Trọn Đời Có Duyên

Chương 2: Duyên đến như thế




“Xin chào.Cho hỏi anh có phải là anh Tất không ạ?” Tuy rằng người đàn ông này thể hiện ra bộ mặt đẹp trai tươi cười, nhưng mà Diệp Dĩ Mạt rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt nhàn nhạt mỉm cười, lẫn vào trong đám người có thể nhận ra được sao??

Tất Tử Thần mỉm cười gật đầu, đưa menu cho cô.

Diệp Dĩ Mạt mỉm cười gật đầu, kéo váy ngồi xuống, mặc dù đây là xem mắt, nhưng bởi vì người lớn hai nhà không đến cùng, cộng thêm trước kia coi như đã gặp mặt, hai người lại có chung bạn bè, không khí lập tức trở nên dễ chịu hơn.

Nhìn người đàn ông trước mắt này, Diệp Dĩ Mạt lại rất muốn cười thầm, tên nhóc Lý Thụy này nói sai rồi, ai nói tham gia quân ngũ nhất định phải cao lớn thô kệch, đen thui? Người đàn ông trước mắt này, áo sơ mi trắng, quần tây màu đen lịch sự, nếu không nói anh ta là phó doanh trưởng binh đoàn pháo binh trinh sát có người còn nhầm tưởng anh ta là giảng viên đại học đấy!

Hơn nữa tên của anh ta, Tất Tử Thần thật đúng là văn vẻ nhã nhặn. Nhưng mà – Diệp Dĩ Mạt nhếch nhếch khóe miệng, cũng không có ai nói người tham gia quân ngũ đều phải yêu nước, yêu quân, yêu dân đi?

“Tôi không nghĩ là anh đâu” Diệp Dĩ Mạt mở miệng trước tiên.

Tất Tử Thần cũng hơi hơi nhếch nhẹ khóe môi, anh cũng không nghĩ đến cô lại là con gái chiến hữu cũ của ba già. Anh đã nghe ba nói muốn anh gặp một cô giáo dạy môn lịch sử ở trường trung học, không chỉ đẹp lại còn dịu dàng ít nói.

Nhưng mà…… Tất Tử Thần sờ sờ mũi, nhếch miệng cười đùa giỡn , trong hôn lễ ngày đó, lúc cô gái nhỏ này mời rượu lại làm ầm ĩ cực kỳ, nếu không phải anh tự mình nhận rượu, nói không chừng lão Chu sẽ bị cô đánh ngã đấy. Từ nơi nào có thể nhìn ra cô dịu dàng ít nói chứ?

Bên này Tất Tử Thần đang suy tư, bên kia Diệp Dĩ Mạt cũng thấy buồn bực, tên đàn ông này, cho dù là kẻ vô tích sự thì phụ nữ cũng sẽ nguyện ý ở chung đó, trên TV không phải đều nói như vây sao?

Nếu thật sự không tìm được vợ, một là dáng dấp thật xin lỗi, thật lòng không cách nào nhìn được, mặt khác chính là nhân phẩm có vấn đề, cơ bản là không có cách nào để ở chung, không thể nào tâm sự được.

Tất Tử Thần anh ta thì làm sao có vấn đề chứ? Xét về vẻ bề ngoài thôi, thì đã là dáng dấp tốt rồi, như lời Tiếu Hàm nói đó chính là đầy nghị lực, cao lớn đẹp trai.

Diệp Dĩ Mạt vừa khuấy ly cà phê trong tay, trong lòng lại không nhịn được trêu trọc, người đàn ông trước mắt này, có lẽ là một đóa hoa trong quân doanh đấy, tuy rằng không được tính là trắng nõn như tuyết, nhưng mà cũng không thể nào liên hệ cùng với quân nhân cả ngày phơi nắng dưới ánh mặt trời được, dù sao trong nhà cô thì ba cô chính là một ví dụ, màu da tựa như hóa trang Bao Thanh Thiên, buối tối nếu mặc đồ đen ra đường, không lộ hàm răng thì căn bản không ai có thể nhận ra ông.

Nghe nói ba cô trước kia là một thanh niên tuấn tú nhất ở quê nhà, kết quả sau 8 năm đi lính trở về thì tạo thành đức hạnh này.

Diệp Dĩ Mạt híp híp mắt, uống một ngụm cà phê nhỏ, suy nghĩ không hiểu được bình thường anh ta huấn luyện như thế nào,cho dù là thoa kem chống nắng để tránh ánh mặt trời, chắc cũng không đạt được hiệu quả như thế này chứ?

Hơn nữa, dù thế nào thì anh ta cũng được coi là thành công trong sự nghiệp nha, tuy rằng tham gia quân ngũ hàng năm không thể ở nhà, nhưng mà có nhiều người tham gia quân ngũ vẫn tìm được vợ nên nghề nghiệp hoàn toàn không phải là một vấn đề.

Nghĩ như vậy, Diệp Dĩ Mạt lại có chút tư duy không bình thường, bắt đầu từ từ suy nghĩ theo hướng kỳ dị….Này, không phải như cô nghĩ đó chứ?

Các nội dung vở kịch cẩu huyết trong đầu Diệp Dĩ Mạt từ từ được tiến hành.

Tât Tử Thần nhìn cô gái nhỏ trước mắt đang cầm ly cà phê bắt đầu mất hồn, anh thật không biết mình có nên gọi cô hay là tiếp tục im lặng xem cuộc vui.

Nhưng mà, anh không có nhiều thời gian nha, vẫn nên tranh thủ thôi.

“Cô Diệp” Tất Tử Thần lấy tay quơ quơ trước mặt cô, Diệp Dĩ Mạt đột nhiên hoàn hồn, nhận thấy được sự không phải phép của mình, lập tức liền đỏ mặt, áy náy nói không ngừng: “ Thật xin lỗi, lúc tôi suy nghĩ hay dễ dàng bị mất hồn…...”

Tất Tử Thần lắc đầu không để ý: “Không có việc gì, cô giáo Diệp, tôi gọi cô là cô giáo Diệp nhé.” Tất Tử Thần cười đơn giản “Buổi chiều tôi còn phải trở về, cho nên chúng ta hãy tranh thủ thời gian.” Thời gian là yếu tố chiến đấu đầu tiên, tốc chiến tốc thắng luôn là nguyên tắc của doanh trưởng.

“À, thế bây giờ đi đâu?” Diệp Dĩ Mạt không giải thích được, cái ghế này ngồi còn chưa có ấm chỗ đã định đi sao?

“Đi ăn cơm trước đã, cơm nước xong tôi đưa cô về.” Tất Tử Thần lấy áo khoác đặt ở lưng ghế tựa, đứng lên nói.

Diệp Dĩ Mạt cũng nhanh chóng cầm túi đứng lên.

Tất Tử Thần hơi hơi hạ thấp người, lịch sự ý bảo Diệp Dĩ Mạt đi trước, anh đi sau cô, nhanh chóng đã đuổi kịp.

Diệp Dĩ Mạt âm thầm gật đầu, tên nhóc thúi Lý Thụy đã đoán sai lần thứ hai, tham gia quân ngũ cũng có ga lăng mà, ừ, rất tốt. Nhưng như vậy thật sự rất kỳ lạ nha, bề ngoài tốt, sự nghiệp to lớn, phong độ tốt, có hết ba yếu tố của đàn ông tốt, sao lại không có người yêu chứ?

Nghĩ đến đàn ông không mạnh mẽ, thì trong đầu Diệp Dĩ Mạt lại nghĩ ra ý tưởng kỳ dị: không lẽ là chờ người ta đến chinh phục à?

Phi phi phi, Diệp Dĩ Mạt vội vàng vứt ý nghĩkhủng bố ra khỏi đầu óc, bước đi có chút lảo đảo.

Cô không biết rằng Tất Tử Thần đi đằng sau đã thấy hết những động tác này, đó lại được xem là một trong những căn cứ chính xác cô giả dạng dịu dàng ít nói.

Thật ra con gái dịu dàng hay không dịu dàng không quan trọng, không biết ba già nhà anh từ đâu mà biết anh thích con gái dịu dàng ít nói nên mỗi lần sắp xếp gặp mặt đều tìm những người như vậy. Nhưng các cô gái vừa thấy anh, không im lặng từ đầu đến đuôi thì lại đỏ mặt không biết nói cái gì, không thì lại nói toàn những chuyện tình yêu đau xót làm tổn thương người, nếu không vì phép lịch sự thì anh đã chạy lâu rồi.

Kết hôn với những loại người này không phải là buồn bực muốn chết hay sao? Anh cưới vợ để sống chứ không muốn tìm người để đóng phim đâu.

So sánh ra tuy tính tình cô giáo Diệp hơi mơ hồ nhưng ít nhất anh còn có thể nói chuyện bình thường thì thích hợp với anh hơn đấy. Tất Tử Thần nhíu mày nhìn người con gái đi đằng trước, váy hoa đến đầu gối, tóc đen thẳng mượt ngang vai, đã đi vào trái tim anh.

Tuy anh không để ý lắm đến trang phục của con gái nhưng cũng không chấp nhận loại tóc uốn nhuộm màu sắc kỳ quái. Nhìn màu sắc đơn giản trên váy cô gái nhỏ lại thấy dễ nhìn, anh không thích mấy loại ăn mặc quái dị đâu.

Tóm lại, Tất Tử Thần cảm thấy ba mẹ mình lần này cũng làm được một việc đúng đắn.

Nếu biết được kết quả này thì có lẽ Tất Trọng Tường phải dập đầu bái tổ tạ tông rồi, thằng cháu bất hiếu cuối cùng cũng tìm được cháu dâu rồi.

Mà Diệp Dĩ Mạt đi phía trước cũng có chút không được tự nhiên, dù nói như thế nào thì đây cũng chỉ được coi là lần thứ hai mặp mặt người đàn ông này, rồi cùng đi ăn cơm, cho dù hai bên nghĩ như thế nào thì mục đích vẫn là đến xem mắt cho nên vẫn có chút không được tự nhiên.

“ Doanh trưởng Tất, bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Ngồi trên xe Tất Tử Thần, Diệp Dĩ Mạt cất tiếng hỏi. Diệp Dĩ Mạt cứ nghĩ xe của Tất Tử Thần phải là chiếc xe Jeep màu xanh quân đội gây chú ý,không ngờ lại là một chiếc xe Audi A6 cực kỳ bình thường, thuộc loại hình phù hợp cho cho các gia đình. Diệp Dĩ Mạt nhìn quanh bốn phía chỉ thấy có mô hình chiếc xe bọc thép là cảm thấy có chút hơi thở quân nhân.

Thật có cảm giác không nói nên lời, tao nhã lịch sự như giáo sư, người đàn ông như vậy làm sao giống như ấn tượng bình thường về các chiến sĩ kiên cường chứ? Ba mươi tuổi đầu đã là Trung tá, tính cách lại ôn hòa, diện mạo nhã nhặn lịch sự, người đàn ông này vô cùng không phù hợp với hình tượng quân nhân mà cô nghĩ nha.

Phải biết rằng vị kia nhà cô chân chính xuất thân từ quân nhân, tính cách nóng nảy đến cả những tên nhóc cứng đầu trong cục cảnh sát đều ngoan ngoãn nghe lời ông . Như chuột thấy mèo ấy.

Tất Tử Thần đang lái xe nghiêng đầu sang trả lời vấn đề của Diệp Dĩ Mạt : “ Đến hàng nhà bà ngoại mới mở trên đường Cẩm Tú, cô giáo Diệp thấy có được không?”

Diệp Dĩ Mạt tự nhiên gật đầu: “Được ,doanh trưởng Tất quyết định là được”.

Tất Tử Thần nghe cô xưng hô như thế không khỏi nhíu mày lại, có chút do dự nhưng vẫn mở miệng nói: “ Cô giáo Diệp, ở bên ngoài không cần gọi tôi là doanh trưởng Tất đâu cô thấy tôi cũng đâu có mặc quân phục, cứ gọi tôi là Tử Thần được rồi”. Hơn nữa, anh tốt nghiệp đại học rồi mới tham gia quân ngũ, khi còn trẻ suốt ngày đối chọi với ba anh, ba muốn anh học trường quân sự anh lại thi đỗ hệ kinh tế, lại học tập hai loại ngôn ngữ. Nhưng sau khi tốt nghiệp, anh cũng đã chín chắn hơn nên cũng biết lựa chọn cái gì tốt nhất cho mình.

Tham gia quân đội, học trường quân sự.

Thật ra lúc anh học đại học rất thích đùa giỡn mọi người, nhưng ở trong quân doanh nhiều năm rất nhiều thói quen đã được sửa đổi, quân phục kia lúc nào cũng mặc trên người. Hôm nay, mẹ anh nói muốn để cho cô gái có ấn tượng tốt nên đã bắt anh thay bộ đồ bình thường anh không mặc đã lâu mà mẹ tìm được.

Thật ra anh muốn nói là chỉ bộ đồ bình thường thôi mà, người ta cũng đâu có nhìn quần áo mà chọn người đâu, đàn ông sao có thể giống phụ nữ được, ra khỏi nhà mà còn tốn cả nửa tiếng đồng hồ để sửa soạn.

“Tử, Tử Thần” Diệp Dĩ Mạt khó khăn mở miệng, gọi như vậy quá thân mật nhưng kêu anh Tất cũng rất kỳ lạ, anh ta lại không cho kêu doanh trưởng Tất chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi.

“Đợi lát nữa anh có việc thì cứ đi trước đi, tôi gọi em trai tôi đến đón được rồi....” Nói chưa hết câu thì điên thoại di động của anh đã kêu lên.

Tất Tử Thần cười cười xin lỗi với Diệp Dĩ Mạt, bắt máy: “Alo. Ừ, được.... Ừ, tôi biết rồi”.

Anh tắt điện thoại, quay mặt lại giơ điện thoại trong tay lên, cười nói: “ Hôm nay tôi không cần trở về, lát nữa có thể đưa cô về được rồi”. Ban đầu là nghe lời ba anh đi gặp mặt, nhưng bây giờ anh rất có hứng thú đi tiếp.

Duyên phận cũng thật kỳ lạ, Diệp Dĩ Mạt và Tất Tử Thần nhiều lắm cũng coi như là từng gặp mặt có một lần, anh lại thấy cực kỳ có duyên với cô. Ừ, giống như kiểu người vợ anh đang tìm. Nghề nghiệp thích hợp, tính tình cũng được, không cảm thấy nhàm chán cũng không làm ầm ĩ.

“Được, vậy thì làm phiền anh vậy”. Diệp Dĩ Mạt mỉm cười nói cảm ơn, tay không tự chủ nhẹ nhàng nắm lấy túi điện thoại, tí nữa phải nhắn tin cho Lý Thụy để cho em ấy về nhà trước không cần đợi cô.