Trốn Quả Đào Lớn

Chương 21




Sáng sớm Đào Y vốn tính đi hồ bơi cho hết thời gian, lúc này có hai người đàn ông mang lòng gây rối đi bên cạnh, cô bỏ đi ý niệm bơi lội.

Nói giỡn, nếu còn đi bơi lội, mặc mát mẻ như vậy, không phải rõ ràng đang quyến rũ bọn họ sao?

Để phát tiết, cô dứt khoát trực tiếp đi kiếm đạo quán, muốn quang minh chánh đại đánh hai người đàn ông khi dễ cô.

Tất nhiên, cô biết không bàn về khí lực, hay là kỹ thuật, cô có thể không đánh lại Thẩm Thạc và Hạ Nhĩ, nhưng cô chắc chắc hai người này tuyệt đối nhường cô. Cho nên, có cơ hội báo thù tốt như vậy, cô làm sao sẽ bỏ qua đây?

Nói cô hẹp hòi cũng được, hay là cố làm kiểu cách cũng được, cô không thoải mái khi bị Thẩm Thạc mạc danh kỳ diệu rối loạn tâm tư, còn bị Hạ Nhĩ đáng chết cường hôn.

Đào Y mặc trang phục kiếm đạo vào, chưa mang đồ bảo hộ trên mặt Lý Dục đã tiến đến bên cạnh cô, móng vuốt tự động tự phát khoác trên bả vai của cô, “Tôi nói, cô thật tính tự mình ra sân dọn dẹp hai người kia? Suy xét góc độ ít tốn thời gian và sức lực, để hai người bọn họ tỷ thí một trận, cô ngồi thu ngư ông đắc lợi thì tương đối thỏa đáng.”

Lý Dục vuốt càm, ra chủ ý xấu.

Đào Y xấu xa cười cười, thấp giọng nói: “Tôi tự đánh cho đã ghiền, có thể phát tiết phẫn hận của tôi với bọn họ. Nhưng mà, đề nghị của cậu rất tốt, như vậy tôi đánh hai người bọn họ xong, để cho bọn họ ẩu đả lẫn nhau.”

Lý Dục cười gian tà, u linh rời khỏi sân đấu, sau đó xếp bằng ngồi dưới đất, dựa tường thanh thản nhìn hai nam bị một nữ cuồng ẩu đả.

Ra sân đầu tiên là Hạ Nhĩ.

Anh cợt nhả hỏi Đào Y: “Đào tiểu nhị, cô muốn đòi đánh sao?”

Đào Y cười ngọt ngào, nhất thời khiến nhịp tim của Hạ Nhĩ rối loạn nửa nhịp.

Nha đầu này thu hồi móng vuốt, lộ ra dáng vẻ mềm mại thật sự khiến anh có loại kích động lập tức đè cô dưới thân để ăn sạch sành sanh.

Đào Y nói: “Nếu cậu muốn đánh tôi gục xuống, vậy thì dùng sức huy kiếm đi. Nhưng mà, tôi phải nhắc nhở cậu, tự gánh lấy hậu quả.”

Hạ Nhĩ cười tà tà, nghe hiểu ý tứ trong lời nói của cô.

Muốn đơn phương đánh anh phải không? Anh hứng thú suy nghĩ nhường cho cô mấy chiêu.

Ý tưởng của Hạ Nhĩ sai lầm rồi.

Anh vẫn nghĩ Đào Y là một con cọp giấy, ngoài miệng bản lĩnh mắng chửi người lợi hại, hành động mặc anh tùy ý vuốt ve. Giống như khi còn bé, mỗi lần anh khi dễ cô, cô chỉ có thể oa oa kêu to giương nanh múa vuốt hù dọa anh, chưa từng làm ra tính cách hành vi trả thù thực sự.

Đào Y vừa mới chích ngừa cho anh, khiến anh khinh địch nghĩ Đào Y vốn chỉ tùy tiện vui đùa, hoàn toàn không có bất kỳ tính kỹ thuật và lực uy hiếp.

Nhưng khi hai người thật sự đánh nhau, khí thế nữ vương của Đào Y bộc phát toàn bộ.

Cô ra tay tinh, chuẩn, ngoan, hoàn toàn không cho anh cơ hội trốn tránh. Anh nghênh đón, tốc độ cô né tránh cực kỳ thần tốc đúng chỗ, làm hại anh nhiều lần thất thủ. Hai mươi mấy phút đồng hồ trôi qua, anh đã bị kiếm trúc của cô đánh tay đau chân chua, hận không được phá xương cô nuốt vào bụng.

Hơn nữa, nha đầu này chết tử tế không linh hoạt không đánh khu vực quan trọng, chuyên chọn thịt nộn của anh đánh, mà anh muốn đánh trả, rồi lại bất hạnh không chỗ xuống tay.

Kiếm đạo không phải sở trường của anh, nhưng mà anh chơi đùa mấy lần. Anh cũng chưa từng nghĩ nha đầu này am hiểu đồ chơi này như vậy.

Đáng chết, anh làm sao ngu như vậy.

Đào tiểu nhị dám chọn kiếm đạo, dám tự mình ra sân, nhất định nắm chắc.

Cuộc tỷ thí này vẫn kéo, thành Đào Y đơn phương đánh Hạ Nhĩ.

Đào Y đánh trực tiếp, đánh nghiêm túc, đánh thắng được nghiện, không hề chú ý Lý Dục có lòng tốt làm công tác tư tưởng cho Thẩm Thạc bên ngoài.

“Tôi nói, Thẩm Thạc, tôi không phải thổi, kiếm thuật của Quả Đào tôi có thể chính thức so tài.” Lý Dục cầm một sợi dây đong đưa a đong đưa, lượn quanh a lượn quanh, “Trên người Quả Đào có sự dẻo dai của trẻ con, lúc cô ấy học ĐH năm 3 đột nhiên si mê kiếm đạo, bắt sư phụ giỏi nhất ở đây của chúng ta để khiêm tốn lãnh giáo. Hơn nữa, mặc dù tính tình của cô ầm ầm ĩ ĩ, dáng vẻ đại tiểu thư mềm mại yêu kiều, cực kỳ chấp nhất trên đồ yêu mếm. Tất nhiên, đồ yêu mếm này không thể tổn thương lòng của cô ấy, nếu thật tổn thương, cô có thể gọn gàng linh hoạt vứt bỏ nó trong thời gian rất ngắn, tìm kiếm mục tiêu lần nữa.”

Trong lời nói của Lý Dục có hàm ý, Thẩm Thạc nghe rất rõ ràng.

Anh nghĩ Đào Y đã nói với Lý Dục anh đối đãi cô ra sao ở quân doanh, Lý Dục vốn không biết mà thật ra là đoán mò.

Lý Dục đi xem nhà cửa với Đào Y, sau khi đặt trước, Đào Y đã nói cô muốn đi quân doanh XX, không có nói cô muốn đi làm gì.

Nhưng hai ngày sau trở về, Thẩm Thạc đã xuất hiện, hơn nữa vẻ mặt của Đào Y rõ ràng khác hẳn vẻ tự tin đầy hưng phấn trước khi đi quân doanh, khóe mắt đuôi lông mày hơi cô đơn.

Suy nghĩ đại khái từ đầu đến cuối cả quá trình một lần, Lý Dục suy đoán tám phần là Đào Y chịu thua thiệt gì đó ở bên Thẩm Thạc, nên tâm tình của cô hơi uất ức. Nhưng anh cũng nhìn ra Đào Y có ý tứ với Thẩm Thạc, dựa vào xuất phát từ tâm tình suy nghĩ cho bạn tốt, Lý Dục muốn làm mai làm mối cho bọn họ, để Đào Y yêu thầm thành thật đi.

Cuối cùng Hạ Nhĩ và Đào Y tỷ thí hơn bốn mươi phút, Đào Y một kích gai hầu thắng được kết thúc tranh tài.

Lúc Hạ Nhĩ bỏ mũ giáp xuống, mồ hôi trên trán chậm rãi chảy xuống gương mặt, anh cợt nhả nhìn Đào Y, không thấy chút nổi giận nào sau khi thua, nháy mắt mấy cái, cười trêu nói: “Tiểu nhị kiếm thuật không tệ, lần sau chúng ta có thể tỷ thí Judo ở nhà.”

“Judo mẹ cậu.” Đào Y lập tức chửi, mắng xong mới nhớ Thẩm Thạc cũng ở đây, cô không phải tự hủy hình tượng sao. Lại nghĩ lại, hủy hình tượng thì sao, dù sao anh cũng không thích mình, cô cũng định buông anh xuống.

Nghĩ đến đây, không có sức muốn tỷ thí với Thẩm Thạc tiếp.

Thẩm Thạc thay đạo phục, ánh mắt thâm thúy nhìn Đào Y, hỏi: “Nghỉ ngơi một lúc, rồi chơi nữa.”

Đào Y lắc đầu, thuận lợi bỏ lại phía sau những khổ sở đang từ từ dâng lên, “Chúng ta tốc chiến tốc thắng.”

Đích xác là tốc chiến tốc thắng.

Thẩm Thạc nhanh nhẹn đánh mặt, chỗ quan trọng ngay giữa ót, bất kể từ lực lượng, tốc độ hay là góc độ cũng có thể nói là hoàn mỹ.

Giết ngay lập tức!

Đào Y sững sờ nhìn võ giả chững chạc tĩnh táo trước mặt xuyên qua khe hở mặt nạ, cảm giác thất bại thật sâu từ mồ hôi rỉ ra trên chóp mũi.

Cô cảm giác mình giống như tôm tép nhãi nhép không biết tự lượng sức mình, cho là có ít tài năng như vậy, đối thủ lại nhường cho mình mấy chiêu, cô có thể hung hăng đánh đối phương, guống như vừa đối phó với Hạ Nhĩ. Nhưng Thẩm Thạc hoàn toàn không nể mặt, khiến cô nhất thời hiểu anh đối với tình cảm của cô —— đó chính là không hề cảm tình.

Đào Y chậm rãi thu hồi mộc kiếm, cúi người chào nhận thua. Sauk hi lấy nón an toàn xuống, nhìn cũng không nhìn Thẩm Thạc đã đi về phòng thay quần áo.

“Đào Y ——” Thẩm Thạc cúi đầu kêu một tiếng, trong giọng nói chứa chút lo lắng.

Anh chỉ thấy cô hơi mệt, muốn mau chút kết thúc tỷ thí, để cô nghỉ ngơi. Cô không phải vì thua tỷ thí, không vui đi?

Lý Dục đi đến bên cạnh Thẩm Thạc vỗ vỗ bờ vai của anh, ra vẻ dáng vẻ ông già, lời nói thấm thía: “Quản bao nước thẩm non xa ~ “

Hạ Nhĩ không tỷ thí với Thẩm Thạc. Anh không ngốc, không cầm chỗ yếu của mình đi khiêu chiến sở trường của người ta, mất công khiến cô gái mình thích khinh bỉ mình.

Đào Y ra khỏi phòng thay quần áo đã khôi phục sức sống như lúc đến trung tâm tập thể hình.

Trong lúc ở phòng thay quần áo cô đã nghĩ thông suốt, không thích thì không thích, cô đi câu đáp người khác lần nữa.

Hơn nữa, cô đã phủ định ý tưởng lúc mới vào trung tâm tập thể hình, tính toán mặc đồ bơi khêu gợi đi hồ bơi bắt đầu câu soái ca đi lên.

Quyết định, cô tiêu tiêu sái sái nhiều dẫn ba người đàn ông đi hồ bơi.

Không mang đồ bơi, Đào Y đang mua một món đồ ở ngoài đồ khu hồ bơi —— đồ bơi gần giống bikini màu lam nhạt bày ra dáng người đẹp đẽ lồi lõm hứng thú của Đào Y vô cùng nhuần nhuyễn.

Đào Y mới từ phòng thay quần áo ra ngoài đã nhận được mấy tiếng huýt gió. Cô nhìn theo tiếng huýt gió, thấy hai người đàn ông xa lạ phát ra, hơn nữa hai người đàn ông này dáng dấp không ra sao, cô để ý cũng không để ý, đi đến hồ bơi.

Còn chưa đi đến hồ bơi, vừa qua khỏi khúc quanh, thấy nửa người trên xích lõa đứng một bên, Thẩm Thạc mặc quần bơi.

Không thể không nói, vóc người của anh rất bền chắc, sáu khối cơ bụng xinh đẹp xếp ở nơi đó, bắp thịt trên cánh tay có lực nhưng không khoa trương.

Đào Y đang thưởng thức nhìn Thẩm Thạc, lại bỗng nhiên chống lại ánh mắt sáng quắc của anh đưa đến.

Sau khi anh thấy cách ăn mặc của cô, ánh sáng con ngươi vốn giống như đầm sâu trở nên càng thâm trầm, môi dày mỏng vừa phải nhếch càng chặc hơn, sắc mặt xuất hiện cứng ngắc nhất thời. Tiếp, anh rời khỏi chỗ dựa vách tường, bước chân mạnh mẽ bước ra, giống như một con Liệp Báo, từ từ đi đến chỗ cô.

Đào Y khẩn trương nhìn anh từ từ đến gần, đến khi anh đứng trước mặt cô, bình tĩnh cầm khăn lông lớn trong tay khoác lên người của cô, lại khép miệng khăn lông nghiêm nghiêm thật thật, cô mới phục hồi tinh thần, “Anh...”

Thẩm Thạc không nói lời nào, không có dấu hiệu đầy rẫy mưa gió nổi lên trên mặt, anh một tay ôm ngang Đào Y lên, bước nhanh đến chỗ hành lang ít người dừng lại.

Đào Y bị hành động đột nhiên của anh làm choáng váng, nửa ngày không phản ứng kịp, chỉ là ôm sát cổ anh theo bản năng, ngơ ngác nhìn gương mặt tuấn tú của anh giống như hơi tức giận.

Đợi đến khi cô phản ứng kịp, bọn họ đã vào cửa cầu thang an toàn thông xuống tầng trệt.

Đào Y Y vẫn bị Thẩm Thạc ôm vào trong ngực, Thẩm Thạc không muốn thả cô xuống, Đào Y hơi nóng nảy, “Anh... Anh dẫn em đến đây làm gì?”

Thẩm Thạc nhìn Đào Y, trong ánh mắt đen nhánh là hai Đào Y nho nhỏ.

Anh chậm rãi mở miệng, giọng nói đã hơi khàn khàn: “Em... Là đang khiêu chiến tính nhẫn nại của anh sao?”

“Ừ?” Đào Y hơi không rõ chân tướng.

Nhìn cô gái nhỏ trong ngực không hề ý thức được sai lầm của mình, anh đột nhiên xoay cơ thể, nhẹ nhàng đặt cô trên tường, bỗng nhiên cúi đầu, hung hăng chiếm lấy môi của cô.

Nụ hôn này bá đạo mà triền miên, ý thức của đại não Đào Y dần dần bị hút ra. Mặt tường lạnh lẽo sau lưng dính thật chặc vào trên lưng của cô, mà cơ thể của người đàn ông hừng hực đối chọi thân mật trước người cô, so sánh băng và lửa, chính là người đàn ông trước mắt này cho cô cảm giác.

Đào Y thật sự mơ hồ, hoàn toàn không hiểu người đàn ông tên là Thẩm Thạc này.

Lúc cô thích anh, anh dẫn một người bạn gái đến trước mặt cô; lúc cô muốn buông tha cho anh, anh lại từ bộ đội đuổi theo đến đây nói những lời không giải thích được với cô, lại làm chuyện thân mật nhất giữa nam nữ với cô.

Anh cuối cùng muốn làm gì?