"Vương phi nương nương, các nàng khinh người quá đáng!" Cẩm Thái cẩn thận đỡ Tiêu Sơ Âm, đi bên trái nàng, nhìn ống tay áo bên phải ẩm ướt, "Tại sao lại có thể không cẩn thận hắt trà nguội lên người ngài chứ, nô tỳ thấy rõ ràng là các nàng đố kị ngài!"
Hôm nay vương phi ăn mặc không giống như xưa, là một giai nhân thanh lệ. Nhất định là những tiểu thiếp kia ghen tị vẻ đẹp của nương nương, cố tình làm nương nương chật vật.
Tiêu Sơ Âm cười khổ, nhìn mặt hồ sóng nước chẳng xao nói: "Ngươi về trước đi, đến phòng thuốc lấy một ít thuốc mỡ đến đây, một lát ta cần dùng."
"Vương phi, có phải ngài lại nhức đầu không? Nô tỳ đi lấy thuốc cho ngài!"
Tiêu Sơ Âm đưa tay cản nàng, nói: "Nhân tiện xem có thuốc trị bỏng không, lấy một ít về." Thấy ánh mắt nghi hoặc của Cẩm Thái, nàng nói: "Dự phòng về sau cũng tốt."
Cẩm Thái gật đầu, dặn dò tiểu nha hoàn phía sau săn sóc tốt cho vương phi, đi về phía phòng thuốc.
Tiểu nha hoàn phía sau tiến lên một bước, một trái một phải đỡ Tiêu Sơ Âm.
"Buông ra!" Quần áo cọ xát vào da làm nàng đau buốt cau mày lại, tiểu nha hoàn nghe vậy vội buông tay ra, không biết mình đã đắc tội gì với vương phi.
"Bản phi tự mình đi! Các ngươi lui ra!"
"Vâng" Một đám nha hoàn vốn không nguyện ý hầu hạ nàng, giờ đây giống như được đại xá, lui ra phía sau rời đi.
Nàng không nói cho Cẩm Thái biết nàng bị phúc tấn làm phỏng là vì sợ miệng mồm của nha đầu này không kín đáo, vì nàng kêu oan lại mang đến một số phiền toái không cần thiết.
Bên hồ gió xuân nhẹ nhàng, cảnh sắc rất đẹp, gió xuyên thấu lụa mỏng thổi vào người, tuy có chút lạnh, nhưng chỗ bị phỏng cũng không còn đau nhức.
Tạm thời, Cẩm Thái đi lấy thuốc mỡ vẫn chưa trở lại, Tiêu Sơ Âm nhìn cảnh vật bên hồ, một cây cầu dài mấy chục thước kéo ra giữa hồ, cuối cầu có một cái đình lục giác mái cong, sáu cột sơn bóng, hoa văn chạm trổ dưới mái hiên tinh tế đẹp đẽ, thoạt nhìn tinh xảo động lòng người.
Nàng đi lên cầu, hướng về phía đình, hai chân vẫn còn ngứa ran, cánh tay lại đau nhức, thay vì trở về bị bọn hạ nhân nói huyên thuyên, không bằng nghỉ ngơi một lát, ổn định tâm tình và nghĩ biện pháp.
Cho dù là ở thế kỉ 21, hay là Tiêu Sơ Âm trước kia, đều được người nhà cưng chiều, ha nhân che chở, chưa từng chịu ủy khuất như vậy, chưa bao giờ quỳ trước một người chưa hề quen biết hơn nửa ngày, cũng vì người ta là lão nương của vương gia, nàng bị hắt nước trà vẫn còn phải nhịn đau thỉnh cầu trách phạt, mà tâm tính người ta thiện lương thấy nàng bị thương, chỉ phạt nàng chép nữ giới!
Tay phải nàng bị phỏng, còn muốn phạt chép mười lần nữ giới!
Phúc tấn này rốt cuộc là cố ý hay vô ý, cũng chỉ có chính nàng biết.
Ngồi trên ghế đá, cảnh tượng mênh mông đập vào mắt khiến tâm tình của nàng bình phục được một ít, gió lạnh theo mặt hồ hiu hiu thổi tới, làm cho cánh tay không còn đau nữa, nhưng những điểm phồng đỏ thỉnh thoảng cọ xát vào quần áo, vẫn khiến khiến nàng cau chặt lông mày.
"Tỷ tỷ, sao tỷ lại ngồi một mình chỗ này?" Phía sau truyền đến giọng nói mềm mại ấm áp, Tiêu Sơ Âm quay đầu.
"Thì ra là Thẩm muội muội, bản phi vừa mới đi thỉnh an phúc tấn trở về. Thấy cảnh vật nơi này phi phàm, nên đến nghỉ ngơi một lát." Tiêu Sơ Âm quay đầu nhìn nàng cầm một cái hộp gỗ trong tay, thuận miệng hỏi: "Muội muội đi đâu vậy?"
Thẩm Nhược Vân cúi đầu thẹn thùng cười, giọng nói dịu dàng: "Đây là thiếp thân xin phòng y phục may cho vương gia vài bộ nội y, vừa lúc vương gia đang tắm, thiếp thân đưa đến cho vương gia, đi ngang qua hồ thấy tỷ tỷ ở đây nên lên tiếng gọi."
Tiêu Sơ Âm gật đầu, Thẩm Nhược Vân là trắc phi, gặp nàng vốn phải hành lễ, nhưng thái độ của Vũ Văn Tư Dạ với chính phi này ngay cả tiểu thiếp còn không bằng, càng miễn lễ nghi của Thẩm Nhược Vân với nàng.
Thẩm Nhược Vân thấy nàng chỉ gật đầu, không khỏi có chút thất vọng, vì vậy đứng lên dịu dàng cười nói: "Vậy muội muội đi trước, vương gia còn đang chờ muội!"
Tiêu Sơ Âm gật đầu, thấy Thẩm Nhược Vân rời đi, nhìn ánh mặt trời phản chiếu trong hồ, trong đầu nổi lên nghi hoặc, đã là giữa trưa, Vũ Văn Tư Dạ tắm cái gì giờ này?