều nở nụ cười: "Thi xong rồi à?!", "Xem ra chúng ta qua môn rồi, bên tôi hiển thị "Đang tổng kết thành tích"!"
Một phút sau, khung nổi trước mặt mọi người hiện ra thành tích của họ.
Tên: Việt Tinh Văn
Mã học sinh: 18384016
Chương trình học Học viện Y: Khu nội trú khoa tim mạch
Tín chỉ: 4
Điểm qua môn: 95 (Sinh tồn năm ngày +60 điểm, dẫn dắt bạn cùng lớp sống sót +25 điểm, qua môn trước khi phẫu thuật +10 điểm)
Câu hỏi phụ: 30 điểm (Đáp án chính xác, đóng góp vô cùng nổi bật, nhận điểm tối đa)
Điểm tổng: 125 điểm
Điểm tích lũy cuối cùng: 4 x 125 = 500 điểm
Tỷ lệ thất bại trong chương trình học: 60%
Nhấp vào [Link] để xem bảng xếp hạng thành tích của chương trình học này.
Sau khi các bạn học xem xong thông tin trước mặt họ, tò mò xôn xao hỏi thành tích của người khác.
Trâu Vũ Hàng nói: "Điểm thi của mọi người là nhiêu? Tui 105, cao hơn tui nghĩ nữa, ban đầu tui còn tưởng tui sẽ tạch cơ!"
Lưu Tiêu Tiêu: "Câu hỏi phụ của tôi được tận 20 điểm, đỉnh bá cháy!"
Tần Lộ nói: "Điểm đánh giá qua môn của tôi là 80, câu hỏi phụ 20, tổng điểm 100."
Cù Vi Vi nói: "Điểm đánh giá qua môn của tôi là 85, câu hỏi phụ là 15, tổng điểm cũng là 100!"
Mọi người đều vui mừng vì điểm cao, nhất là môn này chiếm tận 4 tín, thành tích môn nhân 4, các bạn học đều nhận được khoảng 400 điểm tích lũy, thậm chí là cao gấp đôi môn "Thoát khỏi phòng thí nghiệm" trước đó.
Thảo luận được một hồi, mọi người đồng loạt quay sang Việt Tinh Văn: "Chắc chắn thành tích của Tinh Văn cao nhất nhỉ?"
Đúng lúc này Việt Tinh Văn đang mở [Link] ở hàng cuối ra, cậu muốn xem bảng xếp hạng thành tích.
Sau khi mở ra, lại là bảng xếp hạng thành tích "Khu nội trú khoa tim mạch", đại học Hoa An.
Cậu thấy cái tên quen thuộc bỗng hiện ra ngay đầu danh sách.
Giang Bình Sách, nam, khoa Kế toán, thành tích 125 điểm.
Bám sát phía sau là...
Việt Tinh Văn, nam, khoa Nhân văn, thành tích 125 điểm.
Vì thành tích của cậu vừa mới tổng kết xong, cậu vượt qua đàn anh Trác Phong vốn đang đứng thứ hai với 122 điểm, đồng hạng nhất với Giang Bình Sách.
Cậu vẫn nhớ hồi cấp ba, sau khi chia khối Tự nhiên – Xã hội, trong mỗi kỳ thi chung toàn trường, hạng nhất khối xã hội luôn là Việt Tinh Văn, hạng nhất khối tự nhiên luôn là Giang Bình Sách, tên của bọn họ luôn được ghi cạnh nhau. Không ngờ bây giờ vào thư viện rồi, hai người vẫn có thể cùng đứng hạng nhất thành tích thi "Khu nội trú khoa tim mạch", giống như duyên phận được sắp đặt từ trước.
Việt Tinh Văn có thể dễ dàng đoán được phương pháp suy luận của Giang Bình Sách, người kia coi trọng việc phân tích số liệu nhất, chắc hẳn hắn đã phát hiện ngay mối liên hệ giữa quái vật ban đêm và người chết ban ngày, sau đó tìm người chết đầu tiên, định vị được hung thủ.
Về việc lớp bọn hắn đã vượt qua cuộc chiến sinh tử buổi đêm như thế nào, phải chờ đến lúc gặp Giang Bình Sách mới biết được.
Việt Tinh Văn đang suy nghĩ miên man, chợt nhận ra có người đang vỗ nhẹ vai mình, cậu quay đầu lại, thấy Lưu Chiếu Thanh nhướng mày, cười trêu cậu: "Đàn em, đang ngẩn ngơ gì đấy? Mọi người đang hỏi em thi được bao nhiêu điểm kìa."
Việt Tinh Văn hoàn hồn, ho khẽ một tiếng, nói: "Em được 125 điểm. Điểm đánh giá qua môn là 95, điểm câu hỏi phụ 30."
Mọi người sững sờ: "Full điểm câu hỏi phụ?!"
Nhưng sau đó mọi người lại cảm thấy điểm số này rất hợp lý, dù sao lần này mọi người có thể qua môn suôn sẻ, Việt Tinh Văn đóng góp nhiều nhất, câu hỏi phụ của cậu được điểm tối đa, mọi người cũng tâm phục khẩu phục.
Lưu Chiếu Thanh tiếp lời: "À này, anh xem bảng thành tích đại học Hoa An rồi, cậu bạn thân khoa Toán của em đồng thành tích với em đấy, đều là 125 điểm."
Việt Tinh Văn cười nói: "Cậu ấy giỏi lắm, cậu ấy đạt được điểm số như vậy trong các chương trình học liên quan đến suy luận, em cũng không có gì ngạc nhiên."
Kha Thiếu Bân tò mò hỏi: "Mọi người này, điểm cao nhất trong bảng thành tích trường các cậu là bao nhiêu?"
Trâu Vũ Hàng nói: "Trường đại học Thủ Đô chúng tui có một đàn anh cũng được 125 điểm."
Lưu Tiêu Tiêu nói: "Đại học Tân Giang chúng tớ có hai đàn chị được trên 120 điểm, mọi người đều mạnh ghê nơi!"
Mọi người nghe xong xếp hạng thành tích, không khỏi cảm thán, xem ra các học bá vào trò chơi thoát thân rồi, vẫn là học bá.
Việt Tinh Văn nhìn mọi người, lên tiếng cổ vũ: "Thật ra các cậu cũng rất mạnh mà, điểm qua môn đều trên 80 điểm."
Trâu Vũ Hàng đùa: "Bạn Lưu Tiêu Tiêu đã giảng bài cho cả khỉ và quái vật còn gì, sau này có gặp mấy đứa học sinh trời đánh cũng không lo không quản được nữa."
Lưu Tiêu Tiêu đỏ mặt, nói: "Tôi cũng không giúp được gì nhiều, cảm ơn mọi người dẫn tôi qua môn."
Tần Lộ quay sang nhìn Việt Tinh Văn, chân thành nói: "Tinh Văn, lần này thật sự cảm ơn cậu, chúng tôi có thể qua môn suôn sẻ là nhờ lớp trưởng tạm thời cậu dẫn dắt, cậu là lớp trưởng xuất sắc nhất mà tôi từng gặp."
Cô giơ ngón cái ra với Việt Tinh Văn.
Xung quanh vỗ tay hoan hô: "Đúng vậy, vỗ tay cho lớp trưởng!", "Cảm ơn lớp trưởng dẫn dắt các bạn!"
Ánh mắt mọi người giành cho Việt Tinh Văn tràn đầy tán thưởng và bội phục.
Việt Tinh Văn khiêm tốn nói: "Không cần cảm ơn tớ, lần này mọi người hợp tác qua môn, ai cũng có góp sức. Môn này kết thúc rồi, lớp tạm thời của 10 người chúng ta sắp phải giải tán, có lẽ sau này rất khó gặp lại. Tớ rất vui được làm quen với mọi người ở bài thi này, hy vọng mọi người đều có thể thuận lợi rời khỏi thư viện."
Lưu Chiếu Thanh cảm thán, nói: "Đúng vậy, mọi người đều phải thuận lợi sống sót, chúc các bạn không trượt môn trong thư viện!"
Mọi người cũng hét theo: "Mong chúng ta đừng trượt môn!"
Trượt môn ở thư viện là tèo luôn đấy.
Ngay lúc này, tiếng máy móc quen thuộc vang lên bên tai các bạn học.
[Bài thi kết thúc, trường thi chuẩn bị đóng lại, thí sinh chuẩn bị sẵn sàng rời khỏi đây]
[Đếm ngược 10, 9, 8...]
Mọi người vẫn lưu luyến nhìn bạn học quanh mình.
Học sinh từ các trường khác nhau, đến từ khắp trời nam đất bắc, tình cờ gặp gỡ trong một bài thi, đồng tâm hiệp lực vượt qua ải này. Ai biết được con đường tương lai sẽ gian khổ đến đâu. Chỉ có nghiến răng, không bao giờ từ bỏ, mới có thể đi đến cuối cùng.
Việt Tinh Văn lịch sự vẫy tay tạm biệt các bạn học.
Đồng hồ đếm ngược vừa kết thúc, cảnh tượng trước mắt cậu bỗng thay đổi, cậu quay lại kho tài liệu của thư viện một lần nữa. Xung quanh toàn những giá sách bằng gỗ đặc chất đầy các loại sách khác nhau, tiếng máy móc thông báo quen thuộc lại vang lên bên tai...
[Chúc mừng bạn học Việt Tinh Văn thuận lợi vượt qua hai môn học bắt buộc của Học viện Y, tầng 1 thư viện]
[Mở khóa các nội dung mới sau:]
[Tầng 1 thư viện, Học viện Y, mở khóa toàn bộ môn tự chọn]
[Tầng 2 thư viện, Học viện Kế toán, mở khóa môn học bắt buộc]
[Tầng B2 thư viện, mở toàn bộ trung tâm nhóm nghiên cứu]
[Tầng B3 thư viện, ký túc xá sinh viên; B4, nhà ăn sinh viên; B5, mở toàn bộ trung tâm mua sắm]
[Nhắc nhở thân thiện: Hiện tại bạn có 700 điểm tích lũy, có thể về kho tài liệu tầng B1 để nâng cấp "Từ điển thành ngữ hiện đại" bất kỳ lúc nào, hoặc đổi một quyển sách kỹ năng khoa Tiếng Trung mới]
[Tiếp đây, bạn có thể thăng cấp, đổi sách kỹ năng với hướng dẫn thư viện ở đây, hoặc đi thang máy xuống tầng B1 đến B5, tầng 1, 2 đã được mở khóa để xem thông báo tương ứng với mỗi tầng]
[Chúc bạn chơi trong thư viện vui vẻ]
Chơi vui? Chơi "Khu nội trú khoa tim mạch" suýt bay luôn mạng kìa.
Việt Tinh Văn nhíu mày, rảo bước vào thang máy, dứt khoát ấn tầng B2.
Trung tâm Nhóm nghiên cứu.
Đã nói chờ tôi ở nhóm nghiên cứu, Giang Bình Sách, cậu đừng nuốt lời đấy.