Trốn Thoát Dưới Đáy Biển - Đả Kết

Chương 70: Rời đi




Phoenix ngước đôi mắt màu xám xanh ẩm ướt lên, ánh nhìn lấp lánh không ngừng. Ban đầu, Lộ Giai nghĩ gương mặt lạnh lùng và đẹp trai của anh sẽ trở nên xấu xí khi bị dính thuốc nhuộm tóc đen, nhưng không ngờ điều đó lại làm giảm bớt sự sắc bén trên khuôn mặt anh, khiến anh trông giống như một chú chó to lớn màu vàng.

Một con chó hoang luôn khao khát, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.

Lộ Giai chán nản tặc lưỡi, cuối cùng vẫn bôi thuốc nhuộm lên tóc Phoenix một cách cẩu thả và thô bạo. Có lẽ do bị kéo tóc, Phoenix nhíu mày nhẹ vì đau, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc rất nhanh, anh lập tức che giấu cảm xúc đó, chẳng nói gì thêm mà ngước lên nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm và nóng rực.

Lộ Giai thấy rõ ánh mắt đó, cô mơ hồ cảm thấy mình đã vô tình lọt vào tầm ngắm của người thợ săn. Cô muốn thoát ra, nhưng hiểu rõ mình không thể nên chỉ đành tăng tốc. Sau khi bôi xong lớp thuốc nhuộm cuối cùng, Lộ Giai nghiến răng thì thầm, "Có thể đừng nhìn tôi kiểu đó được không, đồ khốn?"

Cảm nhận được sự khó chịu của Lộ Giai, cơ thể Phoenix cứng lại, khó nhọc rời ánh nhìn nóng bỏng đó đi. Chú chó hoang lông xù xì mạnh mẽ giờ trông giống như một con gà ướt thảm hại. Lộ Giai không quên bôi thêm vài đường lên lông mày của anh. Nhìn anh trong bộ dạng kỳ quặc này, tâm trạng của cô bất chợt tốt lên nhiều.

Vì vậy, Lộ Giai nhướng mày, tháo găng tay bẩn ra và ném mạnh vào ngực Phoenix, bình thản thưởng thức "tác phẩm" của mình.

— Dù cả hai đều trông thảm hại, nhưng sự thảm hại cũng có mức độ khác nhau.

Lộ Giai ngồi lên giường, khoanh tay trước ngực, chân vắt chéo, cao ngạo ngẩng cằm nhìn Phoenix như một tiểu thư kiêu kỳ, "Phải rồi, lúc nãy tôi thấy ở tầng một có cửa hàng quần áo, lát nữa anh đi mua cho tôi một bộ đồ sạch, size S hoặc M đều được, cảm ơn."

Phoenix ngây người một chút, đột nhiên nhớ lại đêm đầu tiên khi họ gặp nhau tại khách sạn ở Las Vegas, chính anh cũng từng sai bảo Lộ Giai đi mua quần áo cho mình.

Không ngờ, hơn mười ngày sau, tình thế lại đảo ngược.

Nhưng lần này...Phoenix không hề oán trách, mà ngược lại cảm thấy hài lòng.

"Được." Phoenix dùng khăn giấy ướt lau sạch thuốc nhuộm trên mặt, sau đó kiểm tra màu tóc. Tóc sáng màu nhuộm thành màu tối dễ dàng hơn nhiều, thấy màu sắc đã đạt yêu cầu, anh nhanh chóng gội và sấy khô tóc.

Trước khi ra ngoài, Phoenix thản nhiên cởi áo khoác và chiếc áo sơ mi hoa bên trong ngay trước mặt Lộ Giai. Bờ vai rộng và vòng eo thon tạo nên một hình tam giác ngược hoàn hảo, cơ bụng nổi bật với những múi cơ khỏe khoắn, trong ánh sáng mờ ảo, những khối cơ đầy đặn hiện lên như tạo thêm sự uyển chuyển.

Nói thật, trong những lần trước, mỗi khi nhìn thấy cảnh này, Lộ Giai không thể kìm nén được cảm giác đỏ mặt và tim đập loạn. Dù bây giờ cô vẫn âm thầm ngưỡng mộ vóc dáng tuyệt vời của Phoenix, nhưng không còn dễ bị khuất phục như lúc đầu.

Phoenix vứt áo sang một bên rồi thay vào chiếc áo thun và quần dài đã chuẩn bị sẵn trong ba lô. Anh đứng trước gương, thành thạo đeo kính áp tròng vào mắt.

Lộ Giai liếc nhìn trộm anh, nhận thấy khí chất của anh dường như đã thay đổi, cộng với mái tóc đen dài, trông anh không còn là một người đàn ông mạnh mẽ thô kệch mà lại có chút gì đó như một nghệ sĩ thầm lặng.

Anh ngước lên, trước khi đi còn nhắc nhở Lộ Giai đang ngồi bên mép giường, "Tôi sẽ quay lại ngay, trong lúc đó đừng mở cửa cho ai."

Lộ Giai quay mặt đi, có chút không vui, "Không cần anh nhắc."

Phoenix không nói gì thêm, ánh mắt anh dừng lại một lúc trên những món đồ trải trên giường, sau đó anh do dự một lát rồi mở cửa nhanh chóng rời đi.

Ngay khi cửa đóng lại, Lộ Giai liền hành động. Cô nhanh chóng cầm lấy chiếc USB trên giường để xem xét kỹ lưỡng.

Đây là một chiếc USB rất khác biệt, không giống với bất kỳ chiếc nào Lộ Giai từng thấy trên thị trường, nó có ánh kim loại kỳ lạ, dường như được trang bị thêm một cơ chế đặc biệt.

Tuy nhiên, vỏ ngoài không phải là thứ quan trọng, điều quan trọng là bên trong chứa đựng thứ gì mà khiến Phoenix sau khi trải qua bao nhiêu chuyện vẫn sẵn sàng dừng chân ở Hồng Kông chỉ vì nó.

Nhưng Lộ Giai không có máy tính bên cạnh, hiện tại cô không có cách nào để kiểm tra nội dung bên trong. Cô chỉ có thể chờ Phoenix thực hiện lời hứa của mình.

Cii kaji thở dài đầy phiền muộn, cuối cùng chậm rãi đặt lại chiếc USB, cảm thấy da đầu mình hơi khó chịu. Không quan tâm đến việc tóc có bị phai màu hay chưa, cô lập tức đứng dậy đi vào phòng tắm, mở vòi sen và rửa sạch thuốc tẩy tóc, tiện thể đợi Phoenix quay lại.

Màu tóc ban đầu của Lộ Giai là một màu đen thuần, vì tóc cô dài nên sau khi tẩy lần đầu, tóc chỉ vừa chuyển sang màu vàng nâu như màu tóc của Phoenix trước khi nhuộm. Sau vài phút xả nước, những giọt nước màu vàng nhỏ giọt từ tóc cô. Cô không kìm được tiến lại gần gương, ngắm nghía qua lại nhưng vẫn không mấy hài lòng.

Cô vẫn nghĩ mình hợp với tóc đen hơn.

Đang suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa vang lên, tiếp theo là giọng trầm của Phoenix, "Lộ Giai...là tôi."

Phòng quá nhỏ, tóc Lộ Giai vẫn đang nhỏ nước. Cô nheo mắt, từ phòng tắm thò tay ướt ra mở cửa cho Phoenix.

Người đàn ông cao lớn với mái tóc đen bước vào nhanh chóng, tay xách một chiếc túi, rồi nhìn Lộ Giai đang lau mái tóc nâu vàng hơi sững sờ một chút rồi mới bình tĩnh nói, "Có người báo cảnh sát, họ đã tạm thời đuổi mấy kẻ đứng gác ở cửa đi...Lộ Giai, mau lên, chúng ta phải đi ngay."

Năm phút trước.

Tài xế chính trực Vương Gia Minh thấy cảnh sát đến liền vội vàng xuống xe và bước tới giải thích: "Thưa sĩ quan, tôi là người báo cảnh sát! Có một nhóm người xấu từ sân bay đã bắt đầu đuổi theo hai hành khách của tôi. Họ vào tòa nhà để giải quyết công việc, nhưng nhóm người kia cũng đi theo vào trong. Anh nhìn xem...bây giờ bọn họ vẫn ngồi chầu chực ngay trước cửa!"

Hai cảnh sát ghi lại những gì Vương Gia Minh nói, sau đó quay đầu nhìn tòa nhà đối diện. Quả thật, đúng như lời ông ta, họ ngay lập tức thấy vài thanh niên với mái tóc lởm chởm hung hăng đang đứng đầy trước cửa, nhìn chằm chằm vào những người ra vào tòa nhà vào lúc đêm khuya.

Đúng lúc đó, một trong số họ liều lĩnh kéo một cô gái tóc đen vừa bước ra khỏi tòa nhà rồi nhìn cô từ trên xuống dưới. Cô gái chưa kịp hiểu chuyện gì lập tức chửi lại: "Làm cái gì vậy? Đồ điên!"

Hai cảnh sát thấy cảnh tượng đó lập tức báo cáo tình hình qua bộ đàm, sau đó băng qua đường, gọi to về phía đám thanh niên, "Mấy cậu đứng đây làm gì thế?"

Cảm thấy có chút chột dạ, mấy thanh niên nhìn nhau một lúc, rồi một người cứng miệng đáp trả: "Không phải chứ, sĩ quan, đứng đây đợi người cũng phạm pháp sao?"

"Đợi ai vậy? Cần chúng tôi giúp vào trong tìm không? Người bên trong đủ kiểu, chẳng phải đợi ở đây làm gì cho phí công à?"

"..."

"Thôi, khỏi làm phiền các sĩ quan, chúng tôi đi ngay đây."

Mặt mấy người trong nhóm cứng đờ. Những việc họ đang làm rõ ràng không thể công khai được, sao có thể để cảnh sát giúp vào tìm người? Chẳng lẽ lúc đó lại cướp đồ của người ta trước mặt cảnh sát? Chẳng phải tự chuốc họa vào thân sao?

Dù họ được trả một khoản tiền rất hậu hĩnh nhưng cũng không đáng để mạo hiểm đến mức đó.

Vì vậy, nhóm người bất mãn lặng lẽ bỏ đi dần dưới ánh mắt của hai cảnh sát.

Ngay lúc này, Phoenix ở tầng một đang mua quần áo cho Lộ Giai tinh ý nhận ra tình hình bên ngoài tòa nhà. Sau khi mua xong, anh nhanh chóng đẩy cửa thang máy, chạy lên tầng sáu và trở về phòng của họ.

Lộ Giai không dám chậm trễ. Cô lập tức thay bộ quần áo anh mua cho mình, may mắn là đó là áo sơ mi và quần dài dễ dàng di chuyển. Cô không quan tâm liệu mình đã làm khô tóc hoàn toàn hay chưa liền vội vàng đội chiếc mũ lên đầu.

Ở phía bên kia, Phoenix mở chiếc ba lô leo núi đã đồng hành với họ trong suốt nhiều ngày, nhanh chóng chuyển giấy tờ và những vật dụng cần thiết vào chiếc ba lô đen, sau đó kéo tay Lộ Giai đã chuẩn bị sẵn sàng nhanh chóng đi ra ngoài.

Trong hành lang có một thùng rác, khi xuống đến tầng năm, Phoenix cố ý bỏ chiếc ba lô leo núi vào thùng rác. Anh vừa đi vừa thì thầm, "Chúng ta sẽ không đi cùng nhau khi ra ngoài. Em đi trước, tôi sẽ theo sau cách khoảng hai mét. Nếu có bất cứ tình huống bất ngờ nào xảy ra, hãy cúi xuống và giả vờ như bị tuột dây giày."

Mặc dù trong lòng Lộ Giai có cảm giác khó chịu và chán ghét Phoenix, nhưng cô vẫn tin tưởng vào kinh nghiệm của anh trong việc tránh bị truy đuổi. "Được, tôi biết rồi."

Đến cầu thang tầng một, Lộ Giai hít một hơi thật sâu, sau đó đẩy cửa bước ra như không có chuyện gì xảy ra.

Lúc này đã gần 10 giờ tối, nhưng Hồng Kông là một thành phố rất nhộn nhịp. Dù người qua lại trong tòa nhà có ít hơn, nhưng vẫn có người dõi theo Lộ Giai và Phoenix vừa xuất hiện.

Lộ Giai đi thẳng ra ngoài, mắt không liếc nhìn ai. Khi vừa bước ra khỏi tòa nhà, cô nhìn thấy vài thanh niên ăn mặc thời trang đang tụ tập ở bên kia đường hướng ánh mắt về phía mình. Cô cảm thấy hơi căng thẳng, nhưng nghĩ cả cô và Phoenix đã thay quần áo và nhuộm tóc, khoảng cách lại xa như vậy, cô mới thở phào nhẹ nhõm, rồi quay sang hướng ngược lại bước đi.

Chỉ là khi Lộ Giai vừa định bước đi thì bất chợt —

Cô thấy đám thanh niên đó bắt đầu di chuyển, băng qua đường tiến về phía cô.

Lộ Giai lập tức cúi xuống, đá nhẹ đôi giày như thể vừa nhận ra dây giày của mình bị tuột. Cô khẽ thốt lên một tiếng ngạc nhiên, sau đó cúi xuống buộc dây giày một cách tự nhiên.

Cô nghĩ mình đã diễn tròn vai với chuỗi hành động đó.

Nhưng ngay khi Lộ Giai vừa rút chiếc dây giày buộc chặt ra, bất ngờ cô bị ai đó đẩy mạnh vào hông. Nếu không có một bàn tay mạnh mẽ kịp thời đỡ lấy eo cô thì chắc chắn cô đã ngã sõng soài trên đường phố Hồng Kông!

Khi còn đang ngơ ngác, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, nhưng lại là tiếng Quảng Đông trôi chảy, "Này, ai lại buộc dây giày giữa đường thế kia?"

Lộ Giai ngạc nhiên quay lại, nhưng chưa kịp xác nhận xem người phía sau có phải là Phoenix hay không thì đã thấy đám thanh niên kia đã băng qua đường tiến lại gần cô hơn.

"Này! Đừng có chạy!"