Hướng Nhu ra ngoài mua một ít đồ ăn rồi trở lại bệnh viện, đến phòng
bệnh đơn nơi Bạch Dĩ Mạt đang nằm, nhẹ nhàng mở cửa bước vào trong, nhìn thấy người nằm trên giường bệnh quả nhiên vẫn đang ngủ, trên tay còn
cắm kim truyền dịch.
Hắn đặt túi đồ trong tay xuống, cũng không rời
đi mà ngồi xuống ghế sofa, sau đó cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn
của Bạch Dĩ Mạt tuy đã tốt hơn một chút nhưng vẫn không có chút sắc
huyết nào, cặp lông mi dày đen nhánh che đi đôi mắt trong trẻo, mày hơi
nhíu lại, đôi môi đỏ hồng thường ngày giờ này cũng trở nên nhợt nhạt.
Hướng Nhu không còn vẻ ngang ngược, hung hăng càn quấy ngạo mạn nữa, cặp mắt
vẫn được cho là phong lưu trở nên ảm đạm, cô từ lúc nào lại tiều tụy như vậy, giống như quay về lại năm ấy…
Sau khi Lam Tiểu Hạ mất, hắn tự
động xin giải ngũ, kỳ thật cấp trên muốn cho hắn một cơ hội, dù sao thủ
trưởng cũng biết Hướng Nhu hắn cũng là một nhân tài khó gặp, không ai
muốn để hắn đi, nhưng hắn lại lần đầu tiên bỏ qua bản thân mình.
Sau
khi trở về, Bạch Dĩ Mạt ở lại trường không về nhà, nhưng hắn luôn có cảm giác cô đang trốn tránh hắn, hắn tới trường của cô đi tìm, tuy thấy hắn cô vẫn bình thường, nhưng vẻ ưu thương trong đáy mắt và khuôn mặt tiều
tụy của cô không qua được mắt hắn.
Hắn biết cô khó chịu, cũng có thể cô đang trách hắn, trách hắn khiến Lam Tiểu Hạ chết.
Hắn cuối cùng không trốn nữa, gây sự với Hướng Thiên Hoa một chút, sau khi
xong, Hướng Thiên Hoa quyết định đồng ý, để hắn ra nước ngoài du học.
Năm đầu tiên ra nước ngoài, Bạch Dĩ Mạt chạy tới, cô nói cô thất tình, nhân lúc được nghỉ liền xuất ngoại giải sầu, cũng không biết có trùng hợp
hay không, bởi hắn nhớ rõ, hôm ấy vừa đúng là ngày giỗ Lam Tiểu Hạ…
++
“Sao cậu còn chưa đi?” Câu hỏi của Bạch Dĩ Mạt cắt đứt dòng hồi tưởng của hắn.
Hướng Nhu dựa vào sô pha, đôi mắt híp lại, liếc nhìn Bạch Dĩ Mạt đang chậm rãi ngồi dậy.
“Thấy cậu nằm viện một mình thật đáng thương nên đến chơi, đối tốt với cậu chắc cậu không phản đổi chứ!”
Bạch Dĩ Mạt lườm hắn một cái, nói: “Tôi truyền nước xong sẽ xuất viện, cậu
có thể đừng luôn lợi dụng tôi thế chứ, cái kế hoạch tán gái lâu dài xem
ra đã chết trong trứng nước rồi.”
Bạch Dĩ Mạt lườm hắn, nói: “Truyền
xong bình này là tôi có thể ra viện rồi, anh khỏi phải quan tâm tôi kẻo
kế hoạch tán gái của anh lại chết từ trong trứng nước luôn đấy.”
“Tớ nói này, cậu đừng có xem tớ như là một kẻ trọng sắc khinh bạn có được không vậy?”
“Nhưng tôi thì thấy cậu chính là một kẻ trọng sắc khinh bạn đấy!” Bạch
Dĩ Mạt cuối cùng cũng khôi phục được một chút khí lực, đủ sức đấu võ
miệng với ai kia.
Hướng Nhu đứng dậy, ngồi xuống cái ghế bên cạnh
giường bệnh, hơi tới gần Bạch Dĩ Mạt: “Nói tớ nghe một chút thôi, là
bệnh gì vậy? Nếu là bệnh nan y, tớ cam đoan sau này sẽ không cãi nhau
với cậu nữa, để cho cậu sống vui vẻ thoải mái cả đời luôn.”
Bạch Dĩ
Mạt xì một tiếng, mắng: “Cái mồm độc địa của cậu đi chết đi, cậu muốn
tôi hết đường cũng không được đâu, bà đây cơ thể vô cùng khỏe mạnh, luôn luôn khỏe mạnh!”
Hướng Nhu nhìn Bạch Dĩ Mạt như một con thỏ nóng
nảy, cười hỏi: “Vậy là bệnh gì? Ung thư dạ dày hay là ung thư tá tràng?
Hay là phụ…”
“Ngậm cái miệng quạ đen của cậu lại, tôi…đau…là đau
bụng kinh, không phải ung thư!” Bạch Dĩ Mạt hét lên, sau đó phát hiện
một y tá đang sững sờ đứng trước cửa, cứng lưỡi nhìn hai người bọn họ.
Ánh mắt kia như đang nói: vị tiểu thư này, gióng trống khua chiêng nói với
một người con trai là mình đau bụng kinh có thích hợp không vậy?
Bạch Dĩ Mạt nhất thời xấu hổ, cười cười hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Y tá cười tươi như hoa với Hướng Nhu, mặt hơi đỏ lên, sau đó quay sang
Bạch Dĩ Mạt, nói: “Truyền xong rồi, tôi giúp cô rút kim tiêm ra, cô nằm
nghỉ một lúc là có thể xuất viện.”
Nói xong liền thành thạo rút kim
tiêm trên tay Bạch Dĩ Mạt, chuẩn bị đâu vào đấy, dặn dò chuyện ăn uống
một chút, sau đó lại liếc mắt nhìn Hướng Nhu một cái rồi mới ngượng
ngùng rời đi.
Nhất cử nhất động của y tá vừa rồi cùng vẻ thẹn thùng
của cô ta, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười đều lọt hết vào mắt Bạch Dĩ Mạt. Chờ cho y tá kia đi khỏi phòng bệnh, Bạch Dĩ Mạt khinh thường nói: “Yêu khí tận trời, đúng là hết thuốc chữa, hết thuốc chữa!”
Hướng Nhu bật cười, hiện giờ tinh thần của Bạch Dĩ Mạt đã tốt hơn, cho dù cô đang
mắng chửi hắn, hắn cũng vui vẻ, ít nhất là cô còn khỏe mạnh.
“Bệnh
cũ của cậu vẫn không giảm bớt, ngược lại còn ngày một nghiêm trọng thế
sao? Trước kia không phải đã điều trị Đông y một thời gian rồi sao?
Không có tác dụng à?”
Bạch Dĩ Mạt với tay lấy giỏ hoa quả trên bàn,
lấy ra một quả táo đưa cho Hướng Nhu, trả lời qua loa: “Mệt quá, à, gọt
vỏ giùm cái.”
Hướng Nhu cầm lấy quả táo, lấy dao gọt trái cây trong
ngăn kéo, ngoan ngoãn gọt vỏ, trong đầu lại nhớ đến lần đầu tiên của cô
khiến cho hắn suốt đời khó quên.
Năm hai trung học, vì Hướng Nhu học thêm cùng Lý Dao, hai bọn họ đã cãi nhau một trận lớn.
Chuyện Lý Dao thích Hướng Nhu đã không phải là bí mật gì, khi đó thầy chủ
nhiệm thực hiện hình thức học tập theo nhóm, người vốn học kém môn Vật
Lý như Lý Dao được Hướng Nhu phụ đạo, sau tiết tự học thường học thêm
một tiết phụ đạo nữa.
Bạch Dĩ Mạt lúc ấy còn chưa biết đi xe đạp, vì
thế mỗi ngày đi học đều do Hướng Nhu đưa đón, dần dà, tính ỷ lại của
Bạch Dĩ Mạt đối với vị tài xế không công này ngày càng mạnh.
Chỉ là,
từ lúc đó, Lý Dao thường lấy cớ học phụ đạo để quấn lấy Hướng Nhu, Bạch
Dĩ Mạt đương nhiên không thoải mái. Một tuần lễ trôi qua, mỗi ngày đều
đợi như vậy, cô cũng bực mình lắm chứ, trùng hợp là bạn cùng bàn Ngô
Thiên Hàng nói sẽ đưa cô về, vậy là cô sảng khoái đồng ý.
Sáng ngày
hôm sau, khi Hướng Nhu tới đón Bạch Dĩ Mạt đến trường liền trực tiếp
chất vấn dồn dập, ngữ khí cũng thay đổi, bình thường trên mặt cũng không có vẻ giận dữ như vậy.
“Vì sao hôm qua cậu không đợi tớ?”
Mới sáng sớm đã bị hắn chất vấn, tâm tình Bạch Dĩ Mạt hiển nhiên không vui vẻ chút nào.
“Vì sao tôi phải chờ cậu? Tôi không có nghĩa vụ phải chờ cậu về nhà!”
“Vậy nên cậu để Ngô Thiên Hàng đưa về?”
“Tiện đường thôi.”
“Tiện đường? Cậu ngốc đấy à? Nhà Ngô Thiên Hàng so với nhà chúng ta như là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, làm gì có chuyện tiện đường? Với ai
cậu cũng không cảnh giác tí nào, bị người ta lừa cũng không biết.”
“Ai đưa tôi về nhà là chuyện của tôi, mẹ nó nữa chứ, cậu dựa vào cái gì…” Bạch Dĩ Mạt trợn tròn mắt, ngữ khí nặng nề.
“Dựa vào việc cậu là…em gái tớ, ông nội có dặn, tớ có trách nhiệm phải chăm sóc cậu, quản thúc cậu.”
“Em gái? Hừ, chúng ta đâu cùng họ, tôi so với cậu không nhỏ hơn bao
nhiêu, cậu đừng có tỏ vẻ người lớn, nếu muốn làm anh trai thì đứng giữa
trường mà thét to một tiếng, sẽ có một đàn em gái xếp hàng từ cửa lớp
đến cổng trường luôn.” Bạch Dĩ Mạt nổi giận.
Hướng Nhu với lấy cặp sách trên lưng Bạch Dĩ Mạt, bỏ vào giỏ xe, sau đó ra lệnh: “Lên xe.”
Từ trước đến giờ Bạch Dĩ Mạt không phải là người biết nhẫn nhịn chịu đựng, cô giành lấy cặp sách rồi bước đi, hoàn toàn không thèm để ý đến Hướng
Nhu đang kêu to ở đằng sau. Hôm ấy mặt trời có lẽ mọc đằng Tây, hai học
sinh gương mẫu như bọn họ lại đến muộn một cách ly kỳ.
Một lúc sau,
hai người bọn họ không nói chuyện với nhau nữa, Hướng Nhu thấy ai cũng
cười hì hì, chỉ khi nhìn thấy Bạch Dĩ Mạt thì đổi sắc mặt, mà Bạch Dĩ
Mạt thì lại tỏ vẻ không quan tâm, tự nhiên sẽ không bị ai đó làm ảnh
hưởng, trực tiếp che chắn diện mạo đáng ghét của ai kia.
Người lớn
hai nhà thấy hai đứa nhỏ không thèm nhìn nhau cũng cảm thấy kỳ quái,
nhưng ngẫm lại, có lẽ vì học tập quá mệt mỏi nên cũng không hỏi nhiều.
Một tuần sau đó hai người bọn họ mới làm hòa. Lần đầu Bạch Dĩ Mạt hành
kinh, tuy trong khóa học sinh lý đã nói qua, nhưng tự mình trải nghiệm
vẫn khiến cô sợ hãi, sau khi trở về từ WC, sắc mặt Bạch Dĩ Mạt trắng
bệch, ôm mặt nằm trên bàn khóc, tiết sau là tiết tự học, lớp học ồn ào
náo nhiệt, không ai chú ý tới sự thay đổi của Bạch Dĩ Mạt, ngoại trừ
Hướng Nhu vừa mới bước vào lớp.
Hắn đi đến trước mặt Bạch Dĩ Mạt, gõ gõ vào bàn học của cô, ngữ khí lạnh lùng hỏi: “Làm sao thế?”
Bạch Dĩ Mạt ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên, tủi thân nhìn lên Hướng Nhu,
hắn vừa thấy thế liền choáng váng, nha đầu này sao lại khóc thế này? Sắc mặt còn trắng nhợt dọa người đến như vậy…
Hắn ngồi xổm xuống, có chút lo lắng hỏi: “Rốt cuộc là cậu bị gì thế? Ai bắt nạt cậu à?”
Bạch Dĩ Mạt ghé sát tai Hướng Nhu, lí nhí nói: “Tôi bị chảy máu, đau quá.”
Hướng Nhu vừa nghe thấy, nhất thời hoảng hốt, vội vàng nhìn từ đầu đến chân
cô: “Bị thương à? Thế nào thế nào rồi, để tớ xem xem.”
“Không phải…là tôi…tôi đang đến ngày…tôi đau bụng quá…” Bạch Dĩ Mạt xấu hổ tìm từ để diễn tả.
Hướng Nhu sửng sốt, sau đó tỉnh ngộ, thấy Bạch Dĩ Mạt đau đến phát run, vội
nói: “Vậy để tớ đưa cậu về nhà, để tớ đi xin phép thầy Hướng.”
“Còn một tiết nữa cơ mà?” Học trò ngoan như Bạch Dĩ Mạt sao có thể bỏ tiết chứ.
Hướng Nhu nhướng mày, trừng mắt: “Vậy cậu muốn đau đến chết sao?” Nói xong liền chạy khỏi phòng học.
Chỉ chốc lát sau, Hướng Nhu quay về thu dọn cặp sách, lại giúp Bạch Dĩ Mạt
cất sách, sau đó đỡ cô dậy, ai ngờ, hắn bỗng dưng quăng cặp xuống đất,
cởi đồng phục ra buộc quanh lưng Bạch Dĩ Mạt rồi mới nhặt cặp sách lên,
đỡ Bạch Dĩ Mạt ra khỏi lớp. Cảnh này khiến cho lớp học đang ồn ào bỗng
yên tĩnh lại, đồng thời cũng khiến những người khác cảm thấy khó hiểu,
chẳng nhẽ Hướng Nhu làm Bạch Dĩ Mạt khóc?
Về đến nhà, bố mẹ Hướng và
Bạch Thụy vẫn chưa về, ông Hướng lại hẹn mấy lão chiến hữu đi ôn chuyện, trong nhà không có ai, vì thế Hướng Nhu bắt đầu lục tung tìm băng vệ
sinh. Tìm mãi mà không thấy, lại nhìn Bạch Dĩ Mạt đau đến mức ngã vào
ghế salon khóc lớn, hắn cũng sốt ruột vô cùng, sau đó cầm chìa khóa, dặn cô chờ một lát rồi chạy ra ngoài.
Khi trở về, Hướng Nhu cầm theo một túi nhựa, sau đó lấy băng vệ sinh trong túi ra đưa cho Bạch Dĩ Mạt.
“Đi thay nhanh lên.”
“Ừm.” Bạch Dĩ Mạt nức nở nhận lấy, gương mặt trắng bệch hơi ửng đỏ, ngoan ngoãn vào WC.
Đợi lúc cô đi ra, Hướng Nhu đưa cho cô một ly nước, dịu dàng nói: “Đây là
nước đường đỏ, uống vào sẽ cảm thấy thoải mái hơn, uống xong thì lên
giường ngủ một giấc đi.”
Bạch Dĩ Mạt hai mắt đẫm lệ mông lung liếc lên Hướng Nhu, sau đó uống hết ly nước đường đỏ, không thừa một giọt.
Vừa mới nằm xuống giường, Hướng Nhu đã đem một túi chườm nước ấm tới, đưa cho cô, bảo: “Đặt nó lên bụng, sẽ không đau nữa.”
Bạch Dĩ Mạt nghe theo, sau đó mơ màng thiếp đi.
Qua chuyện này, không hiểu sao bọn họ lại hòa thuận như lúc đầu. Thời gian
nghỉ hè, Hướng Nhu dạy Bạch Dĩ Mạt đi xe đạp, hắn vừa mắng cô ngu ngốc
vừa kiên nhẫn dạy cô, hơn nửa tháng sau, cô cuối cùng cũng có thể đi xe
đạp.
Sau khi khai giảng, Bạch Thụy mua cho con gái một cái xe đạp,
Hướng Nhu không làm tài xế không công nữa, nhưng lại thêm một người đồng hành.
Sau này, Bạch Dĩ Mạt cũng có hỏi Hướng Nhu vì sao lúc ấy lại
biết nhiều như vậy. Hướng Nhu liếc mắt nhìn cô, không giải thích. Hắn
đương nhiên sẽ không bảo rằng, khi đó gấp đến độ như kiến bò trên chảo
nóng, xấu hổ chạy tới hỏi bà chủ hàng tạp hóa, dưới sự nhiệt tình giảng
giải của dì ấy mới có thể làm thỏa đáng như vậy. Lần đầu tiên hắn cảm
thấy mình thật sự may mắn, may mắn vì là con trai.