Tiêu Sơ Âm không mặc quần
áo sặc sỡ như trước kia là có nguyên nhân, chẳng phải vì để nổi bật dáng vẻ thướt tha dung mạo xuất chúng của nàng, mà là ở trong vương phủ này, gặp ai, nói cái gì, mặc quần áo gì, đều phải tính toán kĩ lưỡng, một
lần sai, sẽ đắc tội với kẻ khác, trở thành mục tiêu công kích của họ.
Nếu như gặp phúc tấn, một thân quần áo này...
Hai tay Tuyết Tinh đè lên nhau kính cẩn ở phía trước dẫn đường, Tiêu Sơ Âm đi tiếp theo, Cẩm Thái lảo đảo theo sau Tiêu Sơ Âm.
Tiêu Sơ Âm vừa đi vừa đánh giá bố cục cảnh quan trong vương phủ, không thể
không nói, kiến trúc và lâm viên (*) của Bình Uyên vương phủ khá đồ sộ,
ánh sáng rất khác biệt. Tiêu Sơ Âm trước kia đều tập trung tinh thần tìm cách lấy lòng Vũ Văn Tư Dạ, chưa từng quan tâm tới việc khác, hiện tại
nàng nhìn những cột chạm trổ liên tiếp, nước sơn trên trụ ở trường đình, hành lang mái cong, không khỏi thầm than tận đáy lòng, vương phủ tinh
xảo như thế này thật sự là rất khó cảm thụ được ở xã hội hiện đại, mặc
dù cũng có bảo tồn nguyên vẹn những di tích thời cổ đại, nhưng lại mất
đi bầu không khí.
(*) vườn trồng cây cảnh
Xuyên qua hành
lang, theo con đường lát đá xanh đi gần nửa vòng cảnh quan hồ trong phủ, tiến vào một cái cánh cửa ngoài viện, xuống bậc thang bằng đá, sau khi
đâm qua cánh cửa hình tròn phía trong, Tuyết Tinh dẫn đường phía trước
mới dừng lại, xoay người gật đầu nói với Tiêu Sơ Âm: "Xin Vương phi chờ
một lát, nô tỳ vào thông báo một tiếng."
Tiêu Sơ Âm gật đầu, chờ
nàng vào trong mới bắt đầu thưởng thức phong cảnh biệt viện của phúc
tấn. Một người là mẹ hắn, một người là vợ hắn, tại sao lại có sự khác
biệt lớn như vậy chứ !
Trong viện, hoa cỏ xanh tươi um tùm, rõ
ràng vẫn còn đang đầu xuân, cũng đã có vài nụ hoa sắp nở, chống chọi với gió nam lạnh lẽo, nhìn như lung lay sắp đổ, càng thấy càng thương.
Mà Mẫu Đan Viên của nàng, tên thật là khí khái hoa lệ, nhưng bên trong chỉ có vài cây khô trụi lủi không biết lúc nào mới có thể nảy mầm, bãi cỏ
trong viện cũng lệch lạc không đều, cỏ dại lại kiêu ngạo sinh trưởng
không có người cắt tỉa, đừng nói là Mẫu Đan, cả một đóa hoa dại cũng
không có.
"Vương phi, thế nào mà Tuyết Tinh cô nương vào trong lâu như vậy còn chưa ra?" Cẩm Thái nghi nghờ nói.
Tiêu Sơ Âm nhìn nụ hoa lung lay sắp đổ trong vườn, đang muốn nói chuyện, cửa phòng lại được mở ra.
"Vương phi, để ngài đợi lâu, lúc vào trong phúc tấn đang nói chuyện với các
phu nhân, nô tỳ không dám quấy rầy, vẫn xin vương phi thứ lỗi." Tuyết
Tinh đẩy cửa ra, trên mặt treo một nụ cười nhàn nhạt.
Cẩm Thái thở phào nhẹ nhõm, nàng còn tưởng phúc tấn cố tình làm khó vương phi, xem ra không phải...
Tiêu Sơ Âm nhấc chân bước về phía cửa phòng, lúc quay đầu lại, nhìn thoáng
qua nụ hoa kia ---- ngay lúc cửa phòng mở ra, nụ hoa đang nở suy sụp rơi xuống đất, trên đất vàng đen, nụ hoa màu hồng phấn cực kì nổi bật.
Tiêu Sơ Âm cười lạnh một tiếng, phúc tấn nói chuyện với các phu nhân, không dám quấy rầy...thật không?
Sau khi vào cửa phòng, lại đi qua một cái sân nữa mới tới chính viện, Tiêu
Sơ Âm đặt hai tay trước bụng, dáng vẻ tao nhã theo Tuyết Tình dẫn đường
đi vào. Mặc dù Cẩm Thái là nha hoàn thiếp thân bên người Tiêu Sơ Âm,
nhưng dù sao thân phận khác biệt, ở nơi này nàng không thể vào nội
đường.
Vào cửa, ngẩng đầu nhìn lướt qua phụ nhân ăn vận quần áo
sang trọng ngồi giữa chính đường, hai đầu gối nàng không chút do dự quỳ
xuống, hai tay vẫn giữ nguyên ở dưới ngực, làm lễ quỳ lạy.
"Thiếp thân tham kiến phúc tấn nương nương kim an!"
Lúc cúi đầu quét về bốn phía, hồng, trắng, lam, tím, bốn đôi giày thêu. Bảy tiểu thiếp, ngoại trừ Tống Y Y buổi sáng đến gây rối bên ngoài, còn lại sáu tiểu thiếp, đến đây bốn....
Sau khi hành lễ, đợi cả nửa ngày cũng không nghe thấy tiếng bảo nàng đứng lên, trong mắt âm thầm hiện
lên một tia sáng, ngẩng đầu nhìn về phụ nhân quý phái ngồi giữa chính
đường.