~ KHỞI ĐỘNG PHÓ BẢN MỚI ~
Bảy rưỡi sáng hôm sau, mọi người tập trung trước nhà ăn, cùng mua bữa sáng bằng quỹ nhóm, sau đó vào thang máy lên trung tâm chọn lớp khoa Luật trên tầng 6.
Những nhóm học nhanh nhất thư viện đều rất quen thuộc với nhau, quả nhiên, Việt Tinh Văn nhìn thấy nhóm Dụ Minh Vũ, Tần Lãng, Trần Mộc Vân ở đó...
Dụ Minh Vũ và Trần Mộc Vân đang thảo luận, Việt Tinh Văn đi ngang qua họ, nghe loáng thoáng Dụ Minh Vũ đang nói: "Nhóm mấy cậu có hai người khoa Luật lận, cho mượn một người đi."
Việt Tinh Văn dừng lại, tò mò hỏi: "Anh Dụ, anh muốn mượn thành viên X ạ?"
Dụ Minh Vũ bất đắc dĩ nhún vai, "Hết cách rồi, nhóm bọn anh nhiều sinh viên tự nhiên hơn, không có ai học luật. Chương trình học khoa Luật có nhắc đến luật sư, bào chữa, anh lo nếu kiến thức chuyên ngành không đủ trình, đến lúc thi lại tạch môn."
Bên cạnh, Tần Lãng cũng qua khuyên cô: "Mộc Vân, nhóm cậu có nhiều sinh viên Luật, cho họ mượn một người đi, tối qua Minh Vũ xem thời khóa biểu xong sắp sầu trọc cả đầu rồi."
Dụ Minh Vũ nói: "Đúng đó đúng đó, cho mượn đi mà."
Trần Mộc Vân nghĩ một lát, nói với nam sinh bên cạnh: "Anh Hình, anh có đồng ý qua đó không?" Cô là nhóm trưởng, không thể tự rời khỏi nhóm được, vậy nên nếu nhóm A-76 đại học Kinh Đô muốn mượn thành viên, cô chỉ có thể để đàn anh nghiên cứu sinh Hình Lạc qua đó giúp thôi.
Việt Tinh Văn ấn tượng rất sâu với đàn anh Hình này, trong hạng mục cầu lông đôi ở hội thao trước đó không lâu, cậu và Giang Bình Sách đã đụng độ nhóm Hình Lạc, Trần Mộc Vân ở trận chung kết, bị Hình Lạc ép vào cục dân chính. Nếu cậu nhớ không lầm, đàn anh Hình tập trung nghiên cứu luật hôn nhân.
Dụ Minh Vũ mừng rỡ nói: "Hết xảy! Dù anh học luật gì cũng mạnh hơn đám mù luật bọn em mà."
Mọi người: "..."
Nói vậy cũng không sai, người bình thường chỉ cần bảo đảm mình không phạm tội, vi phạm pháp luật, còn mấy điều khoản luật pháp cụ thể thì thật sự là mù tịt. Muốn qua chương trình khoa Luật, đưa theo một sinh viên Luật là chuyện tất yếu.
Trần Mộc Vân lập tức quyết định: "Vậy để đàn anh qua nhóm A76 làm thành viên X đi. Minh Vũ, cậu đổi một người qua đây hay tham gia với 13 người?"
Thành viên X không chiếm chỗ trong danh sách nhóm, có thể tham gia thi với 12 thành viên cố định + 1 thành viên bên ngoài, nhưng nếu làm vậy thì nhóm Chính trị – Pháp luật của Trần Mộc Vân chỉ còn 11 người. Nghĩ đến vấn đề an toàn, Dụ Minh Vũ nói: "Bọn tôi cũng cho một người qua đó vậy, hai bên cùng thi với 12 người, Châu Vũ, cậu qua bên đàn chị Mộc Vân."
Trác Phong ghé vào tai Việt Tinh Văn, nói: "Châu Vũ này học năm hai khoa Triết học, rất hay đọc sách, chắc hẳn suy luận cũng không kém, Dụ Minh Vũ cũng rất trọng nghĩa, đổi một thành viên khá mạnh qua đó."
Việt Tinh Văn gật đầu, "Vâng, nhóm chúng ta cũng thiếu một vài chuyên ngành, sau này nếu gặp mấy khoa như Thương mại gì đó, sẽ phải mượn người của họ, giờ cứ xem họ làm thế nào đã."
Sau khi đổi thành viên, "thành viên X" được đổi sang sẽ tạm thời vào nhóm nghiên cứu, cùng hưởng điểm tích lũy và học phần chung với nhóm.
Mấy nhóm điều chỉnh xong xuôi, cùng đến trước tablet ấn nút chọn lớp.
Thông tin quen thuộc hiện lên màn hình...
[Môn bắt buộc: Cái chết của luật sư]
[Khoa: Luật]
[Học phần: 4]
[Quy tắc trường thi: Giới hạn trường thi 12 người (Chưa gồm thành viên X)]
[Mô tả chương trình học: Có một luật sư đã chết một cách bí ẩn trong đêm, người gϊếŧ luật sư là ai?]
[Yêu cầu: Tìm ra hung thủ thật sự trong 5 ngày]
[Chú ý: Đề cử trong nhóm có thành viên học chuyên ngành liên quan tới luật]
[Xác nhận chọn lớp: Có/Không]
Việt Tinh Văn chọn "Có".
Tiếng thông báo vang lên bên tai: "Nhóm nghiên cứu C183 chọn lớp thành công, kỳ thi sắp bắt đầu, vui lòng đến phòng nghỉ chuẩn bị."
Việt Tinh Văn dẫn đồng đội sang phòng học trống bên cạnh.
Còn 5 phút nữa, bài thi sẽ bắt đầu vào đúng 8 giờ, Việt Tinh Văn nhắc nhở: "Lát nữa vào trường thi rồi, mọi người đừng tự ý hành động, cẩn thận một chút, chú ý những chi tiết xung quanh, nói không chừng sẽ có manh mối."
Cũng không phải lần đầu học môn suy luận, mọi người gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Đúng 8 giờ, kỳ thi chính thức bắt đầu.
Trước mắt tối sầm, đến khi tầm nhìn quay lại, Việt Tinh Văn phát hiện mình đang ở trong một văn phòng rộng rãi sáng sủa, trước đó không xa là cửa sổ sát đất khổng lồ choán cả một mặt tường, Việt Tinh Văn dụi mắt, nhanh chóng bước đến trước cửa sổ.
Thành phố hiện đại, đứng trước cửa sổ có thể bao quát cảnh tượng cả thành phố. Nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ sát đất, cậu có thể đoán được, có lẽ tòa nhà này nằm tại trung tâm một thành phố sầm uất, xung quanh mọc kín nhà cao tầng, nơi Việt Tinh Văn đứng lúc này ít nhất phải trên tầng 40, có thể nhìn đại khái đường sá dưới chân, xe cộ và người qua đường nhỏ như kiến.
Văn phòng nằm ở trung tâm thành phố, chắc chắn tiền thuê không rẻ, vả lại diện tích của văn phòng này còn rộng lớn và xa hoa hơn phòng làm việc của giám đốc mà Việt Tinh Văn từng thấy trên ti vi. Chiếc sô pha bằng da thật kê sát tường, giữa phòng là bàn làm việc bằng gỗ thịt, ghế da có thể xoay tròn, phía sau bàn làm việc là một giá sách được bày biện ngăn nắp, trên đó có rất nhiều tài liệu.
Việt Tinh Văn quan sát căn phòng một lát, không phát hiện manh mối gì đặc biệt. Ngược lại, cậu chú ý tới chiếc ngăn kéo được khóa mã trong bàn làm việc.
Ngay lúc này, cửa bỗng mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi bước vào, anh ta cầm tách cà phê trong tay, thong thả nhấm nháp, vừa thấy Việt Tinh Văn liền ngạc nhiên nhướn mày, hỏi: "Cậu là thực tập sinh mới đến à? Đừng tự ý vào văn phòng của tôi."
Việt Tinh Văn lập tức giải thích: "Xin lỗi, tôi vào nhầm phòng..."
Người đàn ông ngồi xuống ghế xoay, mỉm cười thân thiện: "Thực tập sinh đều do luật sư Lam dẫn dắt, cậu đi tìm cô ấy đi."
Việt Tinh Văn xoay người ra ngoài, bên cạnh hành lang rộng rãi là từng phòng làm việc nối nhau chỉnh tề, cậu nhanh chóng tìm thấy căn phòng có ghi biển "Luật sư Lam Á Dung", gõ cửa đi vào.
Cậu vốn tưởng đồng đội đều tụ tập ở đây, nhưng khi vào phòng, cậu chỉ thấy Lam Á Dung và Lâm Mạn La, hai cô gái nhìn Việt Tinh Văn, rồi lập tức bước lên đón cậu, "Tinh Văn!"
Việt Tinh Văn khó hiểu hỏi: "Mọi người đâu rồi ạ?"
Lam Á Dung lắc đầu, "Chị cũng không biết, chị vừa mới xem danh sách văn phòng luật sư, chỉ có em với Mạn La là thực tập sinh chỗ bọn chị, không thấy tên những người khác."
Lâm Mạn La vội vàng nói: "Vào kênh nhóm hỏi xem mọi người đang ở đâu đi."
Việt Tinh Văn mở kênh liên lạc, cậu phát hiện khung nhập chữ có một dấu X – Kênh liên lạc nhóm bị cấm sử dụng.
Lam Á Dung cũng nhận ra điều này, "Cấm sử dụng? Không được giao lưu trên kênh liên lạc, chẳng lẽ mọi người bị chia về những nơi khác nhau, phải tìm manh mối riêng sao?"
Lần trước, khi học môn công trường của khoa Kiến trúc, mọi người ở cùng nhau, có thể thảo luận bất cứ lúc nào, bạn học nào phát hiện manh mối có thể lập tức chia sẻ với đồng đội. Giờ họ bị tách ra, độ khó tăng lên rõ rệt.
Việt Tinh Văn im lặng một lát, nói: "Thành phố cũng chỉ tới vậy thôi, có gì chúng ta ra ngoài tìm, đừng sốt ruột, sắp xếp lại manh mối bên chúng ta trước. Tên chương trình học là 'Cái chết của luật sư', rất có thể nạn nhân là người thuộc văn phòng luật sư."
Lam Á Dung gật đầu tán thành, cô xoay máy tính 90 độ, để Việt Tinh Văn nhìn thấy màn hình: "Trong máy tính của chị có một folder, trong đó là tài liệu của văn phòng luật, còn có danh sách tất cả luật sư, em xem trước đi."
Việt Tinh Văn mở tệp, đọc tỉ mỉ một lượt.
Văn phòng luật sư này là "Văn phòng luật sư Minh Huy", người sáng lập là Lưu Minh Huy, tốt nghiệp đại học Chính trị – Pháp luật Bắc Giang top đầu trong nước, đồng thời sở hữu học vị tiến sĩ Luật, nổi danh trong giới. Văn phòng luật sư này thành lập được năm năm, đã tham gia không ít những vụ tố tụng nổi danh, cũng thu nạp không ít nhân tài.
Hiện giờ, văn phòng luật sư Minh Huy có tất cả 10 luật sư chuyên nghiệp, chuyên về những lĩnh vực khác nhau như hình sự, kinh tế, hôn nhân... mỗi một luật sư đều có văn phòng riêng, đồng thời được phân cho 2 đến 3 trợ lý.
Lam Á Dung cũng là một đối tác của văn phòng luật sư Minh Huy, thường nhận những vụ liên quan đến hôn nhân.
Từ nhỏ Việt Tinh Văn đã có trí nhớ cực mạnh "nhìn là không quên", cậu nhanh chóng đọc lướt qua tài liệu, nhớ tên toàn bộ nhân viên làm việc tại văn phòng luật sư này.
Luật sự cậu vừa gặp ở văn phòng là Châu Tử Dương, năm nay 30 tuổi, chủ yếu phụ trách những án hình sự.
Việt Tinh Văn có duyên gặp anh ta một lần, khi thấy ảnh trên hồ sơ bèn bất giác nhìn thêm một lần, người này cũng tốt nghiệp đại học Chính trị – Pháp luật Bắc Giang, là đàn em cùng trường với người sáng lập văn phòng luật Minh Huy, Lưu Minh Huy.
Giờ họ vẫn chưa biết luật sư nào sẽ chết, Việt Tinh Văn cũng không có manh mối gì, chỉ còn cách nhớ hết tài liệu trước. Cậu học thuộc xong bèn hỏi đàn chị: "Chị Lam, chị có USB không? Sao hết tài liệu của văn phòng luật vào, lát nữa gặp Kha Thiếu Bân, chúng ta có thể đưa tài liệu cho cậu ấy, cũng để những người khác xem luôn."
"Được." Lam Á Dung gật đầu, tìm một chiếc USB để sao chép hồ sơ.
Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn xuyên qua những đám mây xa xôi, nhuộm chúng thành màu vàng hồng rồi rọi vào cửa sổ, đứng trong này, họ có thể tận hưởng cảnh hoàng hôn đẹp nhất.
Đã đến giờ tan tầm, vẫn chưa có thông tin của đồng đội, Việt Tinh Văn hỏi: "Chúng ta phải làm gì tiếp đây?"
Lam Á Dung nói: "Thư viện báo cho chị, đãi ngộ của văn phòng luật Minh Huy tốt lắm, bao ăn ở cho thực tập sinh, chỗ ở của mọi người được xếp ở khu trọ đơn đối diện tòa văn phòng, hai người ở 33-03 và 33-04 tòa A, chúng ta có thể về ký túc xá nghỉ ngơi trước."
Việt Tinh Văn nghĩ hồi, nói: "Về ký túc xá đi, nói không chừng lại gặp những người khác."
Người chết chưa xuất hiện, hiện giờ họ điều tra khắp nơi mà không có mục đích sẽ chỉ giống như một con ruồi không đầu đâm vào mọi chỗ, không chỉ lãng phí thời gian, có lẽ những thứ điều tra được đều vô dụng.
Vậy nên, Việt Tinh Văn quyết định tìm đồng đội trước.
Ba người vừa bước đến thang máy, Việt Tinh Văn bỗng trông loáng thoáng một bóng người cao to, cậu lập tức nhẹ chân đi qua đó, nhìn qua khe cửa, cậu thấy luật sư Châu Tử Dương vừa rồi đang cầm điện thoại, đứng trong góc cầu thang, anh ta đang thấp giọng nói chuyện, gương mặt lộ rõ vẻ sốt ruột.
"Đủ rồi, tôi không muốn lôi thôi thêm nữa! Nếu cô không phục phán quyết của tòa án, cứ kháng án thoải mái, nhưng tôi dám chắc kết quả kháng án cũng vậy thôi! Nếu cô vẫn muốn lãng phí thời gian thì tùy cô."
Anh ta trầm mặt ngắt điện thoại, sau đó moi một điếu thuốc ra khỏi túi áo, bực dọc rít vài hơi, sau đó dụi đầu thuốc lá rồi mới rảo bước đi về phía thang máy.
Việt Tinh Văn lập tức nghiêng mình tránh đi.
Châu Tử Dương đã khôi phục vẻ bình tĩnh, anh ta đến trước tháng máy, ấn nút.
Lam Á Dung lịch sự hỏi: "Luật sư Châu chuẩn bị về à?"
Châu Tử Dương mỉm cười thân thiện: "Ừ, về nhà nghỉ ngơi."
"Tinh", thang máy dừng trước mặt họ, Châu Tử Dương rất ga-lăng làm tư thế "mời" cho cô vào trước, Lam Á Dung và Lâm Mạn La vào thang máy, sau đó anh ta mới vào, Việt Tinh Văn đi sau lưng anh ta, lẳng lặng quan sát bóng lưng của Châu Tử Dương, cậu bất ngờ phát hiện, trên cánh tay của anh ta có một mảng bầm.
Chắc hẳn luật sư Châu là nhân vật quan trọng trong chương trình học này, vừa rồi anh ta gọi cho ai nhỉ? "Không phục có thể kháng án" mà anh ta nói tới có phải do kết quả phán quyết của một vụ anh ta từng nhận không được như ý.
Việt Tinh Văn không ngừng suy nghĩ.
Đến khi thang máy dừng tại tầng một, cậu mới dừng lại, ra khỏi thang máy cùng hai đồng đội.
Lúc này, đội cảnh sát hình sự.
Đến giờ tan tầm, Giang Bình Sách khoác đồng phục cảnh sát đẩy cửa văn phòng, đúng lúc nhìn thấy Kha Thiếu Bân đi ra từ phòng bên. Đối phương căng thẳng đẩy kính, thấp giọng nói: "Bình Sách, cậu mặc thế này... là cảnh sát hả?"
Giang Bình Sách gật đầu, "Cảnh sát thực tập, cậu thì sao?"
Kha Thiếu Bân đáp: "Tớ là nhân viên kỹ thuật thuộc ban trinh sát mạng hình sự."
Giang Bình Sách chau mày, nhìn xung quanh, "Cậu đã gặp Tinh Văn chưa?"
Kha Thiếu Bân lắc đầu, "Tớ mới xem danh sách nhân sự rồi, Tần Miểu là nhân viên kỹ thuật thuộc ban giám định dấu vết."
Vừa nói xong, một nữ sinh tóc ngắn mặc đồ công sở đi giày cao gót bước xuống từ trên cầu thang, thấy hai người, cô liền bước nhanh hơn, "Có chuyện gì thế? Những người khác đâu?"
Giang Bình Sách nói: "Có thể mọi người được chia cho những thân phận khác nhau, chỉ có ba chúng ta ở sở cảnh sát."
Trong chương trình học khoa Kiến trúc, mọi người đều biến thành công nhân, giải mã bí ẩn trong công trường. Rất rõ ràng, vụ án lần này không đơn giản như vậy, Giang Bình Sách suy nghĩ vài giây, thấp giọng nói với Kha Thiếu Bân: "Điều tra tung tích của mọi người trước đã."
~ NGƯỜI CHẾT TRONG ĐÊM MƯA ~
Khi Giang Bình Sách tỉnh lại, hắn phát hiện nơi mình đang ở là cục cảnh sát, hắn mặc bộ đồng phục màu xanh, xung quanh là rất nhiều đồng nghiệp cũng mặc đồng phục như hắn, nhưng lại không thấy bóng dáng Việt Tinh Văn.
Giang Bình Sách lập tức mở kênh nhóm định liên lạc với Tinh Văn, cuối cùng phát hiện kênh liên lạc bị cấm, hắn đành phải bình tĩnh lại, quan sát xung quanh, thuận tiện tìm được vài thông tin hữu ích.
Thành phố này tên là Bắc Sơn, là một thành phố ven biển, phong cảnh xinh đẹp, ngành du lịch phát triển rực rỡ. Đội cảnh sát hình sự hắn đang ở là đội hình sự khu Thanh Đường thuộc thành phố Bắc Sơn, phụ trách án hình sự trong cả khu Thanh Đường. Đội trưởng đội hình sự họ Lâm, là một người đàn ông chừng 45 tuổi, thoạt trông râu ria xồm xoàm, lôi thôi lếch thếch, thật ra lại thông minh tài giỏi, từng phá rất nhiều vụ án.
Đội trưởng Lâm này cũng là thầy giáo mà hắn quen được khi đến đội hình sự "thực tập".
Gần đây, khu Thanh Đường có một vụ gϊếŧ người liên hoàn, khi Giang Bình Sách tỉnh lại, đội trưởng Lâm đang sắp xếp lại hồ sơ vụ án này, Giang Bình Sách bèn tranh thủ nhìn lướt qua, nhanh chóng ghi nhớ nội dung vụ án, đề phòng vụ án này có liên quan đến nội dung thi.
6 giờ tối, đợi những cảnh sát khác lần lượt về hết, Giang Bình Sách mới ra khỏi văn phòng, trùng hợp gặp được Kha Thiếu Bân.
Kha Thiếu Bân làm công tác trinh sát mạng cho đội hình sự, công việc này cũng giúp đỡ mọi người rất nhiều.
Nhân lúc đội hình sự đã về gần hết, Kha Thiếu Bân dẫn Giang Bình Sách và Tần Miểu lén lút quay lại văn phòng, mở máy tính ra bắt đầu tìm kiếm hồ sơ đồng đội trong thống kê thông tin thành phố.
Thành phố dùng hệ thống tên thật, cảnh sát muốn tìm người cũng rất thuận tiện, sau khi nhập tên đồng đội, loại bỏ một vài người trùng tên trùng họ, Giang Bình Sách nhanh chóng xác định mục tiêu...
Lam Á Dung, luật sư thuộc văn phòng luật sư Minh Huy; Việt Tinh Văn, Lâm Mạn La là sinh viên vừa tốt nghiệp đại học Chính trị – Pháp luật Bắc Giang, cũng đang thực tập tại văn phòng luật sư này.
Giang Bình Sách nói: "Xem ra đàn chị Lam, Tinh Văn và chị Mạn La ở cùng nhau."
Như vậy hắn cũng yên tâm hơn, ít nhất Tinh Văn có đồng đội bên cạnh.
Kha Thiếu Bân tiếp tục tra tên Lưu Chiếu Thanh, nói: "Đàn anh Lưu Chiếu Thanh, Hứa Diệc Thâm đều là bác sĩ bệnh viện nhân dân thành phố, Tần Lộ là y tá, ba người họ làm cùng nhau."
Tần Miểu nghe em mình cùng nhóm với đàn anh Lưu, Hứa, không khỏi thắc mắc: "Thân phận của chúng ta được phân chia thế nào nhỉ? Chuyên ngành của Tần Lộ không liên quan gì đến y học, sao lại được chia đến bệnh viện làm y tá?"
Giang Bình Sách phỏng đoán: "Có thể là chia theo khu vực manh mối, 12 người chia thành vài nhóm nhỏ, chia nhau tìm kiếm manh mối liên quan đến vụ án, cuối cùng tổng hợp lại và suy luận. Tinh Văn không học luật, cũng bị chia vào văn phòng luật sư."
Tần Miểu sáng tỏ: "Nói vậy cũng hợp lý. Những người còn lại thì sao?"
Kha Thiếu Bân nói: "Tân Ngôn là thực tập sinh ở trung tâm giám định pháp y, đàn anh Trác Phong là kỹ sư điện ở khu chung cư Kim Tọa Giai Uyển, hình như đàn em Chương Tiểu Niên có tham gia thiết kế Kim Tọa Giai Uyển, còn mua một căn hộ ở tiểu khu này, tớ tra thấy một căn hộ đứng tên cậu ấy, hiện giờ đang ở phòng 33-1 cổng 2 tòa Kim Tọa C."
Giang Bình Sách lướt nhanh qua màn hình, "Chúng ta bị chia thành 5 nhóm. Nhóm cảnh sát, nhóm pháp y, nhóm luật sư, nhóm bệnh viện và nhóm ở khu chung cư."
Chia thành các nhóm nhỏ, cũng tức là manh mối vụ án này không tập trung như khoa Kiến trúc, mà rải rác khắp nơi. Chia nhỏ các thành viên cũng có lợi ích, mọi người có thể tìm manh mối cùng lúc, lượng thông tin họ tìm được sẽ nhiều hơn các thành viên tụ lại một chỗ gấp năm lần.
Kha Thiếu Bân đẩy kính, nghiêm túc hỏi: "Chúng ta nên làm gì tiếp đây? Tìm đồng đội à?"
Giang Bình Sách nghiêng người nhìn máy tính, nói: "Có thể tra số điện thoại của mọi người không? Chúng ta gọi thẳng cho họ."
Kha Thiếu Bân lục túi, phát hiện có một chiếc điện thoại trong đó.
Lần trước ở công trường khoa Kiến trúc, họ không được phát điện thoại, Kha Thiếu Bân cứ đinh ninh rằng lần này cậu cũng không có.
Không ngờ lần này thư viện lại từ bi phát điện thoại di động cho mọi người, có lẽ đây cúng là lý do kênh nhóm bị khóa lại – Chỉ cần người được chia đến đội hình sự nhanh chóng tìm được hồ sơ của đồng đội, họ sẽ liên lạc với người khác rất dễ dàng.
Giang Bình Sách cũng lấy điện thoại trong túi ra, gọi vào số điện thoại hiển thị trên hồ sơ.
Người hắn gọi trước tiên là Việt Tinh Văn. Lúc này Việt Tinh Văn đang tắm rửa ở ký túc xá, nghe tiếng điện thoại, cậu hơi ngạc nhiên, thấy hiển thị là số lạ gọi tới, cậu lập tức bắt máy: "Alo, ai đấy ạ?"
Âm thanh quen thuộc vang lên: "Tôi đây."
Hai mắt Việt Tinh Văn sáng rực: "Bình Sách?"
Giọng Giang Bình Sách bất giác dịu dàng hơn hẳn: "Ừ, cậu vẫn ổn chứ?"
Việt Tinh Văn gật đầu, "Tôi mới về ký túc xá. Tôi với đàn chị Lam, chị Mạn La đều ở văn phòng luật Minh Huy." Cậu dừng một lát, quan tâm hỏi: "Cậu ở đâu thế Bình Sách? Phải rồi, sao cậu biết số điện thoại của tôi?"
Giang Bình Sách nói: "Tôi ở đội hình sự, Kha Thiếu Bân và Tần Miểu cũng ở đây, Kha Thiếu Bân tra được thông tin của mọi người trên trang thống kê nội bộ của đội hình sự. Giờ cậu đang ở đâu?"
Chỗ ở của Việt Tinh Văn không được ghi chú trong hồ sơ, cậu mới đến văn phòng luật không lâu, ăn ở đều do văn phòng luật sắp xếp, căn hộ đó cũng không đứng tên cậu. Việt Tinh Văn nhanh chóng đáp: "Tôi đang ở khu căn hộ Tinh Hải đối diện cao ốc Tinh Hải đó, phòng 33-03 tòa A, chị Mạn La ở 33-04, đàn chị Lam cũng ở khu này, ở phòng 33-06 trên cùng."
Giang Bình Sách kẹp điện thoại cạnh tai, nhận máy tính từ Kha Thiếu Bân, sau đó mở bản đồ thành phố, nhanh tay nhập "Cao ốc Tinh Hải". Hắn phát hiện, "cao ốc Tinh Hải" chỉ cách khu chung cư "Kim Tọa Giai Uyển" của hội Trác Phong một con phố. Trùng hợp là, văn phòng luật sư Minh Huy nằm giữa hai khu chung cư này.
Giang Bình Sách nhanh chóng dựng một mô hình bản đồ trong đầu, ba tòa kiến trúc nối liền với nhau thành một "hình tam giác", hắn hỏi tiếp: "Văn phòng luật của các cậu ở tầng mấy cao ốc Tinh Hải?"
Việt Tinh Văn nói: "Tầng cao nhất, 40."
Giang Bình Sách: "Vậy tức là nếu có chuyện gì xảy ra ở văn phòng luật, thì đàn chị Lam ở căn hộ cao nhất và Chương Tiểu Niên ở phòng trên cùng khu chung cư đều có thể tận mắt trông thấy hiện trường xảy ra vụ án?"
Việt Tinh Văn kinh ngạc, không ngờ Giang Bình Sách lại suy được ý nghĩa vị trí chỗ ở của mọi người nhanh như vậy, đứng từ chỗ ở của họ, quả thật có thể nhìn thấy văn phòng luật Minh Huy qua cửa sổ.
Biết Giang Bình Sách muốn nói gì, Việt Tinh Văn lập tức đứng dậy: "Tiểu Niên ở khu nào, giờ tôi qua tìm cậu ấy."
Giang Bình Sách nói: "Qua đường, đến khu chung cư Kim Tọa Giai Uyển hơi chếch phía trước, sau đó qua phòng cơ sở vật chất tìm Trác Phong, rồi đến phòng 33-1 cổng 2 tòa C tìm Chương Tiểu Niên. Có thể tối nay sẽ có chuyện, nếu thư viện không cưỡng chế thôi miên chúng ta, mọi người cố gắng giữ tỉnh táo, theo dõi sát sao tình hình bên văn phòng luật."
Việt Tinh Văn gật đầu: "Tôi biết rồi. Bên cậu thì sao?"
Giang Bình Sách nói: "Tôi sẽ cố gắng liên lạc với mọi người nhanh nhất có thể. Tối nay tôi định ngủ lại đội hình sự, lỡ nửa đêm có người báo cảnh sát, tôi cũng có thể ra ngoài cùng đồng chí trực ban."
Việt Tinh Văn nói: "Được, có gì gọi tôi."
Dù không thể gặp mặt, nhưng hai người phân công hợp tác vẫn rất ăn ý. Sau khi cúp điện thoại, Việt Tinh Văn lưu số điện thoại này vào danh bạ, sau đó gọi Lâm Mạn La và đàn chị Lam, ba người cùng nhau qua khu chung cư đối diện tìm Trác Phong, Chương Tiểu Niên.
Sau khi năm người gặp mặt, trao đổi những thông tin đã biết, lưu số điện thoại, rồi mới ai về chỗ nấy.
Giang Bình Sách gọi điện đến bệnh viện.
Người nhận điện thoại ở quầy y tá vừa hay là Tần Lộ, Giang Bình Sách thấp giọng nói: "Tần Lộ, nhanh chóng tìm Hứa Diệc Thâm và Lưu Chiếu Thanh trong bệnh viện, hỏi họ đang ở khoa nào, tối nay có phải trực đêm không, lưu lại số điện thoại, sau khi ba người gặp nhau thì gọi lại cho tôi."
Khi ấy Tần Lộ đang rất mông lung, cô là sinh viên khoa Địa lý, lại mặc đồng phục y tá, bác sĩ ở khu nội trú còn nhờ cô kiểm tra phòng bệnh, cô căng thẳng đến mức luống cuống tay chân, chỉ sợ mình bất cẩn làm sai chuyện gì. Sau khi nghe tiếng Giang Bình Sách, cuối cùng cô cũng thở phào, lập tức đến từng khoa tìm Lưu Chiếu Thanh và Hứa Diệc Thâm.
Không lâu sau, cô đã gặp được Hứa Diệc Thâm ở khu vực khoa ngoại, tìm thấy Lưu Chiếu Thanh ở sảnh cấp cứu. Sau khi ba người họp mặt, bèn vào văn phòng của Lưu Chiếu Thanh, khóa trái cửa, rồi gọi cho Giang Bình Sách.
Lưu Chiếu Thanh nói: "Bình Sách, có chuyện gì thế?"
Giang Bình Sách hỏi: "Tối nay mọi người có lịch trực đêm phải không?"
Lưu Chiếu Thanh: "Đúng vậy, ba người bọn anh đều trực đêm."
Xem ra, rất có thể đêm nay sẽ có chuyện.
Giang Bình Sách nhắc nhở: "Chú ý sát sao tình hình khu bệnh mà mọi người phụ trách, mỗi bệnh nhân có gì khác thường đều phải nhớ lại, ngày mai chúng ta sẽ tổng hợp. Yên tâm, em đã tìm được tất cả thành viên rồi, lần này chúng ta chia nhóm hành động."
Lưu Chiếu Thanh đã hiểu: "Anh biết rồi."
Giang Bình Sách bảo Kha Thiếu Bân gọi cho Tân Ngôn. Tính Tân Ngôn vốn lầm lì, nếu để Kha Thiếu Bân thông báo cho cậu ta, sẽ dễ nói chuyện hơn.
Khi nhận điện thoại, giọng của Tân Ngôn có vẻ lo lắng hiếm thấy: "Cậu đang ở đâu?"
Kha Thiếu Bân nói: "Tớ ở cục cảnh sát."
Tân Ngôn chau mày nói: "Cậu phạm tội gì mà lại bị bắt?"
Kha Thiếu Bân cạn lời: "Tớ ở đội trinh sát mạng đó, lần này tớ là cảnh sát!"
Tân Ngôn: "..."
Kha Thiếu Bân nói: "Cậu đừng lo, tớ ở cùng Bình Sách, Tần Miểu, bọn tớ cũng liên lạc được với các thành viên khác rồi, tớ tra được cậu làm thực tập sinh ở trung tâm pháp y, nếu ngày mai có thi thể được đưa qua đó, cậu có thể tham gia giải phẫu cùng các thầy, tìm ra nguyên nhân cái chết?" Cậu dừng một lúc, nói thêm: "Nếu nhìn cái xác thấy gớm quá, có thể ngậm một viên kẹo bạc hà."
Kha Thiếu Bân nghĩ lần này khó cho bạn học Tân Ngôn quá, một thân một mình được xếp qua bên pháp y, bình thường khoa Hóa chỉ chơi với mấy máy móc lạnh băng, có lẽ thấy người chết cậu ấy sẽ sợ nhỉ?
Không ngờ Tân Ngôn bỗng hờ hững nói: "Yên tâm, tôi sẽ chú ý kết quả bên pháp y."
Kha Thiếu Bân: "Vậy mai liên lạc lại nhé."
Ngắt điện thoại, Kha Thiếu Bân nhìn sang Giang Bình Sách: "Không biết tối nay sẽ có chuyện gì nhỉ?"
Giang Bình Sách nói: "Chắc sẽ có một luật sư chết trong đêm nay."
Dù sao tên chương trình học cũng là "Cái chết của luật sư", ám chỉ quá rõ ràng rồi.
Chỉ có điều, người chết là ai?
Giang Bình Sách quay về phòng trực, ngồi trên sô pha nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không biết từ lúc nào, bên ngoài đã đổ mưa, cơn mưa dần lớn hơn, đến 0 giờ sáng mưa đã xối xả như trút nước.
Thành phố sầm uất này về đêm vẫn sáng rực ánh đèn, trong cơn mưa, trên phố không một bóng người đi bộ, xe cộ cũng qua lại vội vã. Cao ốc Tinh Hải tọa lạc tại trung tâm thành phố, mưa xối lên lớp kính thủy tinh sát đất xinh đẹp, như bịt kín một tầng sương mờ.
Cao ốc Tinh Hải là một tòa văn phòng cao 40 tầng, sau giờ tan tầm, cổng chính tòa nhà đã được khóa lại.
Việt Tinh Văn ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, mưa càng lúc càng dữ dội, tầm nhìn mờ mịt, bỗng nhiên, cậu mang máng trông thấy có người rơi từ trên sân thượng xuống, thoáng một cái đã không thấy đâu, như thể cậu vừa gặp ảo giác.
Việt Tinh Văn đứng phắt dậy đến trước cửa sổ, nhìn xuống dưới...
Mưa quá to, hoàn toàn không thấy rõ bên dưới có thi thể không.
Cậu vội vàng báo tin này cho Lâm Mạn La và Lam Á Dung, ba người tự đi xuống xem sao, trong màn mưa tầm tã, dù có che ô, quần áo trên người cũng bị mưa xối ướt trong chớp mắt, Việt Tinh Văn giơ điện thoại lên chiếu sáng, tìm kiếm xung quanh cả buổi vẫn không tìm thấy gì.
Việt Tinh Văn thầm thắc mắc, "Rõ ràng mình nhìn thấy có người rơi từ trên xuống, không phải hoa mắt chứ?"
Lam Á Dung chau mày, "Chị cũng thấy mà, hẳn phải ở gần đây mới phải, rơi đâu rồi nhỉ?"
Ba người nhìn nhau, đồng thời ngẩng đầu...
Họ thấy một người mắc kẹt trên biển quảng cáo ở tầng ba, mắt người đó trợn trừng, máu tuôn đầy mặt đang chảy xuống theo nước mưa, máu loãng rơi xuống ngay đầu bọn họ.
Việt Tinh Văn: "..."
Cậu nhanh chóng vươn tay quệt máu loãng trên mặt, lấy điện thoại ra gọi Giang Bình Sách: "Có người ngã lầu, nạn nhân là luật sư của văn phòng luật Minh Huy, Châu Tử Dương."
Giang Bình Sách lập tức xốc tinh thần: "Gọi 110 báo cảnh sát, chúng tôi qua đó ngay!"