Đêm nay, Vương gia lại ngủ trong Mẫu Đan Viên của Vương phi!
Đột nhiên trong lúc đó hạ nhân của Mẫu Đan viên đều cẩn trọng hơn nhiều, hai ngày nay cho dù là vương phi ở chỗ phúc tấn hay chỗ của vương gia thì dường như đều nhận được đãi ngội tốt hơn rồi. Mặc dù ban ngày bị thương, nhưng đã có thuốc hay của Trưởng Tôn tam công tử có lòng đưa tới, đêm nay vương gia lại đến ngủ, tình thế đột nhiên chuyển biến như vậy khiến hạ nhân trong Mẫu Đan viên lúc bước đi sống lưng cũng thẳng hơn một chút.
"Vương phi nương nương, một lát nữa Vương gia sẽ tới, nô tỳ lui xuống trước." Cẩm Thái lại càng vui mừng hơn, chỉ thiếu điều chưa nhảy dựng lên, hận không thể đuổi hết mọi người trong viện ra ngoài để vương gia và vương phi ở riêng một chỗ.
"Cẩm Thái à, ngươi nói từ xưa đến nay có tiền lệ cự tuyệt thị tẩm hay không?" Tiêu Sơ Âm rất phiền não, cái cớ duy nhất có thể dùng tối hôm qua đã bị nhìn thấu rồi, đêm dài trước mắt phải trải qua như thế nào đây?
"Vương phi! Người làm sao vậy! Trước kia người rất thích vương gia mà, bây giờ vương gia đến nghỉ lại ở Mẫu Đan viên, người phải nên vui mừng mới đúng, sao còn muốn từ chối thị tẩm! Hơn nữa, trong vương phủ này cũng chưa hề có tiền lệ từ chối thị tẩm đâu! Nếu người không thị tẩm, người cũng có thể đắc tội với mọi người trong vương phủ này rồi." Cảm Thái chuẩn bị quần áo đêm nay Tiêu Sơ Âm sẽ mặc, vừa thu xếp vừa nói cho nàng biết.
"Vậy sao..." Tiêu Sơ Âm thất vọng.
"Nô tỳ tham kiến vương gia kim an!" Theo việc đốt nến đỏ trong phòng, trước cửa viện truyền đến tín hiệu Vũ Văn Tư Dạ đã đến.
"Vương phi nương nương, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, nô tỳ xin cáo lui!" Cảm Thái vui mừng lui ra, lúc đẩy cửa ra vừa lúc gặp Vũ Văn Tư Dạ đi vào.
"Nô tỳ tham kiến vương gia!"
Vũ Văn Tư Dạ gật đầu, ánh mắt rơi vào người Tiêu Sơ Âm trong phòng, nàng mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt chống cằm tựa trên bàn, khiêu khích nhìn mình.
"Cởi áo!" Một câu đơn giản dễ hiểu khiến Tiêu Sơ Âm thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên, chẳng lẽ đêm nay không có gì khác muốn nói à? Cứ trực tiếp đi ngủ vậy sao?
"Vương gia...thế này...thế này không tốt!" Vết thương trên chân này được Trưởng Tôn Tông Lam điều trị đã tốt hơn nhiều, bây giờ đã có thể tự mình đi lại, vì thế nàng vừa thối lui vừa khó xử né tránh Vũ Văn Tư Dạ đang tới gần.
Khuôn mặt lạnh như băng của Vũ Văn Tư Dạ cũng không hề có biểu tình gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng nói: "Ngươi là vương phi của bổn vương, hầu hạ bổn vương có gì không tốt? Đây chính là cơ hội người khác cầu xin còn cầu không được đấy!"
"Cái đó..." Tiêu Sơ Âm còn đang chần chừ.
Ánh mắt nghi hoặc của Vũ Văn Tư Dạ phóng qua, khiến nàng không thể chớp mắt được, cần cổ cứng rắn nói một câu trái với lương tâm: "Cởi thì cởi, ai sợ ai!"
Khóe miệng Vũ Văn Tư Dạ khẽ nhếch, đi về phía giường, vừa đi vừa cởi vạt áo bên hông: "Tốt nhất là nhanh lên một chút!"
"Ngươi!" Tiêu Sơ Âm hít sâu một hơi, nhưng lại không thể không bị áp bức trước cường thế của hắn, chậm rãi tháo chiếc cúc trên cổ của mình, đêm nay thật sự phải thất thân với hắn sao? Cùng nhiều nữ nhân như vậy hầu hạ một chồng? Hơn nữa nam nhân này lại chán ghét mình như vậy?
Vũ Văn Tư Dạ thấy nàng cởi cúc áo cả buổi vẫn chưa cởi được, dứt khoát đưa tay kéo lại, kéo rớt chiếc áo gấm lụa mỏng trên người nàng, lộ ra đầu vai trơn bóng mềm mại thơm mát mê người...
"Ngươi muốn làm gì!" Nàng lui về phía sau một bước, cảnh giác nhìn quần áo còn nguyên của hắn, cho dù là thị tẩm, cũng không phải chỉ cởi quần áo của một mình nàng là được!
Vũ Văn Tư Dạ hờ hững nhìn nàng, cổ tay linh hoạt vươn ra, kéo nàng vào ngực mình: "Ngươi cho là bổn vương muốn làm cái gì!"
Nàng chỉ cảm thấy chỗ nào đó trên cánh tay một trận khoan khoái lạnh lẽo, quay mặt lại vừa nhìn thấy ánh nến, thiếu chút nữa nàng đã nhảy dựng lên.
Nam nhân này lại đốt thủ cung sa cho nàng!
Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn thứ nước đọng chói mắt không hề có căn cứ khoa học này nhập vào làn da nàng, giọng nói trầm thấp của Vũ Văn Tư Dạ vang lên trên đỉnh đầu: "Làm phi của bổn vương phải chịu được tịch mịch!"