Trọn Đời Bên Nhau

Chương 30: Muốn được ở bên anh (3)




Sau khi ngắt điện thoại, Cố Bình Sinh tiếp tục ngồi ở đại sánh náo nhiệt, bên cạnh có rất nhiều người, chủ yếu đều đi ra ngoài hút thuốc. Anh dùng một loại tư thế thoái mái nhất ngồi trên ghế sofa, nhìn pháo hoa đang được khách sạn đốt lên.

Vô số dải sáng bay lên trời, trong nháy máy nở rộ.

Thiên Tân là nơi như thế nào?

Anh còn chưa có đi đến cái thành phố kia.

Cố Bình Phàm đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, vỗ vỗ mu bàn tay của anh, đợi cho đến khi anh quay đầu lại mới cười cười nói, “vừa rồi ông nội hỏi bạn gái của cậu, chị cũng không có nói cô ấy là sinh viên của cậu. Cậu có biết… ông có vẻ kiêng kị tình cảm thầy trò mà.”

“Em biết.” Anh không để ý, “Trước kia em cũng thật sự kiêng kị loại quan hệ này. Nhớ rõ chị từng hỏi qua em, có phải vì mẹ em mà mới thích Đồng Ngôn không, thật ra là ngược lại mới đúng, bởi vì quan hệ của mẹ mà em có một đoạn thời gian do dự, có nên bắt đầu đoạn tình cảm này hay không?”

Khi đó, anh đã tránh cô trong hai tuần lễ.

Thậm chí lén tìm Triệu Nhân nhờ dạy bù cho cô, vốn tưởng rằng tất cả đều được sắp xếp thỏa đáng rồi, có lẽ chính là đã động tâm mà thôi, tránh đi trong một thời gian dài thì tốt rồi, nhưng còn hơn là ảnh hưởng tới cuộc sống của cô.

Nhưng giữa trưa ngày hôm đó…

Khi anh ngồi xuống bên cạnh người cô, nói cho cô biết sau này sẽ không dạy kèm cho cô nữa, trong mắt cô như ẩn hiện sự thất vọng, nhưng lại làm cho anh cảm thấy mềm lòng như thế.

Anh nhớ rõ ngày đó ngồi bên cửa sổ, cô đón ánh nắng mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ, ngũ quan sáng sủa, chỉ có đôi khi lại rõ ràng như vậy. Lúc ấy anh cũng không biết cô cùng gia đình của cô là như thế nào, nhưng luôn có cảm giác, cô nhất định đã trải qua rất nhiều đau khổ cùng thất vọng mà bản thân cô khó có thể chấp nhận được.

Nhưng cứ như vậy… ánh mắt chứa đựng đầy tình cảm như vậy.. lại ấm áp mà thẳng thắn như vậy.

Thẳng thắn giống như chưa từng chịu tổn thương…

Cố Bình Phàm cầm trong tay cốc nước ấm đưa cho anh.

“Kết quả lần kiểm tra này của em không được tốt lắm, có tính quay về Mĩ làm phẫu thuật hay không?” Cố Bình Phàm vẫn quyết định khuyên anh một lần, “Tuy rằng ở trong nước những ca bệnh lâm sàng như vậy không ít, nhưng chị cảm thấy, cậu vẫn nên chọn nơi có hoàn cảnh tốt hơn thì hơn…”

“Không sao.” Anh đáng gãy lời Cố Bình Phàm, “Em muốn làm phẫu thuật ở bệnh viện Hiệp Hòa.”

Cố Bình Phàm nhìn anh một lát, rút cuộc cũng thở dài, “Được rồi, cậu có đôi khi thực sự làm cho người ta chán ghét, thoạt nhìn dường như rất hiền hòa nhưng thật ra lại cố chấp đến đáng sợ. Giống như em chưa bao giờ nhận dụng cụ trợ thính, ai nói cũng không chịu dùng.”

“Cảm ơn chị, Bình Phàm.”

Anh cười cảm ơn cô, ngăn lại những oán giận kia của cô, nhưng thật ra là đau lòng.

Trước tết nguyên tiêu vài ngày thì cũng là lúc khai giảng học kỳ mới.

Bà nội thực sự luyến tiếc khi cô phải đi, làm tết nguyên tiêu sớm, lại còn hầm canh rồi chiên xào đủ món, cô ăn suốt trong hai ngày, cảm thấy chính mình ăn nhiều đến mức sắp thành heo rồi.

Khi cô kéo hành lý ra khỏi cửa, mới dám lấy điện thoại ra nhìn, đọc tin tức về chuyến bay mà anh vừa gửi tới.

Cô chưa từng ngồi máy bay bao giờ, khi Cố Binh Sinh đề xuất, cô có chút do dự, có chút muốn cự tuyệt.

Quả mức ỷ lại vào kinh tế của anh rồi, sẽ làm cho cô cảm thấy trong tình cảm của hai người là không công bằng. Mà khi cô nói ra những lý do như một chuyện lạ đó thì Cố Bình Sinh lại không quá để ý, rất nhanh trả lời : Cho dù tiết kiệm vé máy bay lần này, về sau thì cũng sẽ là em đi cùng với anh thôi, không cần quá để ý.

Lúc nhận được tin nhắn này, cô cầm điện thoại, xem chừng là cười cả buổi chiều rồi.

Anh chỉ cần nói một hai câu như vậy, có thể làm cho người ta cân nhắc ý tứ từ lâu trong lời nói rồi, sau đó là hài lòng, là sự hạnh phúc.

Đồng Ngôn sợ muộn, phỏng chừng còn khoảng một tiếng rưỡi nữa thì xuất phát, không nghĩ tới cuối cùng lại đến sớm.

Cô đừng ở trạm xoát vé số 10, hàng thứ hai, lấy điện thoại ở trong túi ra, vừa cúi đầu ấn được mấy chữ liền cảm thấy có người ôm lấy mình, cái lạnh ban nãy đều đã bị ngăn cách.

Đồng Ngôn bị dọa không nhẹ, tim cũng đập mạnh hơn, sau khi thấy anh rồi mới dần dần dịu xuống.

“Làm sao lại đến sớm như vậy?” Giọng nói của Cố Bình Sinh ở ngay bên tai cô.

Hai mươi mấy ngày không gặp.

Thế nhưng lại có cảm giác xa lạ một cách khó hiểu, còn trộn lận một sự xao xuyến không diễn tả được.

Trong lòng Đồng Ngôn yên lặng nghĩ đến một cụm từ : Tiểu biệt thắng tân hôn…

“Làm sao lại không nói lời nào rồi?” Anh hỏi cô.

Cô xoay người, xuất hiện trong tầm mắt là khuôn mặt mang ý cười của anh, thật sự là anh đã đứng ngay trước mặt mình, “Em bỗng nhiên có chút không quen…”Cô ngượng ngùng cười cười, “Không biết hình dung loại cảm giác này như thế nào nữa..”

Cố Bình Sinh nhận lấy túi hành lý trong tay cô rồi cười cười, “Anh biết, vừa rồi anh ở bên trong nhìn thấy em đi vào thì nhịp tim giống như cũng tăng lên rất nhiều.” Đồng Ngôn a một tiếng, không kịp phản ứng đã bị anh kéo đi vào trong.

Đợi cho đến khi hai người ngồi trên máy bay, Đồng Ngôn ngồi ở bên người anh thì mới thật sự bắt đầu thích ứng việc Cố Bình Sinh ở bên cạnh cô là sự thật. Cố Bình Sinh cúi người sang, giúp cô thắt dây an toàn, phát hiện cô vẫn cứ nhìn chằm chằm vào mình.

“Làm sao vậy?” Anh hỏi.

Đồng Ngôn cố ý nháy mắt mấy cái, nhẹ giọng nói, “Em nhớ anh, rất muốn rất muốn gặp anh, nhớ anh trong hơn hai mươi ngày qua.”

Giọng nói rất thấp, thậm chí giống như chỉ nhấp môi mà thôi.

Anh ừ một tiếng, “Anh cũng vậy.”

Có lẽ là vì máy bay sắp cất cánh, trên lối giữa cũng đã không có người đi lại, chỉ có mấy tiếp viên hàng không đang đi qua đi lại kiểm tra hành lý của hành khác, kiên nhẫn nhắc nhở mọi người thắt dây an toàn.

Đồng Ngôn dựa vào cửa sổ, mà anh cứ nghiêng thân mình như vậy, đối mặt với cô.

Cô bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên hẹn hò trong rạp chiếu phim, cũng chính từ góc độ này, anh đã thình lình hôn cô, hoàn toàn chấm dứt quan hệ thầy trò thuần khiết trước đó… Có lẽ sớm hơn một chút, chính là khi cô phát hiện ra mình thích anh, cũng đã thay đổi mối quan hệ giữa hai người họ.

“Anh làm sao mà lại có thể đổi tiết dạy thế?” Cô hỏi ra nghi vấn của mình.

“Bởi vì bà nội em hi vọng, anh tối thiểu không thể là giảng viên đang dạy em, nhưng cũng vì em mà anh đã quyết định như vậy.” Anh nói xong, còn rất vô tội mà bổ sung thêm một câu, “Nhưng anh cũng không biết có lấy việc công làm việc tư hay không đây?”

Giọng nói … là cố ý nói rất nhẹ.

Đồng Ngôn ừ một tiếng, “Anh là một người chí công vô tư rồi…”

Anh nhếch môi, “Em đến Thượng Hải rồi thì muốn làm cái gì?”

Cô nghĩ nghĩ một chút, “Đi chùa Tĩnh An thắp hương đi, còn chưa có đến ngày 15 tháng giêng.”

“Em muốn cầu gì?”

Cầu bình an.

Cầu cho những người yêu mến mình đều có thể bình an.

Nhưng cô không nói cho anh biết, chính là nói ra suy nghĩ của mấy ngày trước đó, “Có thể cầu cho được ở mãi bên anh, không cần xuất hiện cái gì tuyệt thế đại mỹ nữ thích anh, giống như mỹ nữ tóc vàng chẳng hạn.”

Anh cũng cố ý hùa theo cô, cười rộ lên, “Anh đây giống như không có gì cần phải cầu cả, em không cảm thấy như vậy là rất tốt sao.” Cô không nhịn được mà cười rộ lên, còn thật sự gật đầu, “Em cũng cảm thấy như vậy.”

Bởi vì chuyến bay là vào buổi sáng, cho nên đến khi hạ cánh ở sân bay Hồng Kiều cũng đã là vào buổi chiều.

Nhưng cho dù là sớm như vậy, khi hai người đến chùa Tĩnh An thì đã không còn được bao nhiêu khách hành hương nữa, còn có rất nhiều người đến đây là người ngoại quốc. Cô là lần đầu tiến đến khu đền thờ ở trung tâm thành phố này, đợi cho đến khi lĩnh hương mới phát hiện nơi này dĩ nhiên lại nhỏ như vậy. Chỉ có lớn nhất là vài cái phật điện, đứng ở giữa quảng trường ngửa đầu lên có thể nhìn thấy ánh sáng từ cửa hàng bách hóa bên cạnh.

Chính là bức tường.

Bên trong bức tường dày được hương khói, ngoài bức tường cũng là một con đường của Thượng Hải phồn hoa.

Đồng Ngôn đi đến nơi để ngọn đèn dầu, muốn tự mình châm hương, bên cạnh cô có vài du khách ngoại quốc, đang đứng ở nơi cửa, thế nên cô vừa rồi phải đứng đợi một chút, đã bị khói lửa làm cho ứa nước mắt ra. Cô lấy mu bàn tay lau lau nước mắt, rất khó chịu mà đưa mắt nhìn Cố Bình Sinh, người sau lập tức hiểu, tiếp nhận lấy hương từ trong tay của cô.

Mấy du khách nữ ngoại quốc kia vừa thấy anh đi đến thắp hương thì lập tức có ý tốt nhường cho anh một vị trí.

Đồng Ngôn buồn khổ nhìn anh, đợi cho anh đi trở về bên người mình, mới nhìn anh mà nói, “Em rút cuộc hiểu được, mỹ nhân sát tuyệt đối không phải có tiếng mà không có miếng.” anh đưa mấy cây hương còn lại trong tay cho cô, không để ý đến lời trêu chọc của cô, ngược lại còn nói với khẩu khí như đang thở dài, “Đây là nơi cửa phật, xin thí chủ tự trọng.”

Nói xong liền đem hương nắm lại trong lòng bàn tay, hai tay tạo thành chữ thập, nhắm hai mắt lại khi đứng trước bức tượng phật cao hơn mười thước đối diện kia.

Ánh nắng sau buổi trưa chiếu lên người anh, trên mặt đất có một chiếc bóng nhợt nhạt kéo dài.

Im lặng như thế, mà lại thành kính như thế.

Đồng Ngôn thậm chí là đã quên đi hứa nguyện, cứ đứng nhìn sườn mặt của anh như vậy, cho đến khi anh mở to mắt, cúi đầu nhìn chính mình, cô mới hỏi anh, “Anh cầu cái gì vậy?”

Cố Bình Sinh không có trả lời cô, chính là ánh mắt như muốn nói với cô rằng không cần lãng phí thời gian thắp hương.

Đợi cho đến khi hai người đi ra cửa chùa, một lần nữa đứng ở ven đường nơi độ thị phồn hoa, cô còn đang suy nghĩ đến tâm nguyện của anh, có chút thất thần nhìn anh đang đi ở phía trước, thậm chí đến khi dừng lại, cũng không có ý thức được chính mình đang đi đến nơi nào.

“Em muốn ăn gì?” Cố Bình Sinh có chút hứng trí đánh giá chiếc tủ kính thủy tinh trước mặt, “Thịt viên nhân bạch tuộc nhé? Hay cá mực nướng này thoạt nhìn cũng rất ngon, có muốn thử món ăn nướng nhật hay không?”

Đồng Ngôn nhìn theo ánh mắt của anh, cũng đi đến nhìn những món ăn của những người bán hàng đến từ Nhật Bản kia.

Trong đó có người đang cầm một cây xiên dài, trên đó có xiên mười mấy viên thịt đang được lật nướng. Phía bên ngoài mềm mại, thoạt nhìn nó phồng lên như xốp, giống như ăn rất ngon.

“Em muốn ăn cái này.” Cô chỉ vào thịt viên, “Sáu cái, vừa vặn chúng ta một người ăn ba cái.”

Cố Bình Sinh nghĩ nghĩ, “Số ba này là con số mang điều xấu, tám được không? Mỗi người bốn? Cũng không tốt.”

“vậy mua mười hai cái đi.” Đồng Ngôn nhanh chóng trả lời, “Một người sáu cái.”

Người bán hàng nghe thấy được mà cảm thấy buồn cười, nhìn họ thêm vài lần, thật sự không rõ đôi tuấn nam mỹ nữ này vì sao lại mê tín như vậy, thế nhưng ngay cả việc ăn thịt viên nhân bạch tuộc cũng đều so đo như vậy.

Cố Bình Sinh giống nhau vẫn hay tới đây, mua rất nhiều đồ ăn, hai người tìm chỗ trống cùng nhau ngồi xuống, việc phân chia thức ăn đối với Đồng Ngôn mà nói thì thực sự là rất ngạc nhiên và cổ quái.

“Như thế này là ăn được rồi.” Đồng Ngôn thật sự vừa lòng với sự lựa chọn của mình chính mình, “anh chọn cá mực nướng, quả thực chính là bán rán Sơn Đông biến dạng mà thôi, còn có chút tanh nữa.” Cố Bình Sinh cười nhìn cô ăn, qua một lát mới bỗng nhiên nói, “Anh vừa mới cầu.. cầu bản thân mình luôn bình an, có năng lực tiếp tục chăm sóc cho em.”

Lời này nghe qua thì rất kỳ quái, nhưng lại làm cho Đồng Ngôn trong nháy mắt liền nghĩ tới những lời nói của dì bác sĩ kia.

Cô không có hé răng, chỉ dừng lại, chờ anh tiếp tục nói tiếp.

“Anh năm đó thực tập ở bệnh viện Hiệp Hòa, xảy ra một việc, em có thể nhìn thấy rõ ràng là anh không nghe được gì, nhưng còn có rất nhiều vấn đề khác nữa mà bây giờ chưa phát hiện được hết.” Anh dường như rất thích ăn thịt viên nhân bạch tuộc kia, tùy tay dùng cây tăm tre xiên một cái, bỏ vào trong miệng, “Hoại tử vô khuẩn đầu xương đùi, giai đoạn cuối, cần phải phẫu thuật thay đổi các khớp xương.”

Đồng Ngôn nhìn anh, vẫn không nói chuyện.

Trong kỳ nghỉ, cô đã ở nhà lên mạng tìm hiểu qua di chứng của SARS, bệnh trạng gì trong lòng cô cũng đã có chút chuẩn bị, bao gồm cả việc bị bệnh hoại tử vô khuẩn đầu xương đùi giống như anh nói. Sử dụng một lượng lớn thuốc kích thích, tuy rằng giữ được mạng nhưng lại mang đến vô số nỗi khổ khi về già.

Đau đớn khi phải thay đổi các khớp xương, phần eo đau đớn, đầi gối đau đớn, mông cũng đau…

Nếu như anh nói là giai đoạn cuối, như vậy thời gian đầu của bệnh này tất nhiên là đã sớm trải qua. Tuy rằng thay bắc các khớp xương giả cũng là một phương pháp, nhưng kết quả sau phẫu thuật cũng không được tốt như ban đầu, nói cách khác một người đổi khớp xương giả rồi thì trải qua mười hay hai mươi năm sau lại phải thay đổi, tuổi càng cao tiến thêm một bước trị liệu thì lại càng khó khăn, đến lúc đó có thể đi được hay không cũng là một vấn đề.

Cô không có học y, cho nên cũng chỉ biết một chút tin tức trên mạng mà thôi.

Nhưng cô thật sự cảm thấy may mắn vì sự tìm hiểu trước của mình, cho nên lúc này mới có thể trấn định như vậy. Cô tin tưởng Cố Bình Sinh cũng giống như mình , không cần để người khác phải lo lắng một cách vô ích, thầm nghĩ sẽ không muốn ở trong hoàn cảnh có bất kỳ áp lực gì, đi giải quyết vấn đề mà chính mình phải làm.

“Cho nên học kỳ sau anh không phải đổi khóa mà là chuẩn bị nghỉ giảng dạy trong một kỳ.” Anh vẫn ăn thịt viên kia, giọng nói có chút mơ hồ không rõ, “Anh đã suy nghĩ thật lâu, nên đem chuyện này nói rõ ràng cho em biết.”

Nói hết những gì nên nói, anh giống như không biết làm gì nữa, lại dùng cây tăm tre xiên một miếng thịt viên, còn không cầm đến nơi đã bị Đồng Ngôn đoạt lấy.

Cô xoa xoa cái mũi, bất mãn oán giận, “Hiện tại phải cùng em thưởng thức các món ăn đi, cẩn thận sau này anh già đi, không ra đường được, em cũng không mang anh đi ra ngoài phơi nắng đâu.”

Cô nói xong, rất tự nhiên mà đem miếng thịt viên kia bỏ vào miệng.

Đã không còn chút vui vẻ mà ăn uống, có cảm giác thật vô vị.

Khi cô đang làm ra dáng vẻ rất đắc ý, anh bỗng nhiên chuyển người, đỡ lấy đầu của cô, ở giữa đám đông mà hôn cô.