Trốn Thoát Dưới Đáy Biển - Đả Kết

Chương 76: Hồi ức




Phoenix lại gọi điện lần nữa, nhưng giống như lần trước, tiếng chuông kéo dài hơn một phút mà vẫn không có ai bắt máy. Trong lòng anh đầy phức tạp khi cúp máy, thở dài rồi tiếp tục lang thang vô định trên các con phố ở Ma Cao.

Có vẻ như Phoenix đã đi vào một con phố ẩm thực, hương thơm phong phú của đồ ăn lan tỏa trong không khí. Anh bất giác nhớ đến lời cô từng nói khi còn ở Hẻm núi phía Tây Colorado: ẩm thực Trung Quốc sẽ khiến anh ngỡ ngàng. Vì vậy, anh bước vào một quán ăn nhỏ.

Chờ đợi một lúc, những món ăn hấp dẫn với màu sắc tươi ngon và hương vị phong phú đã làm bùng nổ vị giác của anh, đúng như cô đã nói. Nghĩ đến đây, Phoenix không kìm được mà nở nụ cười.

Nhưng không hiểu sao, dù món ăn rất ngon, khi cảm giác ngạc nhiên về đồ ăn dần phai nhạt, anh lại đột nhiên nhớ đến những lon đồ hộp trong những ngày chạy trốn vô định.

Có lẽ thời gian đã phủ lên chúng một bộ lọc dịu dàng, khi những món ăn từng khiến anh chán ngấy nay trở thành món ngon nhất trong ký ức của anh.

Phoenix đứng dậy thanh toán, như nhớ ra điều gì đó mà bước vào một cửa hàng tiện lợi gần đó.

Anh tìm kiếm trong dãy đồ ăn nhẹ một lúc lâu, cuối cùng ở hàng dưới cùng, anh tìm thấy loại bánh quy "Knot" mà anh đã thử khi ở trên sông Colorado.

Cửa hàng tiện lợi khá vắng vẻ, sau khi thanh toán, Phoenix xé vỏ bao bì, những ngón tay thon dài cầm lấy một miếng bánh quy giòn tan, hương vị nhẹ nhàng của phô mai quen thuộc phảng phất trong mũi anh.

Nhưng khi nhai miếng bánh trong miệng, hương vị dường như đã khác so với lúc đó.

Nhân viên thu ngân có lẽ vì thấy Phoenix chỉ có một mình, bản thân cậu ấy cũng đang làm việc một mình liền tò mò bắt chuyện với anh bằng tiếng Anh không quá thành thạo.

"Hi! Do you come here as a tourist?"

Phoenix không kìm được bật cười tự giễu, "Tôi biết nói tiếng Trung."

Cậu bé người Ma Cao trẻ tuổi ngạc nhiên reo lên, "Wow, tiếng Trung của anh giỏi thật!"

"Cảm ơn."

"Vậy anh đến Ma Cao du lịch à? Tôi có thể giới thiệu vài chỗ cho anh!"

Phoenix lắc đầu, "Tôi...tôi đến đây để tìm người."

"Tìm người? Tìm ai vậy?"

Anh biết rõ mình chắc chắn không thể tìm thấy Lộ Giai ở đây. Lúc này, cô có lẽ đang sống bình yên ở quê nhà của mình, tuyệt đối sẽ không gặp lại những chuyện kinh khủng như trước nữa.

Sau một lúc im lặng, Phoenix như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt tràn đầy hoài niệm nhìn về phía xa, không kìm được hỏi, "Cậu có biết một thám tử trung học không? Nghe nói cha cậu ấy đã dạy cậu lái máy bay, lái tàu, bắn súng ở Hawaii..."

"Ý anh là Conan à? Anh hài hước ghê!"

Khi nghe cậu thanh niên trẻ trung và tràn đầy năng lượng hăng hái kể lại cốt truyện, suy nghĩ của Phoenix lại trôi dạt đi xa.

Caspar Phoenix cũng từng nghĩ liệu cảm giác của anh dành cho Lộ Giai có phải xuất phát từ hiệu ứng cầu treo hay không. Trai đơn gái chiếc trải qua nhiều hiểm nguy cùng nhau, dần nảy sinh cảm giác và sự hấp dẫn về mặt sinh lý, điều đó hiển nhiên rất hợp lý.

Nhưng hơn một năm đã trôi qua, mọi thứ vẫn không hề phai nhạt, thậm chí mong muốn "gặp lại cô ấy lần nữa" đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng anh.

Phoenix không thể diễn tả cảm xúc của mình, cũng không ngờ chỉ trong hơn mười ngày ngắn ngủi mà anh lại thay đổi đến mức chính bản thân cũng không nhận ra.

Ban đầu anh không thích sự ngây thơ tốt bụng của Lộ Giai, vì đối với một người máy móc và chính xác như Phoenix lúc đó, điều đó gần như là chết người. Nhưng giờ đây, anh rất hối hận vì đã tự tay giết chết điều đó.

Khi đó, anh cũng không thích những "mưu mẹo nhỏ" của Lộ Giai, vì anh có thể nhìn thấu ý định thật sự của cô chỉ trong nháy mắt. Nhưng sự thật chứng minh, cô mới là người thông minh nhất vì đã sớm có thể nhìn thấu trái tim anh.

Còn có sự kiên trì và quyết đoán của Lộ Giai, sự bình tĩnh và quả quyết, thậm chí trong hơn mười ngày ngắn ngủi ấy, cô đã trưởng thành một cách đáng kinh ngạc...

Cô ấy thật sự khác biệt.

Điều quan trọng hơn cả, sự thay đổi đó khiến Phoenix cảm thấy như bản thân cuối cùng đã được sống lại.

*

Ngày báo danh quá mệt mỏi, sau khi sắp xếp xong ký túc xá, Lộ Giai chỉ định ngả lưng lên bàn nghỉ ngơi một lát nhưng không ngờ lại lỡ ngủ quên.

Cô dụi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đã chuyển sang màu đỏ rực đẹp mắt, ánh sáng phản chiếu trên mặt hồ trong khuôn viên trường xa xa, làn gió nhẹ thổi qua, bên dưới là sóng nước lấp lánh.

Bỗng nhiên cô cảm thấy buổi chiều hoàng hôn như thế này có vẻ quen thuộc, chỉ là không nhớ nổi mình đã nhìn thấy cảnh tượng tương tự ở góc nào của trái đất.

Không hiểu sao, người vốn không thích chụp ảnh như Lộ Giai lại muốn cầm điện thoại lên, lưu giữ khoảnh khắc hoàng hôn này bằng một bức ảnh.

Chỉ là khi cô vừa định cầm điện thoại lên, Lộ Giai phát hiện có một cuộc gọi nhỡ nữa trên màn hình.

Nhìn kỹ thì cuộc gọi đến từ Ma Cao, số điện thoại cũng giống hệt như lần trước. Lộ Giai ngập ngừng, cảm xúc lẫn lộn nhìn vào dãy số trên màn hình.

Dù không phải là anh, việc gọi hai lần liên tiếp hẳn cũng có chuyện gấp?

Sau một lúc do dự, Lộ Giai tự nhủ, rồi quay đầu nhìn về phía các bạn cùng phòng. Ký túc xá rất yên tĩnh, phần lớn họ đều mệt mỏi sau một ngày dài, người thì đang nghỉ ngơi, người thì đang nghịch điện thoại.

Vì vậy, Lộ Giai nhẹ nhàng bước ra ban công, từ từ đóng cửa ban công lại. Sau khi hít một hơi thật sâu, cô chạm nhẹ vào dãy số để gọi lại.

"Tu... tu... tu..."

Tiếng chuông vừa vang lên thì ngay lập tức đã có người bắt máy.

Giọng Lộ Giai lạnh lùng, "Xin chào, tôi vừa nhìn thấy đằng đó đã gọi cho tôi hai lần, xin hỏi có việc gì không?"

Dù bên ngoài cô vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng cô đã vô cùng căng thẳng. Một mặt cô rất sợ đầu dây bên kia là Phoenix, mặt khác...cô lại sợ không phải.

Cô đã chuẩn bị tinh thần cho việc đây có thể là cuộc gọi quấy rối, nhưng Lộ Giai không nghĩ nếu thật sự là Phoenix, cô sẽ phản ứng thế nào.

Nhưng khả năng đó chắc là rất nhỏ.

"......"

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó là tiếng thở nhè nhẹ quen thuộc.

Tim Lộ Giai bất chợt đập loạn nhịp, khi đầu óc cô còn đang trống rỗng thì giọng nói khàn khàn quen thuộc vang lên qua tín hiệu điện thoại, xa xăm và sâu lắng.

Nhưng khác với cuộc gọi từ Bắc Kinh hơn một năm trước, lần này anh đã không thể kiềm chế cảm xúc của mình nữa, thở hổn hển, "Lộ Giai..."

"Là tôi."

Chỉ một câu nói, đôi mắt Lộ Giai đã ướt nhòe. Cô không thể tin được mà ôm miệng, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, không thể nói nên lời.

"Một năm trước..."

Phoenix im lặng một lúc lâu trước khi cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói khàn khàn và mệt mỏi.

Nhưng khi nghe anh nhắc đến quá khứ, Lộ Giai bỗng như bị kích thích. Cô vội vàng đưa điện thoại từ bên tai ra trước mặt, loay hoay bấm nút ngắt cuộc gọi màu đỏ.

Cho đến khi xác nhận nhiều lần rằng trang cuộc gọi đã trở về màn hình chính, Lộ Giai mới thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại, dựa vào lan can, run rẩy đứng chông chênh ở rìa ban công mà thở hổn hển.

Cuối cùng, cô bất lực ngồi xuống tựa vào lan can, cuộn người lại ôm lấy đôi chân của mình.

Cô cũng không biết mình làm sao nữa. Rõ ràng là cuộc gọi này đã xác nhận Phoenix không chỉ còn sống mà còn đang ở Trung Quốc, trong môi trường khá an toàn như Ma Cao. Nhưng Lộ Giai vẫn không thể ngừng run rẩy.

Có lẽ vì cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào.

Lộ Giai sợ trong một năm qua, chỉ mình cô không thể thoát khỏi hiệu ứng cầu treo mà vẫn nhớ anh mãi, sợ Phoenix oán giận lựa chọn của cô khi đó, càng sợ mọi thứ đã thay đổi.

Vì vậy, trong khoảnh khắc đó, cô vô thức chọn cách trốn tránh.

Đối với cô, biết anh vẫn còn sống đã là đủ rồi.

Trong phòng có bạn học đã chú ý đến tình trạng của Lộ Giai, cô ấy quay đầu lại, tò mò nhìn ra ban công.

Cửa kính ngăn cách phần lớn âm thanh, nhưng Lộ Giai vẫn có thể đoán được từ miệng cô ấy hỏi: "Lộ Giai, cậu ổn chứ?"

Cô cũng biết mình trông thật kỳ lạ lúc này, nhưng trước khi kịp điều chỉnh lại cảm xúc để trở về thực tại, điện thoại cô lại rung lên. Vẫn là số điện thoại đó, cùng khu vực đó.

Lộ Giai tiếp tục ngắt cuộc gọi, nhưng Phoenix dường như không mệt mỏi, gọi đi gọi lại nhiều lần.

Không còn cách nào khác, một bạn cùng phòng đã đứng dậy, chuẩn bị ra ban công để hỏi thăm.

Cuối cùng cô cúi mắt xuống, tắt điện thoại và chôn giấu mọi cảm xúc. Khi người bạn mở cửa, Lộ Giai tỏ ra không có gì rồi vịn lan can đứng dậy.

"Xin lỗi, vừa rồi mình trượt chân, giờ thì không sao rồi."

"Vậy à, mình thấy mắt cậu hơi đỏ, lần sau cẩn thận một chút."

Lộ Giai cố gắng gật đầu, sau đó dưới sự giúp đỡ của người bạn, cô ngồi trở lại ghế.

Cô buồn bã nhìn chiếc điện thoại đã tắt, nhận ra mình cuối cùng vẫn không thể chụp được bức ảnh hoàng hôn từ ban công, cũng không đủ dũng cảm để dứt khoát lần thứ hai.

*

Khi nghe âm báo hiệu cuộc gọi đã tắt, Phoenix đặt điện thoại xuống, đôi mắt xám xanh sâu thẳm từ từ nhắm lại.

Mặc dù tất cả những điều này đã nằm trong dự đoán, Phoenix vẫn không tránh khỏi cảm giác cay đắng chưa từng trải qua trước đây.

Một lúc lâu sau, anh mở mắt nhìn hoàng hôn trước mặt. Dòng sông phía xa được bao phủ bởi ánh sáng cam, mặt nước lấp lánh như tấm gương phản chiếu những tòa nhà cao tầng và thuyền bè qua lại, tạo nên một khung cảnh hiện đại tuyệt đẹp. Mặc dù phong cảnh không giống, nhưng không hiểu sao lại khiến anh nhớ đến hồ Mead ở đầu bên kia của Trái Đất.

Kỷ niệm đẹp khiến anh không thể không nở một nụ cười, nhưng những kỷ niệm đó quá ngắn ngủi. Phoenix nhanh chóng cúi mắt xuống.

Sau khi im lặng một lúc, anh từ từ giơ điện thoại lên, "tách" một tiếng, ghi lại cảnh đẹp trước mắt trong chiếc điện thoại.

Anh do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định gửi bức ảnh này cho cô qua tin nhắn.

"Tôi đang ở bên dòng sông này ở Ma Cao, Trung Quốc. Tôi không biết tên con sông này, nhưng tôi chỉ rất hy vọng em có thể thấy hoàng hôn mà tôi đang nhìn thấy."

Sau khi nhấn nút gửi, Phoenix cầm điện thoại trong tay, cúi người dựa vào lan can bên bờ sông, kiên nhẫn chờ mặt trời lặn hoàn toàn. Nhưng cho đến khi bóng đêm bao trùm bầu trời, những tòa nhà hai bên bờ sông lên đèn neon rực rỡ, vẫn như dự đoán, không có hồi âm nào cả.

Phoenix thở dài thật lâu, rồi quay người rời đi.

Chỉ là những ký ức đó không dễ dàng buông tha anh. Ma Cao, giống như Las Vegas, đầy những sòng bạc và khách sạn xa hoa trên đường phố. Dù chỉ vô tình bước vào một nơi nào đó, anh vẫn sẽ bị nhắc nhở về những ký ức rõ ràng qua những nội thất tương đồng.

Phoenix đứng trước bàn chơi Blackjack, cuối cùng không thể cưỡng lại việc nhờ một người qua đường chụp cho mình một tấm ảnh.

Nhìn vào bức ảnh trong điện thoại, mặc dù đã thắng tiền, khuôn mặt anh vẫn hơi trầm ngâm. Phoenix không thể không bật cười, sau đó lại gửi bức ảnh cho số điện thoại đã quá quen thuộc đó.

"Lộ Giai, thực ra tin nhắn trước của tôi có nghĩa là...Tôi rất nhớ em."

"Và cả tin nhắn này nữa."