Hình ảnh trong gương thật sự quá kích thích, Kiều Kiều nhắn mắt lại không muốn tiếp tục xem.
Nhưng vật cứng rắn của Diệp Mặc Hàn vẫn không ngừng xuyên xỏ, rõ ràng nhắc nhở cô, tên cầm thú này sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy.
Phía sau, Diệp Mặc Hàn thở dốc, để sát tai Kiều Kiều, thanh âm nỉ non nói:
- Kiều Kiều, gả cho tôi, sinh cho tôi một đứa con.
Một lúc sau, Kiều Kiều đứt quãng rên rỉ mới đáp lại hắn:
- Được...!tôi đáp ứng anh...!
Diệp Mặc Hàn kinh ngạc dừng lại động tác, không dám tin tin tưởng, hỏi lại xác nhận lần nữa:
- Em nói cái gì?
- Anh buônh tôi xuống đã.
Kiều Kiều nhẹ giọng nói.
Diệp Mặc Hàn chậm rãi rút ra vật cứng rắn, theo đó một dòng mật dịch không ngừng chảy ra dọc theo bắp đùi trắng nõn của Kiều Kiều.
Hai chân chạm đất, chân cô mềm mũi căn bản không đứng vững, chỉ có thể dựa vào mặt kính lạnh lẽo, đối diện cùng Diệp Mặc Hàn.
Cô lẩm bẩm mở miệng:
- Tôi có thể sinh con cho anh, nhưng anh phải đồng ý với tôi, sau khi sinh xong anh sẽ thả tôi đi.
Diệp Mặc Hàn nghe vậy nhíu chặt mày lại.
Cô là đang nói điều kiện với chính mình?
Cô tình nguyện dùng sinh dục làm điều kiện, cũng không chịu ở lại bên cạnh hắn? Ở trong lòng cô, hắn thực sự xấu xa đến vậy sao?
Hai trong mắt Diệp Mặc Hàn tối sầm, nhìn chằm chằm gương mặt đỏ ửng vì hoan ái của Kiều Kiều.
Một lát sau, hắn đột nhiên thay đổi thần sắc, vẻ mặt thong dong, gật gật đầu nói:
- Được.
Dứt lời liền xoay người lấy áo ngủ đưa cho cô.
- Mặc quần áo vào đã rồi chúng ta tâm sự tiếp, bằng không em trần trụi như này, tôi rất khó tập trung tinh thần.
Kiều Kiều cầm lấy áo ngủ, vẻ mặt khó hiểu nhìn Diệp Mặc Hàn.
Cô không ngờ hắn lại đồng ý sảng khoái như vậy!
Diệp Mặc Hàn cũng cầm lấy khắn tắm quấn bên hông, hai người ngồi xuống sô pha, Diệp Mặc Hàn dẫn đầu mở miệng nói:
- Em vừa mới đề nghị làm tôi thông suốt không ít.
Nếu cưỡng bách em lưu lại bên người tôi, vậy cả tôi và em đều thống khổ.
Chi bằng em sinh cho tôi một đứa con, tôi có tình cảm gửi gắm, em cũng có thể giải thoát rồi.
- Anh...!tôi sinh con xong, anh thật sự sẽ thả tôi đi?
Đối với sự thay đổi đột ngột của Diệp Mặc Hàn, cô có chút không thể tin nổi.
- Chuyện tôi từng đáp ứng với em, có cái nào không giữ lời sao?
Diệp Mặc Hàn nghiêm túc nói.
Kiều Kiều trầm ngâm một lát.
Lời hắn nói cũng rất đúng, trừ bỏ lúc làm tình, chuyện hắn hứa thì đều làm được một trăm phần trăm.
- Được, tôi đây lại tin anh một lần.
- Nhưng mà, trước lúc làm em thụ thai, em phải chấp nhận tôi cầu hoan vô điều kiện, cho đến trước khi sinh, em cũng phải ở bên cạnh tôi.
Nếu em có thể làm được, tôi cũng rất nguyện ý sau khi em sinh dục xong, sẽ thả em đi vô điều kiện.
Vẻ mặt Diệp Mặc Hàn trịnh trọng nói.
Kiều Kiều gật đầu, cái nào có hại ít thì chọn cái đó.
Cùng với hai người vẫn luôn dây dưa như này, không bằng đáp ứng hắn, bọn họ đều trẻ, nhiều nhất tầm hai năm, cô nhất định sẽ thụ thai sinh con.
- Tôi không có yêu cầu khác, chỉ là những lúc cần thiết anh phối hợp với tôi giấu diếm ba mẹ là được.
Mang thai yêu cầu tầm mười tháng, bố mẹ chắc chắn sẽ biết.
Đến lúc đó cô chỉ có thể lừa bố mẹ, cô cùng Diệp Mặc Hàn kết hôn, đợi sau khi sinh, cũng có lý do rời đi.1
- Cái này là tất nhiên.
Sau khi thoả thuận xong, Diệp Mặc Hàn cũng không lập tức buông tha cô, nhưng cũng thu liễm một chút, chỉ làm hai lần rồi cho cô tắm rửa sạch sẽ.
Hai người ở lại khách sạn ngủ một giấc, sau khi chạng vạng mới trả phòng rời đi.
- ---------------.