Vũ Văn Tư Dạ và Thẩm trắc phi cùng ngồi ăn cơm, vương phi nương nương đứng bên cạnh mỉm cười hầu hạ gắp thức ăn, loại không khí này dường như rất hài hòa, so với lúc vương phi khóc khóc náo loạn càng khiến cho người ta cảm thấy bất an.
Vương phi nương nương sẽ không hất thức ăn lên mặt Thẩm trắc phi chứ --- thật làm cho người ta lo lắng.
Chẳng lẽ vương phi nương nương động tay động chân trong thức ăn của Thẩm trắc phi, như vậy mới không nổi giận --- thật khiến cho người ta phải hoài nghi.
Vương phi nương nương sẽ không phải là đã thay đổi tính tình biến thành một người khác rồi chứ --- trời có sập xuống cũng không thể có chuyện đó!
Trên thực tế, ngoại trừ dáng vẻ của Tiêu Sơ Âm có chút kì quái, cũng không có tâm tư gì khác, chính là cái gọi là phải dùng tâm tư đúng chỗ, dùng ở nơi không ai có thể hoài nghi, dùng ở nơi vừa khớp để trở thành dĩ nhiên, nàng dùng một chút là được...
"Tay phải của ngươi bị đứt hay tàn phế rồi hả?" Lần thứ ba mũi bị đụng vào, ánh mắt Vũ Văn Tư Dạ quét tới bả vai bên phải của nàng, khuôn mặt như núi băng ngàn năm lại chìm xuống.
Mặc dù thấy tay trái của nàng rất thuần thục, nhưng lúc hầu hạ hắn ăn cơm cứ đưa khuỷu tay về phía hắn, còn thường xuyên "không cẩn thận" đụng vào mũi hắn, rốt cuộc đây là hầu hạ hay mưu sát hả!
Trong lòng Tiêu Sơ Âm lại càng khinh bỉ, đứt hay tàn phế? Chẳng lẽ nàng phải nói, vương gia, thật ngại quá, mẹ ngươi không cẩn thận hắt một chén trà lên vai ta, cho nên ta phải dùng tay trái để gắp thức ăn...dùng cách này để tranh thủ sự đồng tình? Hay là nói, vương gia, vừa rồi ở trong hồ ngài không thấy sao, tay phải người ta bị thương mà, thật là...làm bộ e thẹn? Chuyện này phỏng chừng Tiêu Sơ Âm kiếp trước mới làm được!
"Hồi vương gia, tay phải của thiếp thân không đứt cũng không tàn phế". Nói xong nàng lại gắp một cái trứng gà ném vào trong chén của Vũ Văn Tư Dạ, thiếu chút nữa nước canh đã tràn ra ngoài!
"Vậy thì dùng tay phải!" Đôi mắt Vũ Văn Tư Dạ nhíu lại, nhưng hắn lại muốn xem bả vai bên phải của nàng bị thươngd đến mức nào, nghe nói buổi trưa nàng đến chỗ ngạch nương, nhất định là ngạch nương cũng thay hắn "chiếu cố" nàng...
"Vương gia, xin thứ cho thần thiếp không thể tuân theo". Tiêu Sơ Âm đặt đôi đũa trên cái đĩa sứ trắng tinh, phát ra âm thanh trong trẻo.
Vũ Văn Tư Dạ khinh bỉ, đôi đũa trong tay cũng dừng lại.
Kế tiếp, nàng muốn khóc lóc kể lể tranh thủ sự đồng cảm của hắn, vẫn mượn cớ bị thương nhân cơ hội để hắn quan tâm vài câu? Hay lại nói, cha thừa tướng ở phía sau trách vương phủ hắn khinh người quá đáng?
Tiêu Sơ Âm mỉm cười ưỡn ngực: "Thiếp thân hầu hạ vương gia là đúng phận sự. Trưa hôm nay được vương gia đích thân cứu giúp, thiếp thân mới may mắn thoát khỏi nguy hiểm, để tỏ lòng biết ơn, thiếp thân đặc biệt dùng tay trái để gắp thức ăn châm trà hầu hạ vương gia ngài".
Lời nói chứa hàm ý lấy lòng của nàng làm cho Vũ Văn Tư Dạ chán ghét nhíu mày lại, nhưng vẫn không tránh được suy nghĩ lay động của Tiêu Sơ Âm, theo bản năng nói: "Bổn vương không thấy có gì khác nhau cả!"
Khác biệt duy nhất là lúc nàng dùng tay bên phải sẽ không đụng vào mũi hắn!
Tiêu Sơ Âm mỉm cười thoải mái, ánh mắt rơi trên người Thẩm Nhược Vân khó hiểu bên cạnh hắn, cười nói: "Từ xưa đến nay, trái kính trọng. Vương gia ngài nói có phải khác biệt hay không?"
Thẩm Nhược Vân nghe vậy sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa cũng đã vượt qua khuôn mặt tái nhợt của mấy tiểu thiếp ban nãy.
Ban nãy lúc nàng dựa vào Vũ Văn Tư Dạ ngồi xuống, vì để ngăn Vũ Văn Tư Dạ nhìn thấy vết thương bên vai phải của Tiêu Sơ Âm mà cảm thấy đồng tình, cho nên đã chọn ngồi xuống bên trái --- Bên trái Vũ Văn Tư Dạ vốn phải là chỗ tôn quý nhất trong phủ, chỗ của phúc tấn nương nương!
Nhất thời nàng lại sơ sẩy, phạm vào tối kỵ!
Ánh mắt Vũ Văn Tư Dạ lóe lên một tia sáng u ám, nhìn Tiêu Sơ Âm càng thêm bí hiểm, người này là nữ nhân ngu xuẩn lỗ mãng trước kia sao?