Trọn Đời Về Sau

Chương 53




Sự việc đã bại lộ.

Có điều Hà Lệ Chân lại không rời trường ngay được, tuy cô và chủ nhiệm Tưởng hiểu rõ trong lòng, công việc này không tiếp tục làm được nữa, nhưng tài nguyên của ngôi trường này vô cùng hạn hẹp, hồi đó, để điều được một Hà Lệ Chân tới đây, đã mất hết bao nhiêu thời gian. Hơn nữa, lớp cô dạy là lớp sắp tốt nghiệp, đâu thể chọn bừa một giáo viên ngoài đường ở phút chót kéo vô. Cho dù thật sự kéo được một giáo viên nào đó, tình hình trong lớp và việc tiếp nhận giáo trình cho lớp ra sao v.v., đều cần một chút thời gian.

Chủ nhiệm Tưởng giao hẹn riêng với Hà Lệ Chân, để cô tiếp tục dạy, một tuần sau mới chính thức từ chức. Hà Lệ Chân xin nghỉ ngày hôm đó, về đến nhà, tự đo nhiệt độ, 39 độ, sốt cao. Cô không có tâm tình để đi bệnh viện, nấu nồi cháo, ăn xong đi ngủ. Ngủ thẳng một mạch đến chập tối, lúc tỉnh dậy vẫn choáng váng, cô lấy di động ra, trên đó có 4 cuộc gọi lỡ, đều đến từ Vạn Côn.

Trong lúc đau ốm đầu óc hỗn loạn, phản ứng của cô chậm chạp, cô chưa kịp hiểu vì sao di động không để chế độ im lặng mà cô vẫn không nghe được cuộc gọi, Vạn Côn lại gọi tới. Hà Lệ Chân hắng giọng, thử "a" vài tiếng, cảm thấy không có gì khác lạ, mới bắt máy.

"...lô?"

Vạn Côn im lặng 3 giây.

"Em ốm rồi à?"

"......."

Hà Lệ Chân ngồi thẳng người lên, cuối cùng hơi có ý cười, "Một tiếng thôi đã nghe ra?"

Vạn Côn có vẻ không buồn đùa chút nào, "Làm sao bị vậy?"

"Không có gì, chỉ là mấy hôm trước bị nhiễm lạnh."

"Nhiễm lạnh?"

"Ừ."

Suốt cả tuần ở Huy Vận, Vạn Côn chỉ mới vừa đuổi xong lũ kiếm chuyện kia đi cách đây 10 phút, máu huyết đang còn dâng trào, bây giờ đang giữa thu mà cậu mặc mỗi chiếc áo ngắn tay mỏng manh, đứng chỗ bồn phun nước ngay giữa tiểu khu hóng gió.

Vạn Côn nghe giọng mũi nghẹt cứng của Hà Lệ Chân, nhíu chặt mày, "Làm gì bị nhiễm lạnh rồi?"

"Nhiễm lạnh thì còn cách nào bị nữa? Mặc quá ít đó thôi, không sao hết, em đã uống thuốc, ngày mai ngày mốt sẽ khỏi."

Vạn Côn rất bực bội, lũ kia thế nào tối nay cũng sẽ kéo tới nữa, cậu có ý muốn đi tìm Hà Lệ Chân, xem tình hình cô ra sao rồi, mà cũng không đi được.

"Vậy......."

"Anh cứ lo việc của anh, em nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn phải đi dạy."

"Em bệnh đến thế này rồi còn đòi đi dạy?" Gió thổi phần phật, giọng của Vạn Côn cũng to lên theo, "Cái thằng chó chủ nhiệm kia cũng không cho em nghỉ?"

"Vạn Côn." Hà Lệ Chân nói bằng giọng nghiêm túc, "Nói chuyện đàng hoàng."

Vạn Côn nói: "Anh đi mua thuốc, tí nữa qua đưa em."

"Không cần, em có đủ mọi thứ thuốc, đây chỉ là cảm lạnh xoàng thôi, nghỉ cái gì, anh lo làm việc cho tốt đi, em cúp máy đây."

"Em nhớ lo cho mình nhé."

Hà Lệ Chân cảm thấy rất buồn cười, cô cũng thật sự bật cười, "Vạn Côn, em lớn hơn anh, anh mới bây lớn đã kêu em nhớ lo cho mình? Anh tự cúi đầu nhìn mình trước đi kìa."

Vạn Côn cúi đầu ngó ngó, không tệ, cơ thể rất khoẻ mạnh, tinh khí vô hạn. Cậu ngoảnh đầu thấy ở chỗ lối vào tiểu khu có vài người đang tiến vào, cách rất xa, tạm thời chưa nhìn thấy rõ, Vạn Côn chậm rãi nói: "Em mới hơn anh có mấy tuổi."

"Hơn một tuổi cũng là hơn, huống chi em hơn anh 6 tuổi."

"Em nhìn trẻ so với số tuổi."

"...... Anh có cách nào —–"

Đúng lúc này, Trần Lộ từ phía sau chạy lên, mắt trợn trừng nhìn mấy tên ở phía đối diện, hét lên: "Vạn Côn—–!"

Người đã tới gần, nhìn cũng đã rõ.

Kẻ mới được giải quyết xong lúc nãy, chưa đầy 20 phút đã chạy ra kêu thêm vài tên khác quay về.

"Không muốn yên đây mà......" Vạn Côn lầm bầm. Hà Lệ Chân nghe thấy tiếng hét của Trần Lộ, cô nắm chặt lấy di động vì nhạy cảm, "Vạn Côn? Sao thế anh, có chuyện gì hả? Anh—-"

"Không có chuyện gì cả, anh ta nhớ anh, nên gọi một tiếng thôi."

Trần Lộ chạy lên, lúc lướt ngang qua Vạn Côn, vứt lại cho cậu một ống thép ngắn, cánh tay phải của Vạn Côn vẫn đang bị treo, cậu kẹp điện thoại ở vai, giơ tay trái lên chụp lấy ống thép.

Hà Lệ Chân gặng hỏi cậu trong điện thoại, "Sao thế anh? Sao anh ta lại la tên anh to đến thế?"

"Không có khỉ khô gì cả." Người đã cách cậu 10m, Vạn Côn vặn vặn vai, "Uống thuốc đúng giờ." Nói xong liền cúp máy.

Hà Lệ Chân nghe tiếng đường dây báo bận, ruột gan rối bời, hít thở sâu liên tiếp 4,5 lần, rồi mới bình tĩnh được. Cô cầm điện thoại lên lần nữa, muốn gọi tới công trường hỏi thăm, nhưng không biết nên hỏi ai, gọi lại cho Vạn Côn thì chắc chắn cậu sẽ không bắt. "Thôi......" Nghĩ một hồi, Hà Lệ Chân vứt di động xuống giường, quay đầu nhìn bàn ngoài phòng khách, bể cá vàng trên đó, đã lâu lắm rồi chưa được thay nước. Cô thở dài, vén chăn xuống khỏi giường, vừa đi vừa nói: "Cứ giấu nhau đi vậy......"

Hôm sau, Hà Lệ Chân gắng gượng đi dạy học, vừa vào đến văn phòng đã bị Bành Thiến kéo ra ngoài.

"Chuyện gì thế hả."

"Không có gì......"

Bành Thiến nhéo cánh tay cô một cái, "Nói mau lên, xảy ra chuyện gì!"

Hà Lệ Chân gỡ tay của Bành Thiến ra, "Thật sự không có gì."

Cô xoay người về lại văn phòng, Bành Thiến réo phía sau, "Ấy!"

Buổi chiều, Hà Lệ Chân dạy xong lớp, ngồi trước bàn làm việc của mình, vẽ lung tung trên giấy, lúc vẽ lúc ngừng, cuối cùng phát hiện thứ mình vẽ là một hình chữ nhật. Hà Lệ Chân để mặc cho bản thân liên tưởng, từ một hình chữ nhật nho nhỏ này, nghĩ đến một cụm từ —- "cửa Đông nổi gió."

Thật ra nói như vậy cũng không đúng, "cửa Đông nổi gió" có nghĩa là "âm mưu bại lộ," cô thì có thể có âm mưu gì, sống chết bám lấy một chút tình yêu cỏn con, bị người ta biết được, biết thì biết thôi.

Hà Lệ Chân lại vô thức vẽ một hình tròn trên mặt giấy.

À, "bình vỡ rồi cho vỡ luôn."

Có chút thời gian rảnh rỗi, cô suy tính trong đầu, làm thế nào giải thích với gia đình, làm thế nào giải thích với đồng nghiệp, rồi còn Thương Khiết, thế nào cũng mắng cô thêm một tăng, và cả Vạn Côn nữa...... tinh như quỷ.

Hà Lệ Chân đang ốm, đầu óc suy nghĩ một hồi càng choáng váng, mê man úp mặt xuống bàn ngủ một giấc. Lúc tỉnh dậy, trời đã tối, vài giáo viên đang thu dọn chuẩn bị ra về.

Bành Thiến tìm Hà Lệ Chân để cùng về chung, Hà Lệ chân biết cô ấy vẫn muốn hỏi chuyện về chủ nhiệm Tưởng, cô cũng không muốn gạt cô ấy, lại không muốn nói rõ hết tình cảnh, lấy lý do là công việc còn chưa làm xong, chút nữa về sau.

Đợi người trong văn phòng đi hết, Hà Lệ Chân mới cầm túi xách đã sớm thu dọn xong lên. Vừa nhấc túi, di động rung rung. Hà Lệ Chân móc di động ra, thấy tên trên màn hình, vô cùng sửng sốt. Ngô Uy? Hà Lệ Chân nhớ, hôm qua Ngô Uy xin nghỉ học, hai hôm nay chưa tới trường, sao lại gọi điện cho cô được. Hà Lệ Chân dừng bước, bắt máy trong văn phòng.

"A lô? Ngô Uy?"

"Cô Hà—-!"

Ngô Uy la lên một tiếng, Hà Lệ Chân giật mình suýt đánh rớt di động, sau khi hoàn hồn, nghe thấy trong điện thoại là tiếng gió vù vù, Hà Lệ Chân hỏi cậu ta: "Em đang ở ngoài đường?"

"Dạ."

Hà Lệ Chân nhạy bén, nhận thấy giọng của Ngô Uy có gì đó là lạ, cô từ từ buông túi xách xuống, hỏi: "Ngô Uy, em khóc hả?"

Ngô Uy nghe câu hỏi đó, thoắt chốc không kiềm được nữa, khóc òa lên, Hà Lệ Chân vội vàng nói: "Em khoan hãy khóc, rốt cuộc là chuyện gì thế."

Ngô Uy nói lộn xộn, "Cô Hà, cô mau tới đây......"

"Cái gì mau tới đây?"

"Cô ơi —- Vạn Côn cậu ấy......"

Hà Lệ Chân vừa nghe đến Vạn Côn, liền như bị kim chích, "Em nói gì? Vạn Côn thế nào, em đang ở với cậu ấy à?"

Ngô Uy khóc càng dữ hơn, Hà Lệ Chân chợt nhớ ra lý do dạo trước cô cho Ngô Uy số di động của mình.

"Ngô Uy, em nói cho cô nghe, có phải Vạn Côn đã bắt nạt em?"

Không đúng, cậu không có mặt ở trường, cô vừa hỏi vừa phủ nhận.

"Cô ơi, cô mau tới đây, cậu ấy ở bệnh viện......"

Hà Lệ Chân vừa nghe câu đó xong, phản ứng đầu tiên không phải là lo lắng, mà là nhớ lại hôm qua trong điện thoại, có tiếng Trần Lộ hét lên.

"Em đang ở đâu? Tại sao cậu ấy ở bệnh viện, tại sao em có mặt ở chỗ cậu ấy, cậu ấy —-" cảnh kia lại chớp ngang qua đầu, sau đó, tim Hà Lệ Chân bắt đầu đập thình thịch, nói lung tung không đầu đuôi một hồi lâu. Tiếng khóc lóc của Ngô Uy không ngừng nghỉ, Hà Lệ Chân chỉnh đốn lại ý nghĩ, nói: "Không, ý cô hỏi là, các em đang ở bệnh viện nào."

Ngô Uy nức nở đáp, "Ở bệnh viện số ba......"

Hà Lệ Chân hít thở chậm rãi, nói rõ từng chữ một với Ngô Uy: "Em nghe đây, ở đó đợi cô, hoặc là gọi cho gia đình của em, tình hình cụ thể đợi cô tới rồi nói sau, nếu như Vạn Côn—-" Hà Lệ Chân cố gắng ép mình phải bình tĩnh, nhưng một khắc bản thân nhắc đến tên Vạn Côn, bàn tay không khỏi run lên, "Nếu như Vạn Côn bị thương, cần dùng tiền, thì em cứ ứng trước, cô tới nơi sẽ trả lại cho em."

"Cô ơi —-" Ngô Uy vẫn khóc nức nở, chẳng nói rõ tình huống ra sao, hiếm khi nào Hà Lệ Chân la: "Em đừng có khóc nữa! Cô sẽ tới ngay."

Hà Lệ Chân buông điện thoại, xách túi xách lên chạy ra ngoài. Khi cấp bách, bệnh gì cũng quên sạch, áo lạnh rớt lại trong văn phòng, cô mặc một chiếc áo phong phanh chạy ra đường gọi xe.

"Bác tài, bệnh viện nhân dân số 3."

Bác tài không khỏi ngoái đầu, muốn nhìn xem mặt mũi của của người phụ nữ đang hối hả đi đầu thai này ra sao, Hà Lệ Chân ngồi phía sau, cả người chồm về phía trước, bám lấy hàng ghế phía trước, "Bác tài, phiền bác nhanh lên một chút! Tôi đang gấp—-"

Bác tài thong thả nói: "Được được được, đi đây."

Xe chuyển bánh, Hà Lệ Chân vẫn giữ yên tư thế, mãi đến lúc xe tăng tốc độ, vượt qua từng chiếc từng chiếc taxi khác rồi, cô mới bình tĩnh lại, chậm rãi dựa lưng ra sau.

Bệnh Viện số 3 cách trường học không xa lắm, chạy xe 20 phút là đã tới, Hà Lệ Chân trả tiền, vừa chạy vào trong bệnh viện vừa gọi điện cho Ngô Uy.

"Bọn em đang ở đâu?"

"Cấp, cấp cứu."

Khoa cấp cứu....... Hà Lệ Chân đổi hướng, chạy về phía khoa cấp cứu, cuối cùng tìm ra họ trong một gian phòng bệnh ở lầu 1.

Trong phòng gồm có 3 người, hai người đứng, một người nằm.

Ngô Uy vẫn còn đang khóc hu hu, Trần Lộ đứng bên cạnh đang phiền chịu hết thấu, la lên một tiếng, "Đ.m. mày khóc thì cút ra ngoài mà khóc!"

Ngô Uy như cái bánh bèo, bị anh ta mắng, càng khóc dữ hơn.

Trần Lộ giơ tay chuẩn bị đánh cậu ta.

"Ối—-!" Hà Lệ Chân vào cửa vừa khéo trông thấy màn này, chạy tới đẩy Trần Lộ ra, kéo Ngô Uy ra sau lưng mình.

"Anh làm cái gì vậy!"

Hà Lệ Chân không quen Trần Lộ, nhưng Trần Lộ biết mặt Lệ Chân — trên di động, Vạn Côn nhìn một ngày không biết bao nhiêu lần, màn hình ngàn năm không thay đổi, chỉ có mỗi một người, nhìn miết rồi ai cũng nhớ mặt.

Trong một chút thời gian ngắn ngủi, anh ta đánh giá Hà Lệ Chân sơ qua.

Cô rất gầy, khí sắc trông có vẻ không khoẻ lắm, hơi hốc hác, đồ mặc cũng phong phanh, chạy thẳng một hơi tới đây sắc mặt trắng toát, chóp mũi và mắt đều hơi đỏ, trên người còn đang toả hơi lạnh.

Hà Lệ Chân nắm cổ tay của Ngô Uy, đứng đối đầu với Trần Lộ. Trần Lộ mặc một bộ đồ công nhân lem luốc, anh ta nhìn một hồi, rồi hếch hếch cằm về phía giường bệnh.

Hà Lệ Chân ngoái đầu, chỉ vừa nhìn xong đã quên hết mọi chuyện.

Vạn Côn nằm trên giường mắt nhắm nghiền, giày chưa cởi ra, trên đầu quấn băng, vẫn còn rỉ máu.

Nhịn.

Hà Lệ Chân tự nhủ, nhịn, phải ráng nhịn. Bên cạnh còn có người, tên đàn ông mặt nhìn hung dữ kia chả biết ở đâu ra, cô vẫn còn rất nhiều việc phải làm, cô cần biết vì sao Ngô Uy có mặt ở đây, phải hỏi xem chuyện gì đã xảy ra, phải hỏi thăm thương thế của Vạn Côn, rồi còn phải nghĩ xem rốt cuộc cậu có gây ra rắc rối gì không, cho nên, cô phải ráng nhịn, không thể khóc ở nơi này.

Nhưng vô ích.

Muốn nhịn là nhịn, muốn rơi là rơi, thì đã không còn gọi là nước mắt.

hết chương 53



tác giả: Twentine

người dịch: idlehouse

tác giả có lời muốn nói:

Không biết mọi người nghĩ sao, tớ luôn cảm thấy, chuyện tình cảm, nên đặt phía sau thân phận, cái vụ đặt trước hay sau này hoàn toàn không phải là tính theo mức độ quan trọng, mà là tính theo quan hệ giữa căn và cơ.

"Thân phận" và "chàng," sẽ luôn luôn thẳng một đường mà tiến. Hay nói cách khác, nếu như bạn có thể làm một Dương Chiêu, bạn sẽ gặp được Trần Minh Sinh. Bạn có thể làm Hà Lệ Chân, bạn sẽ gặp được Vạn Côn.

Chỉ đơn giản thế thôi.

(Đương nhiên cũng có thể không cần đến quan hệ căn cơ gì cả, cái đó thì tớ cho là dạng văn chương huyền huyễn, miễn bàn.)

Mỗi lần trước khi bắt đầu viết, tớ luôn tự nói với bản thân hai mươi lần —- cần phải nhẹ tay.

Là vì rất muốn viết về một người con gái rất bình thường.

Tớ cảm thấy ý nghĩa muốn nhấn mạnh của áng văn này nằm trong những điều chính bản thân tớ lại không khắc phục được.

Ý nghĩa muốn nhấn mạnh là hai chữ "phái nữ," có lẽ do sức viết tớ có hạn, cho nên không khỏi để lộ bản tính, thành ra mới khó nhận ra được.

Thôi thì khó nhận ra được cũng đành, tớ viết nhiều như vậy cũng chỉ muốn báo cho bạn đọc một tiếng, những bạn trẻ đang đợi Vạn Côn áo gấm về làng, rồi thì vung tiền như nước tổ chức đám cưới phong quang vô hạn cho Hà Lệ Chân, các bạn có thể gấp sách lại rồi, tớ nói rõ cho các bạn biết, sẽ không có nội dung kiểu đó, cái HE mà truyện này có thể cho bạn, tối đa chỉ là kiểu như một màn xx, nói để các bạn biết trước rồi liệu.