Tưởng Chính Nam bên cạnh sắc mặt đầy vẻ lo lắng, nếu nhìn thật kỹ có
thể nhận ra bàn tay đang cầm tài liệu của hắn bởi vì quá dùng sức mà đã
trở lên trắng bệch, hiển nhiên là đang cực lực khống chế bản thân.
Thân là trợ lý đặc biệt của Tưởng Chính Nam, Hạ Quân là người hiểu rõ nhất chuyện của hắn và Hứa Liên Trăn.
Từ trước đến nay anh luôn tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc của một người
làm chức trợ lý đặc biệt, cái gì nhìn thấy cũng coi như chưa từng thấy,
cái gì biết cũng giả bộ coi như không biết, chưa bao giờ có ý muốn hỏi
thăm gì cả.
Dù sao đàn bà đối với Tưởng Chính Nam mà nói chỉ có thừa chứ không có thiếu.
Lúc đầu anh chỉ mơ hồ cảm thấy Tưởng Chính Nam đối với Hứa Liên Trăn
có gì khang khác, mãi cho đến khi Liên Trăn và Chính Tuyền bị bắt cóc,
thời điểm đó anh mới vỡ lẽ ra, chỉ duy nhất Hứa Liên Trăn là đặc biệt.
Chính là có đặc biệt đến thế nào thì Tưởng tiên sinh vẫn làm cho Hứa tiểu thư rời đi.
Còn nhớ rõ lần cuối cùng anh gặp mặt với Hứa tiểu thư, Tưởng Chính
Nam ngồi ngay trong xe, cách tiệm café một tấm thủy tinh trong vắt, đem
nhất cử nhất động của hai người bọn họ thu vào trong mắt.
Sau đó xe chạy đến bờ biển, Tưởng Chính Nam tựa như hóa đá đứng trên bờ cát đợi hồi lâu.
Cuối cùng trước lúc rời đi, Tưởng Chính Nam đem dây chuyền cùng di động của Hứa tiểu thư ném xuống dưới biển.
Sau đó xoay người, bình tĩnh sai bảo anh: “Lái xe, gọi điện cho Bạch Đình, nói mời cô ta tối nay đi nghe ca nhạc.”
Sau đó Tưởng Chính Nam tựa như biến về nguyên hình trước đây, thỉnh thoảng lại hẹn hò với mấy người đàn bà của hắn.
Tất cả mọi chuyện đều như thường, tựa như Hứa Liên Trăn chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của hắn vậy.
Nhưng mà Tưởng Chính Nam lại dọn ra khỏi biệt thự đang ở, saI Hạ Quân tìm kiến trúc sư đến tu sửa lại.
Khi Hạ Quân đưa bản thiết kế của kiến trúc sư cho hắn xem qua, hắn
liếc cũng không thèm liếc một cái nói với anh: “Cứ theo bản vẽ này mà
thi công đi.”
Ngữ khí bình thản đến mức dường như chuyện này không hề có liên quan với hắn.
Hạ Quân vốn là người không thích nhiều lời, cho nên cứ ấn theo ý tứ của hắn mà làm.
Hạ Quân cũng từng cho rằng chuyện về Hứa Liên Trăn sẽ nhanh chóng chìm vào quá khứ, tựa như một con thuyền lướt trên mặt nước.
Thế nhưng không lâu sau, quản giáo trạm giam lại gọi điện cho anh, nói Hứa Mưu Khôn sau khi kiểm tra xác định là ung thư phổi.
Hạ Quân cúp điện thoại xong liền báo tin này cho Tưởng Chính Nam.
Tưởng Chính Nam nghe xong liền trầm mặc thật lâu, Hạ Quân thấy thế liền lui ra ngoài.
Sau đó Tưởng Chính Nam gọi anh tới văn phòng, sai anh gọi điện thoại
cho quản giáo trạm giam. Hỏi những thủ tục và quy định để được phóng
thích, sau đó liền sai anh vận dụng các mối quan hệ thu xếp cho Hứa Mưu
Khôn được thả ra.
Thậm chí ngay cả phía bệnh viện đều là Tưởng Chính Nam nháy mắt sai
bảo Hạ Quân liên hệ sắp xếp. Mọi chuyện đã như thế, vậy mà trước mặt Hạ
Quân Tưởng Chính Nam chưa từng nhắc đến tên Hứa Liên Trăn dù chỉ một
lần.
Vừa rồi khi ở trong văn phòng của Tưởng Chính Nam, bởi vì đang cầm di động ở trong tay bỗng thấy Hứa Liên Trăn gọi đến Hạ Quân không khỏi vô
cùng sửng sốt.
Tưởng Chính Nam tất nhiên nhìn ra vẻ khác lạ của anh, tựa như vô tình hỏi một câu: “Điện thoại của ai vậy? Sao không bắt máy đi.” Hạ Quân do
dự một hồi, mới trả lời: “Là của Hứa tiểu thư.”
Sắc mặt Tưởng Chính Nam đanh lại hồi lâu, mãi sai mới có ý bảo anh bấm nhận cuộc gọi.
Tưởng Chính Nam vẫn im lặng không nói không rằng.
Hạ Quân thấy thế liền đóng cửa ban công phòng Tưởng Chính Nam lại, sau đó trong phòng liền vang lên một tràng tiếng nói ồm ồm.
Sau ngày đó, cô chưa từng liên hệ với hắn. T*ật giống như hai người chưa từng quen biết gì cả.
Thật giống như cô và hắn không hề có liên quan gì hết.
Chưa bao giờ quen biết.
Tưởng Chính Nam chống hai tay lên mặt bàn, nhìn đống hỗn độn, hơi thở dồn dập hỗn loạn, vẻ mặt thoáng chút tổn thương.
Thì ra đối với cô mà nói, hơn một năm kia, hơn 300 ngày kia cho tới bây giờ đều không có ý nghĩa gì cả.
Ngay cả chuyện quan trọng như vậy người mà cô tìm thà rằng là Hạ Quân chứ không phải là hắn.
Tưởng Chính Nam liền cứ duy trì tư thế như vậy hồi lâu, tựa như hóa thành một pho tượng, lòng đau khó nói thành lời.
Hứa Liên Trăn cúp máy xong, khẽ thở dài một hơi, may là Hạ Quân đồng ý giúp.
Nếu không. . . . . Nếu không cô biết phải tìm ai đây? Trong đầu lập
tức dần hiện ra khuôn mặt Tưởng Chính Nam. Sau một hồi lâu cô mới giật
mình sợ hãi phát hiện ra, lòng cô có một khoảng trống rỗng, thời gian
gần đây trong trí nhớ của cô đã mất đi một phần nào đó, tựa như bệnh
nhân bị bệnh mất trí nhớ mang tính chọn lọc vậy, thường thường có cảm
giác được nhưng lại không biết nói thành lời là mình đã quên cái gì,
thỉnh thoảng lại vô duyên vô cớ ngơ ngẩn.
Buổi tối ngày hôm đó, khi Tưởng Chính Nam dừng xe đợi đèn đỏ ở ngã tư trên đường, ngẩng đầu liền nhìn thấy bệnh viện trung tâm cách đó không
xa.
Cư nhiên xe lại chạy đến đây, sắc mặt Tưởng Chính Nam sầm xuống.
Khi đèn đỏ chuyển xanh hắn liền quặt tay lái đi thẳng vào bệnh viện.
Tưởng Chính Nam vẫn duy trì tư thế bất động ngồi trong xe. Mãi một
hồi lâu sau hắn nhìn nhìn đồng hồ thấy trên đó đã chỉ là tám giờ tối
liền đẩy cửa xe ra, một trận gió lạnh thổi ùa tới.
Bỗng chốc hắn trở lên tỉnh táo lạ thường, đứng yên tại chỗ.
Đứng bất động giữa trời gió lạnh, cuối cùng hắn vẫn là đóng cửa xe hướng phía bệnh viện đi bộ vào.
Tưởng Chính Nam đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, nghe được giọng nói dịu
dàng quen thuộc bên trong truyền tới: “Ba, ba có muốn ăn cam không? Con
bóc cho ba một trái nha.”
Trong nháy mắt đó, trái tim hắn tựa như run rẩy loạn nhịp.
Là giọng nói của cô.
Lửa giận tích tụ mấy ngày nay thế nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị nước đá dập hoàn toàn, từ từ lạnh đi.
Hắn vẫn cho rằng trên đời này đàn bà không thiếu. chỉ cần vài ngày là hắn có thể quên hoàn toàn cô.
Đúng vậy, quên hoàn toàn.
Chính là thẳng đến giờ phút này, mới biết được không phải như thế.
Nhiều lúc, nghĩ muốn quên nhưng khó lòng có thể quên được.
Tưởng Chính Nam vẫn đứng ngoài cửa, sau đó Hứa Liên Trăn đi ra, một
mình đi tới trạm xe buýt. Hắn vẫn cứ chậm rãi đi lái xe phía sau.
Tưởng Chính Nam nhìn thấy cô lên xe, nhìn thấy cô xuống xe, lại đi một quãng đường thật dài mới đến phòng trọ cô thuê.
Hắn dừng xe trong góc, đứng dưới lầu nhìn thấy ánh đèn mờ mờ sang lên.
Tưởng Chính Nam nhìn quanh bốn phía, nơi này ẩm thấp dột nát, phòng
cho thuê bốn phía đều là do chủ nhà dựng lên tạm bợ. Những nơi như thế
này, ngư long hỗn tạp, từ trước đến nay là nơi an ninh không đảm bảo.
Tưởng Chính Nam cất bước lên lầu, một bậc, hai bậc . . . bốn phía
lạnh lẽo tựa như hầm băng, gió bấc vù vù gào rít đánh vào da thịt lộ ra
ngoài quần áo tựa như mũi kiếm sắc nhọn đâm trên nền cát.
Tưởng Chính Nam tựa như người mất hồn, đứng đờ người bên ngoài căn phòng nhỏ.
Thì ra, những ngày gần đây cô vẫn sống ở nơi này.
Vài ngày sau, Hạ Quân dựa theo lời hẹn đúng giờ xuất hiện trước mặt Hứa Liên Trăn.
Hứa Liên Trăn thở phào một hơi, luôn miệng nói cảm ơn: “Hạ tiên sinh, thật lòng rất cảm ơn anh. Anh đã bận bịu như vậy còn phải bớt thời gian đến đây giúp tôi . . .”
Hạ Quân vẫn tỏ ra khách khí như thường: “Hứa tiểu thư, cô khách sáo quá rồi, chỉ là tiện thì giúp thôi . . . .”
“Hạ tiên sinh, chúng ta nên bàn một chút thống nhất những gì cần nói trước mặt ba tôi khỏi đến lúc nữa lại có gì sai sót.”
Vì thế Hứa Liên Trăn liền viết lên cảnh hai người gặp gỡ như thế nào, ở đâu, rồi sau đó nói lại lần nữa cho Hạ Quân.
Hạ Quân gật gật đầu: “Hứa tiểu thư, cô yên tâm tôi sẽ dốc sức phối hợp với cô.”
Không biết là do cách nói chuyện của Hạ Quân lễ phép lại lịch sự hay
là do cha cô vẫn luôn mong mỏi có một người như vậy xuất hiện, cho nên
tất cả mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi.
Ông Hứa Mưu Khôn gầy trơ xương, tinh thần mấy ngày nay đã muốn suy
sụp, nhưng vừa nhìn thấy Hạ Quân liền mừng rỡ túm lấy tay Hạ Quân, cười
vui vẻ nói: “Bác tin tưởng mắt nhìn người của con gái mình, nó nói cháu
tốt thì cháu nhất định là người không tồi rồi.”
Hạ Quân không hổ là nhân tài số một, cười chân thành không chút sơ
hở: “Bác à, có thể quen biết Liên Trăn là phúc phận của cháu. Bác cứ yên tâm, sau này cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Lại thấp giọng giải thích: “Bác trai, cháu thật sơ xuất quá, mãi đến
giờ mới có thể đến thăm bác. Căn bản là phía công ty cử cháu đi công tác nước ngoài cho nên hôm qua mới có thể về được.
Hứa Mưu Khôn vỗ vỗ tay hạ quân, vừa lòng liên tục gật đầu nói: “Được
rồi, được rồi. Đến là tốt rồi. Đến là tốt rồi. Người trẻ tuổi, sự nghiệp là quan trọng, sự nghiệp quan trọng hơn a.”
Sau đó hỏi qua gia cảnh của Hạ Quân. Hạ Quân đều rành rọt trả lời,
nói bố mẹ là giáo viên trung học, trong nhà còn có một người chị gái đã
kết hôn từ lâu.
Hứa Liên Trăn ngồi bên cạnh vừa nghe vừa mỉm cười phụ họa, nhưng toàn thân đều cứng ngắc, thật sự không biết được những lời hạ quân nói đâu
là thật đâu là giả.
Nhưng thực sự cô không thể không thừa nhận, Hạ Quân cực có năng lực,
ít nhất sau khi nghe những lời anh ta nói ba cô đều vô cùng vừa lòng
không tỏ vẻ hoài nghi chút nào.
Rất nhanh đã qu âhi tiếng, ông Hứa Mưu Khôn nói chuyện một hồi liền có chút mệt mỏi, vẻ mặt ủ rũ.
Hứa Liên Trăn thấy thế vội đỡ cha mình nằm xuống: “Ba, ba nghỉ ngơi
một chút đi. Đừng làm mình mệt mỏi quá, anh ấy còn phải về công ty có
việc.”
Hạ Quân ở một bên giúp Liên Trăn đắp chăn cho ông, phụ họa nói: “Đúng vậy bác trai, bác cứ nghỉ ngơi cho tốt, cần phải chú ý thân thể, lần
sau cháu sẽ đến thăm bác.
Hứa Mưu Khôn gật gật đầu, cảm thấy mỹ mãn trước khi chìm vào giấc ngủ còn nói: “Công việc là quan trọng, bận quá thì không cần lại đây đâu.”
Hứa Liên Trăn nhẹ nhàng đi ra ngoài cửa, trước cửa thang máy lại hạ giọng nói cảm ơn Hạ Quân lần nữa.
Hạ Quân nói: “Hứa tiểu thư, không cần khách khí như vậy, nếu như có chuyện gì cần tôi ra mặt, chỉ cần gọi điện cho tôi là được.”
Hứa Liên Trăn gật gật đầu.
Hạ Quân rời thang máy vội vã chạy tới bãi đỗ xe ngoài bệnh viện, vừa
mở cửa ngồi vào ghế liền bắt đầu báo cáo tình hình công tác của bản
thân: “Tưởng tiên sinh, tất cả đều rất thuận lợi.”
Tưởng Chính Nam bắt chân chữ ngũ, mặt vô cảm phân phó: “Lái xe.”
Xe khởi động, rời khỏi bệnh viện.
Hạ Quân thấy vẻ mặt Tưởng Chính Nam không tốt, cũng không đợi hắn mở
miệng đã đem mọi chuyện vừa rồi xảy ra trong phòng bệnh rành rọt kể lại
một lần. Vừa nói vừa nhìn kính chiếu hậu quan sát vẻ mặt của Tưởng Chính Nam, nhưng từ khi xe khởi động Tưởng Chính Nam đã nhắm chặt mắt.
Lái xe hướng công ty đi tới, mãi cho đến khi Hạ Quân nói xong, xe đã
đi được quãng đường khá xa, cao ốc công ty đã xuất hiện gần ngay trước
mắt Tưởng Chính Nam bỗng nhiên cất giọng nói: “Quay đầu, đi bệnh viện.”