Moon_xinh
Phong Ca
Du Khâm đứng ngoài cửa có thể nhìn thấy trong tấm gương đằng sau cô cả một khoảng lưng trắng nõn, Mục An
nghiêng đầu nheo nheo mắt, miệng vẫn còn nhỏ giọng thì thầm: “Không ai
được đi hết, đêm nay phải ngủ ở nhà tôi.”
Trước đây Du Khâm đã cảm
thấy không có cách nào chống đỡ được với một Mục An đã uống say, so với
dáng vẻ của cô lúc thanh tỉnh là một trời một vực. Mục An uống say sẽ
kéo dịt người bên cạnh không cho đi đâu hết, sống chết lôi người ta về
nhà cùng cô đi ngủ. Trong lời nói của cô, ‘ngủ cùng’ kỳ thực là nằm bên
cạnh cô, nghe cô nói chuyện linh tinh cho đến khi nào cô ngủ mới thôi.
Ngày trước, Du Khâm cũng đã hỏi cô, rốt cuộc thời thơ ấu cô đã được bao
bọc cỡ nào mà bây giờ lại khiến cô có một bộ dáng… đáng yêu như vậy? Hôm sau tỉnh dậy Mục An sẽ dứt khoát phủ nhận hành động, thái độ ấu trĩ của mình lúc say.
Day day mi tâm, Du Khâm đi tới trước mặt cô kéo lại
làn váy đang bay bay dưới chân cô: “ Ngoan nào, đừng làm loạn nữa, đi
ngủ thôi.”
Mục An bĩu môi nhìn anh, lông mày anh nhíu chặt. Du Khâm
nhìn nét mặt như đang nghiền ngẫm của cô thì không nhịn được cười: “Sao
thế?”
Mục An đưa ngón tay trỏ chạm vào môi của anh: “Tôi đã gặp anh, trong mộng.”
Ý cười của Du Khâm càng sâu, đưa tay vuốt ve gò má cô: “Trong mơ thấy anh đang làm gì?”
Dưới ánh đèn phòng tắm, mặt Mục An rất trắng, gần như là trắng nõn, trong
suốt, một lúc sau hai phiến màu hồng hồng nhuộm lên gò má cô, cô mím môi không trả lời. Du Khâm cũng chỉ cười, không nói lời nào. Hai tay để ở
hông cô, chuẩn bị nâng cô lên, ôm cô khỏi bồn rửa tay.
Mục An bỗng
nhiên vươn tay ôm chặt cổ anh, nghiêng mặt ngay trước mắt anh, nụ cười
của Du Khâm cứng lại bên khóe môi, nhìn người trước mặt mình, chóp mũi
cơ hồ cũng cũng chạm vào nhau. Mục An lại nhăn nhăn cánh mũi, ngửi ngửi
trên mặt anh: “Thơm quá, anh vừa xịt cái gì thế? Thơm thiệt!”
Mắt Du
Khâm cụp xuống, dưới ánh đèn nhà tắm, từng sợi lông tơ nhỏ trên má cô
đều có thể nhìn rõ, anh nói, hơi thở tươi mát của anh phả trên mặt cô
dậy lên cảm xúc: “Mục An… mệt không?”
Mục An nghi hoặc ngẩng đầu,
không rõ ý tứ của anh, nghĩ nghĩ một lúc lại lắc đầu lia lịa đến chóng
mặt: “Tôi muốn tắm, sau đó… anh giúp tôi.” Cô kéo kéo vạt áo trước của
Du Khâm, nở một nụ cười khoe chiếc răng khểnh.
Hơi thở của Du Khâm càng thêm nặng nề, tay anh để ở thắt lưng cô nhẹ nhàng xoa xoa: “Em thực sự muốn anh cùng em?”
Mục An nghiêm túc gật đầu: “Ừ”
Khóe môi Du Khâm nở một nụ cười câu dẫn: “Được.” Nói xong, anh ôm lấy Mục
An, bế cô vào bồn tắm bên trong, Mục An bị anh ôm chặt trong tay, cô mơ
hồ nhìn Du Khâm, lấy tay đẩy đẩy ngực anh: “Như vậy… không thở được.”
Mắt Du Khâm tối thêm mấy phần, mu bàn tay nhè nhẹ vuốt ve gò má trắng bóng
của cô, ngón tay mang theo một luồng xung động, Mục An co rúm người lại
lùi dần về phía sau. Du Khâm nhìn hành động của cô, cúi đầu xuống cười,
tay anh chậm rãi cởi quần áo cô: “Ngoan, đừng lộn xộn.”
Với tay lấy
bình sữa tắm bên cạnh, mềm mại xoa lên người cô, Du Khâm yên lặng giúp
cô tắm rửa, mắt anh không chớp nhưng lại không dám nhìn cô. Còn Mục An
lại không chút lo lắng, nghiêng người một cái, cả người đã nằm gọn trong lòng Du Khâm, cô thoải mái nhắm mắt than một tiếng: “Buồn ngủ quá!”
Áo sơ mi trắng trên người Du Khâm đã ướt đẫm, chăm chú nhìn người đang ngủ trong lòng mình, cô mềm mại dán chặt vào lồng ngực anh. Tay Du Khâm
chống trên bồn tắm, hơi thở bắt đầu bất ổn: “Mục An, em đứng lên cho
anh.”
Mục An bị anh làm cho hoảng sợ, ngẩng mặt lên với vẻ hoảng sợ,
ánh mắt nhìn anh đã phiếm hồng: “Anh hung dữ cái gì, sẽ làm cho tôi ngủ
không ngon đó.”
Ẩn hiện giữa làn hơi nước mỏng manh mờ mịt là đường
cong đẹp đẽ của cô, điểm tiếp xúc trong lồng ngực làm cho anh nảy sinh
một cảm xúc đã rất quen thuộc nhưng lại không thể hành động như trước.
Du Khâm khẽ nhắm mắt, tay phải bất ngờ ôm tai cô, nâng gương mặt cô lên
và hôn xuống. Mục An đang mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy có một cái gì đó
ẩm ướt chui vào trong miệng mình mang theo vị ngọt ngào. Cô cũng tò mò,
cho phép bản thân mình đưa lưỡi đáp trả, cảm giác ngọt ngào này hình như là vị sâm panh.
Cảm thấy được lưỡi cô đáp ứng, ánh mắt Du Khâm tràn
ngập kích thích. Muốn tăng thêm cảm giác, tay anh chậm rãi trượt xuống
ngực cô. Mục An chỉ cảm thấy trên người rất nóng, toàn bộ phía sau lưng
cô nóng đến độ sắp tan chảy ra được. Du Khâm ôm cô, để cô ngồi lên thắt
lưng mình, ngón tay vuốt ve bờ môi như cánh hoa của cô, hỏi: “Thích
không?”
Mục An cảm giác được tay anh hơi lạnh, sờ vào môi cô rất thoải mái nên gật đầu: “Có”
Ánh mắt Du Khâm có nét cười, giọng nói trầm thấp: “Vậy… chúng ta tiếp tục nhé?” (câu dẫn, rõ ràng là câu dẫn mà)
Mục An cũng không biết muốn tiếp tục là ý gì, chỉ cảm thấy bây giờ dán sát
vào anh thế này thật sự rất thoải mái, không dừng lại được. Ngón tay Du
Khâm ở trong nước chậm rãi tiến vào trong cô, anh vừa hôn cổ cô, vừa
thốt ra những tiếng than nhẹ ôn nhu: “An An…”
Mục An luống cuống mở
mắt, chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, đến tột cùng là trong mơ hay đời thực, cô không phân biệt được rõ ràng, trong mơ cũng đã phát sinh
nhiều cảnh tượng chân thực như thế này. Khi ấy, anh ôn nhu nỉ non, một
lần lại một lần, Mục An nhắm mắt lại, tập trung cảm thụ thắt lưng rắn
chắc của anh, nếu như vẫn là trong mơ, vẫn còn đang bất tỉnh… cũng tốt
thôi.
Lúc Mục An tỉnh lại, cảm thấy toàn thân không có sức, bủn rủn
khó chịu. Cô vắt một tay lên trán, mắt còn chưa mở đã cảm thấy có gì đó
không đúng. Vì sao bên hông cô lại có cảm giác ấm áp? Mục An mở mắt ra,
đập vào mắt mình chính là một chùm đèn thủy tinh hoàn toàn xa lạ, tim
Mục An nhảy lên thình thịch, nghiêng mặt nhìn sang lại thấy gương mặt Du Khâm đang ngủ say, anh lúc ngủ và anh lúc tỉnh gần như là hai người
khác nhau, hoàn toàn không còn nhìn thấy trên người đang ngủ kia khí thế bức người và tác phong bá đạo.
Lúc này, biểu hiện của Mục An đương
nhiên không phải là kinh ngạc hay tiếng thét chói tai mà chỉ ngơ ngác
nhìn người đang ngủ bên cạnh đến phát ngốc. Anh thật sự rất đẹp trai,
nếu so với đàn ông thì cũng phải công nhận là một dạng đàn ông đẹp. Mục
An nhìn nét mặt anh, tầm mắt chậm rãi chuyển xuống lồng ngực anh đang lộ ra ngoài chăn. Mục An lấy lại tinh thần, Du… Du Khâm?
Mục An nơm nớp lo sợ, giật lại tấm chăn, thầm than thở một trận, xong đời, lần này
đúng là 2 chữ “loạn luân”. Mục An xấu hổ úp mặt xuống, tại sao lại phát
sinh tình huống này? Cô đập đập tay vào trán, có phải do tối hôm qua
uống nhiều quá? Thế nhưng, chuyện về sau thế nào thì cô đều không nhớ rõ nữa…
Một bàn tay cầm lấy cánh tay đang đập lên trán của cô, Mục An
cố xoay người sang chỗ khác, chống lại ánh mắt đang ngấm ngầm tràn đầy ý cười: “Đã ngốc lại còn dùng cách này đập vào đầu thì thật hết thuốc
chữa.”
Mục An ngượng ngùng cười trừ: “Này… Tối hôm qua, tôi với anh
chỉ là cùng ngủ một đêm thôi đúng không? Không… làm gì chứ?” Nhanh gật
đầu đi, gật đầu đi, Mục An thầm cầu nguyện trong lòng, mặc dù theo quan
sát tình hình ở dưới tấm chăn thì khả năng này là cực kỳ nhỏ bé, chỉ là
Mục An chưa chết thì vẫn còn muốn giãy giụa thôi.
Du Khâm nhìn Mục An một lúc, Mục An trừng mắt lại, bởi vì cô cảm giác được cánh tay để bên
hông cô đang đi tới một nơi thần bí… Mục An không chút nghĩ ngợi, đưa
chân đá lên người Du Khâm, Du Khâm cầm chặt mắt cá chân của cô, cười
gian xảo: “Ngoan nào, em quên mất trước đây những động tác này đối với
anh không có tác dụng à.”
Mục An oán hận trừng mắt với anh, Du Khâm
xoay người nằm đè lên cô, hai tay bắt đầu khởi động, làm cho cô thở dồn
dập. Ánh mắt anh chăm chú nhìn cô, tiếng nói lúc to lúc nhỏ: “Mục An…
Chuyện tối hôm qua, thực sự không nhớ rõ ư?”
Mục An khẩn trương nuốt nước miếng một cái, lắp bắp nói: “Không… không nhớ rõ.”
Du Khâm nhìn điệu bộ cuống quýt của cô, nhíu mày hỏi: “Không nhớ rõ… như thế không tốt lắm, sẽ làm em hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?” vẻ mặt Mục An kinh ngạc.
Du Khâm cười: “Hiểu lầm là anh chủ động.”
Mục An chớp chớp mắt, chẳng lẽ là mình chủ động? Chẳng lẽ là… Cô cũng từng
nghe Lục Kiều nói khi cô uống say sẽ luôn lôi kéo người khác đến ngủ
cùng mình. Thế nhưng, sẽ không xui xẻo đến mức lôi Du Khâm ngủ cùng như
vậy chứ?
Du Khâm chậm rãi áp mặt gần sát mặt cô, ánh mắt tràn đầy nhu tình: “Nếu không nhớ, anh giúp em nhớ lại, được không?” Tay anh ở dưới
chăn chậm rãi dùng sức, mặt Mục An nóng bừng lên, giọng nói run run:
“Không được làm loạn, tôi… nhớ ra rồi.”
Du Khâm nhíu mày: “Thật?”
“Thật!”
Mắt Du Khâm nheo lại như cười, cúi đầu ấn lên trán cô một nụ hôn: “Nhưng… anh muốn ôn lại một chút…”
“A!” Mục An nhắm chặt hai mắt hét lên một tiếng.
Du Khâm hiếm khi thấy được cô trong tình trạng như vậy, Mục An giãy giụa
nói: “Anh là sắc lang, cút xuống cho tôi, nếu không, tôi đá xuống dưới
làm anh bán thân bất toại luôn bây giờ.”
Du Khâm lắc đầu, thật chịu
không nổi, trước đây cũng vậy sao anh vẫn chịu đựng được nhỉ. Tay anh
vuốt tóc cô: “Ngốc ạ, anh đùa em thôi, chỉ cần em không muốn, anh sẽ
không cậy mạnh.”
Lời này tuyệt không phải để làm cho người ta cảm
động, Mục An yên lặng nghĩ, có phải ý tứ rõ ràng là: Tối hôm qua, chính
mình tự nguyện? Mục An vắt óc suy nghĩ, hoàn toàn không biết tối qua
mình như thế nào lại bị cái miệng lưỡi khéo léo kia dụ dỗ sa ngã.
Mục An nằm bất động trên giường, hai mắt đăm đăm nhìn lên trần nhà, Du Khâm đã mặc quần áo tử tế đang ngồi bên giường, vỗ nhẹ vào mặt cô: “Em cứ
như vậy làm anh đau lòng đó.”
Mục An liếc mắt nhìn anh: “Tôi đây còn bị thương toàn thân cơ.”
Du Khâm nhìn cô không nói gì, Mục An ý thức được lời nói của mình thì cảm
thấy xấu hổ, đưa mắt nhìn một vòng: “Cái kia… tối hôm qua, hãy quên hết
đi.”
Du Khâm vẫn im lặng không nói, Mục An có chút mất tự nhiên, quấn chặt chăn đứng dậy, xuống giường đi về phía quần áo của mình, quay lưng về phía Du Khâm. Du Khâm lao người từ phía sau ôm chặt cô, cằm để trên
bả vai cô, giọng nói đau lòng không chút che giấu: “Quay trở lại được
không? Anh một mực chờ em… chờ rất khổ sở.”