Trốn Thoát Dưới Đáy Biển - Đả Kết

Chương 88: Mảnh vỡ




Chuyến du lịch một mình ban đầu của Lộ Giai dường như đã trở nên ý nghĩa hơn rất nhiều sau khi gặp lại Phoenix.

Cả hai trả xe ở địa điểm gần nhất, sau đó Phoenix dừng lại trước một chiếc xe du lịch trong cửa hàng. Lộ Giai quay đầu nhìn anh, trong khoảnh khắc đối diện sâu sắc đó, cô rõ ràng thấy nụ cười nhẹ chảy qua đôi mắt xám xanh của Phoenix.

Cô ngây người trong giây lát, dù anh không nói gì, nhưng Lộ Giai đã hiểu ý nghĩ của anh. Trong đầu cô liên tục tưởng tượng về những hình ảnh đẹp đẽ mà họ sẽ cùng trải qua trong tương lai, khiến cô không khỏi cảm thấy háo hức.

Phoenix nhanh chóng trả tiền, như ba năm trước, anh ngồi vào ghế lái, cùng Lộ Giai bắt đầu chuyến hành trình không mục tiêu. Họ gặp nhau trong một chuyến đi nước ngoài để tìm sự bình yên trong lòng, tự nhiên họ cũng nên dành hết thời gian bên nhau trên con đường này.

Nhưng lần này, không còn sự cứng đầu, không còn những mạo hiểm, càng không còn sự ngờ vực dành cho nhau, chỉ còn lại hai người yêu nhau sâu đậm, phóng xe qua những con đường vắng người, tàu hỏa trên đường ray cạnh bên lướt qua họ phát ra tiếng "xoạt xoạt", đàn chim lượn vòng trên bầu trời xanh thẳm.

Lộ Giai ngồi ở ghế phụ, quay đầu nhìn khuôn mặt của Phoenix được bao phủ bởi ánh sáng mờ ảo. Tiếng trống mạnh mẽ hòa với âm thanh của piano vang lên, một giai điệu EDM ngắt quãng nhưng lại khiến lòng người cảm thấy bình yên. Giọng hát sâu lắng của Ryan Tedder, ca sĩ chính của OneRepublic mà cha cô yêu thích nhất khi còn sống, chậm rãi vang lên, thể hiện cuộc đối thoại giữa con người và thần thánh về chủ đề bất biến: sự sống.

"He said how does it feel to be human

If I could for one day I just might do it

Dance till the sun comes up to my music

How does it feel?..."

Kể từ khi cha cô qua đời, Lộ Giai dường như chưa bao giờ cảm thấy trọn vẹn và hạnh phúc như lúc này. Sau khi gặp lại Phoenix, cô dường như đã có thể cảm nhận lại niềm vui thật sự, nhưng cảm giác này không thể kể với ai và không thể chia sẻ.

Lộ Giai không thể kìm nén được liền mở cửa sổ xe, thò đầu ra ngoài giữa con đường vắng người, làn gió ấm thổi tung mái tóc dài đen nhánh của cô. Cô hét lên vui sướng với đất trời rộng lớn, "Aaa —!"

Thung lũng đáp lại cô bằng tiếng vang, như thể trong khoảnh khắc họ đã sở hữu cả thế giới.

Cô nhớ lại những ngày sống lang thang trên xe tải với Phoenix ở Mexico, giờ đây nghĩ lại cô bỗng thấy hoài niệm. Cô quay đầu nhìn anh đang chăm chú lái xe phía trước, nhưng lúc này cô lại bắt gặp khoảnh khắc anh lén nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm cong lên vui vẻ, như thể chỉ cần ngắm nhìn cô cũng đã khiến anh hạnh phúc.

Phoenix giảm tốc độ, bao dung với sự trẻ con và tự do của Lộ Giai khi hét lên giữa không gian này. Sau đó, họ dừng xe bên bờ sông, ngồi trên cao ngắm nhìn bầu trời đỏ thắm khi mặt trời dần lặn. Dù hoàng hôn thường mang chút buồn bã, nhưng họ chỉ yên lặng thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, ánh sáng xuyên qua mây và thung lũng tạo nên hiệu ứng Tyndall đẹp đẽ, như món quà lãng mạn đặc biệt dành riêng cho họ.

"Lộ Giai..."

Nghe giọng khàn khàn của Phoenix, cô mới nhận ra mình vừa bị cảnh sắc tuyệt đẹp này làm cho choáng ngợp, lúc này cô quay đầu nhìn anh. Phoenix không biết từ lúc nào đã quay đầu, nhẹ nhàng tựa trán vào cô, nở nụ cười mãn nguyện.

Cô có chút tiếc nuối không nói nên lời, nhưng vẫn không kìm được nụ cười khi đối diện với anh, đôi mắt sâu thẳm ngắm nhìn đôi mắt xám xanh đầy ấm áp của anh, "Hoàng hôn đẹp thế này sắp tàn rồi."

"Nhưng dù cảnh sắc có đẹp đến đâu cũng không thể so với em."

Lộ Giai ngẩn người, cô ngước đôi mắt đen nhìn anh, không biết từ lúc nào Phoenix đã cẩn thận nâng khuôn mặt dịu dàng của cô bằng hai tay, sau đó kéo cô sát vào mình.

Cô có hơi hoang mang, nhưng nụ hôn của anh đã rơi xuống. Từ vầng trán bóng mịn, gò má xinh đẹp đến đôi mắt mà anh không bao giờ cưỡng lại được, Phoenix tin rằng trong đó có hàng ngàn vì sao lấp lánh. Anh chạm nhẹ vào mí mắt run rẩy của cô, rồi tiếc nuối đặt nụ hôn lên chóp mũi nhỏ nhắn, cuối cùng dừng lại trên đôi môi hồng hào của cô.

Dù đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần trong quá khứ, Lộ Giai vẫn rung động trước những cái chạm của Phoenix. Cô biết anh cũng vậy, bởi sau hai năm xa cách, cô cảm nhận rõ đôi môi của Phoenix đang khẽ run. Niềm hạnh phúc tan chảy trong lòng, như thể trái tim cả hai được lấp đầy bởi một thứ gì đó nóng bỏng và ấm áp. Anh tham lam cướp đoạt nụ hôn, còn Lộ Giai cũng không còn chút ngại ngần mà tình nguyện đáp lại anh. Trái tim Lộ Giai đập liên hồi, cô thậm chí còn có thể cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của Phoenix, như thể nó đang đập chỉ vì cô.

"...Lộ Giai."

Anh rời đôi môi ướt át của cô, khẽ gọi tên cô giữa những nhịp thở hổn hển và nóng bỏng.

"Anh yêu em."

Phoenix nói rất chậm, mỗi chữ đều được kiềm chế nhưng tràn đầy sự kiên định, chăm chú nhìn người con gái quan trọng nhất đối với anh.

Nói xong, đôi mắt Phoenix đỏ hoe, anh cúi đầu cười tự giễu trong đau khổ, những giọt nước mắt lấp lánh không ngừng rơi xuống, trông yếu đuối và dễ tổn thương, "... Câu này là thật."

Lộ Giai không kìm được nước mắt, nhưng cô chỉ hít mũi rồi cười với anh, "Em không quan tâm đến thật hay giả."

Anh nhìn cô thật lâu, sau đó kéo cô vào lòng, nhắm mắt lại thật chặt.

Phoenix không tin vào tôn giáo, cũng không tin vào bất cứ điều gì khác. Nhưng lần này, anh như đang thề nguyện giữa vùng đất rộng lớn và yên bình này, "Anh sẽ chứng minh điều đó."

...

Ở nơi nhiều cây cối, trời mưa bất chợt kéo đến, khi mất đi ánh nắng, thời tiết lập tức trở nên lạnh lẽo. Phoenix ôm Lộ Giai trong lòng, cả hai cuộn tròn trên chiếc giường hẹp trong xe, tiếng mưa rơi tí tách trên cửa sổ vòm. Cô nhìn ngây người nhìn những giọt mưa rơi xuống bên ngoài.

Hai năm trước ở Ma Cao cũng có cơn mưa lớn như thế này, chỉ có điều vì sự khác biệt về địa lý và khí hậu, đây có thể là mùa mưa kéo dài nhiều ngày.

Nhưng không gian nhỏ hẹp lần này lại mang đến cho cô một cảm giác an toàn tuyệt đối. Cô và anh quyết định từ bỏ việc tiếp tục cuộc hành trình trong thời tiết như vậy, thay vào đó, họ tìm một bãi đậu xe vắng vẻ, nơi họ luôn sát cánh bên nhau như những mảnh ghép hoàn hảo.

Chiếc xe di động giống như ngôi nhà nhỏ của họ. Nhiên liệu trong xe còn rất nhiều, bãi đậu xe có nước, họ cũng chuẩn bị đủ thức ăn. Chỉ cần họ muốn, Lộ Giai và Phoenix có thể ở đây cả đời.

Cô chưa từng nói gì liên quan đến ý nghĩ này, nhưng Lộ Giai cảm thấy mình sẵn sàng.

Dù lúc này rất buồn ngủ, nhưng tâm trạng hài lòng lại khiến ngón tay của cô lười biếng gõ nhẹ lên ngực Phoenix, như đang giả vờ là những giọt mưa rơi, trên khuôn mặt cô nở một nụ cười, hoàn toàn không nhận ra cô đang trêu đùa một con sư tử đang ngủ. Rất nhanh chóng, đôi môi của Phoenix chạm xuống, không chỉ vậy, anh còn xoay người đè lên cô. Dù định để cô nghỉ ngơi, nhưng anh không thể kiềm chế mà tiếp tục cuốn lấy thân thể mỏng manh của cô, như những hạt mưa đang rơi ngoài kia. Lộ Giai nắm chặt thành lan can bên cạnh, những ngón tay trắng ngần vì lực siết chặt mà trở nên trắng bệch. Ánh mắt cô dừng lại nơi một chiếc chai thủy tinh đã vỡ cùng những mảnh vải xoắn lại với nhau trên sàn nhà. Bên ngoài lại bắt đầu mưa, rèm cửa đã được kéo xuống giờ đây rung nhẹ theo nhịp xe. Cô bất giác nhớ về cơn mưa ào ạt trước đó, lúc này cảm thấy hối hận vì đã trêu anh.

Nhưng đúng lúc đó, Phoenix lại tiến đến bên tai cô, thì thầm gọi tên cô để kéo cô quay trở về thực tại. Cơn mưa ngoài kia càng lúc càng nặng hạt, cô cũng chẳng còn tâm trí nào để nghĩ ngợi, chỉ cùng Phoenix hân hoan nhảy nhót dưới bầu trời không chút che chắn.

Nhưng mưa rồi cũng phải dứt, Lộ Giai và Phoenix lại tiếp tục hành trình.

Trước khi đi, cô muốn cùng Phoenix trải nghiệm những điều mà trước đây họ chưa từng làm.

"Chúng ta cùng xem phim đi! Em nhớ anh từng nói em xem nhiều phim vô nghĩa lắm đúng không?"

Phoenix vuốt mũi, tạm thời không biết phải bày tỏ quan điểm gì về câu nói đó, chỉ có thể chuyển chủ đề, "Em muốn xem phim gì?"

Cuối cùng họ quyết định cùng ngồi trong chiếc xe xem những bộ phim yêu thích của cả hai. Anh và cô viết tên rất nhiều bộ phim lên những mảnh giấy nhỏ để rút thăm xem phim nào trước. Kết quả là khi rút thăm, Lộ Giai mới biết Phoenix không phải là người chưa từng xem phim, thậm chí anh còn biết về anh em nhà Phoenix nổi tiếng ở Hollywood.

Tuy nhiên, họ đã xem liền bốn bộ phim, gần sáng mà vẫn chưa rút trúng bộ phim nào có kết thúc có hậu.

"Roman Holiday" không đến với nhau.

"Me Before You" không đến với nhau.

"The Crossing" không đến với nhau.

"My Own Private Idaho" cũng không đến với nhau.

Cô tức điên lên, "Sao anh không viết bộ phim nào có kết thúc tốt đẹp vậy!"

Nhưng ngay khi nói xong, Lộ Giai mới nhận ra hầu hết những bộ phim mà cô viết tên cũng đều là bi kịch. Có lẽ bi kịch dễ trở thành những bộ phim kinh điển hơn.

Nhưng dù vậy, Lộ Giai vẫn rất muốn cùng Phoenix của cô đến Idaho ở Mỹ, chỉ tiếc là vì âm mưu kia, có lẽ cả đời này họ cũng không thể đến đó.

Khác với câu chuyện buồn thê lương và mất mát trong phim, ít nhất, cô và Phoenix sẽ có một kết cục hạnh phúc.

Phoenix cười bất lực, anh bất ngờ đưa tay ra kéo tay Lộ Giai, "Em có muốn khiêu vũ không, giống như Lou và Will trong "Me Before You"."

Lộ Giai lập tức quên đi tâm trạng xấu, đôi mắt sáng lên, cô giữ chặt tay anh, "Em muốn nhảy!"

Nhưng cô không biết nhảy, khi bắt đầu di chuyển, tay chân cô khá vụng về, không gian trong xe thì quá hẹp. Nhạc nền vang lên chậm rãi và đầy nhịp điệu, Phoenix ôm lấy eo cô, cố gắng dẫn dắt cô theo nhịp, nhưng Lộ Giai cứ liên tục giẫm lên chân anh.

"Xin lỗi! Em thật sự không cố ý đâu!"

Lộ Giai có chút áy náy ngẩng đầu lên, Phoenix chẳng cảm thấy gì, chỉ thấy buồn cười, anh không ngờ Lộ Giai không biết khiêu vũ, "Tất nhiên anh tin em không cố ý rồi, em có muốn anh dạy không?"

Nhưng Lộ Giai ngắt lời anh, không chịu thừa nhận rằng mình không biết.

"Chỉ là vì không gian ở đây quá hẹp thôi, chúng ta ra ngoài nhảy đi."

Phoenix nhướn mày, "Em chắc chứ?"

Họ đã thức gần như cả đêm, lúc này bên ngoài trời sắp sáng, cả thế giới đều chìm trong màu xám xịt.

Lộ Giai gật đầu kiên quyết, vì...cô cảm thấy hôm nay mọi thứ không suôn sẻ, nên nhất định phải nhảy cùng Phoenix, như vậy mới không gặp phải vận xui!

Phoenix không hề phản đối, anh chỉ im lặng ôm lấy Lộ Giai nhỏ bé vào lòng, anh đã từ bỏ ý định khiêu vũ cùng cô, chỉ đơn giản là cả hai cùng đung đưa cơ thể theo nhịp điệu của bản nhạc êm dịu.

Cô cảm thấy rất hài lòng, ngẩng đầu lên nhìn anh đầy đắc ý, thậm chí còn nghĩ rằng mình khá có năng khiếu về khiêu vũ.

Phoenix vừa lúc thấy gì đó mà cười nhẹ, đưa tay ấn đầu cô xuống, để mặt cô áp vào ngực mình, ngăn cô không nên quá tự mãn quá sớm.

Quả nhiên, không khí ngoài trời sau mùa mưa đã trở nên ẩm ướt, sáng sớm lại là lúc "những loài động vật dễ thương" hoạt động, Lộ Giai nhanh chóng cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng để giữ lại bầu không khí lãng mạn, cô đã cố gắng chịu đựng trong mười phút.

Kết quả là trên người cô xuất hiện vài vết muỗi đốt, ngứa ngáy đến mức cô không thể chịu nổi nữa, đành phải ngừng lại để gãi chỗ này, gãi chỗ kia. May mắn duy nhất là muỗi không đốt vào mặt cô.

...Thật là một sự lãng mạn và may mắn kỳ quái!

Cô quyết định từ bỏ rồi quay lại ngủ sớm.

Chuyện này coi như kết thúc ở đây.