Trọn Đời Có Duyên

Chương 53: Trước sau hôn nhân




Tất Tử Thần đi về đơn vị đã hơn hai tuần rồi, Diệp Dĩ Mạt nhìn lịch ngày trên bàn một chút, nơi khóe mắt là nụ cười nhè nhẹ

Bảo bảo đã hơn ba tháng rồi, ngày mai sẽ đi khám thai, mỗi lần đều là mẹ chồng hoặc là dì Trần đi cùng với cô, có lúc Lý Thụy cũng đi cùng.

Mẹ chồng cô và dì Trần đều say mê công việc chụp ảnh, dĩ nhiên là sẽ không bỏ qua việc ghi chép sinh mệnh nhỏ từ phôi thai phát triển đến ra đời rồi quá trình lớn lên, hơn nữa đây cháu nội cháu ngoại của họ, càng thêm có giá trị kỷ niệm. Vì vậy, mỗi lần cô đi khám thai, cũng làm như là đi chụp hình phim phóng sự .

"Lão Mã, bây giờ có phải là có thể thấy hình dạng bảo bảo không?" Lý Mân giống như học sinh giỏi, vội vã cuống cuồng hỏi ông bạn lâu năm.

Bác sĩ Mã nhìn bạn học cũ là quân trưởng phu nhân của mình, một ít ban trong đám bạn học, năm đó thấy bà rất quật cường, nhiều người theo đuổi như vậy, cố tình coi trọng cái người tiểu trung đội trưởng tính khí kia vừa thối vừa cứng còn nói không biết nói vài câu mật ngọt kia chứ, nhưng ai có thể biết thời gian thấm thoát thoi đưa, vợ chồng bọn họ chẳng những tình cảm chắc chắn, hơn nữa đã nhiều năm như vậy, năm đó tiểu trung đội trưởng hôm nay đã sớm thành quân trưởng.

"Đợi lát nữa có thể thấy bảo bảo rồi." Bác sĩ Mã cười gật đầu một cái, đứa nhỏ Tử Thần này lúc kết hôn ông cũng tham dự, chẳng qua là lúc đó quá nhiều người, bọn họ người trẻ tuổi lại làm ầm ĩ, ông liền đứng xa xa liếc nhìn, cô dâu rất thanh tú, lúc cười lên trên má trái có một lúm đồng tiền nhàn nhạt, cùng chú rễ cao lớn đứng chung một chỗ, rất xứng đôi. Hắn biết Lý Mân đối với hôn sự này rất là hài lòng, bà vốn cũng không phải là người coi trọng môn đăng hộ đối, nhớ năm đó, bà là một con gái thị trưởng, lúc đó cũng biết thân phận Tất Trọng Tường không có gia cảnh gì, mà lúc đó, ở trong mắt tất cả mọi người, Tất Trọng Tường cũng chỉ là một tiểu trung đội trưởng không có tiền đồ gì mà thôi.

" Tiểu Mạt nhà chúng ta gần đây rất tham ăn, bảo bảo trong bụng chắc cũng rất khỏe mạnh chứ?" Lý Mân cười lôi kéo tay con dâu, cười đến gương mặt ôn hòa. Mấy ngày nay, Tiểu Mạt cũng không nghe thấy được mùi vị gì liền ói nữa rồi, chỉ là khẩu vị cũng tốt hơn rất nhiều, thường thường nửa đêm cũng muốn ăn cái gì, bà bảo chị Vương chuẩn bị trước các loại thức ăn, để trong bình giữ nhiệt, đặt ở đầu giường của cô, muốn ăn cái gì cũng dễ dàng.

Bụng Tiểu Mạt đã bắt đầu dần dần hiện ra, có lẽ là bởi vì ăn được nhiều, gần đây ngược lại nhìn mập hơn một vòng, sắc mặt cũng hồng nhuận rất nhiều. Cũng bởi vì cái này, bà không đồng ý Tiểu Mạt mỗi ngày còn khổ cực soạn bài như vậy, đi dạy, chỉ là Tiểu Mạt không muốn nữa đường xin nghỉ dài hạn, đợt này lớp mười hai còn không tới 3 tháng nữa là kết thúc học, cô không muốn bỏ dở nửa chừng.

Lý Mân đại khái có thể hiểu được loại tâm tình này của cô, dạy học sinh cần có loại cảm giác đó, không muốn là người nuốt lời... Kiên trì, năm đó bà đã từng từng có.

"Lão Mã, ông có thể cho tôi hình bảo bối nhà chúng tôi được không?"

"Được." Bác sĩ Mã cười lên tiếng.

Kết quả kiểm tra rất nhanh đã có. Lý Mân mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm màn ảnh, tay run run chỉ chỉ hai điểm nhỏ: "Hai, hai?"

Bác sĩ Mã khẳng định gật đầu một cái: "Đúng, hai." Sinh đôi cũng không hiếm thấy, đối với một gia đình mà nói, lập tức nghênh đón hai sinh mệnh nhỏ, trong đó vui mừng, có thể nghĩ.

"Tiểu Mạt, con thật lợi hại!" Lý Mân vui mừng giống như đứa bé, trên gương mặt thường ngày dịu dàng đoan trang mang đầy nụ cười không dám tin: "Phải nhanh báo cho Tử Thần, nhất định nó sẽ mừng như điên!" Nhà bọn họ bao lâu rồi không có sinh mạng mới ra đời? Lúc này vừa có đã là hai! Đợi lát nữa về nhà nói cho lão già, thật muốn xem vẻ mặt già của ông sẽ nứt ra như thế nào! Ha ha ha, vừa nghĩ liền không nhịn được buồn cười đấy.

"Mẹ." Diệp Dĩ Mạt vội vàng kéo mẹ chồng, nhịp tim kích động dần dần có xu thế chậm lại, không nghĩ tới lần này khám thai thế nhưng mang nhiều bất ngờ như vậy, hai bảo bảo giống nhau như đúc? Diệp Dĩ Mạt vuốt ngực, trong đầu thậm chí có một cái chớp mắt trống không."Mẹ, con muốn tự mình nói cho Tử Thần." Diệp Dĩ Mạt có chút ngượng ngùng kéo kéo ống tay áo, trên mặt ửng đỏ có chút ngượng ngùng, bảo bảo nhà cô, không đúng, là các bảo bảo nhà cô, bây giờ đang lớn lên ở trong thân thể của cô, từng ngày từng ngày lớn lên, rất nhanh, sẽ rất nhanh cùng bọn họ gặp mặt.

"Được, được, mẹ không nói, con tự mình nói cho Tử Thần ~" Lý Mân bày tỏ nháy mắt mấy cái, vợ chồng mới cưới nha, tóm lại là muốn có chút tình thú nho nhỏ mà, huống chi con trai bà còn không chiếm thiên thời địa lợi, nếu lại không có nhân hòa, nó là chồng, không khỏi cũng quá thất bại đi. Cho nên, bà làm mẹ, nên ủng hộ con trai và con dâu bồi dưỡng tình cảm vô điều kiện.

Từ bệnh viện ra ngoài, Lý Mân vẫn luôn trong trạng thái như đang trên mây, thật nhiều năm rồi bà chưa có vui vẻ như vậy nữa, nhìn một chút, mấy ngày nay, con trai kết hôn, Tiểu Mạt mang thai, hôm nay còn biết, Tiểu Mạt lại sẽ sinh đôi. Không phải bà nên tự hào sao? Con trai bà quá tiền đồ!

Sao trước kia bà lại còn lo lắng Tử Thần không tìm được vợ chứ? Chỉ bằng ngoại hình và trí tuệ của Tử Thần nhà bọn họ, tìm một nàng dâu hoàn toàn không khó mà! Không phải vậy sao, chưa tới nửa năm, nàng dâu có, đứa bé cũng có, hơn nữa còn là song sinh, chậc chậc, rốt cuộc con trai bà còn mạnh hơn ba nó, năm đó cha anh dùng một năm rưỡi mới theo đuổi được bà.

Diệp Dĩ Mạt ngồi ở phía sau chỗ tài xế ngồi, đôi tay vẫn nhẹ nhàng xoa ở trên bụng, nơi đó, đã có thể cảm thấy nhịp tim của bảo bảo, từng nhịp từng nhịp, yếu ớt đến cơ hồ không cách nào cảm thụ. Có lẽ là mẹ con thiên tính, huyết mạch tương liên để cho cô không cách nào bỏ qua biến hóa hơi yếu này, từng điểm từng điểm, bọn nó ở lớn lên, ở trong bụng mẹ lớn lên.

Về đến nhà, trở lại tân phòng của cô và anh, đây đã từng là gian phong anh ở hơn hai mươi năm, khắp nơi đều là bóng dáng và mùi của anh. Bọn cô còn không có chụp hình đám cưới, treo trên tường chính là hình bọn cô chụp chung lúc ở Nam Kinh, chàng trai mặc áo trắng sắc mặt ôn hòa, khóe miệng mang nụ cười thản nhiên, bên cạnh cô gái khẽ tựa vào trên người anh, ánh mắt trong sáng, sau lưng trời chiều đem bóng dáng của hai người kéo thật dài rất dài.

"Alo, Tử Thần." Diệp Dĩ Mạt miễn cưỡng tựa vào trên giường, dùng điện thoại bàn ở trên tủ đầu giường gọi điện thoại cho anh. Bởi vì mang thai, máy vi tính và điện thoại trong phòng cô cũng sớm đã bị tịch thu, ngay cả bình thường soạn bài, tất cả đều là cô tự viết tay cả, do mẹ chồng cô giúp một tay đánh máy vi tính, cho nên nói, có một mệ chồng biết dùng máy vi tính thật rất quan trọng. =

"Tiểu mạt, hôm nay thân thể còn tốt đó chứ? Có khó chịu hay không?" âm thanh trong trẻo của Tất Tử Thần từ trong điện thoại truyền đến, nghe giọng của anh, hôm nay chắc là không vội vàng.

"Cũng may, hôm nay mẹ theo em đi khám thai rồi." Diệp Dĩ Mạt đem điện thoại đổi sang lỗ tai khác: "Tử Thần, chừng nào thì anh về nhà?" Kể từ sau hôn lễ, mỗi ngày chỉ liên lạc bằng điện thoại, một dây điện thoại tinh tế , kết nối hai đầu tương tư.

"Bác sỹ nói thế nào?" Tất Tử Thần ngồi thẳng lên, trong ánh mắt có một ít khẩn trương. Đề tài mỗi ngày của bọn họ, càng ngày vây quanh đứa bé càng nhiều, hình như người làm cha mẹ đều như vậy, đứa bé từ từ chiếm cứ trọng tâm sinh hoạt, giống như bọn họ ở mẹ trong bụng mỗi ngày đều đang trưởng thành, bọn họ chiếm phân lượng ở lòng cha mẹ, cũng càng ngày càng nặng.

Diệp Dĩ Mạt mím môi cười, ngón tay từng cái từng cái xoa trên vải tơ mềm, vải lụa mát lạnh như thấm vào tận trong lòng, làm cho người ta cảm thấy thoải mái mát mẻ."Bác sỹ nói rồi, các bảo bảo rất khỏe mạnh ~~"

Tất Tử Thần cười thầm, nụ cười cứng ngắc sau hai giây, làm như không thể tin được, trong tiếng nói thậm chí mang theo chút run rẩy: "Em nói, các bảo bảo?" Tất Tử Thần cẩn thận từng li từng tí hỏi.

"Đúng vậy, các bảo bảo ~" Diệp Di Mạt nhẹ nhàng cười, tâm tình vui vẻ: "Bác sỹ nói rồi, là sinh đôi, đại khái anh phải làm ba trước một hai tháng."

"Tiểu Mạt. . . . . ." Tất Tử Thần chợt không thốt nên lời. Tiểu Mạt của anh, một người mang thai hai đứa bé của bọn họ, kết tinh tình yêu của bọn họ, anh lại không thể ở bên cạnh, trừ mỗi ngày gọi một cú điện thoại, thậm chí ngay cả giống như một người chồng bình thường làm chân chạy mua đồ ăn cho cô anh cũng không làm được.

Bọn họ biết được, mấy người bạn tốt của tiểu mạt, anh trừ gặp qua Trần Tư Tư, cũng chính là ở hôn lễ gặp qua mấy vị đồng nghiệp của cô, mà giống như việc đưa đón đi làm cái gì, càng thêm chưa từng có. Có lúc, Tiểu Mạt thỉnh thoảng cũng sẽ bực tức, nói anh Chu nhà Tiểu Hàm mỗi ngày đều đưa đón đúng giờ, Chủ nhật còn bỏ tiểu sữa hai người cùng nhau trải qua thế giới hai người, còn cô muốn gặp anh cũng khó khăn như vậy.

Cô gái nhỏ lúc nói lời này giống như đang làm nũng, vừa giống như ở phát giận, going nói thật thấp mà nhu nhược, không được dễ nghe. Cách điện thoại, anh không nhìn thấy nét mặt của cô, lại có thể tưởng tượng ra cô bĩu môi cố ý liếc mắt nhìn anh, nửa hé con ngươi ở chỗ sâu nhất định cất giấu nụ cười giảo hoạt.

Triệu Chấn Kỳ từ nhỏ cùng anh cởi truồng lớn lên đã từng hỏi anh, đến tột cùng anh thích phụ nữ như thế nào. Anh cũng đã tự hỏi mình, đến tột cùng là anh thích kiểu phụ nữ gì. Từ lúc anh biết nam nữ khác biệt tới nay, trừ lúc vào trại lính mấy năm này, bên cạnh anh cũng có không ít mỹ nữ. Vô luận là trong đại viện hay ngoài đại viện, cứ như bọn bạn anh, bên cạnh cũng không khả năng không có một chút động tĩnh.

Anh cũng thử lui tới qua với mấy người phụ nữ, hoa khôi của trường hoa khôi của hệ cũng không phải là không có, xinh đẹp hơn so với Tiểu Mạt cũng có, chỉ cần nói tên Tất Tử Thần, cũng không biết có bao nhiêu thiếu nữ nguyện ý dính sát. Nhưng mà, cho dù là mối tình đầu mà mọi người cảm thấy khó quên nhất, đã biến mất từ lâu ở trong trí nhớ hành làng gấp khúc của anh, thậm chí anh không nhớ nổi nữ cô gái kia trông như thế nào, chỉ biết là hình như có tóc dài .

Nếu mà sớm mấy năm, lúc Tất Tử Thần anh thực sự muốn chứng minh mình, người thanh tú có thừa vẻ thùy mị giống như Tiểu Mạt vậy, sợ thật đúng là không thể làm cho anh dừng chân.Đàn ông, tóm lại là ưa thích cô gái xinh đẹp, nhất là anh như vậy, cái gì đều mơ tưởng là người đướng đầu.

Lại cứ, khi anh muốn dẹp yên, gặp được cô. Con ngươi cong cong, má lúm đồng tiền nhàn nhạt, tướng mạo thanh tú, ăn mặc đơn giản hào phóng, còn có trên người nhàn nhạt hương bưởi, đều giống như một bàn tay vô hình, từng chút từng chút bắt được lòng của anh. Giống như ánh mặt trời rực rỡ, một cái nhăn mày một nụ cười của cô, đều làm động tới tâm tình của anh.

Anh còn nhớ rõ lúc anh đi trạm xe đón cô một lần kia, lúc cô nâng lên con ngươi cười với anh, một nháy mắt đôi mắt sạch sẽ trong suốt nhìn hướng tới anh, nhanh chóng lướt qua nụ cười ngượng ngùng, rõ ràng không phải nữ sinh rồi, thế nhưng nụ cười tinh khiết mà đơn giản xuất hiện tại trên mặt cô, lại tuyệt không làm cho người ta cảm thấy đột ngột, ngược lại có một loại thanh lệ khiến người động lòng.

Anh nghĩ, chắc là vào thời điểm đó anh đã để ý tới cô nhóc này? Tại cái đó ánh nắng mặt trời rực rỡ sau giữa trưa.