Trốn Thoát Dưới Đáy Biển - Đả Kết

Chương 48: Men say




Dưới áp lực, cảnh sát Mexico đã mở cuộc điều tra về vụ mất tích của công dân Trung Quốc, Lộ Giai. Tuy nhiên, do Mexico ở quá gần Mỹ, hầu hết lực lượng cảnh sát địa phương đều tập trung vào việc đối phó với các băng nhóm và buôn bán ma túy, nên họ không có đủ nguồn lực để xử lý các vụ mất tích thông thường.

Tuy nhiên, dưới áp lực liên tục từ Đại sứ quán Trung Quốc, chính quyền Mexico cuối cùng đã công khai bức ảnh của Lộ Giai trên các phương tiện truyền thông địa phương vào tối hôm sau, kèm theo số điện thoại của Đại sứ quán để người dân cung cấp thông tin.

Chẳng mấy chốc, sau khi loại bỏ rất nhiều thông tin không chính xác, phía Đại sứ quán Trung Quốc đã nhận được một manh mối đáng tin cậy. Có người dường như đã nhìn thấy một cô gái trông giống Lộ Giai ngồi trong một chiếc xe tải lớn gần một khu cắm trại ở Baja California một ngày trước đó. Người lái xe là một người đàn ông da trắng, dường như là bạn trai của cô.

Tuy nhiên, người cung cấp thông tin không nhớ rõ biển số xe nên không thể cung cấp thêm chi tiết. Dù vậy, những người chịu trách nhiệm điều tra vẫn cảm thấy vô cùng phấn khởi, ít nhất điều đó chứng tỏ Lộ Giai chưa chết. Họ cũng suy luận rằng, dù người đàn ông da trắng bắt cóc Lộ Giai với mục đích gì, thì ít nhất đến thời điểm này, hắn vẫn đang bảo vệ cô gái vô tội này.

Giờ đây, việc của họ là nhanh chóng xác định lộ trình của hai người và tìm cách giúp họ thoát khỏi sự truy đuổi của "những kẻ kia", đồng thời đảm bảo an toàn tính mạng và tài sản cho Lộ Giai, vì cô là công dân Trung Quốc. Đây là trách nhiệm không thể bỏ qua của họ.

...

Ở một diễn biến khác, tại San Lucas. Đặc vụ Johnson cầm bức ảnh trên tay cao giọng hỏi, "Anh nói là anh đã nhìn thấy người đàn ông này à?"

Người môi giới cho thuê du thuyền đã kinh doanh tại bến cảng này một thời gian dài, lúc này tỏ ra hơi khó chịu, móc tai rồi nói, "Tôi cần suy nghĩ một chút."

Johnson lập tức hiểu ẩn ý của người đàn ông này, ông rút ra 100 đô la từ ví đưa cho anh ta, "Bây giờ đã nghĩ ra chưa?"

"Nhớ ra rồi!" Người đàn ông cười toe toét, nhanh chóng nhận lấy tiền. "Người đàn ông này dường như đã đến đây để thuê thuyền, nhưng anh ta chê thuyền ở đây không đủ sang trọng, nên đã cùng vị hôn thê của mình đi nơi khác. Còn người phụ nữ đi cùng anh ta không phải là cô gái châu Á trong bức ảnh này."

Johnson nghi ngờ liệu đây có phải là cùng một người, vì Phoenix không thể nào có đủ tiền để thuê du thuyền sang trọng. Ông cho rằng người này đang nói dối vì tiền. Tuy nhiên, là một đặc vụ giàu kinh nghiệm, ông vẫn thận trọng hỏi thêm, "Anh có thể miêu tả đặc điểm cụ thể của người phụ nữ đó không?"

"Người phụ nữ đó ăn mặc hở hang, đeo kính râm, tôi không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng cô ấy hoàn toàn không giống cô gái ngoan ngoãn trong bức ảnh."

Vì nhận ra người đàn ông này không nhìn rõ khuôn mặt của cô gái, sự nghi ngờ của Johnson nhanh chóng tan biến. Ông gần như chắc chắn họ đã cải trang!

Ngay lập tức, Johnson thông báo cho hai đặc vụ khác cùng ông đến San Lucas để tập trung, chuẩn bị tìm hiểu thêm về cặp đôi "sắp cưới" đang tìm du thuyền sang trọng này. Nhưng đáng tiếc, trời đã tối, hầu hết các trung gian cho thuê thuyền đã về nhà, đêm nay khó có thể thu thập được manh mối cụ thể.

Tuy nhiên, Johnson đã nhanh chóng suy nghĩ về tình huống này. Ông tự hỏi tại sao Phoenix lại chọn một du thuyền sang trọng, có phải vì muốn gây chú ý, thậm chí anh ta không ngại lộ diện để thuê một chiếc thuyền như vậy? Liệu mục đích của họ có phải là Mexico City hay là một nơi xa hơn?

...

Lộ Giai hoàn toàn không biết gì về những chuyện đang xảy ra trên đất liền, thật ra cô cũng không quan tâm. Lúc này đây cô đang thư giãn trên du thuyền sang trọng, tạm thời được hưởng sự yên bình và thoải mái.

Thực tế, tửu lượng của Lộ Giai không hề kém. Trước đây cô thường cùng bạn cùng phòng tổ chức "đêm con gái" khi không có lớp vào hôm sau. Họ chơi game, uống rượu và xem video trong phòng ngủ.

Dưới ánh nến vàng mờ ảo và làn gió biển mát lạnh, Lộ Giai nhanh chóng uống cạn một ly rượu vang. Rượu khiến cô quên đi những kẻ đang truy đuổi, những cơn ác mộng kinh hoàng và nỗi sợ sống còn mà cô phải đối mặt mỗi ngày. Nhưng chẳng mấy chốc, Lộ Giai cảm thấy mình hơi ngà ngà say. Cô lo sợ mình sẽ lỡ lời trước mặt các nhân viên phục vụ nên ngừng uống ngay lập tức.

Mặc dù họ đã tạm thời thoát khỏi sự truy đuổi, nhưng Lộ Giai cảm thấy mình không nên thả lỏng quá sớm. Cô bắt đầu cảm thấy đầu óc hơi choáng váng.

Cô ngước lên nhìn thẳng vào mắt Phoenix liền cảm thấy hối hận. Cô đã quá chủ quan khi uống rượu. Cô chưa hoàn toàn thoát khỏi Phoenix, sao lại có thể sơ suất mà uống rượu như vậy?

Đáng lẽ Phoenix mới là người nên uống, để cô có thể tìm cách khai thác những bí mật mà anh đang che giấu.

Lộ Giai cảm thấy đây là ý kiến hay không nên bỏ lỡ.

Đúng là Phoenix đã nhiều lần cứu cô, Lộ Giai cũng miễn cưỡng xem anh là một người đáng tin cậy. Thế nhưng đối với vấn đề sinh tử, cô vẫn cảm thấy mình không nên từ bỏ việc moi ra bí mật của anh.

Nghĩ đến đây, Lộ Giai tự véo mình một cái để tỉnh táo hơn một chút, rồi như một tiểu thư thực thụ, cô lên tiếng, "Sao anh chỉ nhìn em uống, còn bản thân lại không uống?"

Cô quay sang người phục vụ và yêu cầu, "Rót thêm rượu cho anh ấy."

Cô nhìn Phoenix, nở một nụ cười rạng rỡ, giọng hơi lè nhè như thể đã say, lời nói hàm ý, "Đã bao lâu rồi ta rồi chưa có một bữa tối bình yên như thế này, hôm nay quả thật là một ngày đáng để ăn mừng, phải không? Hãy uống thêm chút nữa, cùng nhau ăn mừng thật tốt!"

Phoenix không làm cô mất hứng, anh chỉ cụp đôi mắt sâu thẳm xuống, lặng lẽ nâng ly rượu lên, uống cạn.

Lộ Giai ngạc nhiên vì mọi thứ diễn ra suôn sẻ đến vậy. Cô nheo mắt, tiếp tục bảo người phục vụ rót thêm rượu cho Phoenix.

Buổi ăn tối đã kết thúc lúc nào không hay, phục vụ lịch sự mang đến rượu sau bữa ăn: "Đây là whisky của Scotland, mời hai vị thưởng thức."

Phoenix nhìn ly rượu, rồi từ từ ngẩng đầu nhìn Lộ Giai, "Em yêu, nếu hôm nay là một ngày đáng để ăn mừng như vậy, sao chỉ có mình anh uống thôi?"

Lộ Giai giả vờ ngốc nghếch, "Nhưng em đã uống nhiều rồi, em chỉ muốn xem anh uống thôi."

Nói rồi, cô chống cằm, nhìn Phoenix đầy mong đợi.

Vì đã uống rượu, không chỉ má của Lộ Gia ửng hồng, mà cả ánh mắt cô cũng ánh lên vẻ ngây thơ và đáng yêu, bất kỳ ai nhìn thấy hai người họ đều sẽ thực sự tin rằng họ là một cặp vợ chồng sắp cưới.

Nhưng chỉ có Lộ Giai và Phoenix là hiểu rõ, mối quan hệ giữa họ phức tạp hơn nhiều so với vẻ ngoài. Có cảm tình, cũng có lợi dụng, có dục vọng, nhưng cũng có sự phiền chán. Tất cả đều ẩn giấu dưới bề mặt tưởng như bình lặng nhưng thực chất lại là một sự rối ren phức tạp.

Ánh mắt của Phoenix sâu thẳm và u ám. Anh vừa nhìn cô vừa từ từ uống hết ly rượu. Hành động uống rượu dường như phủ lên anh một luồng khát khao mãnh liệt. Ánh nhìn của anh lướt qua khiến làn da của Lộ Giai cảm giác như mình thật sự bị chạm vào. Dù đang ở giữa biển vào ban đêm, Lộ Giai bỗng cảm thấy nhiệt độ trong phòng ăn trở nên cao hơn, khiến cô ngại ngùng quay đi. Trong sự khát khao, cô vô thức cầm lấy ly rượu trước mặt lên uống một ngụm để giải tỏa.

Chỉ có điều, cô không để ý rượu trên bàn đã được thay bằng whisky nặng đến hơn 40 độ. Uống một ngụm lớn, Lộ Giai suýt bị sặc đến chết.

"Khụ khụ khụ —"

Cô theo phản xạ đứng dậy, nhưng có lẽ do đã uống quá nhiều rượu, đầu óc Lộ Giai quay cuồng, suýt nữa thì không đứng vững.

"Két —"

Tiếng ma sát giữa ghế và sàn vang lên.

Phoenix đối diện phản ứng rất nhanh, không biết từ lúc nào đã ở bên cạnh Lộ Giai. Sau khi đỡ cô đứng vững, anh dùng sức ôm chặt cô vào lòng. Tầm nhìn và trọng tâm của Lộ Giai đột ngột thay đổi, cô hoảng hốt kêu lên, theo bản năng ôm chặt lấy cổ Phoenix để tránh bị ngã.

"Không cần món tráng miệng nữa, chúng tôi ăn xong rồi."

Nói xong, Phoenix nhanh chóng bế cô đang mặt mũi đỏ bừng bước vào căn phòng suite trên du thuyền, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, rồi đóng cửa phòng và bật nút "Không làm phiền" trong ánh mắt ngây ngô ngập tràn men say của cô.

Không gian trong phòng suite rộng rãi, có cửa sổ nhìn ra cảnh biển, nhưng lúc này bên ngoài đã tối đen, còn Lộ Giai thì không có tâm trạng để quan tâm đến mọi thứ xung quanh.

Cô được Phoenix cẩn thận để tựa vào gối trên giường. Anh nhẹ nhàng tháo kính râm trên mặt cô, lấy một chai nước khoáng để trong phòng, từ từ đưa đến bên miệng Lộ Giai.

Trước đó, champagne và rượu vang đều khá ổn, nhưng whisky sau đó hòa lẫn với những loại rượu kia khiến cô cảm thấy không được dễ chịu cho lắm. Cô uống liền mấy ngụm nước từ tay Phoenix, cuối cùng cũng thấy khá hơn.

Cô nằm nghiêng trên giường, khóe mắt hơi đỏ, toàn thân lâng lâng trên chiếc giường nhẹ nhàng lắc lư, khiến đầu óc càng thêm quay cuồng.

Lộ Giai cảm thấy điều này thật không công bằng, rõ ràng Phoenix uống còn nhiều hơn cô, sao anh ta lại không có gì khác lạ, thậm chí còn có thể chăm sóc cho cô?

Nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà liếc anh một cái.

Chỉ một cái nhìn như vậy lại khiến Lộ Giai phát hiện ra trên tủ trong phòng có vài chai rượu vang, nhưng trong tình trạng này, cô vẫn nhớ rõ mục tiêu của mình, hôm nay nhất định phải tìm cách lừa được bí mật của Phoenix.

Cô lên tiếng khích bác: "Anh chưa say...Không được, anh phải uống nữa, ít nhất cũng phải say như em, nếu không thì không công bằng!"

Phoenix bất lực nhìn cô, cúi xuống trước mặt cô an ủi: "Tủ đã khóa, những chai rượu đó chỉ để trang trí thôi... Hơn nữa, tôi uống còn nhiều hơn em rất nhiều."

Lộ Giai cố gắng ngồi dậy, đôi mắt mờ mịt nheo lại, cố nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh, rồi hỏi: "Vậy anh đã say chưa?"

Nếu nhìn kỹ, mặc dù trên mặt Phoenix vẫn trắng trẻo như thường, nhưng có thể thấy mồ hôi ở trán anh đã lấm tấm xuất hiện. Mặc dù chiếc du thuyền sang trọng này có điều hòa, nhưng dường như cơ thể anh đang bị thiêu cháy. Hiển nhiên, rượu cũng không hoàn toàn không có tác dụng đối với anh.

Cổ họng Phoenix khẽ chuyển động. Sau vài giây im lặng, anh chậm rãi đáp lại, giọng nói đã trở nên khàn khàn, hơi thở cũng dần gấp gáp hơn: "...Tôi cũng say rồi."

Nghe vậy Lộ Giai liền vui vẻ, nghĩ rằng kế hoạch của mình đã thành công. Cô ngồi bật dậy, ôm lấy cổ anh, nũng nịu kéo dài giọng: "Vậy thì... anh phải trả lời em vài câu hỏi nhé!"

Ban đầu anh định định đi lấy khăn lau trán cho cô, nhưng khi cô áp sát cơ thể nóng bỏng vào anh, mọi động tác của anh dừng lại. Anh khẽ hỏi: "Câu hỏi gì?"

Lộ Giai cười ranh mãnh, biết không thể hỏi thẳng điều mình muốn ngay. Thế nên cô đưa ra một câu hỏi để đánh lạc hướng anh trước.

"Khụ, Clara... Clara là ai? Cô ấy là bạn gái anh à?"

Tay Phoenix đang đặt lên eo Lộ Giai bất ngờ siết chặt lại. Nghe câu hỏi này, anh không nhịn được cười nhẹ, cũng kéo dài giọng như Lộ Giai, vui vẻ giải thích, "Ồ... Clara —"

"Ừm ừm."

Lộ Giai cố gắng ngẩng đầu lên, ngây ngốc chớp chớp đôi mắt đen sáng, nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của anh.

"Chỉ là một cái tên anh đặt bừa."

Nghe vậy, Lộ Giai lập tức nhăn mặt, tỏ vẻ không tin: "Không thể nào? Em không tin!"

Phoenix càng lúc càng gần Lộ Giai, không biết từ lúc nào, khoảng cách giữa hai người đã dần dần bị kéo sát, đầu mũi lạnh lẽo chạm nhẹ vào nhau.

"Rực rỡ, trong sáng, giàu tình cảm...năng lực biểu đạt mạnh. Ý nghĩa của cái tên đó là như vậy, rất phù hợp với ấn tượng em để lại cho tôi, không phải sao?"

"......"

Lộ Giai thoáng bối rối. Tuy say, nhưng cô vẫn nhận ra sự ngập ngừng của Phoenix khi nói đến "năng lực biểu đạt mạnh." Cô đột nhiên nghiêng người lùi ra, đầy hỏi hoài nghi mà hỏi: "Đợi đã... sao anh lại ngập ngừng ở "năng lực biểu đạt mạnh"... Anh đang chê em nói nhiều đúng không?"

Nụ cười của Phoenix chạm đến đáy mắt, nhưng anh không trả lời thẳng câu hỏi này mà chuyển đề tài, "Giờ đến lượt em trả lời một câu hỏi."

"......Câu hỏi gì?"

Lộ Giai nghiêng đầu, ngờ vực nhìn anh.

Phoenix từ từ thu lại nụ cười trên mặt, môi anh khẽ mấp máy, "Laolu...Laolu có phải là cha của em không?"

Câu hỏi khiến Lộ Giai giật mình tỉnh táo hơn vài phần. Cô mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn Phoenix, không hiểu sao cảm giác sợ hãi lại trỗi dậy.

"...Anh...sao anh biết?!"

Thấy phản ứng của Lộ Giai, Phoenix đã biết suy đoán của mình là đúng. Anh rất kiên nhẫn đưa tay vuốt ve khóe mắt ửng đỏ của cô, "Lu... Laolu, thực ra anh nên sớm nhận ra điều này."

Phoenix thấy Lộ Giai thay đổi sắc mặt liền hạ giọng: "Vậy người mất tích là cha em, đúng không?"

Lộ Giai cảm thấy như toàn bộ bí mật của mình bị phơi bày trước mặt anh. Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ tức giận phản bác lại, nhưng lúc này, Lộ Giai hơi say lại trở nên hiền lành vô hại, chỉ là đôi mắt không nhịn được mà ngấn nước, nhưng lại cứng rắn mở to mắt cố gắng giữ bình tĩnh.

"Cha em không mất tích... Ông ấy chỉ là, không cần em nữa."

"—Chỉ vậy thôi."