Trọn Đời Không Buông Tay

Quyển 1 - Chương 13




Giờ phút này Hứa Liên Trăn ngồi ở ngoài ban công, liếc mắt một cái nhìn lại, như trước cách đó không xa là bờ cát cùng mặt biển màu lam —- điều duy nhất không giống chính là, ánh mặt trời vùng nhiệt đới đang chiếu rọi lên người cô.

Nghe nói đây là một hòn đảo nhỏ do tư nhân khai phá. Dừa nước, bờ cát, nước biển, còn có một dãy lại một dãy những nóc nhà nhỏ màu trắng độc lập nhau— quả thật là một nơi nghỉ ngơi rất tốt.

Lần đó sau ngày ăn cơm ba hôm, Hạ Quân liền sắp xếp xe tới đón cô. Thời điểm mà cô đến bên máy bay tư nhân, hắn đã muốn tới rồi. Thật ra đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn ăn mặc thư thái như vậy, áo sơmi màu trắng hưu nhàn, cổ áo gập xuống, quần màu vàng nhạt, trên cổ tay cầm một cái áo gió màu đen. Cô chỉ liếc mắt một cái, liền dời ánh mắt đi. .

Cô và hắn tới đảo nhỏ trước. Tưởng Chính Tuyền cùng Diệp Anh Chương so với bọn cô đến muộn hơn nửa ngày.

Cô và hắn cùng ở trong một căn phòng nhỏ. Mà dĩ nhiên Tưởng Chính Tuyền cùng Diệp Anh Chương ở trong một căn phòng khác. Cái này cô có muốn phản đối cũng không có quyền. Mà hắn lại chỉ thản nhiên nhìn cô một cái, nói: “Diễn trò cũng phải diễn như thật.” .

Tuy là một căn phòng nhỏ nhưng cũng trang hoàng đầy đủ, có phòng bếp, nhà ăn, phòng khách, hơn nữa còn có hai gian phòng. Cô có chút bất an đứng nhìn, mãi cho đến khi nhân viên tạp vụ tiến vào, đem hành lý của hai người an trí ở hai căn phòng khác nhau, cô mới nhẹ nhàng thở phào một tiếng. .

Tưởng Chính Nam đẩy cửa bước vào, đối diện với người đang ngồi trên ban công mà ngây ngẩn là cô nói: “Thay áo tắm, đi bơi.” Liên Trăn lặng lẽ thu hồn tầm mắt đang nhìn về phía xa, đứng lên, đi đến tủ quần tìm áo tắm. Lôi kéo hai cánh cửa ra, đột nhiên cứng đờ người trước tủ quần áo, phải mặc mấy món quần áo tắm này sao? Xoay người, phát hiện hắn đã không còn đứng ở cửa nữa. .

Tất cả quần áo hiện tại của cô đều là do hắn sai người đi mua, ngay cả hành lý cũng là hắn phái người đóng gói. Sau khi đến nơi này, lại có chuyên gia ở đây chịu trách nhiệm phục vụ. Cho nên, tại đây một khắc trước cô chưa bao giờ nhìn qua một lượt quần áo tắm mà mình phải mặc.

Cô chỉ có thể khoác ra bên ngoài một chiếc áo sơmi dài màu trắng. Mới vừa ra khỏi phòng, Diệp Anh Chương cùng Tưởng Chính Tuyền sớm đã ở bể bơi bên cạnh . Tầm mắt của Diệp Anh Chương dừng ở trên người cô, phức tạp khôn tả nổi. Liên Trăn không dấu vết mà quay đầu, chỉ coi anh như người xa lạ mà thôi. Trên thực tế, anh cũng chỉ là người xa lạ mà thôi. .

Tưởng Chính Nam đã muốn ở bể bơi bơi mấy vòng, thật sự là nhìn không ra nổi, động tác dứt khoát tuyệt đẹp, cơ hồ có thể so sánh cùng với chuyên gia bơi lội.

Tưởng Chính Tuyền mặc một bộ áo tắm hai mảnh bằng tơ tằm màu hồng pha đỏ, thân trên khoác một cái khăn lụa mày nâu, phía dưới là một cái váy ngắn cho có lệ. Màu sắc tương phản làm cho thân thể cô ta càng thêm xinh đẹp động lòng người, như vậy nhìn lại, thướt tha tựa như một đóa hoa đào, đúng là cảnh xuân tươi đẹp thỏa sức phô diễn. Lúc này đang ngồi ở thành bể bơi hai cái chân sinh đẹp càng không ngừng đánh bọt nước. Nhìn thấy Liên Trăn, cười dài ngẩng đầu, tiếp đón cô nói: “Liên Trăn, đến đây ngồi cùng tôi đi.”

Tựa Hồ Diệp Anh Chương đang ở bên cạnh cô ta cứng đờ lại. Liên Trăn khẽ nở nụ cười, theo lời Tưởng Chính Tuyền ngồi xuống bên cạnh cô ta. Diệp Anh Chương đứng ở phía đối diện hai người . .

Đột nhiên ánh mắt Liên Trăn có dừng lại một chút trên cánh tay của Diệp Anh Chương. Một vết sẹo hình tròn nổi bật, ở trên da thịt màu đồng của anh, có vẻ rất chói mắt.

Đây là viết thương do súng bắn. Là phát súng mà cô bắn ra!

Cô vĩnh viễn nhớ rõ. Ngày đó cô cầu xin anh, khóc cầu xin anh. Chính là anh thế nào cũng không chịu tha cho cha cô— cô không biết làm thế nào mà đụng đến một khẩu súng trên sàn nhà, bàn tay run rẩy cầm lên, hai mắt đẫm lệ mơ hồ mà nói với anh: “Anh Chương —- Anh thả ba em ra— thả ông ấy đi —-” .

Cho dù cô có không hiểu luật phát, cô cũng biết. Nếu là ba cô bị anh bắt đi mà nói, nhẹ thì chung thân, nặng thì bị bắn chết. Cô đánh cuộc một lần —- đánh cuộc là anh vẫn còn một chút yêu cô —–

Nhưng mà bản thân anh lại không chịu. Anh chậm rãi lắc đầu, ánh mắt kiên định như vậy: “Không. Liên Trăn, em hẳn là hiểu rõ trắng đen phải trái——” Cô không cần biết cái gì trắng đen, cũng không cần biết cái gì là phải trái. Cô chỉ cần ba ba của cô bình an, anh có thể tốt đẹp, cô và anh cái gì cũng không thay đổi, cái gì cũng tốt cả —–

Chẳng qua hết thảy chỉ là hy vọng xa vời của cô mà thôi . . .

Anh hiên ngang lẫm liệt như vậy: “Cho dù em nổ súng, anh cũng sẽ không thả ba ba em đi đâu.” Nước mắt của cô “ào ào” tuôn xuống, dùng tay tùy tiện lau khô, sau đó đứng lên, dựa vào sự ngu đần của chính bản thân mình, giơ súng chỉ thẳng vào anh: “Anh có thả hay không—”

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, có người kêu: “Mau! Đừng để cho Hứa Mưu Khôn chạy thoát—-” cô liếc mắt nhìn anh một cái, tất cả đều là cầu xin —— anh chỉ là chậm rãi quay đầu đi chỗ khác —— có người phá cửa ra, cô không biết làm thế nào mà có thể bóp cò—– hết thảy tựa hồ chỉ như một giấc mơ, mãi cho đến hiện tại giây phút ngắn ngủi kia đối với cô mà nói vẫn chỉ là một mảnh trống rỗng . . .

Cô chỉ biết là thời điểm mà cô tỉnh lại, máu tươi từ cánh tay phải của anh chậm rãi tuôn xuống —- có người từ phía sau tập kích cô, đoạt súng trong tay cô ra, áp cô nằm sấp trên mặt đất—

Hiện giờ, cư nhiên cách ba năm. Vết thương trên cánh tay anh, từ lâu đã tạo thành một vết sẹo—–

Cái gì gọi là giật mình như mộng. Đại khái chính là đây đi. Nếu không phải tự trải qua mà nói, bọn họ hẳn là chẳng ai tin. Cô và anh đã từng thực sự tay trong tay, năm ngón tay đan vào nhau đi trên những con ngõ nhỏ —- tay kéo tay, cùnh uống một ly trà sữa trân châu, cùng nhau thưởng thức những thứ đồ ăn vặt ven đường——

Chỉ nhoáng một cái, có lẽ chỉ còn bọn họ là bằng chứng cuối cùng.

Bất quá kia hết thảy cũng là anh diễn trò mà thôi, anh phụng mệnh chơi trò “tình yêu” với cô, hết thảy đều là phụng mệnh mà thôi ——

Tưởng Chính Nam bơi lại đây, hướng cô vươn tay gọi, sắc mặt nặng nề, hình như có chút hờn giận: “Đến đây.” Cô nhìn hắn, nhớ tới vai diễn hiện tại của mình, tay nhẹ nhàng vươn ra, đã bị hắn cầm lấy. Tay hắn ướt lại ấm —– nháy mắt khi mà cô còn đang ngây ngốc, hắn lại dùng sức một cái, một phen kéo cô xuống nước—–.

Áo sơmi trắng nháy mắt ướt đẫm, giống như tầng da thịt thứ hai gắt gao mà dán lên người cô, buộc vòng quanh đường cong nhỏ nhắn tuyệt mĩ của cô. Diệp Anh Chương rõ ràng là giật mình thở dốc. Vì màu trắng mỏng manh bị ướt lại như xuyên thấu, liếc mắt một cái cũng có thể thấy Hứa Liên trăn mặc một bộ Bikini trắng xen hồng, dáng người tinh tế lại lả lướt không kiêng nể gì mà bày ra trước mặt mọi người.

Con ngươi Tưởng Chính Nam không khỏi một phen thâm trầm. Tất nhiên hắn biết thân thể cô gái này mảnh mai, dáng người cũng không tồi. Đặc biệt là da thịt trắng ngần, ở dưới nước lại âm ỉ sáng lên. Mỗi một nơi bàn tay chạm đến, ấm áp non mềm, tựa như không cầm không được . . .

Thân thể hắn ẩm ướt mà nóng ấm, hơi thở mãnh liệt, vô thức Liên Trăn đã nhớ tới hoàn cảnh ngày hôm đó, bên tai giống như bị lửa thiêu—- giãy dụa muốn thoát khỏi cánh tay đang ôm chặt vòng eo của chính mình, thế mà tên đầu sỏ lại cúi thấp đầu xuống, ở bên tai cô, nhẹ thở ra mấy chữ: “Đã đóng kịch thì phải diễn cho nhập vai” .

Chỉ thấy tay hắn một tấc lại một tấc đích trượt xuống, giữ chặt lấy áo sơmi trắng của cô xả sang một bên, áo khoác ngoài nháy mắt đã rời khỏi cô. Trừ bỏ những nơi được Bikini che khuất, cơ hồ cơ thể cô đều bại lộ ra, hắn lại ôm chặt lấy vòng eo của cô — rất chậm rất chậm mà cúi người xuống ——

Hình ảnh hai người ám muội như vậy, ngay cả không khí bốn phía nháy mắt cũng trở lên nóng bỏng, cho dù là Tưởng Chính Tuyền cũng có thể cảm giác được. Cô ta vội quay đầu, đứng dậy lôi kéo tay Diệp Anh Chương, ngượng ngùng nói một câu: “Chúng ta đi lấy đồ uống đi.”

Diệp Anh Chương bị động theo sát Tưởng Chính Tuyền rời đi, cuối cùng xoay người liếc mắt một cái, nhìn thấy cánh môi Tưởng Chính Nam đang dừng ở trên môi của Hứa Liên Trăn.

Anh bỗng nhiên có một chút xúc động muốn vùng tay ra—- đang muốn hành động, lại nghe Tưởng Chính Tuyền nói: “Em cảm thấy Liên Trăn rất xứng với anh trai em!” Diệp Anh Chương nhìn sườn mặt thanh thuần đáng yêu của cô ta, không nói gì. .

Tưởng Chính Tuyền quay đầu hướng anh nở một nụ cười trong veo: “Anh không biết sao? Em thấy anh trai của em thực sự thích cô ấy.”

Diệp Anh Chương cực kỳ bực bội, thuận miệng nói: “Tưởng đại ca nhiều bạn gái như vậy, người nào mà anh ấy không thích chứ?” Tưởng Chính Tuyền quay đầu liếc nhìn hai người đang trình diễn màn hôn môi nóng bỏng bên bể bơi, đỏ mặt vội quay lại, nghe vậy trừng mắt nói với anh: “Anh không hiểu đâu. Bởi vì, đây là lần đầu tiên anh trai em chính thức giới thiệu bạn gái của anh ấy với em! Trước kia anh trai em chưa từng để bạn gái xuất hiện ở trước mặt em nha.”

Diệp Anh Chương tím cả mặt: “Tưởng đại ca thật sự với cô ấy sao? Vợ của Tưởng đại ca tối thiểu cũng phải do nhà em chỉ định đúng không?” Tưởng Chính Tuyền lại không có nhìn ra sắc mặt khác thường của anh, lập tức nói: “Anh cũng không phải không biết tính tình anh trai em. Mẹ em sớm nói, mẹ không quản được anh trai em.” Diệp Anh Chương nghe xong nhíu mày không nói. .

Thời điểm hai người trở về, Tưởng Chính Tuyền thấy anh trai và Liên Trăn đã tách rời ra, đều đang tự đùa giỡn, liền kéo tay Diệp Anh Chương, nói: “Chúng ta cũng xuống đó chơi đi.”

Tay Diệp Anh Chương ở dưới nước bơi thoăn thoắt, sau khi bơi mấy vòng. Tưởng Chính Nam cười như không cười đề nghị nói: “Anh Chương, nếu không, chúng ta cùng thi đi?” Diệp Anh Chương nâng tầm mắt lên, không thể từ chối. Tưởng Chính Nam quay đầu hướng em gái của mình nói: “Em tới làm trọng tài, cánh tay khửu tay như nhau, không được thiên vị người ngoài nha!”

Mặt Tưởng Chính Tuyền ửng hồng, hờn dỗi nói: “Anh —”

Kết quả trận đấu khiến cho Hứa Liên Trăn mgồi một bên xem cũng phải kinh ngạc, cư nhiên vẫn là Tưỏng Chính Nam thắng. Diệp Anh Chương chỉ là hàm chứ ý cười thản nhiên, nói: “Vẫn là Tưởng đại ca lợi hại!”

Tưởng Chính Nam lau bọt nước, mỉm cười nhìn liếc mắt một cái em gái mình: “Được rồi, Tuyền Tuyền coi như công minh.” Tưởng Chính Tuyền hếch cằm: “Hừ, trình độ công minh của người ta có thể so với thế vận hội Ô-lym-pic.”

Liên Trăn ôm tay vịn, nhìn ba người kia tươi cười đầy mặt, lập tức cảm thấy bản thân mình như một đứa trẻ đi nhầm phòng.

Tưởng Chính Nam hướng phía cô bơi lại, ý cười khóe miệng như có như không. Cô nhớ tới thời khắc ám muội mới vừa rồi, cánh môi hắn tùy ý làm càm—– mặt lập tức lại nóng lên, cô nuốt nuốt nước bọt, sau mới thấp giọng nói: “Em hơi mệt, không muốn bơi —-” Tưởng Chính Nam khẽ “Ừ” một tiếng, giống như trong lòng cũng phát hiện ra, chỉ lo bơi lội của chính mình, cũng không có cho cô ánh mắt phản đối gì.

Liên Trăn tắm rửa một lượt, thay một cái váy hoa dài. Mơ hồ nghe được thanh âm Tưởng Chính Nam trở về phòng, cô ở trong phòng một mình, khóa trái cửa, lại vẫn cảm thấy bất an. Nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, thanh thản giống như một loại hấp dẫn khôn cùng. Cuối cùng quyết định đi ra bên ngoài shoping. .

Trên bãi cỏ có người còn đứng ở đó sớm hơn cô, giống như đang đợi người. Hơn nữa rõ ràng là đang chờ cô . . . .

Ánh mắt Diệp Anh Chương nồng đậm khó hiểu, ngóng nhìn cô. Côi lựa chọn không thèm chú ý đến, xoay người nghĩ muốn quay về nhà gỗ. Diệp Anh Chương hỏi: “Liên Trăn, thế nào em lại cùng một chỗ với Tưởng Chính Nam?”

Diệp Anh Chương tiến lên, ôm lấy cánh tay của cô “Em — em thật sự cùng một chỗ với Tưởng Chính Nam?” Liên Trăn dùng sức nghĩ muốn xả cánh tay của anh ra, Diệp Anh Chương nắm thật chặt, cô không giãy ra được . . .

Anh ngăn cản đường đi của cô: “Em có biết Tưởng Chính Nam là ai không? Em có biết mình đang chơi với lửa không hả?”

Rốt cuộc cô cũng ngẩng đầu lên đối diện với tầm mắt của anh, ánh mắt lạnh như băng, ngay cả ngữ điệu cũng lãnh đạm: “Cảnh sát Diệp, xin hỏi chuyện này có liên quan đến anh sao?” Diệp Anh Chương giống như bị người ta hung hăng đấm một quả, sắc mặt dần dần trắng bệch: “Đúng, không có liên quan với tôi —”

Dừng một chút, anh mới lại nói: “Em sẽ không cho rằng Tưởng Chính Nam anh ta thực sự ở cùng một chỗ với em chứ, cùng em kết hôn sao?” Cô cụp tầm mắt, che đậy ý nghĩ trong mắt: “Đây là chuyện của tôi.”

Diệp Anh Chương vội la lên: “Em điên rồi sao? Em có biết anh ta từng có bao nhiêu đàn bà không, em cho là anh ta động lòng với em sao? Bất quá anh ta chỉ là đùa giỡn em mà thôi. Em chơi không nổi trò chơi này đâu!” Lại thấy Liên Trăn như là nghe được một câu chuyện nực cười nhất thế gian vậy, không ngừng cười khanh khác ra tiếng, hơn nửa ngày mới ngừng. .

Liên Trăn ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao khóa chặt anh, một chữ một chữ nói: “Tưởng Chính Nam anh ta có không đối tốt với tôi, cũng sẽ không bắt tôi cùng với baba tôi vào tù. Cảnh sát Diệp, anh nói xem có đúng không?”

Máu trên mặt Diệp Anh Chương tựa như bị người ta hút cạn. Anh lùi về phía sau từng bước. Khóe miệng cô vẫn thản nhiên cười như trước: “Xin hỏi cảnh sát Diệp có thể buông tay không?”

Diệp Anh Chương vẫn như trước túm lấy cô không chịu thả ra, dừng ở cô nói: “Liên Trăn, em sẽ không biết đâu, anh là thực sự yêu em. Lúc trước anh cũng là bất đắc dĩ bị ép buộc. Ba ba em là tội phạm, anh là cảnh sát —-”

Cô một mực mỉm cười, chính là ý cười kia lại băng lãnh đến tận đáy mắt, lại trằn trọc tới đuôi lông mày: “Cảnh sát Diệp tôi đã không còn giá trị lợi dụng gì. Anh không cần phải đóng kịch nữa. Bằng bấy năm rồi, có mệt hay không a?”

Ý cười trên mặt cô lạnh lẽo như nước, xoay người mà đi, để mặc anh ngây ngốc tại chỗ. Anh là cảnh sát, cha cô là tội phạm, anh bắt cha của cô đúng là nhiệm vụ. Nhưng mà, cô thì sao, anh lừa cô thì sao?

Cô từng toàn tâm toàn ý với anh, mà anh đâu?

Cô xoa xoa đầu, chậm rãi ngồi xuống sofa phòng khách. Không khí bên trong tựa hồ có chút khác thường, cô vội ngẩng đầu, Tưởng Chính Nam đứng ở cửa sổ cách đó không xa. Hết thảy mới vừa rồi ước chừng hắn đã nhìn thấy hết . . .