"Hết rồi?"
"Hết rồi."
"Em ăn chưa no."
"Ăn chưa no cũng hết rồi."
"......."
Hà Lệ Chân nhìn Vạn Côn, cảm thấy cậu có vẻ đầy hứng thú với kiểu đối thoại vô bổ này, thật tình có thể tiếp tục nói mãi đến khuya. Hà Lệ Chân vội vàng phanh lại, buông đũa, nói: "Vậy đợi lát nữa về nhà tìm chút gì ăn thêm đi."
Vạn Côn gật gù, "Được." Thế là cậu buông đũa, ngồi trên ghế ngó Hà Lệ Chân ăn.
Hà Lệ Chân bị cậu nhìn đến mất tự nhiên, nói: "Em đi về đi."
Nét mặt của Vạn Côn một khắc đó xìu hết xuống, sau đó cậu thản nhiên gật đầu, nói: "Được."
Cậu đứng lên, cầm cặp từ một bên ghế sô pha, Hà Lệ Chân nói: "Mang luôn chỗ thuốc còn dư theo."
Vạn Côn không nói gì, cũng không lấy thuốc, khoác cặp lên một bên vai xoay người đi ra cửa, chả buồn nói một câu tạm biệt. Cửa bị cậu trở tay hất, sập luôn khoá xuống.
"......"
Không biết có phải do bị ảnh hưởng tâm lý, Hà Lệ Chân cứ có cảm giác như cú sập cửa đó hơi khiến người ta bị chấn động.
Hà Lệ Chân quay đầu tới quay đầu lui, lặp đi lặp lại cả mấy lần, sau cùng đập đôi đũa xoạch xuống mặt bàn.
Đây là đang làm gì?
Dộng cửa? Bày đặt làm mình làm mẩy với cô?
Cô chạy ngược chạy xuôi cực như gì, thay cậu trả nợ, cứu nguy cho cậu, rồi còn tốt bụng nấu cơm cho cậu. Đối với một giáo viên có trách nhiệm đến vậy, cậu lại còn làm mình làm mẩy với cô?
Hà Lệ Chân không thể nào tin được, thở phù một hơi, cảm thấy uất đến no luôn rồi.
Hôm sau đến lớp, Hà Lệ Chân ngạc nhiên phát hiện Vạn Côn và Ngô Nhạc Minh đều đi học. Nhưng họ đeo cặp theo cô vào lớp cùng một lúc, cảm giác thì như là cố tình canh me để cùng tới chung.
Ánh mắt của Vạn Côn giao với của Hà Lệ Chân ngay cửa lớp, sau đó làm như không nhìn thấy cô, đi thẳng vào trong. Hà Lệ Chân cảm thấy buồn cười, vào lớp xong ôm sách đứng lên bục giảng, mở sổ điểm danh, điểm danh xong, cô nói: "Hôm qua cô hơi khó chịu, không đi dạy, hôm nay sẽ học liên tiếp hai tiết, bù luôn cho bài của hôm qua."
"Cô khó chịu ở đâu thế ạ~." Phía cuối lớp, Ngô Nhạc Minh không đứng dậy, ngồi trong ghế, giọng thì kéo ra rõ dài. Vạn Côn ngồi bên cạnh đang khoanh tay, cứ thế nhìn Hà Lệ Chân. Hà Lệ Chân lập tức nhận ra, Ngô Nhạc Minh tới lớp quậy, là theo chỉ đạo của Vạn Côn.
Hà Lệ Chân nhìn Ngô Nhạc Minh, nói: "Em quan tâm đến cô, cô rất cảm ơn em, nhưng hiện giờ đang trong giờ học, xin em chú ý đến kỷ luật một chút."
"Vâng ạ~~~" Ngô Nhạc Minh lại gân cổ gào lên.
Học sinh xung quanh muốn cười nhưng ráng nhịn, nhất thời bầu không khí trong lớp rất kỳ cục.
Hà Lệ Chân không muốn đi đôi co, cầm xấp bài thi lên nói: "Đây là bài thi từ hôm trước, những câu hỏi trong bài thi đều là những bài thơ cổ thường hay xuất hiện trong các kỳ thi đại học những năm gần đây, bài của các em cô đã chấm xong rồi, vẫn còn một số vấn đề, hôm nay sẽ giảng giải bài thi một lượt. Các em mở bài thi, trang đầu tiên, chúng ta hãy nhìn câu hỏi thứ nhất, ai có thể—–"
"Ầm—–!"
Hà Lệ Chân nói tới giữa chừng, phía sau lớp vang lên một tiếng ồn chấn động, cả lớp đều quay xuống nhìn, chiếc ghế của một nam sinh ngồi hàng chót có vẻ như bị mất thăng bằng, đổ ngửa ra sau.
Hà Lệ Chân bước tới, kéo cậu bé lên, "Không sao chứ?"
Nam sinh đó tên là Châu Hiểu Đan, ôm đít đứng lên, liếc Ngô Nhạc Minh bên cạnh một cái, hình như nói câu gì đó. Ngô Nhạc Minh đang nhai kẹo cao su, lạnh mặt nhìn cậu ta. Châu Hiểu Đan cúi đầu, nói: "Không sao ạ."
Hà Lệ Chân cũng không ngốc, cô quay qua nhìn Ngô Nhạc Minh, Ngô Nhạc Minh mau mắn đổi thành một bộ mặt bé ngoan: "Cô ạ? Sao thế ạ?"
Hà Lệ Chân liếc nhìn Vạn Côn ngồi sau cậu ta, Vạn Côn dựa vào lưng ghế, duỗi cặp giò, chả kiêng dè gì nhìn thẳng lại vào mặt cô, ánh mắt khiêu khích. Cô nhịn cơn bực, nói với Ngô Nhạc Minh: "Nhả kẹo cao su ra! Có biết là đang trong giờ học không?"
Ngô Nhạc Minh chu mỏ, nuốt chửng miếng kẹo cao su, sau đó há miệng cho Hà Lệ Chân nhìn, còn ngo ngoe lưỡi, nói: "Cô ơi, cô nhìn lầm rồi ạ, em đâu có ăn kẹo cao su đâu."
Hà Lệ Chân muốn vặt luôn lưỡi của cậu ta đi, cô nén giận, trừng mắt với Ngô Nhạc Minh, đứng thẳng người lên quay về bục giảng, nhìn đề thi, tiếp tục giảng giải.
"Em nào đọc giùm cô khổ thơ đầu tiên."
Ngô Uy ở bàn đầu giơ tay.
Hà Lệ Chân mỉm cười với cậu bé, nói: "Ngô Uy, em đọc đi."
"Cô giáo, em cũng muốn đọc."
Hà Lệ Chân nghe giọng nói kia, chậm chạp ngẩng đầu lên.
Cô nhìn về hướng Vạn Côn, cả lớp đều ngoái đầu nhìn Vạn Côn. Mặt trời đã mọc ở hướng Tây rồi, sự kiện Vạn Côn lên tiếng trong giờ học hy hữu chẳng khác gì nhận được một cú điện thoại báo tin bạn vừa thắng năm trăm vạn. Trái lại Vạn Côn vẫn kiên dũng giơ cao tay, như sợ Hà Lệ Chân không nghe thấy cậu, còn lặp lại một lần nữa—- "Cô giáo, em cũng muốn đọc."
Ngô Uy đã đứng dậy sẵn sàng, trông thấy tình huống này, ngơ ngác ngoái đầu. Hà Lệ Chân biết Vạn Côn có ý quậy phá, không cho cậu có cơ hội, lạnh lùng nói: "Em đọc bài kế tiếp."
Vạn Côn thả tay xuống, nhìn Ngô Uy một cái, Ngô Uy rùng mình, cúi thấp đầu, mặt thiếu điều chôn luôn vào trong cuốn vở thi.
"Ngô Uy, em đọc đi."
Đề bài đầu tiên là điền vào chỗ trống cho một bài thơ cổ của Lý Dục, "Tương Kiến Hoan."
Ngô Uy à một tiếng, quá đỗi căng thẳng, đọc thẳng một lèo —-
"L...lẳng lặng nhô lên phía thanh lâu, m.....mảnh trăng câu."(1)
Hà Lệ Chân: "......."
(1) nguyên văn phải là: "Lẳng lặng nhô lên phía Tây lâu, mảnh trăng câu"
Cả lớp lặng ngắt như tờ hai giây, sau đó tiếng cười bùng nổ. Vạn Côn và Ngô Nhạc Minh dẫn đầu, cười đến chảy cả nước mắt. Ngô Uy vẫn còn chưa biết nguyên do, phải ngẫm nghĩ mãi, cuối cùng mới nhận ra vấn đề nằm ở đâu, lập tức mặt đỏ như trái cà chua, hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống. Hà Lệ Chân cuối cùng không nhịn được nữa, cô xoay người đứng lên bục giảng, đập mạnh hai cái vào bảng. "Đừng cười nữa —–!"
Học sinh phải nhịn hồi lâu, sau chót mới nén xuống được tiếng cười.
Hà Lệ Chân chỉ tay ra cửa lớp, không chớp mắt, nhìn Vạn Côn.
"Ra ngoài."
Vạn Côn lạnh mặt nhìn cô.
Những học sinh khác có lẽ đã nhận ra rằng cô giáo thật sự đã nổi giận, đều đang nín thở hóng chuyện. Giọng của Hà Lệ Chân không lớn, nhưng rất kiên quyết.
"Ra ngoài!"
Một tiếng động lớn, Vạn Côn hung hãn đạp chiếc bàn trước mặt, học sinh ngồi chiếc bàn phía trước vô tội vạ bị dính trấu, suýt nữa bị lật bàn. Vạn Côn đứng lên, xách cặp, không nói câu nào đi ra bằng cửa sau của lớp. Hà Lệ Chân nhìn Ngô Nhạc Minh.
"Em nữa."
Ngô Nhạc Minh nhún vai, theo sau Vạn Côn. Cả lớp im như thóc. Hai người bọn họ vừa đi, sau lớp lại có hai nam sinh khác đứng dậy, cũng bỏ đi.
Hà Lệ Chân tái xanh mặt, nhìn quanh lớp.
"Còn ai nữa không?" Cô nói, "Còn ai muốn theo bọn họ ra ngoài? Bây giờ đi ngay lập tức!"
Vài phút sau, lại có thêm hai nam sinh và hai nữ sinh nữa lục đục bỏ đi, Hà Lệ Chân nhìn 7,8 chỗ trống dưới lớp, sắc mặt lạnh lẽo cầm đề thi lên, nói với Ngô Uy: "Em đọc tiếp đi."
Tan tiết học, Hà Lệ Chân sải từng bước lớn đi về phía văn phòng, vừa vào bên trong liền tiến thẳng đến trước bàn làm việc của Hồ Phi. Hồ Phi đang chấm bài thi, thấy Hà Lệ Chân xăm xăm tiến vào, ngẩng đầu lên: "Sao thế hả cô Hà, gì mà sát khí đằng đằng thế?"
"Thầy Hồ, tôi có lời muốn nói với thầy."
Sắc mặt của Hà Lệ Chân rất nghiêm túc, nghiêm túc đến độ làm Hồ Phi giật mình.
"Ôi trời, chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?"
Lưu Dĩnh và Bành Thiến ngồi quanh đó đều ngước lên, Lưu Dĩnh lo lắng nhìn cô, "Sao vậy cô Hà?"
Hà Lệ Chân hít sâu một hơi, thuật lại sự tình xảy ra trong lớp ngày hôm nay cho Hồ Phi nghe.
Hồ Phi nghe xong, quăng bút đứng dậy nói: "Thật là càng lúc càng không biết xấu hổ nữa rồi!" hai tay anh ta chống hông, nhìn quanh quất, không biết đang tìm gì, Bành Thiến bỗng nhiên nói: "Bọn nó đang ở sân vận động đấy kìa!" Hồ Phi nghe xong bắn như mũi tên ra cạnh cửa sổ, Hà Lệ Chân cũng chạy tới nhìn.
Dưới sân vận động, hết thảy những người lúc nãy bỏ ra ngoài đều đang có mặt. Ngô Nhạc Minh và những nam sinh khác đang chơi banh, Vạn Côn ngồi bên ngoài sân banh hút thuốc, hai nữ sinh đang cổ vũ cho những người đang đấu bóng.
"Láo xược, chúng nó thật láo xược!" Hồ Phi hằn học nói, "Tôi đi tìm giám hiệu Diêm!"
Hồ Phi nổi giận đùng đùng chạy đi, Bành Thiến đứng bên cạnh Hà Lệ Chân, vỗ vỗ vai cô, nói: "Không sao đâu, đừng buồn, đi so đo với đám học sinh ấy làm gì."
Hà Lệ Chân cúi thấp đầu, bất chợt Vạn Côn quay đầu nhìn về phía này, Hà Lệ Chân tưởng là cậu đang nhìn chỗ văn phòng, sau đó lại nghĩ ra, hiện giờ đang giữa ban ngày, bên ngoài sáng trưng như thế, cậu đứng bên ngoài, không cách nào nhìn thấy trong văn phòng được. Vậy thì cậu ta đang nhìn cái gì. Vạn Côn đưa mặt về phía văn phòng, nhìn rất lâu, rồi mới chậm rãi cúi đầu.
Hai mươi phút sau, mấy học sinh đó đều bị bắt về lại. Bành Thiến chạy vào trong văn phòng, nói với Hà Lệ Chân: "Thầy Diêm và thầy Hồ đều đang đứng trước văn phòng giám hiệu rầy la đấy, cậu có đi xem không?"
Hà Lệ Chân nói: "Không đi đâu."
Bành Thiến nói: "Vậy tớ đi ăn cơm đây, cậu có đi không?"
Hà Lệ Chân nói: "Hôm nay mình không muốn ăn, cậu đi trước đi."
"Vậy tớ đi đây."
Buổi chiều Hà Lệ Chân không có lớp, ngồi thừ người mãi trong văn phòng. Quãng hai giờ chiều, cô đi đến phòng thu phát một chuyến, lúc đi ngang qua văn phòng giám hiệu, phát hiện cả thầy Hồ lẫn thầy Diêm vẫn còn ở đó. Hà Lệ Chân bước tới gần, đứng lại ở khúc quẹo của hành lang, nhìn thêm lần nữa.
Những học sinh khác đã đi rồi, chỉ còn lại Ngô Nhạc Minh và Vạn Côn. Đây không phải là lần đầu Hà Lệ Chân thấy thầy giám hiệu Diêm Nhuệ Bình, vị giám hiệu này vừa cao vừa to con, nhìn cũng rất dữ, ông ấy cùng với Hồ Phi đang đứng trước mặt Vạn Côn và Ngô Nhạc Minh rày la.
"Không chịu nghe lời phải không—–?! Không chịu nghe lời thì đừng tới trường!" Diêm Nhuệ Bình quát khản giọng, Hà Lệ Chân đứng nghe ở xa, giọng của Diêm Nhuệ Bình như sĩ quan huấn luyện đã từng chỉ đạo mấy trăm lớp binh sĩ, khiến cho người nghe cảm thấy đinh tai nhức óc.
"Ức hiếp bạn học! Bắt nạt giáo viên! Các em còn làm được trò gì nữa!?" Diêm Nhuệ Bình mắng, "Lại còn là giáo viên mới tới! Nữ giáo viên! Tố chất các em như vầy thì đi học làm gì nữa—–!?" Do bị nghe điểm danh "Nữ giáo viên" và "giáo viên mới tới," Hà Lệ Chân rụt cổ lại. Cho dù đã bị khản giọng, tiếng của Diêm Nhuệ Bình vẫn sang sảng, âm thanh vang dội từ đầu hành lang này tới cuối hành lang kia. Diêm Nhuệ Bình chỉ mặt Vạn Côn, "Em đã ăn hại ở trường hết mấy năm rồi, hả—–? Tôi thấy em khỏi cần đi học nữa cho rồi, trong chiếc cặp này của em có sách học không?" Diêm Nhuệ Bình vừa mắng vừa tóm lấy chiếc cặp trên vai của Vạn Côn, kéo khoá đổ hết xuống đất. Từ trong cặp của Vạn Côn rớt ra một chiếc áo khoác màu đen, hai cây bút, và một cuốn vở ghi chép. Cuốn vở văng lên giữa không trung rồi rớt xuống đất, nằm góc tường cách đó hai mươi mét, ánh mắt của Hà Lệ Chân dõi theo. Đó là vở ghi chép hàng tuần.
Diêm Nhuệ Bình đi lượm cuốn vở ghi chép lên, Vạn Côn đã nhặt nó trước ông ta, cuộn cuộn lại, cầm trong tay.
Diêm Nhuệ Bình giận dữ nói: "Chỉ có mỗi một cuốn vở! Em chỉ mang mỗi một cuốn vở đến trường—–?" Ông ta càng nói càng tức giận, vơ lấy một cây lau nhà không gắn giẻ từ chiếc tủ chứa đồ linh tinh kế bên nện lên cánh tay của Vạn Côn. Vạn Côn bị ông ta đẩy một cú, tiến lên nửa bước, Diêm Nhuệ Bình nói: "Còn dám bắt nạt giáo viên nữa không!?"
Vạn Côn không nói gì, tựa như bị một cây gậy to bằng hai ngón tay nện lên người chỉ là gãi ngứa. Diêm Nhuệ Bình vẫn còn đang cáu, lại cầm gậy đánh tiếp. Hà Lệ Chân đứng phía sau, nhìn thấy rất rõ ràng cây gậy đó đánh lên lưng của Vạn Côn, cô không kịp suy nghĩ gì đã cất tiếng la lên.
"Thầy Diêm —–!"
Mọi người đều xoay đầu, Diêm Nhuệ Bình trông thấy Hà Lệ Chân tới, nói: "Cô Hà, cô tới đây, để chúng nó nhận lỗi với cô!" Đáy lòng Hà Lệ Chân đang mừng thầm là Vương Nhuệ Bình không hỏi cô vì sao bất chợt ló mặt, có vẻ như là ông ta chỉ tưởng cô vừa khéo đi ngang qua. Hà Lệ Chân bước đến gần, ánh mắt của Vạn Côn rơi trên người cô, Hà Lệ Chân coi như không nhìn thấy.
"Thầy Diêm, muộn thế này rồi vẫn còn giáo huấn ạ." Hà Lệ Chân nói. Hồ Phi đứng bên cạnh đã mệt chết được, có vẻ như anh ta đứng rầy la hiệp đầu, rồi hiệp sau là do Diêm Nhuệ Bình ra tay.
"Không có gì, cô Hà cô tới đây, để chúng nó nhận lỗi với cô." Diêm Nhuệ Bình bảo Vạn Côn và Ngô Nhạc Minh đứng nghiêm, Vạn Côn đung đưa người rồi đứng thẳng. Dáng của cậu cao hơn Diêm Nhuệ Bình nửa cái đầu, một khi đã đứng thẳng, liền làm giảm bớt hết khí thế của Diêm Nhuệ Bình.
hết chương 25
tác giả: Twentine
người dịch: idlehouse