Trọn Đời Có Duyên

Chương 46: Trước sau hôn nhân




"Ba, dì Trần, một mình con ở không sao đâu." Diệp Dĩ Mạt ăn hoành thánh, còn muốn tranh thủ, nơi này cách trường học của cô cũng gần, đi làm tan việc tương đối dễ dàng, nếu mà về nhà, mỗi sáng sớm thì phải đi làm trước hơn nửa giờ đấy.

"Không có thương lượng, hôm nay liền theo chúng ta về nhà." Diệp Kiến Quốc nghiêm mặt, giọng nói cứng rắn, mẹ của cô năm đó ra đi thế nào, cô chẳng lẽ không biết sao? Việc sinh con, vốn chính là việc quan trọng, phải có người chăm sóc thậc chu đáo.

"Tiểu Mạt con lại không có kinh nghiệm, lại không người chăm sóc, ba con chắc chắn sẽ không yên tâm, theo chúng ta trở về đi?" Trần Hạnh rót chén nước ấm, đẩy tới trước mặt cô, ánh mắt ôn hòa rơi vào trên người con gái: " Có tin vui không thể đụng vào nước lạnh, không thể thường khom lưng, không thể ăn rất nhiều thứ, con nhìn con đi, một cô gái làm sao biết những thứ này? Vẫn nên về nhà , dì Trần làm đồ bồi bổ cho con bồi dưỡng thân thể ." Mặc dù nói quá béo đến lúc sinh con không thuận lợi, nhưng mà dinh dưỡng lại nhất định phải có, Tiểu Mạt gầy như vậy, sao bà có thể yên tâm để cô sống một mình chứ?

"Ba nghĩ con cũng đừng đi dạy nữa, ở trong nhà tĩnh dưỡng là được." Diệp Kiến Quốc vừa thấy bộ dạng miễn cưỡng của con gái, cũng nổi giận nói. Con nhóc này, chẳng lẽ không biết ông rất tức giận sao? Một cô gái đang êm đẹp, cưới còn chưa có cưới, thì đã có đứa bé, mặc dù nói lớp trưởng cũ đã sớm cùng ông thương lượng qua hôn sự của hai đứa trẻ này rồi, nhưng rốt cuộc còn chưa kết hôn, nói ra còn không phải để người khác chỉ chỉ chõ chõ sao?

“Được rồi, nói cái gì đó”. Trần Hạnh đứng ra hòa giải: “Tiểu Mạt, việc đi làm không cần lo lắng, buổi sáng để ba con đưa đi làm là được.”

Diệp Dĩ Mạt chu mỏ một cái, xe của ba cô. . . . . . Cô không muốn mỗi ngày ngồi trên xe cảnh sát đi làm đâu, quá phong cách rồi.

Diệp Kiến Quốc gõ cái trán của con gái một cái, mặt đen lại nói: " Nha đầu thối, nghĩ gì thế? Ba con chẳng lẽ không biết hai chữ khiêm tốn viết như thế nào hay sao?" Cục trưởng cục cảnh sát mỗi ngày dùng xe cơ quan đưa đón con gái đi làm, đây cũng quá không còn hình tượng rồi.

"Đã biết rồi. . . . . ." Diệp Dĩ Mạt le lưỡi, hướng ba làm nũng. Cũng may, ba cô không có khí thế hung hăng muốn đi tìm Tử Thần gây phiền phức, vốn là cô còn lo lắng ba cô không thể nói mấy câu đã mắng chửi người rồi chứ, người đã từng đi lính, đều có cái tật xấu này, ba câu nói nói không đến một câu liền thích chửi má nó.

"Được rồi, Tiểu Mạt, hai mẹ con chúng ta thu dọn đồ đạc đi, để cho mình ba con ngồi ở đây thôi." Trần Hạnh cố ý nói, lôi kéo tay Diệp Dĩ Mạt tránh ra.

Đến lúc vào phòng, Trần Hạnh mới sưng mặt lên: "Tiểu Mạt, không phải là dì trách con nhưng chuyện lớn như vậy, sao con không biết được nói trước một tiếng với người trong nhà?" Lúc lão Diệp nhận được điện thoại của quân trưởng Tất, cả người cũng ngu đi, con gái cứ như vậy, chuyện con gái mình mang thai, lại còn là người khác nói với ông, trong lòng ông có thể còn dễ chịu hơn mới là lạ chứ.

Diệp Dĩ Mạt luôn luôn không sợ ba cô đen mặt, nhưng nếu như là lúc dì Trần dịu dàng mà nghiêm mặt cô nhất định không dám nói nhiều, dì Trần mặc dù hiếm khi giáo huấn người, nhưng mà một khi lúc mắng người, đó cũng không phải chỉ là một loại nghiêm nghị, hơn nữa, nhất định có thể để cho người ta xuất phát từ nội tâm mà khi dễ hành động việc làm của mình, hận không thể chui về mẹ trong bụng một lần nữa.

"Dì Trần. . . . . . Con biết rõ con sai lầm rồi. . . . . ." Diệp Dĩ Mạt ngoan ngoãn nhận sai lầm, thật ra thì trừ Tiểu Hàm và Tất Tử Thần, cô cũng không nói cho ai cả, Dì Lý và bác trai Tất có lẽ là Tử Thần nói, thật ra thì cô còn chưa nghĩ ra làm sao nói chuyện này với người lớn cả.

"Được rồi, nếu đã như vậy rồi, vậy hay là mau để cho Tử Thần trở về một chuyến, thừa dịp bụng còn chưa có lớn, trước tiên đem chuyện làm xong, cũng tránh cho người ta nói xấu." Bây giờ mặc dù chuyện như vậy đã tầm thường giống ăn bữa cơm, nhưng Diệp gia bọn họ luôn luôn gia giáo quá mức nghiêm, lão Diệp quản giáo một cặp con cái cũng vẫn không có lơi lỏng, ông càng thêm tự xưng là trị gia rất tốt, mỗi lần tán gẫu đối với các đồng liêu, đều nói ông dạy một đôi nam nữ xuất sắc hiểu chuyện như thế nào, lần này Tiểu Mạt thật sự có chút làm cho ông đau lòng.

Diệp Dĩ Mạt dĩ nhiên biết tính khí mình ba, cũng hiểu được ở trong mắt người khác nhìn không có chuyện gì ở trong mắt ba cô sợ là nhức mắt vô cùng, lúc này ba cô không có la hét cắt đứt chân của cô, xem chừng là do phần cháu trai cháu, gái tương lai nâng lên thôi, nhưng ba của đứa nhỏ này, xem chừng bị giáo huấn là không thể thiếu được, mặc kệ anh là con trai quân trưởng hay là con trai tư lệnh, đánh không tha.

"Dì Trần, dì phải khuyên can ba giúp con với. . . . . ." Diệp Dĩ Mạt nháy mắt đối với dì Trần xin khoan dung, có thế trị được tính khí nóng nảy của ba cô nhiều năm như vậy, cấp độ của dì Trần rõ ràng cao hơn cô rất nhiều.

"Được rồi, con như bây giờ, ba con muốn làm thế nào cũng không được." Trần Hạnh giả vờ trừng mắt nhìn cô, lúc này biết xin khoan dung rồi hả? Lúc ấy đã làm gì? Người tuổi trẻ bây giờ, không muốn đứa bé, còn thiếu biện pháp sao?

Cũng không có đồ gì nhiều, cuối cùng Diệp Dĩ Mạt cũng liền thu thập mấy bộ quần áo theo ba và dì Trần đi về nhà. Mãi cho đến trước khi đi mới phát hiện, điện thoại di động vẫn luôn ở trạng thái tắt máy, 诶, tối hôm qua cảm xúc không bình thường, làm cho trí nhớ cũng suy thoái.

Ngồi vào trong xe, mở điện thoại di động ra, Diệp Dĩ mạt mới phát hiện có hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ, còn có ba mươi mấy cái tin nhắn, hơn phân nửa đều là của Tất Tử Thần , còn có của ba cô và Lý Thụy .

Mới vừa mở máy một phút, cô còn chưa kịp xem hết toàn bộ tin nhắn, điện thoại liền vang lên rồi.

Đại doanh trưởng Tất. Điện tới biểu hiện.

"Alo." Diệp Dĩ M bình tĩnh tâm tình, mới ấn nút nghe. Từ lúc tối hôm qua dì Lý đột nhiên đến thăm và sáng nay ba cô và dì Trần từ trước đến nay không đến mà lại có mặt, thân thể Diệp Dĩ Mạt đã bình tĩnh trở lại, chẳng qua là đem thứ tự một vài cái đảo lộn mà thôi, phát sinh thêm một người mà thôi, làm mọi người bất ngờ mà thôi.

"Tiểu Mạt." Tất Tử Thần theo bản năng mà gọi số của cô, suốt cả một đêm, cũng không có người nghe điện thoại, mặc dù sau đó mẹ anh gọi điện thoại tới nói Tiểu Mạt ăn cơm ăn canh cảm xúc rất bình thường rồi đi ngủ, anh vẫn không yên lòng, đầy trong đầu đều là giọng nói uất ức của cô.

Tất Tử Thần rất ảo não, cho dù cô xảy ra chuyện gì anh cũng không phải là người thứ nhất xuất hiện tại bên cạnh cô, loại nhận thức này làm cho anh cảm thấy rất thất bại, rất thất bại. Cho dù là trên diễn TV, xảy ra bên cạnh anh, phụ nữ đã hoài thai, luôn muốn cùng người đàn ông họ yêu chia sẻ trước tiên, mà anh, trừ càng không ngừng gọi cái số điện thoại đã tắt máy này không còn cách nào khác. Anh nghĩ hận không được trước tiên bay đến bên cạnh cô, nhưng không được, cũng không thể trừ từng từng chữ đem nhớ nhung quan tâm của mình trở thành tin nhắn, anh không còn biện pháp khác.

Nhớ nhung giống như là dây leo có linh tính, vững vàng đem lòng của anh trói lại, từng cái góc, mỗi một chỗ trong đầu giống như đều có bóng dáng của cô, một cái nhăn mày một nụ cười càng ngày càng rõ ràng.

Lúc nhận được điện thoại của ba già vừa đúng anh từ trong võ trường xuống, gần đây Mã Kiều và Phó Kiệt dẫn tổ ba tổ biểu hiện không tệ, đại hội tỷ võ nửa năm sau, xem ra rất có hi vọng.

"Ba và lữ trưởng của con đã nói, cho con ba ngày nghỉ, rồi nhanh trở lại cho ba." Tất Trọng Tường trước sau trực tiếp như trước, không có lý do gì, không có giải thích gì, chỉ có ra lệnh, không biết, ai sẽ biết đây là cha con chứ?

Tất Tử Thần không có kháng cự giống thường ngày, trong quá khứ, lão đầu tử quyết định luôn không nằm trong phạm vi lo lắng của anh, nói anh tự phụ cũng được, nói anh thanh cao cũng tốt, tóm lại anh không muốn người khác nói anh dựa vào ba anh là quân trưởng, nhưng lần này, thế nhưng anh lại không thể không tán thành quyết định của lão gia tử, lúc này lập tức trở về mới được.

Nghỉ ngơi một ngày, đến thứ hai, Diệp Dĩ Mạt vẫn đi làm bình thường, chỉ là, vừa vào trong giờ học, sau lưng cái kia cái đuôi nhỏ, đuổi thế nào cũng đuổi không đi.

"Tử Nghiêu, em đi phòng học đi, chị không sao." Diệp Dĩ Mạt không thể làm gì, dì Lý rốt cuộc ra lệnh gì cho Tử Nghiêu? Tiếu nha đầu này, sau giờ học liền chạy đến phòng làm việc, buổi trưa cũng không cho cô đi phòng ăn, cứ phải đi mua đồ ăn về cho cô mới chịu. cô mang thai, không phải chân gãy mà.

"cô Diệp, mẹ em nói rồi, phòng ăn nhiều người rất trơn, tốt nhất cô không nên đi, nếu mà ngại phòng ăn thức ăn ăn không ngon, mẹ em có thể cho nhân viên bảo vệ đưa tới." gương mặt Tất Tử Nghiêu nghiêm túc.

Diệp Dí Mạt ôm trán, nha đầu này, về sau nhất định là người chấp hành rất tốt mặc kệ là đúng hay sai, dù sao phải nói trước "Tử Nghiêu, không cần phiền toái như vậy, lần sau cô nhờ đồng nghiệp giúp mang về một tay là được rồi." Trong lòng Diệp Dĩ Mạt thở dài, còn may mà phòng làm việc không có ai, tất cả mọi người đều đi ăn rồi, nếu để cho người ta nghe như thế, cô còn có khiêm tốn được sao? Để nhân viên bảo vệ đưa cơm... Diệp Dĩ Mat quân bách, đời này cô cũng chỉ bóc lột qua mình Tiểu Thụy, để cho anh mang giúp qua hai lần cơm, vẫn là cô lúc thi tốt nghiệp trung học.

"không được, mẹ nói rồi, em phải nhìn cô Diệp ăn cơm, không thể cháu nhỏ của em đói bụng rồi." Tất Tử Nghiêu hồi tưởng lúc mẹ dặn dò, hình như là có một cái này sao.

"...." Diệp Dĩ Mạt thất bại hoàn toàn, gặp phải cô em chồng thật tình, vả lại nghe lời như thế, không phục cũng không được.

Đến lúc tan việc, Tât Tử Nghiêu cũng có nhiệm vụ, đó chính là tự mình cùng với chị dâu của mình chờ xe ở trước cổng, kiên quyết không thể để cho người khác đụng vào hoặc là đụng phải chị dâu cô. Mẹ nói rồi, trong bụng chị dâu có cháu nhỏ còn là con gái nhỏ bây giờ còn rất yếu ớt, cho nên phải cực kỳ cẩn thận.

"Tử Nghiêu, hay là em về trước đi? Lát nữa ba chị đến đón chị." Cũng gần đến lúc ba cô tan việc đến đón rồi, Tử Nghiêu cũng không cần phải cùng cô làm việc này mà, đã có nhiều học sinh trong lớp đi qua rồi, mỗi một người đều dùng ánh mắt hiếu kỳ mà nhìn tổ hợp kỳ quái bọn họ, dù sao, bình thường ở trong ban, cô cùng Tử Nghiêu cũng không có thân cận nhiều, đột nhiên nha đầu này chợt cả ngày cũng dính lấy cô, ai cũng sẽ kỳ quái.

"cô Diệp, em sẽ cùng chờ với cô, dù sao đợi lát nữa anh Tiểu Phùng sẽ đến đón em rồi." Vốn mẹ nói là để anh Tiểu Phùng đưa cô Diệp về nhà trước, nhưng mà ba cô nói rồi, như vậy ảnh hưởng không tốt đối với cô Diệp, lúc này mẹ mới nghĩ ra biện pháp như vậy, để cô cùng với cô Diệp chờ xe của chú Diệp.

"Tiếu Mạt, Tử Nghiêu." một âm thanh quen thuộc ở phía sau vang lên, Diệp Dĩ Mạt và Tất Tử Nghiêu đồng thời quay đầu lại, dưới sắc chiều, người đàn ông điển trai toàn thân măc quân trang cười dịu dàng, trong con ngươi đen nhánh cũng mang nụ cười, lúc ánh mắt rơi vào trên người cô, đáy mắt lưu luyến dịu dàng, hình như muốn hòa tan thời gian.