Beta: mèo mỡ
Lục Thố vừa rút chìa khóa ra đưa anh vừa hỏi: “Cậu đi đâu vậy? Không ăn cơm à?”
Lời còn chưa dứt, Tùy Kỳ đã chạy đi xa.
Hai mươi phút sau. Anh đứng trước cửa nhà Mạc Tùy, đề phòng làm cô sợ anh còn cố ý gõ cửa. Khi nhận thấy sẽ không có ai ra mở, anh lấy chìa khóa ra, mở cửa, đi vào.
“Mạc Tùy!” Anh gọi cô trong lúc đưa tay mở đèn. Trong nhà ngăn nắp sạch sẽ như lúc chiều anh đi vậy, trên mặt đất còn đặt bát cháo từ sáng chưa rửa.
Anh đi tới gõ cửa phòng ngủ, sau đó mở ra, đèn vừa sáng cảnh tượng bên trong liền đập vào mắt anh. Những mảnh vải vụn vung vãi trên giường làm đau mắt anh, có những cái là vì trời nóng mà cất đi, có những cái là mới thay hôm trước, toàn bộ đều bị cắt nát!
Sau vài giây ngơ ngác anh vội xoay người mở tủ quần áo, bên trong chỉ còn vài món quần áo không mặc tới và một hàng mắc áo đong đưa.
“Sao có thể?” Anh lẩm bẩm, vẻ mặt thẫn thờ, chiều nay vẫn còn nói chuyện bình thường mà, sao giờ lại đột nhiên thành ra thế này? Chẳng lẽ ngay từ đầu cô đã quyết định rồi sao? Ngay từ đầu đã không định ở bên anh nữa?
Không có thời gian để anh suy nghĩ, anh liền gọi cho Phạm Tư Nhiễm, nhưng ngay cả cô ấy cũng không biết Mạc Tùy đi đâu, thậm chí còn hỏi ngược lại anh, nhưng anh biết trả lời thế nào?
Đi hỏi Vương Triệu Tường, ông kinh ngạc nói: “Hai ngày trước Tiểu Mạc đã làm xong thủ tục thôi việc rồi, cả cậu cũng thế mà, bảo là sắp chuyển nhà, sao giờ cậu lại hỏi tôi?”
“Mấy người còn không thèm hỏi han đích danh đương sự là sao?” Tùy Kỳ không nhịn được gắt lên, tim đau nhói.
“Không phải, con bé bảo cậu không muốn bỏ việc, tâm trạng đang không tốt, dặn bọn tôi đừng nhắc đến việc này trước mặt cậu. Hơn nữa lúc cậu tới thủ tục cũng do một tay Tiểu Mạc làm nên cũng coi là trường hợp đặc biệt!” Vương Triệu Tường còn hơi pha trò nói.
Tùy Kỳ tức giận đến hoa cả mắt. Không ai biết, anh cũng chỉ có thể hỏi được những người này thôi, nhưng hỏi ai cũng không biết, khốn nạn!
Anh lại gọi vào điện thoại Mạc Tùy, vẫn là tiếng báo máy đã tắt vang lên, anh lập tức ném điện thoại vỡ nát, khí chất nhã nhặn lịch thiệp mới trở lại đã biến mất hoàn toàn.
Có lẽ là vì quá giận dữ, cảm xúc tăng đến cực hạn sẽ bùng nổ, anh dùng những hành vi vô cùng bạo lực để phát tiết cảm xúc ấy. Tất cả đồ đạc trong phòng đều bị đập vỡ, căn phòng bừa bộn như vừa có cơn bão thổi qua.
Tùy Kỳ nhìn xung quanh, căn phòng không có người sao mà xa lạ, anh đột nhiên quỳ xuống, sau đó nhìn thấy tờ giấy với nét chữ nguệch ngoạc, mẩu giấy như là xé từ đâu đó ra, mặt kia còn có mấy câu quảng cáo.
Cô viết: ‘Anh Phương, miếu nhỏ này không giữ được Đại Phật như anh, nhưng xét tình nghĩa tôi cho anh ở nhờ bao nhiêu lâu, nhớ trả thù lao mà chúng ta từng thỏa thuận, dày một chút, đưa cho Lão Phạm nhé, coi như là quà kết hôn năm nay tôi tặng cô ấy. Nhớ kỹ anh còn nợ tôi một yêu cầu, giờ tôi xin nói. Thế giới này thật ra nhỏ lắm, ngày nào đó bất hạnh gặp nhau, anh nhớ hãy làm như không quen biết!’
Tùy Kỳ tức đỏ cả mắt.
Phân rõ quan hệ sao? Nào có dễ như vậy, người anh đã định thì cả đời này chỉ là của anh.
Trang giấy trong lúc vô thức bị vò thành một nắm, cuối cùng anh lại thận trọng giở ra lấy tay vuốt phẳng, gấp lại cẩn thận cho vào trong ví.
Hôm ấy, Mạc Tùy đi thẳng đến bến xe đường dài, sau đó liên tục đổi từ chuyến xe này đến chuyến xe khác đi từ thành phố này đến thành phố khác. Mất một tuần di chuyển, cô dừng chân ở một thị trấn nhỏ ven biển.
Ở đây kinh tế chưa phát triển, cũng may khách du lịch khá nhộn nhịp, khắp nơi đều là khách sạn nhà nghỉ bình dân rất độc đáo, sau vài vòng dạo quanh cô ở lại một khách sạn nhỏ tên là Biển Xanh. Vài ngày sau biết được họ đang tuyển một lễ tân, Mạc Tùy vui vẻ đi phỏng vấn, sau đó liền quyết định sống lâu dài tại đây.
Sau khi ở lại đây được nửa năm, cô gọi cho Phạm Tư Nhiễm. Cô ấy vừa nghe thấy giọng cô liền bật khóc, tiếng nức nở sụt sùi của cô ấy đau lòng đến mức Mạc Tùy nghe mà mũi cũng cay cay. Nhưng khi cô ấy hỏi cô vì sao lại bỏ đi, có chuyện gì đã xảy ra, Mạc Tùy lại phát hiện mình chẳng biết kể thế nào.
“Không có chuyện gì lớn, chỉ là thay đổi hoàn cảnh sống thôi!” Cô qua loa trả lời.
Nói vậy có trời mới tin, nhưng Phạm Tư Nhiễm cũng không hỏi nhiều, Mạc Tùy đã không muốn nói cô có ép thế nào cũng chẳng cạy ra được.
Cô ấy nói với Mạc Tùy, Tùy Kỳ đã cho cô ấy một số tiền lớn, từ bấy đến giờ vẫn kiên trì đi tìm Mạc Tùy.
Mạc Tùy ở đầu bên này chỉ cười cười, ngoài “À” một tiếng cũng không phản ứng gì nhiều, chỉ thản nhiên nói, “Giờ nên gọi là chủ tịch Phương rồi!”
Anh đâu có còn là Tùy Kỳ cái gì cũng không biết kia nữa? Tùy Kỳ của cô từ buổi chiều hôm ấy đã không còn tồn tại rồi.
Mạc Tùy thay đổi rất nhiều, trở nên trầm lặng lạnh nhạt, giọng nói nhẹ nhàng điềm đạm, giọng điệu kích động và nóng nảy ngày xưa dường như hoàn toàn không còn nữa. Trước đây Phạm Tư Nhiễm còn hay than thở Mạc Tùy độc miệng hay mắng chửi người, giờ mới phát hiện những điều ấy mới thân thiết làm sao.
Trước khi kết thúc cuộc gọi Mạc Tùy dặn Phạm Tư Nhiễm tuyệt đối không được cho ai biết số điện thoại của mình.
Sau đó mấy tháng Phạm Tư Nhiễm chuẩn bị kết hôn, Mạc Tùy gửi cho cô ấy một phong bì đỏ thật to nhưng không đến. Phạm Tư Nhiễm vô cùng bất mãn, cằn nhằn rất lâu.
Mạc Tùy cười nói: “Cùng lắm thì bao giờ mình kết hôn cậu cũng không tới là được!”
Cô ấy sửng sốt, lập tức gào lên phẫn nộ, “Đồ vô lương tâm, chết đi, sao mình không dự lễ cưới của cậu được, chị đây còn phải làm phù dâu!”
“Lấy chồng rồi vẫn còn làm phù dâu được à?”
“…”
Mạc Tùy cũng gọi cho Mạc Vĩ Tân, cũng là lần đầu nói chuyện sau lần cãi nhau ầm ĩ ấy. Một lúc lâu ông mới nói: “Mạc Tùy, có thời gian… Thì về thăm bố, không muốn về nhà thì bố con mình có thể hẹn ở ngoài!”
Đây cũng là lần đầu tiên trong từng ấy năm Mạc Vĩ Tân nhượng bộ, giọng nói dè dặt gần như là cầu xin. Lòng oán hận đè nén đến mục nát trong Mạc Tùy trong âm thanh già nua ấy dường như bong ra từng mảng.
“Được!” Cô đáp.
Hàng năm luôn có mùa đông khách du lịch, lúc ấy toàn bộ thị trấn đều tấp nập người. Cô bận túi bụi, thời gian rảnh vào những lúc này ít ỏi đến đáng thương.
Thường ngày thì cũng khá nhàn, một ngày có thể có đôi ba người đến trọ, bình thường Mạc Tùy chỉ ngồi tự kỷ hoặc chơi cờ nhảy với con trai ông chủ tên Trần Kiện. Con trai ông chủ tuổi xấp xỉ Mạc Tùy, nhưng lại bị thiểu năng, là di chứng do bị sốt cao hồi nhỏ, nhìn thấy con gái là hô “Vợ ơi!”. Người ta thét lên chạy đi là cậu ta vui vẻ đến tận trưa, nhưng từ khi Mạc Tùy tới cậu không làm thế nữa, có lẽ là vì có người chịu chơi cùng.
Mạc Tùy cứ vậy mà qua hai năm, suốt thời gian ấy cô chưa từng rời thị trấn nhỏ này. Có lẽ do ở đây phong cảnh đẹp, người dân hiền lành chất phác đã quen rồi, giờ phải về thành phố lớn ồn ào phức tạp lại cảm thấy không quen.
Vùng ven thị trấn còn có vài dự án du lịch đang khai phá. Lần đi ra ven thị trấn Mạc Tùy đã được chiêm ngưỡng công trình khổng lồ ấy tuy hiện giờ nó mới chỉ là những khối bê tông cốt thép vô cùng đơn điệu. Nghe nói muốn hoàn công ít nhất phải hai năm.
Mới đây công trường xảy ra sự cố, một công nhân làm việc trên cao không cẩn thận ngã xuống, bất hạnh tử vong tại chỗ. Vụ việc rất ầm ĩ, chủ yếu là nghi vấn vấn đề an toàn lao động, và đền bù cho người thân của công nhân.
Từ khi tới đây cô chưa từng gặp người quen, cô cũng chưa từng nghĩ tới sau này có thể vô tình gặp ai. Vì thế, khi bất ngờ nhìn thấy Lục Thố xuất hiện trước quầy, cô nhất thời thất thần.
Anh ta cũng kinh ngạc trợn tròn mắt, áo khoác vắt trên tay rơi xuống cũng không phát hiện ra.
Sau một lúc lâu, anh ta nhặt áo lên, vỗ vỗ bụi bên trên, lấy lại tinh thần, cười nói: “Không ngờ lại gặp cô ở đây, thực sự là đã lâu không gặp, Mạc Tùy!”
Khi ấy Mạc Tùy bỏ đi làm anh ta cũng rất ngạc nhiên, có lẽ do cô biến mất đột ngột quá nên anh ta cảm thấy trong lòng rất không thoải mái. Cảm giác như đáng lẽ không nên như thế, sao lại thành thế này nhỉ? Sườn mặt cô đơn của Mạc Tùy trong ánh trời chiều hôm ấy thi thoảng lại hiện lên trong đầu anh ta, một cảm giác thông cảm nào đó bắt đầu dâng trào, làm anh ta mất bình tĩnh.
Phương Như Thần vẫn luôn tìm cô, dù bây giờ đã không có hành động gì nữa, nhưng anh ta biết, anh vẫn đang tìm.
Mạc Tùy gật đầu, “Đúng thật, đã lâu không gặp, anh tới du lịch hả?”
Cô cầm chứng minh thư của anh ta nhập dữ liệu vào máy tính trang trí hoa hòe hoa sói. Cái bọc này do một cô gái làm ngược ca với cô làm. Bà chủ có bảo dù là máy tính cũng phải có phong cách theo chủ đề của khách sạn! Mặc dù chủ đề của khách sạn hình như hơi nhiều.
“Không phải, có công việc.”
“Vậy mà anh lại ở khách sạn bình dân?” Doanh nhân xuất sắc không phải đều ở khách sạn lớn nhiều sao à? Vậy mới phù hợp với thân phận cao quý của bọn họ.
“Khó có dịp được đi một chuyến đương nhiên phải chọn nơi thú vị một chút, cũng may nghĩ như thế, không thì đã chẳng gặp được cô.”
Mạc Tùy cười cười, đưa chiếc chìa khóa có gắn con búp bê vải màu xanh cho anh ta. “Tầng hai nhé!”
Lục Thố nhận lấy, rồi nhìn Mạc Tùy bằng vẻ mặt phức tạp. Cô trở nên rất ít nói, tóc ngắn ngày xưa giờ đã nuôi dài buộc được một cái đuôi ngựa đơn giản, trên khuôn mặt là nụ cười nhàn nhạt, cảm giác cô trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, nhưng cũng trở nên hoàn toàn xa lạ.
Mạc Tùy thấy anh ta chưa đi, hỏi: “Còn cần gì nữa không?”
“Không!” Anh ta lắc đầu, “Bao giờ thì cô hết giờ làm? Cùng ăn bữa cơm nhé!”
Mạc Tùy thật ra không muốn tiếp xúc nhiều với những người quen cũ, nhưng hai năm qua sống quá yên bình, tính cách bị mài hết góc cạnh, thành ra cô không biết phải từ chối người khác như thế nào, nhất là khi Lục Thố rất thân thiện, trước đây hai người cũng rất hợp tính.
Cô nhìn đồng hồ trước mặt, “Còn hai tiếng nữa!”
“Được rồi, vậy tôi đi sắp xếp hành lý đã, chốc nữa lại quay lại tìm cô!” Anh ta vẫy vẫy chìa khóa, xách hành lý rồi đi.
Mạc Tùy thở dài, ngay cả cô cũng bắt đầu nhớ tính tình mình trước kia, nóng tính, vui buồn lộ hết ra mặt, nhưng chân thực, còn dễ dàng hơn phải đeo mặt nạ thế này, nhưng mặt nạ đeo lâu rồi khó mà cởi ra được.
Lư Vân Phương hôm nay có việc, gọi điện tới bảo sẽ đến muộn nửa tiếng, sau khi cúp điện thoại Mạc Tùy nhìn Lục Thố đang đứng đợi, “Khuya lắm rồi, không thì anh đi ăn trước đi, tôi còn nửa tiếng nữa mới đi được.”
“Không sao cả, dù sao tôi cũng không đói.” Anh ta tựa vào quầy, thản nhiên nói.
Mạc Tùy không tiện nói nữa, bắt đầu chỉnh sửa vài thứ cần bàn giao.
Lục Thố nhìn một lúc rồi nói, “Hai năm qua cô vẫn ở đây?”
“Ừ!”
“Sống có tốt không?”
“Tạm được.”
“Đã trở về lần nào chưa?”
Mạc Tùy hơi ngừng tay, lắc đầu, “Chưa từng.”
Lục Thố có một cảm giác thôi thúc phải nói cho cô biết rằng, Phương Như Thần vẫn còn bám lấy căn phòng trọ mà hai người họ từng sống, tháng nào cũng dành chút thời gian để ở đó vài ngày, nhưng lời đến khóe miệng rồi lại nuốt lại.
“Cô thật ít nói.”
Mạc Tùy vén tóc ra sau tai, cười nhìn anh ta, “Lúc mới tới không quen nhiều người, không có ai nói chuyện, đến khi quen rồi thì hình như lại không có gì để nói, nên biến thành thế này.”
Nói xong lại cúi đầu tiếp tục sửa soạn, Lục Thố nhìn xoáy tóc trên đầu cô, giật mình, không biết nói gì cho phải.
Nếu có một ngày Phương Như Thần nhìn thấy Mạc Tùy thế này sẽ phản ứng thế nào? Chắc chắn là đau lòng đến đứt ruột gan, dù sao người chẳng liên quan như anh ta còn cảm thấy có chút đau lòng nữa là.
Lúc Lư Vân Phương tới đổi ca thấy Lục Thố đứng một bên thì kinh ngạc nhíu mày, tiến đến bên cạnh Mạc Tùy hóng chuyện, “Úi, đây là ai? Bạn trai cũ của cậu hả?”
Cô biết quan hệ của Mạc Tùy với mọi người rất đơn giản, hai năm qua chưa từng thân thiết với ai, hôm nay có người tới rất có thể là bạn trai cũ.
“Không phải, người quen cũ thôi.”
“Không phải á, sao mình lại ngửi thấy mùi gian tình vậy nhỉ?”
Mạc Tùy giao xong việc, dặn dò: “Đừng nói lung tung, để người khác hiểu lầm thì không tốt, mình với anh ta còn không tính là bạn bè.”
Lư Vân Phương thấy cô nghiêm túc thì không đùa nữa, chỉ gật đầu đáp một tiếng.
Mạc Tùy không biết Lục Thố thích ăn cái gì, hỏi anh ta anh ta lại bảo tùy cô, cô liền dẫn anh ta đến tiệm mì mình thường hay ăn.
“Hàng này làm mì trộn rất được, nước mì là công thức gia truyền, anh ăn thử xem.”
Lục Thố xem xét phong cách trang hoàng bên trong, gật đầu, “Được, tôi thích ăn mì trộn.”
Mạc Tùy cười cười, sau đó cúi đầu lấy đũa, ôi, xấu hổ, cô không biết nên nói cái gì nữa.
“Giờ cô sống ở đâu?” Lục Thố mở miệng hỏi.
“Sau khách sạn một đoạn.”
“Có thể tôi sẽ ở lại đây một tuần, có điều khách sạn cứ giữ phòng tôi ở lại cho tôi nhé!”
“Vì sao?” Một tuần thì cũng không khác lắm với những khách du lịch bình thường, ngắn hơn là Mạc Tùy tưởng, trong lòng cô có chút vui vẻ, nhưng nghe câu sau cô lại khó hiểu.
“Vì mấy ngày sau tôi sẽ quay lại, đăng kí đi đăng kí lại phiền lắm!”
Lúc này mì được bưng ra, Lục Thố đổ nước xì dầu trộn mì lên trên, dùng đũa trộn đều rồi đặt trước mặt Mạc Tùy. Cô vội xua tay, “Anh ăn trước đi, để tôi tự làm.”
“Đâu thể để cô chờ được, cô đã làm việc cả một ngày rồi. Cả buổi chiều tôi đều nghỉ, còn ăn bao nhiêu là thứ.”
Mạc Tùy do dự mấy giây rồi nhận lấy, chậm rãi ăn.
Lục Thố cười cười, hai tay dựa vào cạnh bàn nhìn cô, “Tôi vừa mới nói sẽ còn quay lại, có phải cô nghe thế thấy thất vọng lắm không?”
“Không có.”
“Đừng nói dối, mặt cô cứng ngắc lại luôn ấy.”
Mạc Tùy bất đắc dĩ, nói sang chuyện khác: “Anh tới đây cụ thể là làm gì?”
“Hẳn là cô nghe nói rồi, công trường ở phía tây đó có sự cố, tôi đến vừa là xử lý tranh chấp vừa là giám sát, trước khi hoàn thành chắc phải qua lại đây nhiều.”
“Công trình đó là của các anh hả?”
Thấy Lục Thố không hề do dự gật đầu, Mạc Tùy không nhịn được nhíu mày. Lục Thố là nhân viên của Phương thị, vậy có khi nào Phương Như Thần cũng tới đây không? Tuy khả năng đó không phải cao, nhưng nhỡ đâu Lục Thố nói với anh về cô thì sao? Không phải cô tự đề cao mình, trực giác cô cảm thấy nếu Phương Như Thần biết cô ở đây thì nhất định sẽ tới, tình huống đó cô hoàn toàn không muốn gặp.
Lục Thố dường như biết cô đang nghĩ gì, nói: “A Thần sẽ không đến, cậu ấy còn bận dự án khác!”
Mạc Tùy liếc anh ta, không nói gì, Lục Thố lại nói: “Yên tâm đi tôi sẽ không nói cho cậu ấy biết tôi đã gặp cô đâu.”
“Vì sao?”
“Để cô khỏi chạy!” Lục Thố mỉm cười, “Cô không ngại tôi cũng phải ngại thay cho cô.”
Những ngày sau đó Lục Thố đều đi sớm về khuya, anh ta còn bận hơn cả Mạc Tùy tưởng tượng, có khi cả ngày chỉ ăn một bữa, nhưng một bữa đó cũng nhất định phải ăn với Mạc Tùy.
Anh ta nói: “Mệt như chó vậy, nếu cả ăn cũng phải ăn một mình nữa thì có phải khổ quá không.”
Mạc Tùy nghe vậy không biết nói sao, nhưng nhìn đôi mắt vằn đỏ của anh ta lại cảm thấy thương.
Đến ngày thứ năm Lục Thố mò ra được nhà Mạc Tùy. Chỗ ở ở đây tốt hơn nhà cô thuê trước kia rất nhiều, căn bản ở đây ít người ở lâu dài, nên tiền thuê cũng rẻ.
Anh ta mệt mỏi nhắm mắt dựa vào sô pha, áo vest ném sang một bên, cà vạt cũng kéo lỏng, hai cái cúc đầu của áo sơ mi cũng cởi, tóc thì bù xù lòa xòa trên mắt.
Đã là hửng sáng, anh ta không tìm được cái gì ăn ở ngoài nên mới đến đây. Mạc Tùy không biết nên thương anh ta hay tự thương cái thân mình đang nằm chăn ấm thì bị gọi ra nữa.
_________________
ma sát nghỉ luôn lớn hơn ma sát trượt…. khi chúng tui lười là chúng tui lười tới bến luôn. mà chúng tui chăm là chúng tui làm một chặp luôn