Edit: Tử Liên Hoa 1612
Thẩm Thạc giấu người nhà họ Thẩm, lén đi tới nơi ở của nhà họ Cố.
Khi đó gần tới lễ mừng năm mới, thành phố B lạnh tới kinh dị, không khí lạnh và khô ráo lướt qua mặt đau như bị dao băng cắt.
Lúc Thẩm Thạc và Đào Y đến nhà họ Cố, ba của Cố Cầm là Cố Vinh Chính đang ở nhà chơi chim, thấy Thẩm Thạc dẫn theo một cô gái xinh đẹp tới chơi thì có chút kinh hãi, có lẽ dựa vào lời đồn ở nên biết cô gái này là ai. Cố Vinh Chính không trực tiếp đuổi bọn họ đi, bởi vì tuy trong lòng có chút vướng mắc vì chuyện năm đó nhưng cũng đã phai nhạt rất nhiều.
Thẩm Thạc tỏ rõ mục đích đến đây, Cố Vinh Chính lập tức biết rằng có ai đó nói với anh chuyện Cố Cầm còn sống. Ông cũng không giận, chỉ bình tĩnh hỏi han: "Cậu thăm tiểu Cầm...... Còn có ý gì sao?"
Đào Y nghe vậy rất không thoải mái, lại chỉ có thể nhẫn nhịn không nói lời nào.
Thẩm Thạc nói mà không có biểu cảm gì: "Bác Cố, cháu biết chuyện của tiểu Cầm không tránh khỏi liên quan tới cháu, nhưng cháu liên quan chuyện đó tới mức nào, nhiều năm như vậy cháu nghĩ bác cũng biết."
Nói tới chỗ này, sắc mặt Cố Vinh Chính không dễ nhìn.
"Cháu tới thăm tiểu Cầm cũng không có ý gì với em ấy, nhưng cũng không có chỗ xấu. Hôm nay cháu tới thật ra thì chỉ là muốn xác nhận em ấy có còn sống thật không, bây giờ cháu yên tâm rồi. Nếu như bác không muốn để cháu tiếp xúc với tiểu Cầm, vậy cháu xin phép." Câu chữ trong lời của Thẩm Thạc đầy chính nghĩa, không hề giống thánh nhân bị ép buộc nhận hết tất cả tội lỗi vì có người bị cưỡng bức về mình năm đó.
Trong khoảng thời gian này cùng Đào Y phân tích một chút chuyện năm đó, Cố Sắt cũng nói một chút về chuyện quá khứ, cẩn thận tính toán ra, anh đây một bàn tay không thể vỗ vang*. Có cảm giác áy náy như cũ hoàn toàn là vì năm đó ở thành phố B chưa thẳng thắn nõi rõ mọi chuyện với Cố Cầm mà tới quân đội mới nói, khién cho Cố Cầm gặp nguy hiểm rơi vào hố bom như vậy. Điều này anh không tránh được trách nhiệm. (*Ý chỉ sự tranh chấp, mâu thuẫn không thể gây ra một mình, giống như hai bàn tay vỗ vào nhau mới tạo được tiếng vang.)
Cố Vinh Chính suy nghĩ một lát, suy nghĩ một chút mấy chuyện Cố Cầm làm mỗi ngày, đoán rằng có lẽ Thẩm Thạc nhìn thấy Cố Cầm thật sự sẽ có trợ giúp gì đó với con bé. Cho dù không có giúp ích thì cũng không có hại quá lớn. Mà nếu như không để Thẩm Thạc gặp Cố Cầm, như vậy Cố Cầm vẫn sẽ tiếp tục như vậy, vĩnh viễn cũng sẽ không có chuyển biến tốt. Thay vì như vậy, không bằng để cho Thẩm Thạc gặp con bé một lần.
Lúc Thẩm Thạc và Đào Y nhìn thấy Cố Cầm, cô ấy đang đưa lưng về phía bọn họ vẽ tranh.
Sống lưng mảnh khảnh, mặc váy phong phanh, dì Lưu chăm sóc cô ấy đang phủ thêm áo lông cho cô ấy lại nhanh chóng bị cô cởi ra.
Dì Lưu bất đắc dĩ, vẫn lặp đi lặp lại việc phủ thêm áo cho cô ấy như cũ, lại lần lượt bị cô ấy cởi ra ném trên mặt đất.
Lúc thấy Thẩm Thạc, rõ ràng dì Dì Lưu giật mình, nghiêng đầu nhìn bức tranh trong tay Cố Cầm, lúc quay lại nhìn Thẩm Thạc, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Thẩm Thạc và Đào Y đi vào trong phòng vẽ tranh của Cố Cầm, đi tới bên cạnh cô ấy rõ ràng nhìn thấy chân dung sống động trên bức tranh kia không ai khác chính là Thẩm Thạc.
Thẩm Thạc với Đào Y ngẩn ra, hai người đều vô thức nhìn về phía đối phương, căng thẳng vươn tay nhanh chóng nắm tay nhau, là động viên, cũng là an ủi.
Vẽ một lúc lâu, Cố Cầm mới vẽ xong bức tranh, cô ấy nhìn Thẩm Thạc trong tranh cười hi hi ha không ngừng, tiếng cười vừa thơ ngây vừa ngượng ngùng, hoàn toàn là kiều thái (biểu hiện đáng yêu) chỉ có con gái đang yêu mới có.
Chỉ là ngay sau đó, cô ấy chợt ôm lấy tấm kẹp vẽ, hung hăng hôn lên môi Thẩm Thạc trong hình, hôn một lúc.
Sau khi thấy, trong lòng Đào Y cực kỳ không thoải mái, nếu không phải biết tinh thần Cố Cầm không bình thường, sợ rằng cô sẽ trực tiếp xông tới giật bức tranh ra.
Thẩm Thạc liếc Đào Y một cái, phát hiện cô không có cảm xúc gì khác thì yên tâm không ít.
Anh đi tới, dịu dàng nói với Cố Cầm còn đang điên cuồng hôn mình trong tranh: "Tiểu Cầm, anh là A Thạc, anh tới thăm em đây."
Cố Cầm giống như không nghe thấy, vẫn không ngừng hôn.
Thẩm Thạc lặp lại mấy lần, Cố Cầm mới phát hiện hình như có người nói chuyện với mình, cười hi hi xoay người lại, khuôn mặt tiều tụy với đôi môi đen sì, đã sớm không nhìn ra nhan sắc ban đầu.
Thẩm Thạc cau mày lại, "Tiểu Cầm, anh là A Thạc, em......"
Lời còn chưa nói hết, Cố Cầm đã quát to "Aha" một tiếng nhào tới, một phát ôm chầm lấy Thẩm Thạc, tìm môi anh muốn hôn xuống.
Hình như Đào Y đã sớm đoán được tình huống như thế, cũng có lẽ vốn là có một loại nhạy cảm đặc biệt với người đàn ông của mình, ngay khi Cố Cầm ôm lấy Thẩm Thạc, Đào Y lập tức nhấc túi xách bên người lên chắc trước mặt Thẩm Thạc.
Cố Cầm ôm Thẩm Thạc, cứ như vậy gặm trên cái túi da kia, cô ấy cũng hoàn toàn không nhận thấy được, hôn chụt chụt không ngừng.
Mặc dù Cố Cầm vẫn đáng thương như cũ nhưng Đào Y lại cảm thấy rất ghê tởm, cố gắng bóc cái tay của Cố Cầm trên cổ Thẩm Thạc xuống, không biết tại sao sức bám của Cố Cầm cực khỏe, Đào Y sống chết cũng không kéo xuống được.
Dì Lưu thấy vậy thì vội vàng hô to cho Cố Cầm nghe: "Cố Sắt tới, Cố Sắt tới."
Nói liên tục rất nhiều lần, Cố Cầm mới đột nhiên dừng lại, trợn to hai mắt nghiêng đầu nhìn ra cửa, sau đó buông Thẩm Thạc ra, để chân trần chạy ra ngoài.
Thẩm Thạc và Đào Y còn chưa phản ứng kịp, ngoài cửa cách đó không xa đã truyền đến tiếng ồn ào của hai người phụ nữ, tiếng thét bén nhọn, mặc dù khoảng cách cũng khá xa nhưng người nghe được vẫn cảm thấy cần phải cẩn thận.
Dì Lưu không ngờ lời mình nói để tách Cố Cầm không ôm lấy Thẩm Thạc lại thành sự thật, vội vàng chạy ra xem tình hình.
Thẩm Thạc cùng Đào Y cũng đi ra ngoài, chỉ thấy Cố Cầm đang kéo tóc xé áo của một người phụ nữ, thỉnh thoảng còn oa một tiếng cắn tay người kia, hình là căm thù người phụ nữ đó đến tận xương tuỷ.
Rất nhiều rất nhiều tóc rơi xuống mặt đất, trên đầu người phụ nữ kia lộ ra từng mảng da bị xé kéo tới chảy máu, Đào Y sợ hết hồn, theo bản năng muốn đi lên tách họ ra lại bị Thẩm Thạc ngăn lại, "Em đứng yên đây, đừng có tiến lên trước." Ánh mắt của anh cực kỳ bình tĩnh, tuy chỉ tiếp xúc ánh mắt ngắn ngủi, Đào Y lại thấy được ý bảo vệ của anh dành cho cô.
Thẩm Thạc chạy lên trước, vừa cố gắng tách hai người bọn họ, vừa lớn tiếng quát dừng lại: "Tiểu Cầm, dừng tay."
Người phụ nữ đang ở thế yêu nghe được tiếng Thẩm Thạc thì sững sờ, lập tức òa khóc: "A Thạc, cứu em, cứu em với."
Là giọng của Cố Sắt.
Dì Lưu đi xuống kêu hai vệ sĩ lên, một người trong đó tiến lên phía trước trợ giúp Thẩm Thạc giữ chặt Cố Cầm, một người khác cầm ống kim bắt đúng thời cơ lập tức chích vào người Cố Cầm, tiêm thuốc trong ống kim vào.
Cố Cầm từ từ ngưng giãy giụa, chậm rãi nhắm mắt lại, cơ thể mềm nhũn muốn ngã xuống.
Thẩm Thạc đỡ được Cố Cầm, thấy khóe mắt cô trượt xuống một giọt nước mắt trong suốt, nhanh chóng lăn xuống thái dương, biến mất vào mái tóc.
"A Thạc, suýt chút nữa nó đã giết em, anh... anh còn đỡ nó!" Cố Sắt vừa đứng vững đã tức giận hét lên, tóc tai toán loạn, quần áo nhăn nhúm, cộng thêm khuôn mặt dữ tợn, Thẩm Thạc liếc cô ta một cái, cũng không đành lòng nhìn lại, dời tầm mắt sang chỗ khác.
"Dì Lưu, phiền dì đưa tiểu Cầm về phòng ngủ trước đã." Thẩm Thạc nói với dì Lưu.
"A Thạc......"
"Tiểu Sắt!" Cố Sắt đang muốn quấn lấy Thẩm Thạc, La Thanh liền vội vã chạy tới gọi cô ta lại, "Em phải nhớ, em đã là vợ của La Thanh tôi."
"Nhưng tôi không yêu anh." Cố Sắt mở to đôi mắt đỏ ngầu, hai vết móng tay hồng hồng trên mặt càng dữ tợn đáng sợ.
La Thanh thở hổn hển, đôi môi run rẩy, trên mặt vốn tràn đầy dịu dàng bị thay bằng đau đớn chua xót, "Vậy em muốn làm cái gì? Ly hôn, sau đó gả cho Thẩm Thạc? Nhưng Thẩm Thạc không cần em, cậu ta sẽ kết hôn với cô Đào."
"Anh nói láo!" Cố Sắt lớn tiếng cắt đứt lời anh ta, "Tôi sẽ không để anh ấy cưới người phụ nữ khác, tuyệt đối sẽ không. Khó khăn lắm tôi mới loại bỏ được Cố Cầm, làm sao có thể để cho anh ấy cưới người phụ nữ khác?!"
Bốp!
Tiếng tát tay vang dội thoáng chốc khiến hành lang chìm vào tĩnh lặng.
Cố Sắt khó tin nghiêng đầu nhìn sang, lúc thấy rõ Cố Vinh Chính thì run một cái, há miệng, đôi môi run rẩy nói: "Ba, ba......"
"Quả nhiên là mày hại tiểu Cầm thành như vậy..." Cố Vinh Chính đau lòng nói, "Nhà họ Cố này đối xử với mày không tệ. Tao cho mày mạng sống, cho mày vinh hoa phú quý, nhưng mày đã làm gì để báo đáp tao? Mày hại đứa con gái tao thương nhất, hại em gái ruột của mày người không ra người quỷ không ra quỷ chỉ có thể sống ở chỗ này, mày hại cả đời con bé. Những kẻ làm nhục tiểu Cầm năm đó cũng là mày bỏ tiền thuê đúng không? Năm đó sau khi điều tra được, tao còn không tin mày là đứa có lòng dạ rắn rết như vậy, nhưng bây giờ......"
Tất cả những người có mặt ở đây đều ngây người, mỗi một người đều kinh ngạc nhìn người phụ nữ áo mũ xộc xệch này, La Thanh càng không thể tin được nhìn cô ta, vẫn còn không tin chuyện mình nghe được, "Tiểu Sắt, nói cho anh biết, đây không phải là thật."
Cố Sắt cũng không để ý La Thanh, chỉ nhìn chằm chằm Cố Vinh Chính, "Con gái ông yêu thương nhất? A! Đúng, Cố Cầm là con gái ruột của ông, tôi không phải. Cái gì mà em gái ruột, ông đừng có nói bậy bạ. Từ sau khi sinh nó, thứ gì tốt nhất ông cũng cho nó, mà tôi chỉ có thể chọn những cái còn lại. Ngay cả đối tượng kết hôn tốt nhất ông cũng dành cho Cố Cầm. Rõ ràng ông nhận ra tôi cũng thích Thẩm Thạc, nhưng ông chỉ nghĩ cho con gái ruột của ông, hoàn toàn không trông nom không để ý tới tôi."
"Con cũng là con gái ruột của ba, sao ba có thể chỉ cho tiểu Cầm những đồ tốt nhất?" Cố Vinh Chính đau lòng nói.
"Ông nói cái gì?" Cố Sắt kinh ngạc nhìn ông.
Cố Vinh Chính lặp lại: "Con là con gái lớn của ba, sao ba có thể bất công quá như thế."
Thì ra Cố Sắt thực sự là con gái cả của Cố Vinh Chính, là do người vợ đã sinh Cố Cầm và hai người anh trai kia sinh ra. Chẳng qua là năm đó Cố Sắt được nửa tuổi thì bà Cố và một người giúp việc tới cửa hàng mua đồ, khi bà Cố đi thử quần áo trong phòng thử đồ thì người giúp việc bị bốn người đàn ông đẩy ngã, trực tiếp bắt Cố Sắt đi. Thật nhiều năm sau, bà Cố nhìn thấy Cố Sắt ở cô nhi viện, có lẽ là bởi vì trực giác của người mẹ, lập tức nhận ra cô ta.
Cố Sắt nghe đến mấy câu này thì trợn tròn mắt, nước mắt phá tan hốc mắt chảy ra ròng ròng, "Nhưng nếu là như vậy, tại sao ông còn để Thẩm Thạc cho Cố Cầm?"
Cố Vinh Chính thở dài, nói: "Con còn nhớ không, tám năm trước ba đã hỏi con có người trong lòng hay không, lúc đó con nói là không có. Con nói con phải gả cho người thích mình, như vậy mới hạnh phúc. Mà tiểu Cầm lại nói rõ cho ba biết nó thích Thẩm Thạc, cho nên ba mới muốn gả tiểu Cầm cho Thẩm Thạc, mà gả con cho La Thanh yêu con."
Cố Sắt: "...... Nhưng con không yêu La Thanh, ở với anh ta, con vẫn không hạnh phúc như cũ."
Đuôi mắt La Thanh khẽ giật giật, nhắm mắt lại chịu đựng đau nhức nói: "Vậy, chúng ta...... Ly hôn, anh để em tự do."
"Thật sao?" Cố Sắt vui vẻ hỏi, sau đó cô ta lại nhìn Thẩm Thạc, hỏi: "A Thạc, anh nghe thấy chưa, rất nhanh em sẽ độc thân, em...... Em có thể gả cho anh rồi."
Thẩm Thạc khẽ cau mày lại, lạnh nhạt nói: "Cố Sắt, người tôi muốn cưới là Đào Y."
Cố Sắt giật mình, ngược lại cười rộ lên: "Anh không cần đùa em nữa, anh... có phải anh để ý tám năm trước em tát anh một cái sau đó không để ý tới chuyện của anh nữa hay không? Đó là vì em muốn che giấu tai mắt người khác, không ngờ anh lại hiểu lầm nhiều năm như vậy, còn không để ý đến em nữa. Thật ra thì em rất thích rất thích anh."
Cô ta vừa nói vừa đến gần Thẩm Thạc.
Thẩm Thạc nhìn động tác của cô ta, mi càng nhăn chặt hơn, "Thật xin lỗi."
Đột nhiên Cố Sắt cười lớn, cô ta chợt rút ra thứ gì đó bên eo, đâm về phía Đào Y bên cạnh Thẩm Thạc, Đào Y còn chưa kịp phản ứng, cổ tay Cố Sắt đã bị Thẩm Thạc hàng năm huấn luyện ở bộ đội đang trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu bắt được, mạnh mẽ chế trụ Cố Sắt.
Bàn tay cầm cổ tay Cố Sắt của Thẩm Thạc hơi dùng lực một chút, dao trong tay Cố Sắt liền rơi xuống đất, kèm theo tiếng “Leng keng” của kim loại rơi xuống đất, trừ La Thanh tới bên cạnh Đào Y chậm một bước, tất cả mọi người đều vừa mới phản ứng được.
"Chú Cố, nếu không đưa Cố Sắt tới bệnh viện làm trị liệu đặc biệt, cháu tin không lâu sau cô ấy sẽ tỉnh lại trong tù." Giọng nói của Thẩm Thạc lạnh lẽo thấu xương, rất ít khi anh tức giận như vậy, nhưng lần này lại hận không thể bẻ gãy cổ tay của bạn gái mối tình đầu ngày xưa.
Cố Vinh Chính biết hành động vừa rồi của Cố Sắt đã tạo thành tội phạm, vì để cho cô ta bình an vô sự, ông đảm bảo với Thẩm Thạc nhất định sẽ cho bác sĩ kiểm tra kỹ trạng thái tinh thần của cô ta.
Cuối cùng, trong tiếng kêu gào thê lương của Cố Sắt, Thẩm Thạc và Đào Y rời khỏi nhà tổ họ Cố —— nơi giam giữ Cố Cầm, trong tương lai cũng có thể trở thành chỗ ở của Cố Sắt.