Gió thổi hiu hiu, thổi vào người cực kỳ sảng khoái.
Thẩm Thạc nhẹ nhàng đặt Đào Y trên nhánh cây thấp bé khỏe mạnh, không biết
anh từ đâu ra một đèn pin cầm tay nhỏ, tay phải nắm, chiếu sáng, tay
trái cẩn thận nâng chân của cô lên, tỉ mỉ xem xét.
Có người
đã từng nói, nhìn một đôi nam nữ có quan hệ thân mật hay không, mới đầu
xem hai chân của họ dựa vào nhau một cách tự nhiên hay không. Chân nhìn
như bình thường, kì thực là đạo cụ tán tỉnh cao nhất. Không phải là có
diễn trên ti vi, có nam nữ thông đồng lẫn nhau ở tiệc rượu, hai người sẽ lấy chân cọ xát lẫn nhau dưới đáy bàn, len lén tán tỉnh sao? Cũng có
cách nói đề cập đến phụ nữ Nhật Bản trước kia, nói là các cô không thể
để một đàn ông có quan hệ bình thường dễ dàng thấy chân của mình, chỉ có thể để người yêu của mình thấy.
Mặc kệ cách nói trên có
chính xác hay không, vào lúc này chân của Đào Y bị tay ấm áp dày rộng
của Thẩm Thạc cầm trong lòng bàn tay, nhiệt độ phần phật lập tức từ chân nhảy lên, cùng một dòng điện dị thường, chạy loạn kinh mạch cả người
lên trán.
Oanh ——
Đào Y hiếm khi đỏ mặt mà nay mặt đỏ đến mang tai.
Cảm giác ngón tay thô ráp của anh hơi dao động trên chân của mình, trái tim của cô điên cuồng nhảy không ngừng giống như nuôi một con châu chấu
hiếu động.
Thẩm Thạc nâng chân của Đào Y lên cao hơn, xem
xét lòng bàn chân của cô, thấy lòng bàn chân của cô khảm một viên nhỏ
hình cung tròn kích cỡ cục đá —— có lẽ trong quá trình cô chạy, không
cẩn thận lăn trong giày xăng-̣đan của cô, ánh mắt của anh nhất thời híp
chặc.
Anh hơi giật cục đá, nghe Đào Y “Hí hí ——”hút khí
lạnh, nhất thời phán đoán, tám phần là cục đá kia đã đâm rách lòng bàn
chân, nếu lấy ra nhất định sẽ có không ít máu chảy ra. Bây giờ trên
người anh không mang theo thuốc cầm máu, nhưng trên xe của anh có. Vì
vậy đưa Đào Y đến trên xe, mới có thể lấy cục đá ra.
Ngoài
ra, anh mới phát hiện, da chân của nha đầu này, chân lộ ra và cẳng chân
cũng bị bụi hoa gai tổn thương, thật không biết lúc cô vừa liều mạng
chạy trốn có cảm giác đau đớn hay không.
Thẩm Thạc khẽ lắc đầu, cảm thán thủ đoạn dày vò của nha đầu này thật sự nhiều vô kể, khiến người ta ứng phó không nổi.
Xem xét xong, xác định chỉ có lòng bàn chân có miệng vết thương nặng, những khác đều là vết thương nhỏ, Thẩm Thạc tự biết tự giác quay lưng lại đi, đến gần nhánh cây thấp ngồi chồm hổm trên mặt đất, giọng nói nhàn nhạt: “Lên đây đi.”
Đào Y nhìn lưng dày rộng, đột nhiên hơi kiêu
ngạo xinh xắn ngại ngùng, cảm thấy mấy ngày trước leo Trường Thành mới
để anh cõng một lần, vừa vắn vì tình huống đặc biệt bị anh ôm đi đoạn
đường ngắn, lúc này làm sao cũng phải tự mình trở về, tuyệt đối không
thể để anh xem thường mình, cảm giác mình chỉ là Hello kitty.
Vì vậy, Đào Y không nghĩ Thẩm Thạc đưa lưng về phía cô sẽ không thấy được, liền khoát tay, cực kỳ khách sáo cười nói: “Không cần, không cần, tôi
có thể tự mình đi. Ha ha.”
Chân cũng bị thương thành như
vậy, còn có thể tự mình đi? Còn ha ha? Cả ngày trong đầu của nha đầu này toàn nghĩ những thứ loạn thất bát tao?
“Nếu cô muốn tàn
phế, tôi không ngăn cản cô.” Thẩm Thạc vẫn ngồi chồm hổm như cũ trên mặt đất, phát ra giọng nói lạnh lùng lại mang đầy âm trầm.
Đào Y nghĩ sau này mình phải khập khễnh đi bộ, sợ hãi run run, ngay tức
khắcthoáng nhảy lên lưng của Thẩm Thạc, ôm thật chặc cổ của anh, “Đi
thôi đi thôi, chỉ cần anh không chê tôi nặng.”
“Khó có được cô tự giác như vậy.” Thẩm Thạc nhếch miệng, dùng sức nâng cô trên, siết ổn định.
Đào Y: “...”
Cô có nặng như vậy sao? Có sao có sao? Vóc dáng 1m72, nặng 90 cân (1/2 kg)... Coi là nặng sao?
Hơi bị tổn thương đến tự ái nên Đào Y quyết định, trở lại thành phố N nhất
định phải ghi danh lớp tập thể dục cố gắng giảm cân.
Có thể
cảm nhận rõ ràng hai viên này nọ của Đào Y ma sát trên lưng của anh hơn
lần ở Trường Thành trước, Thẩm Thạc lặng lẽ hít sâu, cố gắng áp chế cả
đêm nóng rang không nghỉ ngơi, cố gắng xem nhẹ cảm xúc tồn tại siêu
cường của nha đầu sau lưng làm ảnh hưởng đến anh.
Bầu trời trăng rằm tản ra ánh sáng nhu hòa, sao rải rác, dạo chơi theo bước chân của bọn họ đi lửng thững trong sân vắng.
Đào Y dựa vào lưng của Thẩm Thạc thảnh thơi thảnh thơi ngắm trăng thưởng
sao thưởng phong cảnh, cảm nhận cơ thể khỏe mạnh dưới người mang cho cô
cảm giác an toàn, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Không biết đi bao lâu, bọn họ đến bên cạnh xe việt dã.
Thẩm Thạc đặt Đào Y trên mặt đất, để cô xuống trước còn dặn dò cô phải nhấc chân phải, tránh cho cục đá nhỏ vùi sâu hơn.
Anh mở cửa chỗ kế tài xế ra, lại ôm Đào Y đến chỗ ngồi, mở đèn bên trong xe và đèn trước xe, để cơ thể của cô quay ra ngoài xe, mình đi lấy hộp
thuốc nhỏ trên xe, rồi lấy cái nhíp bên trong, rượu cồn, thuốc cầm máu,
và băng gạc, lúc này mới cẩn thận bắt đầu xử lý vết thương của Đào Y.
Hiển nhiên, Thẩm Thạc rất có kinh nghiệm xử lý vết thương, anh xử lý rất kỹ
càng, kỹ thuật chuyên nghiệp không kém y tá bao nhiêu.
Miệng của Đào Y hít khí lạnh lúc anh gắp cục đá trong thịt của cô ra, sau đó
cắn răng không lên tiếng. Truyện được đăng tải duy nhất tại
die#nđa$nlequy?#don
Nhìn anh thuần thục làm những động tác
tỉ mỉ này, trong đầu Đào Y đột nhiên thoáng qua suy nghĩ, “Ở trong bộ
đội anh có thường bị thương hay không?”
Thẩm thạc dùng bông băng dính thuốc cầm máu bôi lên vết thương của cô, “Ừ, khó tránh khỏi.”
Đào Y đột nhiên không hiểu, “Tại sao thường bị thương, còn muốn ở bộ đội?
Nghe nói làm lính rất khổ, anh rõ ràng là quân nhị đại, công việc của
anh cũng có thể một bước lên mây, làm gì phải đi làm lính?”
Thẩm Thạc quấn băng gạc một vòng một vòng trên chân của Đào Y, “Thích.”
“Đáp án này không tệ. Ha ha.” Đào Y đột nhiên cảm thấy mình và Thẩm Thạc có
cùng chung đề tài, “Tôi cũng vì thích phóng viên giải trí mới không để ý chuyên ngành của mình, không vì người nhà họ Cố phản đối mà vào GK. Nói thật, có thể làm công việc mình thích, thật sự là chuyện cố gắng cao
nhất.”
Thẩm Thạc tưởng Đào Y nghe được đáp án của anh sẽ xì
mũi coi thường, không ngờ cô rất tán thành cách nói của anh, hơn nữa,
còn nói bản thân cũng vì nguyên nhân giống vậy mới lựa chọn công việc.
Cũng đúng, nha đầu này thật sự tùy tính, là sẽ không quan tâm muốn làm
cái gì thì làm cái đó.
Mà cô ấy? Năm đó cô khuyên mình xuất
ngũ, nói anh chuyển nghề làm công việc khác, hai người có thể ngày ngày
gặp mặt, cô cũng có thể không cần hy sinh công việc của mình theo quân,
khi đó, cô có nhớ anh đã từng nói trung quân báo quốc hay không, cùng
với hứng thú của anh?
Băng bó kỹ vết thương lòng bàn chân
của Đào Y, Thẩm Thạc tỉ mỉ xử lý xong vết thương nhỏ trên chân và trên
đùi bị lộ ra, mới cầm cái khăn lông mới, để cô vào trong xe lau khô thân thể, thay bộ quần áo. Chính anh cũng lấy quần áo dự phòng đặt trong xe
đi đến phía sau đại thụ đằng xa để thay.
Lúc hai người trở
về nhà họ Thẩm, người nhà họ Thẩm cũng ngủ, hai người họ cũng nói tiếng
ngủ ngon lẫn nhau, tự mình trở về phòng của mình.
Đào Y tắm
xong, trở vào phòng, ngồi trên giường, hơi uốn gối nhìn chân của mình
được Thẩm Thạc tỉ mỉ che chở, rõ ràng trên chân còn truyền đến đau đớn,
trong lòng của cô lại tràn ngập ngọt ngào.
Người đàn ông này... Thật ra rất tỉ mỉ.
Nếu như thật sự vẫn một mực ở cùng nhau cũng không tệ.
Thẩm Thạc nằm trên giường, trong đầu không ngừng nhớ lại chuyện phát sinh cả đêm của hai người ở nơi hoang dã, ngón tay không tự chủ lau môi của
mình, lại nghĩ đến cô ấy đã chết, trong lòng hỗn loạn.
***
Hôm sau khi...tỉnh lại, Thẩm Thạc đã không thấy tăm hơi.
Đào Y muốn xuống lầu ăn cơm, gặp phải ông Thẩm cầm quải trượng nện thình
thịch thình thịch xuống đất ở phòng khách, thổi râu ria trợn mắt. Trong
miệng của ông còn hầm hừ lẩm bẩm: “Thằng tiểu tử thúi, vậy mà lấy lý do
bộ đội có diễn tập để lâm trận bỏ chạy.”
Đào Y vừa nghe, len lén núp ở đầu bậc thang lầu hai, không có đi xuống.
Dâu cả nhà họ Thẩm Triệu Quân Dao khuyên ông: “Ba, con thấy a Thạc có chút ý tứ với Y Y, nếu không với tính tình của nó, cô gái không yêu thích thì
nó sẽ không để ý đến. Với Y Y, nó luôn luôn nhường. Nghe cảnh vệ Tiểu
Vương nói, tối qua hai người rất khuya mới trở về, tóc còn ướt chèm
nhẹp, đoán chừng là có gì mờ ám.”
Ông cụ Thẩm thích nhất con dâu cả hoạt bát bên ngoài trang nhà mình, lại kiêm con dâu cả này nuôi
dưỡng cho ông cháu trai Thẩm Dục đầy tiền đồ, mới tốt nghiệp đại học một năm đã cưới vợ, d~đan~lequydon nhìn mức độ cháu trai và cháu dâu ân ái, không lâu nữa ông sẽ có chắt trai, ông cụ càng nể trọng con dâu cả này.
Ông vừa nghe con dâu cả nói thế, bực bội nhất thời tiêu mất một nửa, ánh
mắt lấp lánh hữu thần ngó con dâu cả, “Con nói thật sự?” Thấy con dâu cả gật đầu, ông nở nụ cười ha ha, “Tiểu tử này sợ bản thân thật sự bị nha
đầu Y Y đánh hạ Tổng bộ chỉ huy, mới chạy trối chết đi? Nhưng, nó trốn
như vậy, không phải sẽ không có cơ hội bồi dưỡng tình cảm với nha đầu Y Y sao?”
Triệu Quân Dao cười hắc hắc: “Ba, con thấy Y Y cũng
có cảm tình với a Thạc. A Thạc về bộ đội, nhưng con có thể khích lệ Y Y
đi bộ đội chặn đường.”
Ông cụ Thẩm suy nghĩ lý lẽ như vậy, trở về lấy ý vị thâm trường cười.
Đào Y len lén núp ở đầu cầu thang lầu hai đột nhiên sợ run cả người, có loại cảm giác bị dương mưu.
Ăn xong bữa sáng, ông cụ Thẩm rót bình trà, lôi kéo Đào Y trò chuyện trong phòng khách. Đông kéo tây xé nửa ngày, mới tìm lý do kéo đến trên người Thẩm Thạc. Nói Thẩm Thạc cở nào khiến người già ông đây phải bận tâm,
trước kia ngay cả xem mắt con gái cũng không dẫn về nhà. Cũng ba mươi
tuổi, còn không có đối tượng vân vân. Cuối cùng giống như trong lúc vô
tình nhắc đến vị trí cụ thể của bộ đội Thẩm Thạc, nhân tiện làm sao đi
bộ đội, đến cửa nói làm sao mới có thể khiến Thẩm Thạc ra ngoài nhận
người, đều nói rõ ràng.
Đào Y tự nhiên biết dụng tâm của ông cụ Thẩm, cô chỉ cười theo, trong lòng thầm nghĩ: Thẩm Thạc anh chưa thổ lộ lời khẳng định với tôi đã bỏ chạy đến bộ đội trốn tránh, cuối cùng
là có ý gì. Đồng ý thì cùng ý, không đồng ý thì không đồng ý, dù sao
cũng phải cho ý kiến.
Kết quả, Đào Y quyết định, cô vẫn phải đi bộ đội, xác định kết quả, thuận tiện làm tiếp đối sách quân đội.