Edit: Muathuvang
Beta: Pingki
Xe cuả Tưởng Chính Nam vừa đến cửa, vị quản lý họ Quan của tập đoàn Hoa Cảnh đã vội vàng dẫn theo mấy người trợ lý chạy ra đón tiếp: “Xin chào Tưởng tổng. Từ tổng đang đợi ngài ở trên văn phòng.”
Đáp thang máy chuyên dụng đi thẳng tới văn phòng của Từ Lăng Minh, Từ Lăng Minh đích thân nghênh đón từ xa: “Tưởng, xem ra cũng nể mặt mình không ít nha.” Tưởng Chính Nam mỉm cười: “Chuyện khác có thể không đến, nhưng đại hôn của huynh đệ mình nhất định phải đến chúc mừng chứ.”
Hai người vốn là bạn tốt khi còn du học, sau khi về nước đều gây dựng được cơ nghiệp với không ít thành tích chói lọi, mấy năm trước lại hợp tác một hạng mục ở Đại Nhạn, hạng mục di dời của Hoa Cảnh – Thịnh Thế giúp cho hai người thu lợi ích cũng không tồi. Hiện tại công trình này đã đi đến giai đoạn thứ tư.
Lần này Tưởng Chính Nam đến Đại Nhạn, chủ yếu là do mấy ngày trước Từ Lăng Minh đích thân mở lời: “Tưởng, mình sắp kết hôn, dù thế nào đi nữa cậu cũng phải đến uống rượu mừng của mình.”
Đây là điều đương nhiên. Lấy chuyện cha mình gặp nạn mà nói, sau lần đó Tưởng Chính Nam cũng biết được thế nào là lòng người ấm lạnh, cho nên hiện tại rất quý trọng tình bạn này, bởi vậy an bài từ sớm để đến đây.
Từ Lăng Minh bày ra bộ dụng cụ trà đạo, hai người vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, nhoáng một cái đã mấy giờ trôi qua. Vương trợ lý của Từ Lăng Minh gõ cửa đi vào: “Từ tổng, hội nghị đã đến giờ .”
Từ Lăng Minh vỗ vỗ trán: “Trời ạ, mình quên mất.” Quay đầu nói với Vương trợ lý: “Cô bảo quản lý Quan tham dự cuộc họp thay tôi đi.” Vương trợ lý đáp lời ra ngoài.
Tưởng Chính Nam mỉm cười: “Đâu phải lần đầu tiên mình đến đâu, không cần cậu phải hậu đãi, cậu phải họp thì cứ đi đi, khách khí cái gì chứ?” Từ Lăng Minh lúc này mới nhớ tới một chuyện: “Mình thực sự không khách khí với cậu, đi, cùng mình đi họp nào. Cuộc họp này chính là đấu thầu vấn đề trang trí của giai đoạn bốn công trình đấy. Chỉ còn có ba công ty thiết kế cuối cùng, hôm nay cậu giúp mình chọn lấy một cái đi.”
Khi hai người đi vào, nhân viên trong phòng đều đã an vị, đèn đều đã tắt, chỉ còn lại ánh sáng từ máy chiếu.
Quan quản lý thấy hai người đi vào, vội đứng dậy: “Từ tổng, Tưởng tổng.” Mọi người thấy thế, đều nhất loạt đứng dậy chào, Từ Lăng Minh khoát tay nói: “Hôm nay do cậu phụ trách hội nghị này, tôi và Tưởng tổng chỉ tham chiếu thôi, người đã đến đông đủ chưa, đủ rồi thì bắt đầu đi.”
Quan quản lí vội trả lời: “Trung Hoa, Cẩm Tú đều có mặt cả rồi, ông chủ của Đông Phong cũng đã đến nhưng nhà thiết kế chính của họ chưa có tới, nói là đang ở trên đường, nhưng mà Đông Phong qua kỳ xét tuyển được điểm cao nhất cho nên hôm nay bọn họ trình bày cuối cùng, coi như là kịp thời gian …”
Từ Lăng Minh không ưng ý nhưng nghe Quan quản lý nói vậy chỉ nói: “Vậy bắt đầu luôn đi.”
Vì thế, nhà thiết kế của Cẩm Tú bắt đầu trình bày ý tưởng và chủ đề của mình, máy chiếu cũng bắt đầu truyền hình ảnh. “Xin chào tất cả quý vị có mặt ở đây. Chủ đề lần này của công ty thiết kế Cẩm Tú chúng tôi chính là yêu …”
Khi nhà thiết kế của Cẩm Tú đang chậm rãi giảng giải thì có người gõ cửa tiến vào: “Xin chào các vị, thực xin lỗi, tôi tới muộn.”
Trong bóng tối chỉ có ánh sáng từ máy chiếu, chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh mảnh mai tinh tế. Chính là giọng nói tựa như nước chảy róc rách, chậm rãi chảy vào lòng người.
Từ Lăng Minh mẫn cảm phát hiện Tưởng Chính Nam ngồi bên cạnh mình nháy mắt trở lên cứng đờ. Hắn và Tưởng Chính Nam là bạn thân nhiều năm, tất nhiên biết tư thế này cho thấy bạn tốt đang khẩn trương.
Đường đường là Tưởng Chính Nam cũng có lúc khẩn trương căng thẳng sao?
Hiển nhiên, Tưởng Chính Nam biết người phụ nữ này.
Thời gian lúc sau, hắn vẫn một mực chú ý tới vẻ mất tự nhiên của Tưởng Chính Nam, đặc biệt là sau khi người kia bước lên giải thích, tay Tưởng Chính Nam cơ hồ là bóp chặt lấy thành ghế, tựa như có oán hận sâu đậm với người kia vậy, chỉ hận không thể bắt đến bóp chết ngay tại chỗ.
“Xin chào tất cả quý vị đang có mặt tại cuộc họp này ngày hôm nay, chủ đề của Đông Phong chúng tôi là ‘phụ nữ’. Mọi người đều biết, bất kỳ một người phụ nữ nào cũng có một vị trí vô cùng quan trọng trong gia đình, ví dụ như khi còn trẻ là con gái, sau khi kết hôn trở thành nữ chủ của gia đình, trở thành mẹ, cuối cùng trở thành bà nội hoặc bà ngoại …. Vậy đối với một người phụ nữ, cả đời của họ điều họ mong muốn nhất là trở thành cái gì đây?”
Một người phụ nữ, mong muốn cả đời của họ là gì, muốn trở thành cái gì? Từ Lăng Minh không khỏi khâm phục thừa nhận đây là một câu hỏi rất hóc búa mà cũng rất thú vị, thậm chí ngay bản thân hắn cũng vô thức nghĩ đến người con gái sắp kết hôn với hắn, cả đời cô ấy muốn trở thành cái gì?
Sau khi tạm dừng một lúc người kia chậm rãi lên tiến: “Tôi nghĩ cho dù là người phụ nữ nào, cho dù bao nhiêu tuổi, là cô gái 18 hay bà lão 80, cho dù có thân phận gì, một người vợ bình thường đi chợ mua bán hay là phu nhân cao hàng hiệu đầy người thì bọn họ cũng đều muốn trở thành viên minh châu trong lòng bàn tay người thân của mình. Khi còn trẻ hy vọng là viên minh châu bảo bối trong lòng bàn tay cha mẹ, sau khi kết hôn là minh châu của chồng mình, thậm chí khi tuổi cao con cái đều đã thành gia lập thất bọn họ cũng muốn trở thành minh châu trong lòng bàn tay của con cái …. Cho nên mới có nhiều vấn đề phức tạp liên quan đến phụ nữ như vậy. … Đương nhiên đây không phải là chuyện có thể dễ dàng nói với người ngoài.” Nói tới đây cô dừng một chút, mọi người bên dưới không hẹn mà cùng cười vang lên hiểu ý.
“Cho nên chủ đề lần này của chúng tôi là phụ nữ, coi những người phụ nữ trong gia đình ở những độ tuổi khác nhau thành công chúa, mời mọi người xem bản thiết kế chi tiết của công ty chúng tôi, chủ đề phong cách giản lược thanh lịch, nhưng chi tiết ….”
Chỉ chốc lát sau, tất cả ba công ty đều đã hoàn thành phần diễn giải, đèn bật lên.
Quan quản lí nói: “Cám ơn sự nhiệt tình giải thích của ba vị thiết kế chính. Xin mọi người chờ một lát, nhân viên trong công ty chúng tôi cần nửa giờ bàn bạc để đưa ra quyết định cuối cùng.”
Từ Lăng Minh dẫn đầu đoàn người đứng dậy nói: “Tưởng, mời.” Tưởng Chính Nam có chút đăm chiêu đứng dậy, nhưng ánh mắt thâm thúy vẫn dừng ở người kia.
Từ Lăng Minh để ý thấy người kia đang cúi đầu vừa sửa sang lại tài liệu vừa nói chuyện với người đàn ông bên cạnh, có lẽ đang phân tích kết quả.
Những thảo luận phía sau Từ Lăng Minh không tham gia, chỉ phân phó bảo là khi nào có kết quả thì báo trước cho hắn. Sau đó cùng Tưởng Chính Nam trở lại văn phòng, lần nữa thưởng thức trà đạo, rót một chén đưa cho Tưởng Chính Nam hỏi: “Ba phương án vừa rồi, cậu thích cái nào?” Tưởng Chính Nam giật mình, một lúc mới đáp lời: “Người thứ ba.”
Sau một lúc lâu, Quan quản lí bên kia có kết quả, gọi điện thoại nội tuyến đến: “Từ tổng, sau một hồi tranh luận kịch liệt chúng tôi đã có quyết định, phương án thứ ba được thông qua với số phiếu cao nhất.”
Từ Lăng Minh mỉm cười: “Anh đi tuyên bố kết quả đi.” Cúp máy, quay đầu nói với Tưởng Chính Nam: “Cậu dự việc như thần, phương án ba thắng.”
Nếu Tưởng Chính Nam đã bỏ phiếu thì hắn cũng sẽ bầu cho người kia, không tính toán xa xôi, không quan tâm đến rốt cuộc phụ nữ có muốn thực sự trở thành viên minh châu trong lòng bàn tay người thân hay không, đối với thương nhân mà nói bất quá chỉ là mánh lới làm ăn mà thôi. Nhưng nếu luận sự, nói tới quyền quyết định khi mua bán, cho dù là một gia đình bình thường cỡ nào, ở thời kỳ nào thì chuyện mua nhà cũng đến 80% là do vợ quyết định.
——Bạn đang đọc truyện tại Greenhousenovels.com—–
Thời gian năm năm trôi qua đem đá luyện thành châu, hiện tại nghĩ lại một lượt mọi sự đều không quá bất ngờ, có điều hắn thực sự không ngờ rằng thời gian năm năm đã biến cô từ một cô gái mới lớn dần dần trở thành một người phụ nữ kiên cường.
Ngày thứ sáu đi làm Hứa Liên Trăn phát hiện trên bàn làm việc của mình có một tấm thiếp mời, giật mình đứng ngây một hồi, càng lúc càng ngạc nhiên, ông chủ của Hoa Cảnh – Từ Lăng Minh kết hôn sao lại mang thiệp mời đến mời cô chứ?
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Niên Đông Thịnh: “Anh cũng có đấy nha, là do đích thân quản lý Quan đưa tới đó, nói hôm qua trong hội nghị Từ tổng sau khi nghe em diễn giải cảm thấy rất thán phục em, cho nên đặc biệt phát thiệp mời bổ sung, mời chúng ta đến tham dự hôn lễ của anh ta.”
Hứa Liên Trăn cũng không được sủng mà kiêu đem thiệp mời đẩy lại lên bàn: “Anh biết cuối tuần em không rảnh mà.” Niên Đông Thịnh cười lấy lòng nói: “Anh biết, anh biết, cuối tuần là ngày em dành cho bọn nhỏ, đã thành quy luật. Nhưng em nghĩ mà coi, cơ hội như vậy các công ty thiết kế khác ở Đại Nhạn có mong cũng chẳng được, huống hồ chúng ta mới tiếp nhận hợp tác công trình này, đây chính là cơ hội để chúng ta thiết lập mối quan hệ với cán bộ cấp cao của hoa Cảnh đó ..”
Hứa Liên Trăn nhíu đôi mày thanh tú: “Muốn đi thì tự anh đi lấy, em chỉ phụ trách thiết kế, không có trách nhiệm lên đài xã giao cho công ty.”
Niên Đông Thịnh mỉm cười nói: “Biết rồi, biết rồi, em thấy anh đã bắt em đi xã giao bao giờ chưa, tốt xấu gì em cũng là thành viên trong hội đồng boss. Chỉ một lần này thôi, xin thề sẽ không có lần sau, đi đi.” Hứa Liên Trăn không cho ý kiến, tỉnh bơ mở tập tài liệu trước mặt ra, Niên Đông Thịnh biết hành động này của cô vẫn như trước đây, có nghĩa là “Bưng trà tiễn khách” , nhưng vì lợi ích lâu dài của công ty, cho nên anh ta bày ra đủ mọi trò, mọi tư thế: “Liên Trăn, em thương xót anh một lần đi, em xem anh cũng khó lắm chứ, bằng này tuổi đầu, trên có mẹ già dưới có con nhỏ, trong bụng vợ anh còn có một đứa nữa nha …”
Bộ dáng Niên Đông Thịnh không khỏi khiến Hứa Liên Trăn nhớ tới bộ phim cổ trang tối hôm qua mới xem, nam chính nói với sơn trại đại vương bắt cóc: “Đại vương, tiểu nhân trên có mẹ già 80, dưới có con trai chưa đầy 3 tuổi, cầu xin ngài tha cho tiểu nhân một mạng này đi ….”
Hứa Liên Trăn không khỏi bật cười sằng sặc, một tiếng cười này khiến Niên Đông Thịnh thấy tốt rồi tốt rồi a: “Cười là đã đồng ý. Ông chủ trên danh nghĩa là tôi đây xin cáo lui cáo lui a, ngài cứ vội việc của ngày đi.”
Cánh cửa đóng kín lại lại hé ra, Niên Đông Thịnh thò đầu vào: “Vì thành ý muốn đền tội, ngày mai anh và A Kiều sẽ tới đón em.”
Đón cái gì mà đón, ngay đối diện cửa, có gì mà cần phải đón với chả tiếp.
Buổi chiều ngày hôm sau, Hứa Liên Trăn vẫn như thường lệ dẫn hai đứa nhỏ đi học ngoại ngữ, chính là sau khi tan học liền dẫn hai đứa nhỏ trực tiếp về nhà, không có như mọi khi ba mẹ con ra ngoài ăn cơm.
Hai đứa bé đều còn nhỏ, chỉ cần nhẹ giọng nói một chút là có thể thương lượng: “Tuấn Hữu, Tuấn Văn, buổi tối mẹ có việc, phải đi công chuyện với chú Niên và dì Kiều. Cho nên các con phải ngoan ngoãn ở nhà, phải nghe lời dì bảo mẫu nha. Tất nhiên nếu các con muốn đến nhà chú Niên chơi với anh Bì Bì và em Nha Nha cũng có thể đi.”
Quả nhiên, hai nhóc con đều gật đầu, Hứa Liên Trăn thơm mỗi đứa một cái: “Ngoan, ngày mai mẹ sẽ có thưởng.”
Bọn nhỏ vừa nghe có thưởng, ánh mắt tròn xoe lập tức lóe sáng, Tuấn Hữu hỏi: “Mẹ, thưởng cái gì ạ?” Hứa Liên trăn cười hì hì: “Bí mật.”
Về đến nhà, nhìn đồng hồ là 3 giờ 40 phút, buổi tiệc vào khoảng 7h tối, vẫn còn kịp chán. Vì thế Hứa Liên Trăn giao con cho bảo mẫu xong đi trở về phòng đặt đồng hồ báo thức sau đó ngủ một lát, rồi dậy đi tắm rửa.
Xong xuôi mới thần thanh khí sảng ngồi trang điểm, cuối cùng là chọn một chiếc váy ngắn tay liền thân màu đen. Cổ áo hình chữ V không sâu, vạt váy có nếp xếp khiến cho sắc màu đen trở lên quyết rũ.
Mái tóc dài như thường lệ uốn sơ rồi hất sang một bên. Hứa Liên Trăn kéo khóa váy xong đứng trước gương ngắm một vòng, kiểm tra trước sau rồi nói OK!
Lúc này, cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa của người giúp việc: “Hứa tiểu thư, Niên phu nhân và Niên tiên sinh đã đến rồi.”
Hứa Liên trăn đi giày cao gót, lấy bóp, đẩy cửa phòng đi ra.
Niên Đông Thịnh và Chu Kiều đã đứng đợi ở phòng khách. Chu Kiều thấy Hứa Liên Trăn mặc màu đen tuy đẹp nhưng vẫn nhịn không được nhắc nhở: “Lại toàn thân màu đen, em không thể mặc màu nào sáng sủa hơn à, tuổi còn trẻ mà toàn thích mặc màu tối …”
Hứa Liên Trăn cười cười: “Chị Kiều, xin chị đó màu đen là màu sắc kinh điển đó nha.” Niên Đông Thịnh đỡ vợ mình: “Được rồi, vợ yêu, chúng ta đi thôi đến muộn không hay đâu.”
Hứa Liên Trăn vội vàng lấy lòng cùng đỡ chị Kiều: “Đúng vậy, đúng vậy. Chúng ta bị muộn rồi .” Sau đó xoay người, lại thơm bọn nhỏ mỗi đứa một cái: “Bảo bối, chào chú dì và mẹ nào.”
——Bạn đang đọc truyện tại Greenhousenovels.com—–
Đây là lần thứ hai cô tới khách sạn Quân Viễn của Lâu thị thành phố Đại Nhạn. Cô còn nhớ rõ, lần đầu tiên tới đây là 6 năm trước, ở đây, cô đến gặp hắn.
Không hiểu vì sao, hôm nay khi vừa đặt chân tới khách sạn này, cô lại nhớ tới hắn.
Kỳ thật nhiều khi trong lúc vô thức, cô có nhớ tới hắn, khuôn mặt, cái mũi, viền môi, hơi thở, mỉm cười, … mối liên hệ giữa cô và hắn là kỷ niệm, là nhớ lại, cũng chỉ là những hồi tưởng xa xôi mà thôi.
Chính là, những năm gần đây, cô đã tập được cách từ bỏ. Thứ gì đó không thuộc về cô, cũng nên buông tay được rồi.
Nhiều lúc, nếu số mệnh đã không cho chúng ta có một thứ gì đó, vậy chúng ta phải học được cách từ bỏ, học làm cho bản thân trở lên kiên cường, độc lập, học được làm sao khiến bản thân trở lên vui vẻ. Sau đó, một mình, dùng tư thái kiên cường, yên lặng để ngắm bốn mùa thay đổi, ấm lạnh tuần hoàn.
Ít nhất cô còn có bọn nhỏ làm bạn, đúng vậy, cô còn có Tuấn Hữu và Tuấn Văn, đủ để giúp cô chống cự lại tất cả giá lạnh trên thế gian này.
Thang máy phía xa xa phát ra tiếng ‘tinh tinh’, tiếng vang thứ hai ngừng lại, Hứa Liên Trăn bỗng nhiên cảm thấy trong không khí thoáng đãng có chút biến đổi, giống như bị bao trùm bởi một tấm vải, bị người bốn phía bao vây lại, mười mặt mai phục, mơ hồ dâng lên lo sợ.
Quản lý Quan đang cùng Niên Đông Thịnh nói chuyện, bỗng nhiên nói với hai người nói một câu: “Thất lễ quá, xin lỗi, tôi có chút việc phải đi lại đằng kia.”Lời còn chưa dứt, liền cùng quản lý phụ trách mảng quan hệ xã hội của công ty hồ hởi nhiệt tình hướng phía đám người phía sau họ đang đi đến chào đón: “Tưởng tổng, trợ lý Hạ, sớm thế mà hai người đã tới.”
Tưởng tổng, trợ lý Hạ…. Hứa Liên Trăn chậm rãi ngẩng đầu. Toàn bộ lầu ba của Quân Viễn đã được Hoa Cảnh bao hết, cửa đại sảnh chào đón khách có biển quảng cáo chào đón, phía sau là một bức tường kính được trang hoàng đẹp mắt.
Từ chỗ của cô đang đứng, Hứa Liên Trăn nhìn thấy một đám người từ phía sau mình đi đến, đi đầu là một người cao lớn, mày đen rậm, mà ánh mắt của người nọ đang nhìn về phía cô, ánh mắt hai người gặp nhau trong gương, hắn cứ như vậy nhìn cô, tựa như tất cả thời gian cùng không gian trước đây đều chưa từng tồn tại, tại đây,trong giây phút này.
——Bạn đang đọc truyện tại Greenhousenovels.com—–
Tưởng Chính Nam nhớ tới một câu mà Hạ Quân hỏi hắn khi ngồi trong xe mấy tháng trước:”Tưởng tiên sinh, Hứa tiểu thư đã đi vào phòng chờ? Tưởng tiên sinh có ý tứ gì không?”
Hắn nhớ rất rõ, lúc đó hắn hỏi lại Hạ Quân: “Cậu có tin vào số mệnh không?”
Hạ Quân không nói lời nào.
Sau đó hắn nói: “Tôi muốn đánh cược một lần, cược số mệnh, nếu lần này thua, tôi can tâm tình nguyện chịu thua.”
Hạ Quân mở miệng nói: “Tưởng tiên sinh nghĩ muốn đánh cược cái gì?”
Tưởng Chính Nam chậm rãi nói: “Tôi cược duyên phận của tôi và cô ấy …. Tôi không cố ý đi tìm cô ấy, không cố ý điều tra về cô ấy, xem tôi và cô ấy có thể gặp lại nhau hay không?”
Hạ Quân nói: “Nếu gặp lại Tưởng tiên sinh muốn thế nào? Nếu không gặp, lại thế nào đây?”
Tưởng Chính Nam nói: “Nếu trong cuộc đời này, tôi gặp lại cô ấy lần nữa, tôi sẽ không từ bỏ, tôi sẽ dùng tất cả mọi cách, cho dù là bẻ gãy đôi cánh của cô ấy, hay là chặt đứt đôi cánh của tôi, tôi cũng sẽ giữ cô ấy lại, nếu không ….
Thanh âm của Tưởng Chính Nam thấp xuống, khẽ nói: “Vậy cả đời cứ thế này đi…”
——————–TOÀN VĂN HOÀN——————–