* Nhà hàng KW :
Nhà hàng KW là tài sản thuộc sở hữu của tập đoàn KW, cũng chính là tài sản chân chính nằm trong quyền kiểm soát của Thái gia. Nhà hàng này còn nằm trong vùng kinh tế phát triển bậc nhất thành phố A, vị trí trung tâm, thiết kế và trang trí rất nhã nhặn đẹp mắt, phục vụ lại chu đáo nên nhanh chóng trở thành một trong những nhà hàng có tiếng nhất tại nước A.
Hôm nay nhà hàng KW cực kỳ vắng khách. Đây là lệnh từ bên trên chuyển xuống, mục đích là để chuẩn bị cho cuộc gặp thân mật giữa hai gia đình Thái - Hứa.
Tại phòng bao An Nhiên Cư - Phòng bao thuộc vào hàng vip nhất tại khách sạn KW được thiết kế theo kiểu Nhật Bản. Cửa khung gỗ được dán giấy trắng bao quanh, trên các bức tường có treo vài danh họa nổi tiếng, còn đề một vài câu thơ cổ bằng kiểu thư pháp. Tại vị trí trung tâm của căn phòng đặt một cái bàn dài, bên dưới có niệm mềm được thêu khoanh trúc dùng để ngồi có bốn năm người chia thành hai bên đối mặt nhìn nhau. Không khí cũng tương đối hòa thuận.
Lí do tại sao chỉ có năm người? Chính là bởi ở đây ngoài cha mẹ hai bên, người trẻ tuổi duy nhất chỉ có mình Hứa Nại Âm tròn tròn mũm mĩm đang ngồi đó, yên tĩnh cúi đầu nhìn tách trà đang nhả hơi khói. Từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng nói chuyện. Cô lười phải đánh vỡ bầu không khí hòa thuận giả tạo do những người này bày ra, khóe môi kín đáo hiện lên một ý cười tự giễu như có như không.
Hứa Nại Âm không phải là một người có tính tình tốt, trái lại cô là một người khó tính, tùy hứng và kiêu ngạo. Nhưng kì lạ là lúc này cô không hề tỏ ra phản đối, dường như tất cả mọi việc đã định sẳn như thế, còn cô chỉ cần nhu thuận tuân theo là được!
“ Tại sao Tĩnh Luật vẫn chưa đến?”
Hứa Tĩnh Hằng nhìn ba Thái và mẹ Thái, cười nâng ly rượu, hỏi. Ba Thái và mẹ Thái nhìn nhau, gượng gạo nâng ly rượu lên kính ngược lại hai người này, lả giả nói.
“ Thằng bé sẽ đến sau! Sẽ đến sau!”
“ A, ra vậy!”
Hứa Tĩnh Hằng gật đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy khó hiểu. Không phải Thái Tĩnh Luật không được minh mẫn lắm sao? Tại sao Thái gia có thể yên tâm để cậu ta đến sau?
Trong lòng Hứa Tĩnh Hằng vô cùng thắc mắc, nhưng lại không nói ra, vẻ mặt không lộ nhiều cảm xúc nhấp rượu như trước.
Lục Ngữ Khê không quan tâm nhiều chuyện giống như Hứa Tĩnh Hằng. Bà ta đang dùng thời gian quan sát cách bố trí của An Nhiên Cư. Từ lúc bước vào đây bà ta đã không nhịn được trầm trồ, trong lòng lại cảm thấy nuối tiếc vô cùng. Hứa gia các đời đều phục vụ quân đội, mặc dù có danh tiếng nhưng lại không thể nhiều tiền bằng Thái gia vẫn luôn dùng toàn lực phát triển kinh tế. Đáng tiếc rằng Thái Tĩnh Luật kia lại là một kẻ ngốc, để con gái cưng đi làm vợ của kẻ ngốc, người làm mẹ như bà không thể nào làm thế được. Miếng bánh ngọt như vậy lại rơi xuống tay Hứa Nại Âm, đúng là vô cùng đáng tiếc.
Hứa Nại Âm không hề hay biết suy nghĩ trong đầu của Lục Ngữ Thiến. Cô im lặng ngồi đó như một kẻ tàng hình, lâu lâu cũng sẽ hứng chịu ánh mắt đánh giá của ba Thái và mẹ Thái quét tới, nhưng cô vẫn điềm nhiên như không. Lễ phép, bình tĩnh thế là đủ, mọi chuyện sau đó cứ để Hứa Tĩnh Hằng và Lục Ngữ Thiến giải quyết đi.
Ba Thái và mẹ Thái liên tục nhìn Hứa Nại Âm không phải vì họ không biết phép lịch sự, mà là họ không ngờ người đến lại là cô. Không phải hôn ước là Hứa Nại Hà sao? Sao lại biến thành Hứa Nại Âm - ngọc nữ của điện ảnh nước A? Chẳng lẽ Hứa gia cũng có ý định thoái hôn sẳn nên vào phút cuối mới nghĩ tới chuyện thay đổi người?
Ba Thái, mẹ Thái trăm tính ngàn tính cũng không thể có được đáp án chính xác, toàn bộ đều rất mơ hồ. Việc còn lại, chắc đều phải dựa vào Thái Tĩnh Trác mà thôi.
“ Anh Hứa, chị Hứa, hôn nhân này đã định xuống hay là chúng ta rời đi trước, để hai đứa trẻ tâm sự với nhau, tìm hiểu nhau trước, có chúng ta ở bên cạnh biết đâu lại gượng gạo, không được tự nhiên. Thằng bé kia chắc cũng sắp đến... “
Mẹ Hứa lúc này mở miệng đề nghị. Bọn họ muốn Hứa gia thoái hôn, xét về mọi mặt thấy từ phía đương sự dễ dàng công kích hơn rất nhiều. Vậy nên trước hết vẫn là nên đưa những người còn lại rời đi trước...
“ Chị Thái nói có lý! Chúng ta quyết định như vậy đi!”
Lục Ngữ Thiến không chờ Hứa Tĩnh Hằng đáp lời, bà cũng không muốn tốn thời gian vì việc của Hứa Nại Âm thêm nữa, nên mới không cần suy nghĩ gì đã đáp ứng. Bà ta không biết, vì phút giây vội vàng này, bà ta đã vô tình bỏ lỡ một cơ hội lớn..