Mỗi ngày trừ bỏ vẽ tranh, đọc sách, xem TV, hiện tại cô còn có thêm
một việc để làm đó là lên mạng, thật sự không biết phải dùng thời gian
như thế nào mới tốt. Chẳng lẽ cứ để thời gian từng ngày lại từng ngày
lãng phí trôi qua như vậy sao?”
Ngày đó cô thấy Hạ Quân tới lấy văn kiện, liền nói với Hạ Quân, cô
muốn tiếp tục học khóa học đại học đang dang dở của mình, cho dù ở nhà
học cũng được, có thể được không?
Kỳ thật khi còn làm trong cửa hàng bán quần áo, cô cũng có dự định
tiết kiệm tiền sau đó đăng ký học lớp học qua truyền hình hoặc là lớp
học ban đêm vân vân, lấy cái bằng đại học. Hiện nay trong xã hội này,
bằng đại học là công cụ cơ bản để có thể tìm được việc làm. Không có nó, cái gì cũng đừng nói.
Cô không biết hoàn cảnh hiện tại đến khi nào mới chấm dứt. Nhưng mà,
cô biết, một ngày nào đó cũng sẽ chấm dứt. So với việc ngày nào cũng đần độn sống cho qua, không bằng học chút này kia, về sau còn có kế sinh
tồn trong xã hội.
Chẳng qua là, khi nào thì đến về sau, về sau rốt cuộc như thế nào, cô tuyệt không biết được. Cứ lo được lo mất như vậy không khác gì khi cô
còn ở trong tù, chỉ biết không ngừng chờ đợi, đã có mơ hồ sợ hãi.
Cho dù có tồi tệ hơn nữa cũng bằng khi đó là cùng, đi khách sạn rửa chén đĩa mà thôi.
Hứa Liên Trăn nhìn món cá trên bàn ăn mà sợ run, Tưởng Chính Nam ngồi phía đối diện bỗng nhiên mở miệng: “Hạ Quân nói em muốn tiếp tục đi
học?” Hứa Liên Trăn nâng tầm mắt, nhẹ “Vâng” một tiếng.
Tưởng Chính Nam nói: “Em muốn học chuyên ngành gì?” Hứa liên Trăn yên lặng một lúc lâu, sau mới nói: “Vẫn là chuyên ngành thiết kế trước đây
của tôi đi.” Nguyên nhân trước đây cô theo học chuyên ngành thiết kế trừ bỏ bởi vì từ nhỏ đã học vẽ tranh còn là vì muốn sau này tự mình có thể
thiết kế một tiệm cà phê nhỏ.
Hiện giờ nghĩ đến, cũng thấy bản thân không có khiếu học ngành gì
khác, nói gì cô cũng đã học hết một năm, cũng có chút căn bản, không nên thay đổi một lần nữa. Cô đã lãng phí nhiều thời gian rồi.
Tưởng Chính Nam thản nhiên nói: “Được”
Hai ngày sau, Hạ Quân liền sắp xếp người lại đây dạy học, Hứa Liên
Trăn cầm cuốn sách giáo khoa mới tinh, trong nhất thời muốn cảm ơn hàng
ngàn hàng vạn lần. Trước kia do không hiểu biết, mỗi ngày nhìn sách vở
mà cảm thấy phiền chán, không ngờ rằng có ngày lại cảm thấy nó đáng yêu
mê người. Có lẽ là khi con người ta mất đi rồi mới có thể hiểu được điều này.
Hơn ba năm sau, cư nhiên cô lại có thể đọc hiểu sách giáo khoa viết
gì. Thời gian như nước chảy, cô ngồi trên vỉa hè nhìn bàn tay của chính
mình, trừ bỏ không khí, lòng bàn tay cô không có gì khác.
Vì có liên quan đến Tưởng Chính Nam, giáo sư Vương đến dạy nói với
cô, đã đem hồ sơ học một năm kia của cô chuyển đến đại học Lạc Hải, lý
lịch cùng hồ sơ trước kia của cô đều được chấp nhận, còn nói có thể sắp
xếp cho cô lên lớp, chỉ cần học đầy đủ, một hai năm là có thể tốt
nghiệp.
Đây có lẽ là chuyện vui nhất mà cô có được trong vòng hơn ba năm qua. Hứa Liên Trăn nghĩ nếu là nửa năm cô có thể hoàn thành bảy môn, như vậy nửa năm sau cô chỉ cần học 6 môn nữa là có thể hoàn thành khóa học.
Giáo sư Vương Hữu Minh được trường học sắp xếp đến dạy ở tư gia, tất
nhiên là đã được lãnh đạo nhà trường dặn dò kỹ lưỡng: “Là yêu cầu bên
Thịnh Đế, tôi xem cùng lắm cũng chỉ là nêu tên cho có danh mà thôi. Anh
lựa tình huống mà làm, cần làm gì thì cứ làm.”
Trong lòng mọi người đều hiểu rất rõ, mỗi năm Thịnh Đế đều quyên góp
một khoản lớn tiền học bổng cho trường học, cho dù có mở miệng hỏi một
cái bằng, bất quá cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Hiện giờ một cái yêu
cầu nho nhỏ đến dạy học, tất nhiên phải dốc toàn lực mà đáp ứng rồi.
Cho nên vị giáo sư Vương Hữu Minh kia khi nhìn thấy Hứa Liên Trăn
trong biệt thự, tự nhiên liền hiểu rõ, bất quá đây chỉ là thủ đoạn nhà
có tiền dỗ cho cô gái nhỏ cao hứng mà thôi, cũng chỉ là học cho có danh.
Nghe Hứa Liên Trăn nói muốn học bảy môn, ông ta liền cười cười nói có thể, nhưng trong lòng lại cực khinh thường, âm thầm mỉa mai: “Cô cho dù một môn cũng không nổi, thôi đem cái bằng này mà biếu cho nhanh. Hơn
nữa với bản thân cô thực tế cũng không cần đến cái bằng này làm gì. Hiện tại tôi đến đây dạy không phải là vì Tưởng tiên sinh muốn làm cô vui
thôi sao?”
Cũng không cần đến hết học kỳ, hay những nhận xét của những giáo sư
khác, ngay bản thân Vương Hữu Minh cũng phải cảm thấy kinh ngạc khi thấy cô gái có cái mặt dễ nhìn này cực kỳ chăm chỉ học hành, không chỉ chăm
chú nghe giảng trong giờ học mà trước khi vào lớp cũng đã chuẩn bị tốt
hết tất cả những bài tập cần chuẩn bị. Vương Hữu Minh giật mình, dần dần cũng vài phần kính trọng.
Mà đối với Hứa Liên Trăn mà nói, đây như là ánh sáng suy nhất trong cuộc sống bàng hoàng mờ mịt lúc này.
Cô vẫn nhớ rõ, cô từng hứa với cha mình, đời này nhất định sẽ tìm một người đàn ông đối xử tốt với cô, không cần đẹp trai, chỉ cần đối tốt
với cô, cô cũng thấy thích hợp, sau đó an an ổn ổn mà sống, hạnh phúc
đến hết đời.
Chính là tìm một người, cùng nhau sống. Cuối cùng rốt cuộc có thể
hạnh phúc hay không ? Ai cũng không biết! Phỏng chừng ngay cả ông trời
cũng không biết!
Chẳng qua là cô thiếu cha nhiều như vậy, cho nên vô luận thế nào, cô
nhất định phải hoàn thành lời hứa với cha. Có lẽ, đây cũng là chuyện duy nhất cô có thể làm vì ông.
Cô thường xuyên ngồi ôm đầu gối, một người lặng lẽ chôn ở bên trong.
Một người như cô không biết có có thể có được hạnh phúc hay không.
Có khi lại nhịn không được nghĩ rằng, cả đời dài như vậy, biết đâu cô có thể tìm được người đó.
Ánh mặt trời chiều đầu mùa hạ dịu dàng mà chiếu lên thân thể, biếng nhác có vẻ mệt mỏi.
****
Nguyên là thanh âm dịu dàng nhỏ nhẹ giờ phút này lại trở lên đáng yêu vì giận dữ: “Hứa Tiểu Bạch, không được trốn” .
Lát sau, thanh âm đó chuyển về nhỏ nhẹ khẽ dụ dỗ: “Ngoan nào . . .
ngoan nào . . . . Hứa Tiểu Bạch . . . . Tắm xong . . . . Cho mày ăn được chưa. . . .”
Mười phần uy hiếp: “Hứa Tiểu Bạch, mày còn dám trốn. . . . . . chạy tiếp thử xem. . . . . .”
Trắng trợn mà uy hiếp: “Hứa Tiểu Bạch, mày còn như vậy, tao sẽ thịt mày xào măng nha!”
Bất đắc dĩ mà uy hiếp: “Còn chạy. . . . . . Giỏi lắm. . . . . . Măng xào thịt, mày trốn không thoát rồi!”
Tưởng Chính Nam đỗ xe, chợt nghe được tiếng nói từ bãi cỏ sau tòa
biệt thự truyền đến. Hắn đương nhiên biết thanh âm này là của ai, chính
là hắn chưa từng có nghe được tiếng cười vui vẻ như thế.
Tưởng Chính Nam đứng yên tại chỗ, bỗng nhiên nhớ lại, so với Tuyền
Tuyền cô chỉ lớn hơn hai tuổi mà thôi. Hướng tới nơi có tiếng nói kia đi qua, chỉ thấy cô cầm vòi nước, ở trên bãi cỏ đuổi theo con chó nhỏ tắm
rửa cho nó. Cô mặc một bộ váy màu vàng nhạt, cổ chữ V, tay ngắn trông
rất đơn giản, đang chạy đuổi theo, thật giống như một đóa hoa đang nở
rộ.
Sau một hồi truy đuổi, cuối cùng cũng đã tắm xong, Hứa Liên Trăn lấy
khăn mặt để bên cạnh, nhẹ nhàng giúp Tiểu Bạch lau khô lông. Bộ dáng cúi đầu có vẻ rất chăm chú săn sóc, khiến cho kẻ khác dâng lên cỗ ghen tị
khó hiểu với con chó nhỏ kia.
Có lẽ là được chà lau, Tiểu Bạch rất thoải mái, nghe lời nằm úp sấp
xuống, càng không ngừng thè lưỡi liếm bộ lông màu cà phê của mình. Nét
mặt cô khéo léo nhu hòa, lộ ra cái cổ duyên dáng trắng nõn, cằng không
ngừng xoa xoa cổ con chó nhỏ, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng.
Dưới ánh mặt trời vụn vỡ mà đẹp mắt, Tưởng Chính Nam không khỏi nheo
mắt lại, trong nháy mắt bỗng giật mình. Lại chớp mắt, chỉ thấy ánh nắng
vàng óng bao phủ lấy cô, ánh nắng đầu mùa hạ.
Tưởng Chính Nam lúc đó không hề biết rằng bức tranh này mãi sau này vẫn còn khắc sâu trong tâm trí hắn, không thể nào xóa nhòa