Vũ Văn Tư Dạ đứng bật dậy đến trước người Thẩm Nhược Vân, nắm chặt tay nàng, kinh ngạc vui mừng không thể nói nên lời: "Vân nhi, nàng có? Nàng có con rồi hả? Bổn vương sắp làm phụ vương rồi?"
Hắn vui mừng ôm chầm lấy Thẩm Nhược Vân xoay một vòng trước mặt mọi người: "Bổn vương sắp được làm phụ vương rồi! Bổn vương sắp được làm phụ vương rồi! Ha ha...ha ha"
"Vương gia, ngài nhẹ một chút...Vương gia...ngài đừng như vậy..." Thẩm Nhược Vân nũng nịu trong lòng hắn, lúc ánh mắt đảo qua Tiêu Sơ Âm, nụ cười giống như lộ rõ thị uy.
"Được rồi, Tư Dạ, nhìn con phấn chấn kìa, để Vân nhi xuống trước đã, dặn dò nhà bếp nấu canh bồi bổ thân thể đưa đến Cúc Hương Viên đi, một lát ta sẽ đi thăm nàng".
Phúc tấn phất tay, Vũ Văn Tư Dạ ôm Thẩm Nhược Vân đi ra ngoài, chỉ lưu lại tiếng cười thích thú.
Mắt Tiêu Sơ Âm nheo lại, thật không ngờ bộ dáng của tên vương gia vô lại này lạnh nhạt như thế cũng thích trẻ con. Nhưng mà Thẩm Nhược Vân là nữ nhân hắn yêu thương, sinh con đầu lòng cho nhà Vũ Văn dĩ nhiên là chuyện vui. Nhìn vẻ mặt rạng rỡ của phúc tấn thì biết rồi.
Nàng mới chuyển tầm mắt từ ngưỡng cửa lại đã nghe thấy một giọng điệu chất vấn lạnh nhạt: "Vương phi, ngươi chép nữ giới xong chưa?"
Tiêu Sơ Âm cười nhạt, sự phân biệt đối xử này thật đúng là rất lớn nha.
"Dạ phúc tấn, thiếp thân chỉ mới chép được một lần". Nàng vẫy tay, để Cẩm Thái đem bản nữ giới nàng đã chép đi vào trình lên.
"Hừ! Lá gan của ngươi cũng lớn thật! Ta nói ngươi chép mười lần, ngươi chỉ chép một lần, vương phi, là ngươi không biết đếm hay là cố ý làm như vậy!"
"Phúc tấn nương nương, xin thứ cho con dâu vô lễ, hôm qua tay phải con dâu bị bỏng, lại rơi xuống nước, vết thương lại nặng hơn. Buổi tối vương gia đến Mẫu Đan Viên...Thật sự là không có thời gian để chép đủ mười lần".
"Ha ha", phúc tấn cười lạnh lùng: "Nha đầu ngươi thật biết kiếm cớ cho mình, vừa mới nghe Vân nhi mang thai, lúc này lại thừa dịp Tư Dạ không có ở đây để mượn chuyện hôm qua để nói. Ngươi nói tối hôm qua Tư Dạ ngủ lại chỗ ngươi thì ta sẽ không trừng phạt sao? Người tới, vương phi không để gia pháp vào mắt, kéo ra ngoài đánh mười đại bản!"
Tiêu Sơ Âm thản nhiên đứng lên, thái độ không tự ti không hống hách. Cũng không hề giải thích, thậm chí còn mang theo một chút sáng tỏ: "Con dâu lĩnh phạt!"
"Vương phi nương nương!" Cẩm Thái mới trình bản chép tay đã thê lương kêu lên, kéo chặt góc áo của Tiêu Sơ Âm, sau đó lại quỳ xuống bò tới nắm chặt trường bào gấm của phúc tấn: "Phúc tấn tha mạng! Vương phi nương nương thật sự không phải cố ý không chép phạt, đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳ phải đốc thúc vương phi nương nương! Phúc tấn tha mạng! Phúc tấn!"
Trong lòng Cẩm Thái nghĩ tới lại thấy đau nhức, mười đại bản này làm sao vương phi chịu được chứ!
Phúc tấn một cước đá văng Cẩm Thái, nổi giận quát lên: "Chủ tử không hiểu chuyện, nha hoàn cũng không biết trời cao đất rộng. Người tới, kéo nha hoàn này ra đánh luôn!"
Tiêu Sơ Âm đến phía trước, đánh một bạt tai lên mặt Cẩm Thái: "Nô tỳ hỗn xược! To gan lớn mật, còn chưa cút qua một bên! Bản vương phi nói chuyện với phúc tấn, có chỗ cho ngươi xen vào sao!"
Cẩm Thái bụm mặt lui ra một bên quỳ trên đất nhìn Tiêu Sơ Âm, lệ rơi đầy mặt. Đây là lần đầu tiên vương phi đánh nàng sau khi tỉnh lại...Cũng là vì để nàng không phải chịu phạt.
Mấy tiểu thiếp đã sớm sợ tới mức không dám lên tiếng, người nào cũng biết, chịu mười đại bản, xem chừng hai chân của Tiêu Sơ Âm cũng bị tàn phế. Nhưng nàng lại xin tha cho một nha hoàn, còn tự nguyện chịu phạt. Chuyện này làm người ta không thể nào hiểu được.