Trốn Thê Của Thất Vương

Chương 62: Lưu lạc thiên nhai




-“Bảo kế tùng tùng vãn liền, duyên hoa nhàn nhạt trang thành.

Hồng nhân thúy vụ tráo nhẹ nhàng, phi nhứ du ti vô định.

Gặp lại tranh như không thấy, có tình còn tự vô tình.

Sanh xa tán hậu tửu vi tỉnh, thâm viện nguyệt tà nhân tĩnh”

-“Xem ra tiểu thư tâm tình thực tốt lắm. Ngươi nghe, còn ngâm thơ” Tiểu Lục bên ngoài xe ngựa than thở, trong lỏng thật sự là thay vương gia ôm bất bình.

Ai! Chẳng qua này này cũng là chuyện không có biện pháp, ai làm cho hắn yêu ai không yêu, cố tình yêu tiểu thư nhà nàng.

Vén lên rèm che xe ngựa, tiều tiều, tiểu thư đang vắt hai chân dùng trà, thỉnh thoảng ngâm thơ, chỗ nào phong cảnh tuyệt trần liền dừng lại một chút.

-“Quân không thấy, hoàng hà nước bầu trời đến…” Lại tới nữa, Tiểu Lục chịu không được buông rèm –“Kinh Dao, tuy ta không biết tốt xấu chuyện gì, nhưng nói thật đi, ngươi cảm thấy tiểu thư rất tùy tiện hay không?”

-“Hoàn hảo” Kinh Dao mặt không chút thay đổi đáp lời.

-“Này còn gọi hoàn hảo, hiện tại vương gia không biết lo lắng thế nào nữa. Hắn đối tiểu thư thật tâm như vậy, nếu tìm không thấy tiểu thư khẳng định là không nghĩ ăn cơm uống trà…” Hơi trầm ngâm –“Lại nói tiếp, ta coi như giúp hung thủ. Nhưng là thực không biết tiểu thư sẽ như vậy. Sớm biết rằng…”

Kinh Dao trong lòng xem thường một cái, vương phi ngâm thơ là chuyện thực vui được không, chẳng lẽ muốn nàng tìm không thấy chuyện đến chọc ghẹo các nàng? Nha đầu này thật đúng là ngây thơ a.

-“Thực xin lỗi, ngươi không phải nghĩ ta thực phiền?”

Bị đoán trúng tâm sự, Kinh Dao xấu hổ nói không lên lời. Thỉnh tha thứ nàng, ai làm cho nàng sẽ là người không biết nói dối đâu.

-“Hóa ra ta là thực phiền” Tiểu Lục cúi thấp đầu xuống.

-“Không phải mỗi người đều có tư cách tùy tiện”

Tiểu Lục nâng đầu lên –“A?”

-“Vương phi tùy tiện cũng là do vương gia sủng đi ra! Giống ta, đại khái vĩnh viễn cũng không có một ngày có thể tùy tiện” Kinh Dao hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình.

-“Đây là câu nói ngươi nói dài nhất” Tiểu Lục vẻ mặt nghiêm chỉnh.

Hiện tại Kinh Dao khẳng định đầu đầy mây đen. Nhịn không ra, Tiểu Lục này cũng thực có khả năng tức chết người không đền mạng thôi! Ta ở trong xe thay đổi tư thế ngồi. Ân, xe ngựa này cũng được,khá thoải mái. Ta cười trong lòng –“Hắn tự cường đến hắn tự hoành, ta tự gió mát phất sơn cương…” không đúng, như thế nào mới luyện được Cửu dương thần công tâm pháp?

-“Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt.

Trời sinh ta tài tất có dùng, thiên kim tan hết còn phục đến…”

-“Chủ tử, phía trước chính là Tuyết Khê trấn, là một trấn nhỏ nổi tiếng về hoa lê.” Tuyết Khê? Chẳng lẽ là bởi vì có ngàn vạn hoa lê nở tại bên dòng suối nhỏ phiêu phiêu bay trong gió nên mới có tên này sao? Trong đầu lập tức hiện lên cái hình ảnh kia, đẹp quá, cũng thật lãng mạn.

Ta đi xuống xe ngựa, ánh nhập mi mắt là đầy thành hoa lê. Một chữ để miêu tả đó là “mỹ”.

Dáng cây cổ thụ, nhánh cây cao ngất, hoa nở đầy cành…gió nhè nhẹ thổi, cánh hoa rơi xuống tóc, má, môi, trên vai, phảng phất như những tiên tử vây quanh ta, trong luồng hơi thở tràn ngập hương hoa lê.

-“Người nào a! Còn có thời gian rảnh ở đây xem hoa lê?”

Ta quay đầu thấy, một vị lão nhân mang theo tiểu tôn tử, mang theo một ít hành lý đáng thương dường như muốn đi xa.

-“Yêu! Cô nương, ngươi còn không đi phương nam?”

-“Địa phương đẹp như vậy, ta vừa mới đến, vì sao phải đi?” Ta vẻ mặt khó hiểu hỏi.

-“Cô nương là người ngoài trấn, cái này khó trách. Nơi đây bị nhiễm ôn dịch, rất nhiều người mắc căn bệnh kì quái. Trước kia thôn trấn chúng ta rất đông người, người từ các nơi đến ngắm hoa không ngớt, nhưng năm nay, ngươi xem xem…” Lão bà hàm chứa nước mắt lẩm bẩm nói –“Không ai, đều đi rồi. Trừ những người mắc bệnh này đi không được. Có thể đi, đều đi rồi”

-“Ôn dịch?” Từ này làm cho đầu ta căng thẳng, có thể do bệnh nghề nghiệp đi.

-“Đúng vậy, trong thành có một nửa người đã nhiễm bệnh này. Ngay cả nam nhân bụng cũng lớn lên.”

-“Kia, có thầy thuốc đến khám cho bọn họ?”

-“Đây chính là ôn dịch a! Thầy thuốc có người nào dám đến. Bọn họ cũng chỉ có thể chờ chết.” Lão bà trong mắt tràn đầy lệ quang –“Một ngày đau ba lượt, trong nhất thời không chết được. Nhưng rất nhiều người bởi vì chịu không được mà tự sát.” Dùng sức lau đi nước mắt –“Ai, cháu gái ta cũng bị nhiễm bệnh. Ta… Nhưng, Cẩu nhi là hương khói duy nhất của nhà ta… Nó không nhiễm bệnh ôn dịch kia, ta không thể không bảo vệ hắn nha” Lão bà dùng bàn tay khô gầy sờ sờ đầu tiểu nam hài. Đó là một đứa nhỏ có hai mắt hõm sâu, gầy đến da bọc xương, trong mắt không có một tia gợn sóng, phảng phất tựa như ngăn cách với thế nhân.

-“Lão bà, đừng thương tâm. Ta là thầy thuốc, mang ta đi xem cháu gái bà đi”

-“Thật vậy chăng? Ngươi là thầy thuốc? ngươi có thể cứu chúng ta?” Nói chuyện chính là tiểu nam hài gầy trơ xương.

-“Không có nắm chắc, nhưng ta nguyện ý thử một lần” Tiểu nam hài kia quỳ gối trước mặt ta, như là bắt được phao cứu nạn không ngừng dập đầu –“Thỉnh ngài cứu cứu tỷ tỷ của ta…” Ta nâng hắn lên, nhìn vào mắt hắn –“Ta tự nhiên đem hết toàn lực”

-“Cám ơn ngài, cám ơn ngài” lão phụ nhân không ngừng nỉ non.

Đứa nhỏ kia tựa như đọc được ý nghĩ trong mắt ta, đứng lên nói –“Thỉnh đi theo ta đến”

Một khắc kia, ta phảng phất thấy ta gặp không phải một đứa nhỏ, mà là một nam nhân can đảm có trách nhiệm đáng được tôn trọng.