Trốn Quả Đào Lớn

Chương 27-2: Tiếp theo




Trải qua ngày hôm qua Đào Y biết Thẩm Thạc thích mình, đầy phấn khích, trực tiếp xem Thẩm Thạc nhìn chằm chằm thành con cọp giấy, "Sẽ không ăn."

"Thịt mỡ làm đẹp dưỡng nhan, ngoan, ăn một miếng, chỉ ăn một miếng." Thẩm Thạc dụ dỗ.

Đào Y ăn bánh chẻo lắc đầu, "Không ăn chính là không ăn."

Thẩm Thạc nhìn Đào Y tính trẻ con, con ngươi khẽ híp, "Nếu em không ăn, như thế anh sẽ ăn em."

Đào Y lập tức nhét thịt nướng vào trong miệng, cau mày, giống như ăn thuốc độc nuốt xuống ngon lành.

Tự nhiên, cô cơm nước xong, tiêu hóa xong, đến buổi tối, vẫn không thể chạy thoát khỏi số phận bị người họ Thẩm lột da ăn thịt hảo hảo lăn qua lăn lại.

Sau khi ăn cả tiệc thịt, Thẩm Thạc thoả mãn híp mắt, ở đào theo thượng khẽ hôn trên ánh mắt, ôn hòa mở miệng: "Ngày mai anh phải trở về bộ đội."

Đào Y vốn buồn ngủ suy nghĩ thoáng chốc bị tin tức này thức tỉnh, cô buồn buồn "Ngô" một tiếng, rụt đầu, muốn trợt từ trên cánh tay của anh xuống.

Thẩm Thạc cảm nhận được bất mãn của cô, cánh tay cố định đầu của cô, cúi đầu nhìn Đào Y nhắm chặt mắt, "Nếu rãnh rỗi, em có thể đến bộ đội tìm anh, ừ, anh chỉ muốn có thể đến thành phố N..."

Đào Y trầm mặc thật lâu, mới bất đắc dĩ mở mắt, mắt hoa đào sương mù mênh mông chống lại hai tròng mắt thâm u, "Vậy lần sau khi nào anh nghỉ phép? Chúng ta có phải rất lâu không thấy được mặt hay không? Em xem 《 binh lính đột kích 》, phía trên chính là diễn như vậy, mọi người mấy năm không trở về nhà. Hơn nữa, trong bộ đội không phải còn có bạn gái chờ anh trở về sao..."

Tiểu nha đầu nói xong làm sao kéo đến trên người Điền Điềm? Xem ra còn nhớ thù đây.

Thẩm Thạc vén lọn tóc bay đến gương mặt của cô ra sau tai, "Thời gian nghỉ của anh nhiều hơn, chỉ cần nghỉ phép, dù một ngày, anh cũng lái xe trở về, có được hay không? Nếu em không yên lòng về Điền Điềm, ngày mai có thể đi theo anh trở về bộ đội, thị uy với cô ta."

Ánh mắt Đào Y sáng lên, "Ngày mai em thật sự có thể đi?"

Ách... Thật ra thì, anh chỉ muốn an ủi cô, nói tùy tiện. Nói thật, không phải không muốn cô đến bộ đội, chỉ là sợ cô lăn qua lăn lại, quá cực khổ.

"Ngày mai em không đi làm?" Thẩm Thạc vội vàng chuyển đề tài đến công việc của cô.

Đào Y lắc đầu, "Còn nửa tháng mới báo cáo đây."

Thẩm Thạc: "..." Công việc của cô rốt cuộc là tính chất gì?

Hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, Đào Y sôi nổi theo sát Thẩm Thạc ngồi lên xe việt dã đến bộ đội.

Nhìn vẻ mặt Đào Y hưng phấn, mặc dù vẻ mặt Thẩm Thạc bình tĩnh, trong bụng lại hơi nghi hoặc nha đầu này làm sao có tinh thần vào buổi sáng như vậy. Nhưng chờ xe khởi động, bạn học Đào Y ngồi vào kế bên tay lái đang nhìn phong cảnh ngoài cửa xe không tới nửa khắc đồng hồ đã mơ hồ, Thẩm Thạc vừa mới thở ra, cảm thấy bình thường.

Sau đó, chỉ thoáng suy nghĩ, Tham mưu trưởng Thẩm sẽ hiểu nguyên nhân hành động tương phản lớn trước sau của cô: Cô sợ anh thấy cô buồn bã ỉu xìu sẽ không để cô đến bộ đội, nên vừa rồi cô ép lên tinh thần? Thật đúng là tiểu nha đầu!

Tham mưu trưởng Thẩm lắc đầu, từ từ dừng xe ven đường, nghiêng người điều chỉnh ổn định ghế xe của cô về sau, rồi mới khởi động xe lần nữa.

Không nghĩ ngờ vừa đến cửa bộ đội, đã gặp được Điền Điềm khiến Đào Y để ý.

Thẩm Thạc nhíu chặt chân mày, nhìn cô gái ngoài xe có nét mặt tươi cười như hoa với anh, lại nghiêng đầu nhìn Đào Y còn chưa tỉnh ngủ, sợ Điền Điềm quấy rầy Đào Y tâm tình tốt, nhẹ nhàng mở cửa xe xuống xe, tính nói rõ ràng hoàn toàn với Điền Điềm.

"Anh đã về rồi?" Vẻ mặt Điền Điềm cười đến ngọt ngấy, nhưng Thẩm Thạc không chút biểu tình với vẻ mặt tươi cười ngọt ngào của cô.

"Ừ." Thẩm Thạc châm chước mở miệng, "Điền tiểu thư, tôi nghĩ chúng ta nên nói rõ ràng. Lần trước nhờ cô giúp tôi diễn kịch xem như tôi thiếu cô một chuyện, sau này nếu cô cần, chỉ cần hợp lý, tôi tất nhiên vui lòng giúp đỡ. Nhưng mà, những thứ khác, thứ cho tôi không thể ra sức."

Điền Điềm rất thông minh, làm sao có thể không nghe ra trong lời nói của Thẩm Thạc, nhưng mà, cô thấy người đàn ông khó theo đuổi cũng không sao, nếu theo đuổi quá dễ, cô còn không lạ gì.  Chỉ cần cô áp dụng thế công dịu dàng đủ lâu, không tin anh sẽ không quỳ gối dưới váy màu thạch lựu của cô.

"Tốt lắm, chờ lúc em cần, nhất định không khách khí tìm Tham mưu trưởng Thẩm giúp đỡ." Điền Điềm vẫn cười đến ngọt ngòa như cũ, "Đúng rồi, đây là ít bánh ngọt mà em làm, đều nổi tiếng ở thành phố B, em mới vừa học được, không biết làm có ăn được hay không, cố ý đem đến cho anh thưởng thức, chấm điểm cho em."

Thẩm Thạc quét hộp đựng thức ăn trong tay cô, mặt không hề thay đổi nói: "Ngượng ngùng, tôi không thích ăn bánh ngọt."

"Nhưng rõ ràng đội trưởng Hải nói anh thích ăn món này nha." Điền Điềm cố ra vẻ kinh ngạc, "Hay là, Tham mưu trưởng Thẩm sợ em làm khó có thể nuốt xuống, mà không muốn nếm thử?" Vừa nói đến đây, trên mặt của cô xuất hiện vẻ mất mác.

Thẩm Thạc bất vi sở động, "Ngượng ngùng, nếu Điền tiểu thư muốn tôi nói chuyện rõ ràng, đó chính là, tôi không muốn ăn bất kỳ món gì Điền tiểu thư làm."

Điền Điềm kinh ngạc.

Cô không ngờ Thẩm Thạc thật sự không nể mặt như vậy, rất thẳng thắn tát cô một cái. Vẫn nghĩ là mặc dù người đàn ông không hiểu thương hương tiếc ngọc thì nhìn thấy cô dáng vẻ nhu nhu nhược nhược cũng sẽ không nhịn được đau lòng, nhưng không ngờ, anh chẳng những không hề sở động, cự tuyệt cũng dứt khoát lưu loát như thế.

Nhưng anh càng kiên quyết như thế, tính khiêu chiến lại càng lớn, cô càng thích anh.

Điền Điềm không ngại cười cười, "Vậy thôi. Chờ lần sau mời Tham mưu trưởng Thẩm về nhà để cho ngài thưởng thức."

Cô không tin, ngay trước mặt của ba cô, anh có thể cự tuyệt hoàn toàn như vậy.

Thẩm Thạc không đợi cự tuyệt lần nữa, cửa xe bên kia đã mở ra, Đào Y ngáp một cái, nhìn bọn họ bên này, "Thẩm Thạc, đến bộ đội sao?"