Trốn Thê Của Thất Vương

Chương 2: Ăn cơm bá vương




Nghĩ tới nghĩ lui, bổn tiểu thư nghĩ ra một cái biện pháp không phải là biện pháp. Hắc hắc, thì phải là ăn-cơm-bá-vương ( ăn cơm không trả tiền). Một khi đã phải làm, muốn ăn bá vương liền phải tìm địa điểm tốt, dù sao đều phải làm, muốn ai đánh, không bằng tìm một nơi ngon.

“Cô…..” Bụng ta phát ra một tiếng thanh thúy –“Kêu cái gì kêu, ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ ăn sao?” Ta ôm oán đi.

“Cô…”Bụng lại kháng nghị, xem ra nhanh tìm một tửu lâu mới được.

Đột nhiên, trước mắt sáng ngời,Vân Hành Thực Phủ, xem trang hoàng cũng không tệ lắm. Còn có một chút hương vị phong nhã, nghĩ đến giá cả xa xỉ, bổn cô nương ở nơi này dùng cơm.

-“Công tử, một mình sao?” Tiểu nhị nhiệt tình nghênh đón.

-“Không được sao?” Ta hỏi lại, dù sao lát nữa sẽ bị các ngươi mắng, bây giờ phải ra oai một chút.

Tiểu nhị nhanh cười đáp –“Nơi đây, nơi đây, công tử thỉnh đi bên này. Công tử muốn gọi cái gì?”

-“Ân, Chiêu bài của các ngươi là cái gì?”

-“Chúng ta…” Hắn đang muốn nói lại dừng một phen, ta vừa thấy biểu tình không đúng, chạy nhanh đánh gãy –“Đem các đồ ăn chiêu bài của các ngươi đến, cũng gọi vài món khẩu vị thanh đạm đi đến, động tác phải nhanh.”

-“Được” Tiểu nhị vội vàng đi xuống.

Ta thở dài một hơi, hoàn hảo, xem biểu tình kia của hắn nếu chờ hắn nói xong thì làm gì còn được ăn.

-“Cấp khách quan mang đồ ăn đến” Thanh âm của tiểu nhị kia thật dài –“Thanh chưng lư ngư, bảy sắc thủy tinh giáo, cúc hoa cua hoàng canh…” ( ta không biết món gì, giữ nguyên tác phẩm)

Nước miếng của ta một trận cuồng lưu, cầm lấy đũa bắt đầu ăn bữa cơm đầu tiên, ô ô ô…. Như thế nào lại có loại cảm giác muốn khóc nha! Chẳng qua này có thể trách ta sao? Cũng không ngẫm lại, ta cùng lão gia kia làm tiểu long nữ bao lâu nha! Ta dễ dàng sao chứ? Ta một chút cũng không có bận tâm hình tượng thục nữ, bắt đầu lang thôn hổ yết ăn. Hoàn hảo ta mặc nam trang. Nếu không những người này thấy một vị mĩ nữ ăn cơm như vậy, không ngất xỉu cũng bị dọa chạy. Nhưng thế này cũng hấp dẫn không ít ánh mắt, đặc biệt là ánh mắt từ lầu hai kia.

Trên lầu hai

-“Biểu ca, ngươi mau xem vị tiểu thiếu gia kia” Nàng băng bó miệng cười khẽ nói.

Chỉ thấy nam tử kia tập trung nhìn vào, khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười.

-“Ánh mắt để đâu, kia cũng không phải tiểu thiếu gia gì, kia rõ ràng là một cô nương” Chẳng qua nhìn cách nàng ăn, cũng không nhịn được tiếp tục cong lên khóe miệng.

-“Cái gì?” Lăng Ba Nhi cả kinh –“Hắn là nữ tử?”

Ta chậm rãi quay đầu nhìn trừng mắt trở lại, lấy ánh mắt nói:Xem cái gì xem, chưa thấy mĩ nữ ăn cơm sao? Kinh hãi cái gì. Người nọ phảng phất đọc được ánh mắt của ta, thu hồi ánh mắt.

Ta giận, ta thực giận. Ăn cơm bá vương vốn định thừa dịp mọi người không chú ý liền chuồn đi. Ai biết, ta không cẩn thận tuyển một tửu lâu quá mức cao cấp, cư nhiên còn có một tiểu nhị đứng một bên phục vụ cho ta, hãn. Hiện tại xem ra cũng không thể chạy được, vạn nhất bọn họ đánh ta thật thì làm sao bây giờ? Kia cũng chỉ có thể nói ta thật không hay ho. Ta tiếp tục ngồi một chút cho tiêu hóa, miễn cho chưa kịp tiêu hóa hấp thụ lại bị đánh đến đi ra. Sau nửa ngày, ta rốt cuộc lấy dũng khí.

-“Tiểu nhị ca” Thanh âm của ta thực nhược.

-“Công tử chuyện gì, cứ việc phân phó” Tiểu nhị thập phần khách khí.

-“Kỳ thật ta..” Ta gãi da đầu –“Kỳ thật ta…hôm nay ra đường quên mang bạc” ta một hơi nói xong, hắn khẳng định muốn phát giận a.

Chỉ thấy tiểu nhị cười cười, nhưng không tức giận.

Ta cũng nhanh cùng hắn cười, chẳng lẽ được vận như vậy?

-“Công tử khẳng định là không cùng tiểu điếm nói giỡn?” tiểu nhị cười nói.

-“Ta, thực không có, ta nói đều là thật” Ta nhún vai, thực bất đắc dĩ.

-“Kia công tử ý nói là ngươi không có bạc, không thể trả tiền sao?”

Ta gật gật đầu.

Chỉ thấy tiểu nhị kia thay đổi nét mặt, đang muốn làm khó dễ.

_________________