"Trời ơi, tỷ tỷ, ngươi
làm cái gì vậy! Phúc tấn có lòng đỡ ngươi lên, làm sao ngươi có thể hất
trà trong tay phúc tấn chứ, làm ướt giày của phúc tấn rồi, nếu như ngươi mất hứng, có oán trách gì cứ nhằm vào chúng tiện thiếp, chúng thiếp
tuyệt đối không mắng chửi lại, không đánh trả, ngài đừng chọc tức phúc
tấn a !"
Bốn tiểu thiếp chen nhau đi tới, không ngừng dùng khăn tay lau giày của phúc tấn, miệng không quên bỏ đá xuống giếng.
Nước trà nóng bỏng chảy từ bả vai Tiêu Sơ Âm xuống, toàn bộ bên tay phải
nàng đều bị thương, vô cùng đau đớn. Té ngồi một bên, trên người vương
vài lá trà vụn vỡ, bình tĩnh nhìn vẻ mặt không thể tin của nhóm tiểu
thiếp đang lấy lòng phúc tấn.
Tiết trời đầu xuân, quần áo nàng
mặc không dày, huống hồ hôm nay cố ý chọn một bộ lụa mỏng kiểu dáng đơn
giản, so với những chiếc áo tơ gấm bình thường còn mỏng hơn rất nhiều.
Dưới lớp vải lụa, từ chỗ bả vai bên phải bị nước trà hắt xuống nổi lên
bọt nước màu đỏ, bị vải cọ xát lại càng đau buốt hơn.
Nàng cắn
chặt răng, lần nữa quỳ xuống mặt đất, cố nén nước mắt vì đau mà không
thể ức chế chảy ra, giọng nói gượng gạo: "Thiếp thân quỳ quá lâu, chân
bị run, không cẩn thận làm đổ trà lên người, xin phúc tấn thứ tội."
"Tỷ tỷ, ngươi nói vậy chính là trách phúc tấn bắt ngươi quỳ quá lâu a, thân phận của tỷ tỷ tôn quý, nếu như không thể quỳ lâu, ngươi cứ nói với
phúc tấn một tiếng, phúc tấn cũng không phải người không biết lý lẽ,
ngươi làm sao có thể như vậy chứ!" Đại phu nhân Sở Nhu nửa quỳ vừa giúp
phúc tấn lau khô vết nước trà, vừa oán trách Tiêu Sơ Âm.
Ánh mắt nàng hung hăng quét tới, lão nương của Vũ Văn Tư Dạ vai vế cao, ức hiếp nàng còn chưa tính, mấy tiểu thiếp này thì tính là cái gì, chó cậy thế
chủ!
Đại phu nhân bị nàng liếc xéo trong lòng có chút chột dạ,
nhưng lúc này ỷ có phúc tấn làm chỗ dựa, căn bản là không để Tiêu Sơ Âm
vào mắt. Những phu nhân khác cũng thế, thấy Tiêu Sơ Âm không nói gì,
cũng nhao nhao kể lể lỗi của nàng.
"Sao tỷ tỷ lại không cẩn thận như vậy, trà là từ trong cung đưa tới, lại bị ngươi làm đổ, thật sự là
đáng tiếc." Tứ phu nhân Liễu Nguyệt Điệp nhặt chén sứ lật úp trên đất,
đưa cho Tuyết Tình bên cạnh.
"Phúc tấn, đôi giày này là của
vương gia tặng cho ngài, giờ lại bị dính nước trà, có vết bẩn, phải làm
sao bây giờ, tỷ tỷ cũng thật là quá bất cẩn!" Ngũ phu nhân Lý Uyển Mộng
cũng thêm mắm thêm muối.
"Tỷ tỷ ngươi rõ là...." Còn lại Lục phu nhân cũng không cam lòng yếu thế.
Đau đớn ở bả vai bên phải lan ra toàn thân, bên tai lại toàn những âm thanh líu ríu, trong lòng Tiêu Sơ Âm phát cáu: "Im miệng hết cho bản vương
phi."
Một tiếng gầm lên khiến người trong nội đường lập tức im
lặng, thậm chí vài tiểu thiếp cũng quên mất động tác lau giày cho phúc
tấn, ngơ ngác nhìn Tiêu Sơ Âm.
Phúc tấn thờ ơ nhìn nàng, cũng không lên tiếng.
"Bản vương phi là dòng chính phi, các ngươi là thiếp, ai cho phép các ngươi
có thể mở miệng gọi tỷ tỷ! Các ngươi lại hiểu rõ ! Cái này gọi là dĩ hạ
phạm thượng!"
Bốn tiểu thiếp bị nàng quát mắng không dám lên
tiếng, các nàng là thị thiếp hèn mọn, dựa theo phép tắc căn bản là không thể gọi vương phi là tỷ tỷ, phải giống như nha hoàn trong phủ, gọi là
vương phi nương nương.
Tiêu Sơ Âm nói xong thở một hơi dài, hai
chân quỳ di chuyển đến trước mặt phúc tấn nói: "Thiếp thân lỗ mãng, xin
phúc tấn trách phạt!"
Phúc tấn nhìn thoáng qua mấy tiểu thiếp
ngây ngốc đến quên cả động tác, ánh mắt đảo qua cánh tay bị bỏng của
Tiêu Sơ Âm, thản nhiên nói: "Niệm tình ngươi bị thương, sẽ không xử phạt về thể xác, chép mười lần nữ giới đi"