Mạc Tùy không thèm đáp lại. Lúc đi qua bị anh túm tay, cô lập tức nổi giận, gằn giọng: “Buông ra.”
Tay Tùy Kỳ run lên, vội buông cô ra.
Nhưng anh vẫn cứng đầu, hỏi: “Em đi đâu? ” Giọng yếu ớt gần như chỉ có chính anh nghe được, mà Mạc Tùy đã sớm đi xa.
Ở nhà không thể ngủ, Mạc Tùy tìm một khách sạn không xa thuê phòng, tiện thể mua hai bát mì ăn liền, đề phòng nửa đêm đói bụng.
Trên chỗ ngoặt cầu thang, khóe mắt liếc thấy Tùy Kỳ đứng ở cửa, bóng
dáng cô độc thê lương giống như bị vứt bỏ. Trên người anh có tiền, chỉ
cần nghĩ thông thì anh sẽ chẳng gặp chuyện gì đâu.
Mạc Tùy tắm rửa xong đi ra, không bao lâu sau liền có người gõ cửa. Cô do dự mở cửa, là bác gái trung niên chủ khách sạn.
“Cô bé. Chàng trai dưới tầng là bạn của cháu đúng không. Cậu ta vẫn đang đứng dưới tầng, cháu có muốn ra nói chuyện một chút không?”
“Không phải, cháu không quen anh ta.”
“Nhưng bác nhìn thấy anh ta theo cháu tới.” Bà chủ nghi ngờ nhìn. “Cứ
đứng ở cửa ra vào như vậy cũng không tốt, cháu mà mặc kệ chúng tôi sẽ
đuổi đi đấy.”
Mạc Tùy im lặng, xua tay: “Thật sự không quen, bác cứ đuổi đi!”
Bà chủ có chút kinh ngạc nhìn cô vài lần sau đó xoay người đi xuống
tầng. Mạc Tùy đóng cửa lại đi vào trong phòng. Phòng cô ở phía Bắc không nhìn thấy được cửa chính khách sạn. Thôi, mặc kệ nó!
Mạc Tùy không biết bà chủ nói gì với anh, ngày hôm sau lúc đi ra phát
hiện Tùy Kỳ đang đứng ở dưới gốc cây ven đường, quần áo đều bị sương sớm thấm ướt rồi, môi tái nhợt, đôi mắt dưới lớp tóc mái dài dường như
càng đen hơn, như thể muốn hút người ta vào.
Mạc Tùy vung túi xách đi đến, tới gần mới phát hiện trên cằm anh đã lúm phúm râu, mắt đầy tơ máu, tiều tụy vô cùng.
Mạc Tùy nhàn nhạt nhìn anh, trong hai ngày qua đây là lần đầu tiên cô
nhìn Tùy Kỳ, sự hờ hững trong mắt lại khiến cho người ta không tài nào
chịu được.
Tùy Kỳ mấp máy môi, ánh mắt lóe lên, “Em ăn… Ăn sáng chưa?”
Mạc Tùy hơi nhếch môi châm chọc, đi qua bên cạnh anh.
Tùy Kỳ nhăn mày. Anh rất mệt, nhưng đau đớn thể xác không tài nào xóa
tan được khó chịu trong lòng. Mạc Tùy còn đang tức giận, anh lại không
biết nên làm cái gì bây giờ.
Mạc Tùy ăn sáng ở ven đường, về nhà thay quần áo, lại đi làm. Lúc quẹt
thẻ chấm công, Lộ Khải ở phía sau kinh ngạc: “Đồng chí, cậu mới nghỉ một ngày sao đã thành ra tàn tạ thế này rồi?”
Tùy Kỳ nhìn bóng lưng cô quẹt thẻ xong đi lên tầng một mình, lắc đầu trả lời: “Không sao.”
Mạc Tùy ngoan ngoãn tới khu mình phụ trách, đúng lúc đó lại có hàng mới
về nhưng vì không phải phiên cô dỡ hàng nên không xuống. Chờ mọi người
dỡ hàng xong mới có người nói cho cô biết Tùy Kỳ vừa rồi suýt ngất xỉu,
tình trạng không tốt.
Lâu như vậy không ngủ chút nào, tốt mới là lạ.
Mạc Tùy cầm khăn lau lau hàng trên giá mà không yên lòng, cứ tiếp tục như thế này liệu có xảy ra án mạng không đây?
Tan ca đi ra chỗ đậu xe lại thấy Tùy Kỳ đứng cách đó không xa, vài cô bé thu ngân trẻ tuổi vây quanh anh hỏi han. Mạc Tùy quét mắt đẩy xe đi
qua.
Tùy Kỳ vốn đang im lặng ngẩn người không đếm xỉa tới những người hỏi han xung quanh, lúc này vội đẩy mọi người ra đi theo cô. Ý nghĩ của anh rất đơn giản, đó là không thể để Mạc Tùy cách mình quá xa, nếu không anh
lại không biết nên làm cái gì, giống như bị ném vào khoảng không khôn
cùng. Đã đến nước này rồi, nếu như còn không được thấy cô anh sẽ sụp đổ
mất.
Mạc Tùy theo đường cũ về nhà, mua đồ ăn, cất xe lên tầng, mở cửa vào nhà xong cũng cũng không đóng cửa. Tùy Kỳ thấy vậy hai mắt sáng lên, sau đó đứng bên cạnh cửa lén nhìn vào trong, không hiểu thái độ này của cô
nghĩa là gì.
Mạc Tùy vào phòng bếp cất đồ ăn xong đi ra, lườm anh, Tùy Kỳ rụt cổ. Cô cười lạnh một tiếng, “Giỏi lắm!”
Sau đó cô đi đến bên bàn ăn, ngồi xuống, bắt chéo hai chân đung đưa, mệt mỏi liếc anh. Mấy ngày không để ý lại sắp biến về hình dạng ăn xin rồi, nếu để thêm mấy ngày nữa chắc sẽ quay về thành ăn xin thật, đúng là cái số ăn xin mà.
Mạc Tùy cam chịu số phận thở dài, nói: “Đừng đứng ỳ ra đó nữa, vào đi!”
Tùy Kỳ vội vàng bước vào, đóng cửa thật kỹ, vừa mừng lại vừa lo nhìn cô. Anh không ngờ Mạc Tùy sẽ cho anh vào, quan trọng nhất là giọng điệu và
thái độ không quá tệ.
Mạc Tùy khoanh tay cân nhắc xem nên mở lời thế nào cho ổn. Cô không phải người nhỏ nhen, cũng không phải người dám làm mà không dám nhận. Tùy Kỳ từ xưa tới nay ở trước mặt cô luôn nhún nhường, bởi vậy cô luôn có ảo
giác mình là người chiếm ưu thế, có lẽ đó thật sự không phải ảo giác,
thế cho nên dù phải trải qua chuyện kia trong lòng Mạc Tùy cũng không
lưu lại ám ảnh, nhìn thấy anh cũng không sợ hãi, giống như cô mới là
người cưỡng bức anh vậy.
“Ngồi đi.” Mạc Tùy hất cằm về phía cái ghế đối diện, “Hôm nay chúng ta nói chuyện cho rõ ràng.”
Tùy Kỳ nghe lời ngồi xuống, hai tay đặt ở trên đầu gối, ngồi nghiêm chỉnh như trẻ mẫu giáo.
“Chuyện lúc trước có phải anh nên xin lỗi tôi không nhỉ?”
“Anh không sai!”
Anh không muốn xin lỗi, trong chuyện kia anh không cảm thấy mình sai.
Nếu được lựa chọn một lần nữa, anh vẫn sẽ làm như vậy. Mạc Tùy là của
anh, là của riêng anh, làm sao có thể nhường cho người khác?
“Anh không sai?” Mạc Tùy trợn mắt, không tài nào hiểu được vẻ cây ngay
không sợ chết đứng của anh. “Anh có biết đó là phạm pháp không? Một cuộc điện thoại của tôi có thể đưa anh vào tù đấy.”
Tùy Kỳ nhìn thẳng vào cô, ánh mắt kiên quyết, giọng điệu cứng rắn lặp lại: “Anh không sai!”
Mạc Tùy không tài nào hiểu được logic của anh, sửng sốt mấy giây mới thở dài một hơi, giơ hai tay đầu hàng, “Thôi được rồi, vậy anh nói xem phải giải quyết thế nào? Anh định làm gì? Muốn gì?”
Tùy Kỳ rũ mắt, khí thế vừa rồi lập tức biến mất, lại quay về trạng
thái ngại ngùng khúm núm. Anh liếc nhanh Mạc Tùy một cái, đỏ mặt nhỏ
giọng nói: “Anh muốn ở bên em.”
“Chúng ta vốn đã ở cùng nhau rồi.” Mạc Tùy chỉ chỉ lên trên, “Anh thấy trong nhà này còn ai nữa không?”
“Không phải chỉ cái này.” Tùy Kỳ cắn môi, hai mắt ửng đỏ ướt sũng, “Anh
muốn em vĩnh viễn ở bên anh, không nhìn người đàn ông nào khác dù là
liếc mắt một cái cũng không.”
Một câu đơn giản bao hàm bá đạo và chiếm hữu độc hữu của đàn ông. Tùy Kỳ không mong ước gì nhiều, chỉ cần Mạc Tùy có thể nhìn anh là được rồi.
Mạc Tùy suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình, sắc mặt khác thường
nhìn anh chằm chằm, cắn răng nói: “Nhìn nhiều sẽ chán. Anh tưởng mình
đẹp trai lắm chắc.”
“Bọn họ đều nói anh rất đẹp trai.” Tùy Kỳ vô tội nói, mặc dù không quá
quan tâm tới cái nhìn của người khác nhưng điều kiện bản thân thế nào
anh vẫn biết.
“Nhưng tôi không thấy thế.”
Ánh mắt Tùy Kỳ tối sầm, xoắn ngón tay, “Em cứ nhìn thử xem, thật ra thì cũng rất được mà!”
Nói một tràng Mạc Tùy thậm chí còn không tìm thấy ý nghĩa của cuộc nói
chuyện này đâu. Nếu muốn sống chung dưới một mái nhà, mà kỳ hạn lại còn
chưa xác định, không thử thì còn biết làm thế nào?
Cô cam chịu nghĩ, một lúc sau lại quay lại nhìn người đàn ông đang ủ rũ kia, “Này, đói bụng rồi đói bụng rồi, đi nấu cơm đi đã.”
Tùy Kỳ lập tức đứng dậy vào phòng bếp, nửa giờ sau bưng đồ ăn đã nấu
xong lên, trước ngực treo tạp dề hồng nhạt, ánh mắt vui sướng, mang lại
sinh khí cho khuôn mặt chán chường.
Mạc Tùy đi rửa tay xong ngồi vào vị trí. Tùy Kỳ đã xới cơm cho cô, còn
gắp mấy miếng thức ăn, dịu dàng săn sóc khiến người ta không tìm ra bất
cứ sai lầm nào.