Trọn Đời Bên Em

Chương 17: Thất bại trong vui vẻ




Bạch Dĩ Mạt nhìn Hướng Nhu cười ngây ngô ở một bên, thuận tay lấy một quả quýt ném tới: “Nghĩ gì thế? Cười ngốc nghếch như thế, không phải là đang YY cái gì không lành mạnh đấy chứ?”

Hướng Nhu nhanh tay bắt lấy, đưa quả táo đã gọt vỏ sang cho cô, rồi chậm rãi híp mắt hỏi: “Nè, cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên của cậu không?”

Hàm răng còn chưa đụng vào quả táo, Bạch Dĩ Mạt đã ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, con ngươi trong suốt sâu không thấy đáy: “Lần lần đầu tiên cái gì chứ? Cậu có ý gì?”

“Này, không phải cậu đã quên rồi chứ!” Hướng Nhu hơi phẫn nộ nhìn chăm chú vào Bạch Dĩ Mạt.

“Đồ điên, nói chuyện lần đầu tiên với phụ nữ, chắc cũng chỉ có cậu mới làm được.”

Hướng Nhu nghe vậy nhất thời cười to, hắn chỉ vào Bạch Dĩ Mạt rồi làm ra vẻ sâu xa nói: “Cậu còn nói tớ trong đầu nghĩ gì ư? Có đầu óc cậu mới không trong sáng ý! Chuyện tớ nói là lần đầu tiên bà dì của cậu ghé thăm kìa, cậu lại dám quên.”

Sắc mặt Bạch Dĩ Mạt trở lại bình thường, cắn một miếng táo: “Hứ, ai bảo cậu nói chuyện không rõ ràng, không phải chỉ là làm bẩn đồng phục của cậu thôi sao, đáng để giận đến vậy à, đều là chuyện cũ năm xưa, dĩ nhiên bây giờ tôi vẫn nhớ.”

“Tớ hỏi cậu cậu có phải con gái không, đến chuyện này mà cậu cũng có thể bình thản rồi chia vui với một thằng con trai, ông trời của tôi ơi!” Hướng Nhu nhìn trời, hai tay giơ về phía trước, vẻ mặt phải gọi là phong phú đa dạng.

“Trời trời cái lồng ấy! Có lúc nào cậu xem tôi là con gái chứ, cái đồ tự mãn!” Bạch Dĩ Mạt trừng mắt liếc hắn một cái, Bạch Dĩ Mạt trừng mắt liếc hắn một cái, đặt quả táo xuống, khởi động gân cốt rồi đứng lên đi vào nhà vệ sinh.

Hướng Nhu đứng dựa vào cửa nhà vệ sinh nói với người bên trong: “Bạch Dĩ Mạt, có phải cậu có chuyện gì giấu tớ không? Tớ cảm thấy dường như cậu có gì đó rất mờ ám.”

Trước bồn rửa tay, Bạch Dĩ Mạt nhìn vào mình trong gương, cả nửa ngày mới trả lời: “Tôi giấu cậu nhiều chuyện lắm, cậu muốn nói đến vấn đề nào?”

Hướng Nhu ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi chậm rãi mở miệng: “Ừm… Ví dụ như, cậu quen Giản Quân Phàm lúc nào sao không thấy nói với tớ? Tại sao cậu lại quen anh ta, quen lúc nào, vì sao anh ta lại đối xử tốt với cậu đến vậy, vân vân…”

Bạch Dĩ Mạt mở cửa ra, nhìn Hướng Nhu nói: “Tôi quen ai tại sao phải thông báo lại với cậu chứ. Huồng hồ, tôi cũng chưa bao giờ hỏi những chuyện về bạn bè của cậu như thế này!” Lúc nói cố tình nhận mạnh hai chữ ‘bạn bè’.

“Nè, không phải là do tớ quan tâm cậu hay sao!” Hướng Nhu thấy Bạch Dĩ Mạt không để ý đến, nhưng trong lòng lại cảm thấy không thoải mái.

“Cám ơn, nhưng cậu thế này gọi là chó lại bắt chuột, xen vào việc của người khác.”

“Đồ ngốc không biết phân biệt gì cả, này, cậu đi đâu thế, định về thật à! Cậu không đợi tớ sao… này….”

Hướng Nhu tiễn Bạch Dĩ Mạt về nhà, trên đường hai người không tranh cãi với nhau nữa, Bạch Dĩ Mạt nhìn một bên khuôn mặt hoàn mỹ của Hướng Nhu, nhất thời từ khuôn mặt này nhảy đến một khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh được cũng như thế, đồng thời lại liên tưởng đến hai người thân mật với nhau trên cuốn tạp chí kia.

“Cái đó, chuyện của Trịnh Tịnh Viên là thế nào?” Cuối cùng Bạch Dĩ Mạt cũng mở miệng hỏi, đôi lúc cô rất hận mình tại sao không thể dứt khoát một chút, không cần phải lắm chuyện như thế này.

Hướng Nhu nghe thấy thế, có chút quái dị nhìn cô, giống như đang nghiên cứu vật gì quý hiếm vậy.

“Nhìn tớ làm gì! Đang hỏi cậu đấy!” Bạch Dĩ Mạt vỗ một cái vào đầu hắn.

Hướng Nhu quay đầu nhìn về phía trước, làm ra vẻ nhe răng trợn mắt: “Nói chuyện thì nói chuyện, động tay động chân làm gì! Chuyện của cô ấy thu xếp xong rồi.”

Bạch Dĩ Mạt vốn đang còn cười bây giờ đã xoay chuyển một trăm tám mươi độ: “Hiệu suất rất cao, khó trách.”

“Cậu đừng nghĩ lung tung! Chuyện này tớ còn chưa kịp nhúng tay vào.” Hướng Nhu biết Bạch Dĩ Mạt đang nghĩ gì, thật ra bình thường mấy kiểu vui chơi thế này hắn cũng đâu ít, mọi người cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng mà, người này, hắn cũng không rõ vì sao Bạch Dĩ Mạt lại đặc biệt mẫn cảm như thế, không chịu chấp nhận như vậy.

“Hướng Nhu này, có thật là…”

Nhưng cuối cùng Bạch Dĩ Mạt không nói ra những lời “Có thật là cậu yêu Trịnh Tịnh Viên không’ này…

“Thật cái gì cơ?”

“Không có gì!” Bạch Dĩ Mạt nói sang chuyện khác: “Tôi hỏi cậu, hai người ly hôn, vốn là người chồng ngoại tình, nhưng sau đó lại phát hiện ra người đi quá chính là cô gái đó, vậy người chồng chẳng qua là bị dồn ép sao?”

Hướng Nhu không hiểu mô tê gì cả, người này có lối suy nghĩ thật sự là rất thâm sâu.

“Điều này nói lên cuộc hôn nhân kia sớm chỉ tồn tại trên danh nghĩa, bây giờ chuyện này nhiều lắm, đặc biệt là trong giới kẻ có tiền, cũng không có gì lạ cả.”

Bạch Dĩ Mạt bĩu môi: “Thế còn đứa con của họ, đứa bé đó làm sao sống tốt trong hoàn cảnh này đây?”

Hướng Nhu nghi ngờ nhìn Bạch Dĩ Mạt, cô chưa bao giờ nghiêm túc nói với hắn những việc này, hắn biết đây là vụ kiện trong tay cô, hắn cũng biết cô là người công bằng, ngay thẳng, có lương tâm, cho nên khi biết chân tướng của một số việc, cô liền xoắn xuýt rối tung lên.

“Nếu không thấy vui thì đừng làm nữa, đừng có ép mình phải làm những chuyện mà bản thân không muốn.” Hắn nhìn khuôn mặt vẫn như cũ của Bạch Dĩ Mạt, suy nghĩ một lát rồi nói tiếp” “Nếu không, đến công ty tớ giữ chức vụ cố vấn luật pháp đi! Tiền lương tùy cậu muốn!”

Khóe miệng Bạch Dĩ Mạt dẩu lên, nói: “Được, cứ thế đi! Nhưng mà, gặp chuyện chạy trốn không phải là phong cách của tôi, hơn nữa cậu cũng đã đủ việc rồi, tôi mà đến công ty cậu, không nhìn thấy cậu mỗi ngày là tôi không thể phạm tội được.”

Hướng Nhu chán nản nói: “Tớ bảo cậu là người không biết phân biệt phải không! Người ta đều ước ngày ngày có thể gặp được tớ, còn cậu thì ngược lại, còn ghét tớ đến thế, đừng có quên, chúng ta chính là chiến hữu.”

“Dừng lại, ai là chiến hữu của cậu, là đối thủ mới đúng!”

“Lên tinh thần rồi sao?”

“Luôn luôn lên sẵn tinh thần…”

++

Gần đây Bạch Dĩ Mạt đang vội cái gì? Thật ra chính là vụ án tranh chấp tài sản sau khi ly hôn, hai người đều là nhân vật có chút tiếng tăm ở thành phố S, vốn là nhà trai ngoại tình, cô làm luật sư cho nhà gái, giúp nhà gái đòi lại bồi thường hợp lý, nhưng cách đây không lâu, lại bị cô phát hiện được thì ra thân chủ của cô mới là người ăn vụng ben ngoài, còn chồng của cô ấy chỉ là người bị hại.

“Luật sư Bạch, ngày mai sau khi vụ kiện này giải quyết xong, tôi sẽ không bạc đãi cô đâu.” Một người phụ nữ ăn mặc bình thường, không tô phấn son, nhìn qua có chút đáng thương, nhưng trong lời nói lại chứa sự đắc ý kiêu căng.

Trước đây Bạch Dĩ Mạt là bị bộ dạng đáng thương kia của cô ta đánh lừa: “Tôi cũng hi vọng nhanh chóng kết thúc.”

Cặp mắt quyến rũ của người phụ nữ kia liếc nhìn Bạch Dĩ Mạt đánh giá: “Nghe nói luật sư Bạch vì vụ này mà mệt mỏi đến nỗi vào viện, tôi không biết phải cảm ơn cô thế nào nữa.”

Bạch Dĩ Mạt hơi tự giễu nhìn cô ta, cố nặn ra nụ cười: “Không liên quan đâu, là tôi có chút vấn đề mà thôi.”

“Vậy là tốt rồi, vậy đi, hẹn gặp cô ngày mai ở tòa.” Người phụ nữ kia nói xong rồi đứng dậy bước đi.

Bạch Dĩ Mạt nhìn theo bóng lưng của cô ta rồi hỏi: “Cô có từng nghĩ đến đứa con của cô không? Cậu bé mới ba tuổi.”

Người phụ nữ xoay người, nhìn thẳng vào vị luật sư còn rất trẻ trước mắt, nói: “Luật sư Bạch, cô chưa làm mẹ, nên cô không hiểu đâu.”

Nhìn người phụ nữ bên ngoài vô hại bên trong giả dối kia, trong lòng Bạch Dĩ Mạt có gì đó không đúng, đứa bé đi theo người mẹ như vậy có thể lớn lên khỏe mạnh sao?

Cô ngồi trong phòng hội nghị thật lâu, lâu đến mức Quý Phi Dương đi vào cô hoàn toàn không biết.

“Bạch Dĩ Mạt, đang giờ làm việc, cô lại mất tập trung rồi.”

Bạch Dĩ Mạt nhìn bóng người cao lớn tuấn tú trước mặt, người ngốc nghếch: “Anh nói thử xem lúc đấy sao em lại nhất thời muốn khoe tài chứ, càng muốn nhận vụ kiện này, bây giờ đúng là tự chuốc khổ cho mình.”

Quý Phi Dương kéo chiếc ghế bên cạnh Bạch Dĩ Mạt rồi ngồi xuống: “Nếu quả thật không muốn đánh án nữa thì bây giờ từ chối vẫn còn kịp.”

“Sư phụ, như vậy em sẽ phá hỏng văn phòng luật sư của anh mất.”

“Chút chuyện cỏn con ấy thì đâu đến mức gì.”

Bỗng nhiên Bạch Dĩ Mạt hơi sùng bái Quý Phi Dương: “Này, Quý Phi Dương, anh đừng có đối tốt với em như thế, cẩn thận em sẽ yêu anh đấy.”

Quý Phi Dương bất đắc dĩ cười: “Đúng thật là, bây giờ cô có tâm trạng mà nói đùa rồi đấy.”

“Binh đến tướng cản, yên tâm đi, em có chừng mực mà.” Bạch Dĩ Mạt ném cho anh một ánh mắt yên tâm, sâu trong ánh mắt trong suốt như nước kia, anh thấy rõ ý kiên định không dễ lay chuyển, từ trước đến nay cô làm việc sẽ không để cho người khác lo lắng bao giờ.

++

Vốn đã có định án của vụ tranh chấp tài sản ly hôn, nhưng không ngờ lại có bước ngoặt, bị cáo đưa ra chứng cớ mới, tuy không phù hợp với trình tự khuôn phép, nhưng đã thông qua phiên xét xử, bàn bạc khắp nơi, nên bằng chứng hùng hồn này có thể trở thành vật chứng trình lên.

Cuối cùng, tố tụng bên nguyên cáo thua kiện, đứa con về với người bố, một vụ kiện quanh co, thế nhưng lại dấy lên gợn sóng không nhỏ trong giới luật sư.

Tướng quân toàn thắng Bạch Dĩ Mạt lần đầu nếm thử mùi vị thất bại, nhưng trong mắt mọi người lại nhìn thấy cô như trút bỏ được gánh nặng, bộ dạng vân đạm phong khinh, hoàn toàn không có chút gì lấy làm vẻ khó chịu khi bị thua.

Người phụ nữ bị thua kiện vẻ mặt không thể tin được, cô ta kéo giật Bạch Dĩ Mạt lại, mất đi vẻ dịu dàng giả dối của ngày trước: “Cô không phải là tướng quân toàn thắng sao, cô không phải là vô cùng tin tưởng sao? Vì sao lại có chứng cứ mới, vì sao lại thua kiện? Tôi mặc kệ, tôi muốn chống án, tôi nhất định phải chống án.”

Bạch Dĩ Mạt mỉm cười nhìn người phụ nữ trước mắt vẫn không chịu từ bỏ, nói lời chính nghĩa: “Kim phu nhân, tôi nghĩ trong chúng ta cũng không ai ngờ tới thì ra thật sự chuyện mỗi người làm ông trời đều nhìn thấu hết, rất xin lỗi, tôi nghĩ tôi không giúp được cô.”

“Lời này của cô là có ý gì?” Vị Kim phu nhân kia sững sờ ngây ngốc.

Bạch Dĩ Mạt nhìn về đám người phía đối diện, nói: “Không có gì cả, chỉ là tôi nghĩ, cuối cùng cô cũng có thể quay về làm chính cô, đúng không!”

Nói xong cô cười lạnh lùng, sau đó không thèm để ý đến người phụ nữ đang trố mắt lên, lập tức đi ra ngoài, đứng ở cửa lớn, lần đầu tiên cảm thấy ánh nắng mùa đông có thể làm cho tâm tình người ta dễ chịu đến như vậy.

“Bạch Dĩ Mạt.” Phía sau có người gọi cô.

Bạch Dĩ Mạt xoay người lại, không phải là người lúc nãy trên tòa đấu với cô sao?

“Luật sư Tần, xin chúc mừng!”

Tần Dật đi tới quan sát người trước mắt vừa quen thuộc lại xa lạ này, cười nói: “Cám ơn.”

Bạch Dĩ Mạt cười rồi đi ra ngoài, Tần Dật đi sát bên người: “Chúng ta giao chiến cũng rất nhiều lần rồi! Cuối cùng lần này cũng được mở mày mở mặt một phen!”

Bạch Dĩ Mạt nhìn bạn học cũ xuất sắc này, nhất thời bông đùa nói: “Đắc ý cái gì chứ? Thắng một cô gái mà cũng tính sao?”

Tần Dật bật cười: “Này, trước kia cậu thì thế nào chứ, đừng tưởng là con gái thì mình sẽ hạ thủ lưu tình, so với người nào đó mình còn mạnh hơn nhiều.” Anh cố ý bắt chước khẩu khí Bạch Dĩ Mạt.

“Đồ tự mãn.” Bạch Dĩ Mạt cũng cười theo.

Tần Dật nhìn thấy Bạch Dĩ Mạt một chút cũng không để ý, nỗi băn khoăn trong lòng càng lớn: “Tớ thắc mắc không biết sao cậu thua kiện mà không có chút khổ sở nào, ngược lại còn rất vui vẻ thế.”

“Không có đâu! Cảm thấy thắng thua không phải thứ quan trọng, quan trọng nhất là không thẹn với lương tâm.” Bạch Dĩ Mạt đi đến bãi đậu xe, nhưng sau đó lại quay người nói với Tần Dật: “Bây giờ mình về văn phòng thể nào cũng bị mắng, còn cậu e rằng được chúc mừng ấy chứ!”

Tần Dật thản nhiên lắc đầu, nói: “Được rồi, một thời gian nữa là họp mặt lớp, cậu có đến không.”

Khóe miệng Bạch Dĩ Mạt khẽ chúm lại: “Ừm, biết rồi, liên lạc sau vậy.”

Nói xong rồi lên xe, lướt nhanh trên con đường rải nhựa, cuối cùng cô cũng hiểu được, tranh giành vị trí thứ nhất, vĩnh viễn bất bại thật ra không được vui vẻ như mọi người nghĩ.

Vui vẻ nhất chính là cho dù ngoài mặt có thua, nhưng nội tâm lại thắng, vô cùng thoải mái, điều này so với nhìn như thắng lại càng thêm làm cho người ta cảm thấy thư thái không thẹn với lương tâm.