Chua xót! Đau!
Giống như mới nếm thử quan hệ ân ái, sao sau khi ép buộc cô một đêm, toàn
thân đau nhức đến giống như tan xương cốt, người nào đó lại thần thái
sáng láng, hơn nữa còn càng đánh càng hăng?
Bốn lần! Bốn lần! Anh lại muốn cô một đêm bốn lần?
Hai người bọn họ đều là lính mới!
Không hiểu Luật Dã nói lần đầu tiên không lâu là như thế nào? Bởi vì cô không biết bình thường thời gian chắc là dài, duy nhất chỉ có thể xác định, ở lần đầu tiên sau khi kết thúc, thời gian lần tiếp theo lâu hơn lần thứ
nhất, tiếp theo đó lâu hơn lần trước!
Sau khi tất cả chấm dứt, cô chậm rãi nhắm mắt lại, mơ hồ nhìn thấy ngoài cửa sổ đã lộ ra chút ánh sáng.
“A!” Chịu đựng không thoải mái, Bảo Linh Linh cố gắng để cho bước chân của mình thoạt nhìn bình thường.
Hiện giờ cô đang ở bên trong siêu thị, cũng không muốn bởi vì cử chỉ quỷ dị của mình khiến cho người khác nhìn chăm chú.
“Linh Linh.” Một giọng nói tao nhã vang lên phía sau cô.
“Luật Anh, hôm nay không về Đài Trung sao?”
Chu Luật Anh mặc bộ quần áo màu xám thoải mái, trên sống mũi mang kính gọng viền vạng vạn năm không đổi, cười cười đi về phía cô.
“Tối nay.”
Tổng công ty ở Đài Trung, bình thường anh đều ở lại đây, tối thứ sáu mới có thể trở về.
“Sao Luật Dã không cùng anh?” Hôm nay là ngày nghỉ, theo lý thuyết miếng kẹo da trâu kia phải dính ở phía sau mới đúng.
“Công việc của cậu ấy còn chưa làm xong.”
“Công việc có quan trọng bằng em không?” Anh cười nhẹ, vẻ mặt và giọng điệu
làm cho người ta không suy đoán được cách nghĩ của câu sau.
Tay Bảo Linh Linh đang chọn sữa bò cứng đờ.
Cô không nghe sai chứ? Luật Anh trêu chọc cô?
“Chu Luật Anh, em phát hiện tính cách của mấy anh em nhà anh rất không tốt.” Từ sau khi Luật Dã trở về, trong bảy năm này cô bình tĩnh không hề tức
giận, cá tính bị quét sạch sành sanh, hiện giờ cô đã hồi phục tính cách
hoạt bát trước kia, thậm chí có thể tự do chuyển đổi giữa hai kiểu điềm
tĩnh khôn ngoan và hoạt bát nghịch ngợm.
“Yên tâm, người có tính tình kém cỏi nhất nhà anh bị em ăn sít sao.” Nói một là không dám có hai.
“Tụi anh thật quá đáng, giấu diếm em một đống chuyện.”
“Có sao?” Anh cười như trước.
Đây mới là Bảo Linh Linh anh biết từ nhỏ, rất nhiều tức giận.
“Không có mới là lạ.” Cô liếc trắng mắt, “Còn chuyện gì không, nói cho em biết mau.” Thẳng thắn được khoan hồng.
Chu Luật Anh nhìn cô, cười đến bí hiểm.
“Đừng giả bộ trước mặt em, ghê tởm muốn chết.” Cô quá rõ ràng cá tính nham hiểu của anh hai nhà họ Chu.
Haizzz, chỉ sợ hình tượng tiểu công chúa trong bảy năm này rốt cuộc không về
được... Ít nhất ở trước mặt bọn họ, chắc chắn như thế.
“Em muốn
biết thằng nhóc kia từ nhỏ uy hiếp tụi anh không được đánh chủ ý lên em, rõ ràng nhà anh còn có máy tính cho nó dùng, nó lại lấy tụi anh làm cớ
chạy sang nhà em làm loạn, hoặc tiểu quỷ này thường xuyên bị em khiến
cho có tình mà không có chỗ phát tiết, chỉ có thể ở nhà ngâm nước lạnh.”
“Đủ rồi đủ rồi.” Cô vội vàng cắt đứt lời anh, hai má có thể so sánh với “Bánh rùa đỏ”, đỏ bừng trong nháy mắt.
Là cô sai, cô không nên hy vọng die nda nle equ ydo nn người này sẽ nói ra điều gì bình thường hay đáp án cô muốn.
Chu Luật Anh nở nụ cười, nhìn cô em gái mình nhìn từ nhỏ, lộ ra vẻ thẹn thùng của phụ nữ.
Đồ hai người cần mua không nhiều, một trước một sau thanh toán xong, anh
như thường lệ cầm túi đồ, hai người cùng nhau đi ra khỏi siêu thị.
Bên ngoài đã gần tối, ánh trời chiều ráng đỏ chiếu sáng đường về nhà.
“Cậu ấy làm rất nhiều cho em.” Một câu nhẹ nhàng bâng quơ, lại rất chân thành.
Tuy rằng anh là anh trai thường bị cậu em như thổ phỉ ép bức, nhưng như thế nào cũng là anh em ruột, anh và Luật Nhân đều nhìn tất cả vào trong
mắt.
“Ừmh...”
Thì ra, biết có người có lòng với mình như vậy, hành phúc cảm động sẽ dâng lên lồng ngực.
Thật sự không biết trước đó cô có thể lược qua như thế nào, lãng phí cơ hội để bản thân cảm động nhiều năm như vậy.
Khoảng cách tới hai nhà ngày một gần, xa xa, Chu Luật Anh nhạy bén phát hiện một bóng hình trước cửa nhà.
Khóe miệng của anh nhếch lên, không đầu không đuôi mà thốt ra một câu: “Linh Linh, nhà tụi anh có máy sấy.”
“Cái gì?” Cô phản ứng không kịp, sửng sốt.
“Nhà tụi anh có máy sấy, em biết không?” Anh không ngại phiền toái hỏi lại.
“Em biết.”Với vấn đề bất ngờ khó hiểu, mặc dù cô không rõ, cũng chỉ có thể sững sờ mà đáp lời.
Nghe vậy, Chu Luật Anh nở nụ cười nhã nhặn không biết đã làm mê hoặc trái
tim bao nhiêu thiếu nữ, cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Chăn
mền giặt xong kêu Luật Dã cầm đi sấy là được rồi, không cần chuyển sang
sân thượng nhà em phơi nắng.”
Nói xong, anh nhịn không được mà phì cười ra tiếng.
Mặt Bảo Linh Linh lập tức đỏ bừng lên.
Xong rồi xong rồi.
Lúc cô tỉnh dậy chỉ nghĩ đủ mọi cách nhanh chóng tiêu diệt chứng cớ phạm
tội là “Vết máu loang lổ” kia, lập tức chịu đựng toàn thân đau nhức như
muốn tan ra, không dễ gì mới thoát ra được thực tủy tri vị *, vừa tỉnh
dậy hai tay đã bắt đầu không an phận mà lưu manh đoạt lấy trong tay...
(*) Thực tủy chi vị: có kinh nghiệm một lần rồi thì muốn cố gắng hơn nữa để có được nó lần nữa; hương vị tốt của món ăn ngon (ví với thể xác của
đàn ông và phụ nữ).
Khi đó cô thầm nghĩ nhanh chóng cầm chăn đi giặt, lại quên mất phơi chăn trên sân thượng nhà mình có bao nhiêu ái muội.
Trời ơi. Cô không còn mặt mũi gặp người.
“Chu Luật Anh.” Một giọng nam lạnh lẽo lộ ra chút tức giận bổ xuống.
“Gọi anh hai.” Mắt anh không cần di1enda4nle3qu21ydo0n ngước lên cũng biết là ai, bước chân thật nhanh.
“Anh cách xa một chút.” Bàn tay to vung lên, Chu Luật Dã lập tức kéo cô gái nhỏ mặt đỏ bừng về bên người mình.
Chu Luật Anh cố ý đùa cợt em trai nhà mình, “Lúc trước kêu tụi anh bảo vệ tốt cho cô ấy, không phải là em sao?”
“Không bảo anh dán lại gần như vậy.” Nghe thấy giọng anh hai mang theo ái muội, hai mắt anh sắp bốc hỏa.
“Linh Linh không để ý, em gọi quỷ gì?”
“Chu Luật Anh.”
“Chu Luật Dã.”
Đồng thời, cô gái nhỏ bên cạnh anh cũng mở miệng.
“Linh...”
“Anh.” Không cho anh cơ hội đáp lời, cô vừa ngượng vừa tức chỉ đầu mũi anh,
“Từ hôm nay trở đi, không cho phép anh tới nhà em.” Người hai nhà nhất
định đều biết cả rồi. Trời ạ --
“Linh Linh?”
Không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của anh, Bảo Linh Linh chạy thẳng vào trong nhà.
Chu Luật Dã định đuổi theo trực giác.
“Đợi một chút...”, một bàn tay đột nhiên cản đường anh.
“Rốt cuộc anh đang làm cái quỷ gì?” Không ở bên cạnh người yêu, nói chuyện sẽ không quá khách khí.
Haizzz, ở bên ngoài bảy năm, sao tính tình vẫn không chuyển tốt một chút? “Linh Linh mua.” Tâm trạng của Chu Luật Anh rất tốt giơ cao túi đồ mua sắm
trong siêu thị cầm trong tay, kêu em trai muốn đi thì mang đi.
“Quay đầu lại sẽ tìm anh tính sổ.” Hung dữ trừng mắt liếc anh hai, anh cầm lấy túi to nhanh chóng đuổi theo người.
Tính sổ? Cái này anh lợi hại nhất.
Cười nhìn hai bóng hình một trước một sau biến mất trước cửa nhà họ Bảo, Chu Luật Anh cười đến sâu xa khó hiểu.
“Em trai à, phải khách khí với anh trai một chút.” Anh thì thào tự nói với bóng người đã biến mất ở bên ngoài ngã tư đường.
Chậc chậc, thằng nhóc này cho rằng anh không nhớ trong quá khứ bị nó đánh ở trong lòng sao?
Quân tử báo thù, ba năm không muộn, cho dù anh nhẫn nhịn ba mươi năm cũng có cách, chỉ cần có thể đạt tớimục đích anh muốn, chỉ có điều ai bảo nó
là em trai anh đâu? Ỷ vào hai chữ yêu thương, anh sẽ chỉ tâm huyết dâng
trào điều chỉnh một chút, không đến mức khiến cho long trời lở đất.
“Em phải biết cám ơn anh đó, nhóc.” Vẫn duy trì nụ cười tao nhã như trước, anh chậm rãi tiến vào cổng chính.
Khó khăn lắm, hạnh phúc trì hoãn nhiều năm cuối cùng nở hoa, tình cảm lưu luyến giữa hai người yêu nhau tăng nhiệt độ cực nhanh.
Nam chính cuối cùng không cần giữ vững nguyên tắc chỉ có thể xem mà không
thể nhìn, hiện giờ hoàn toàn là nô lệ của bạn gái, ngay cả cậu hai nhà
họ Bảo cũng sắp nhìn không được, cảm thấy chị gái mình chiếm quá nhiều
lợi ích của người ta.
Nhưng người có liên quan lại vui vẻ chịu
đựng, hai người đều vẻ mặt ngọt ngào, người lớn hai nhà thì vui vẻ tác
thành, tùy theo phát triển của hai người.
Nói thật ra, ngoại trừ
việc bạn trai tràn đầy sức sống đêm qua khiến cho Bảo Linh Linh phàn nàn mấy lần, cô thật sự cảm giác mình hạnh phúc không thể soi mói.
Nằm sấp trên giường, cảm giác dễ chịu khi duỗi chân duỗi tay làm cho cô không nhịn được hạnh phúc mà than nhẹ.
Đây là phòng Chu Luật Dã.
Cô thích nằm trên giường lớn này, so với giường đôi tiêu chuẩn trong phòng cô, giường này còn có thể để cho cô lăn một vòng nhiều lần, cho nên
hiện giờ đổi thành mỗi ngày cô chui đầu vào đây.
“Muốn ngủ rồi hả?” Nghe tiếng, Chu Luật Dã dựa lưng vào mép giường cũng ngửa đầu lên.
Bàn thấp bên giường là bàn làm việc của anh, phía trên chỉ có một con chuột và bàn phím, hình ảnh tương ứng được hiển thị trên màn hình tinh thể
lỏng rộng 51 inch phía trước.
“Vẫn chưa tới chín giờ.” Coi cô là heo hả.
Cô đưa tay sờ khuôn mặt tuấn tú ngửa ra sau dựa vào giường, hai tay một trái một phải kéo, hỗ trợ kéo da miễn phí.
Quả nhiên người tình trong mắt là Tây Thi, nhìn gương mặt này từ nhỏ đến
lớn, gần đây lại cảm thấy càng nhìn càng đẹp trai, càng nhìn càng khiến
cô động lòng.
“Lúc nhỏ nhìn thấy anh cũng đẹp trai, nhưng mà sao bổ nhào vào anh chứ?”
“Em cũng biết anh đẹp trai?” Anh còn tưởng rằng cô nhìn thấy anh em tụi anh sẽ phiền, “Anh nghĩ em không có cảm giác với cái mặt của anh.”
“Làm ơn đi, từ nhỏ đến lớn đã nghe người ta nói các anh đẹp trai, đương
nhiên biết anh đẹp trai.” Hai ngón tay die enda anle equu ydonn kẹp lấy
chóp mũi anh, “Nhưng mà, chỉ có Luật Nhân nhìn có vẻ khá đặc biệt.” Bởi
vì Luật Nhân lớn hơn cô, tuy rằng Luật Anh hơn cô một khóa, nhưng từ khi học tiểu học, cô đã coi anh như em trai mà săn sóc.
“Này, em
muốn hại anh ăn dấm chua của anh trai anh hả,” bắt lấy bàn tay nhỏ bé
kéo loạn trên mặt anh, anh cũng bóp lại mũi của cô.
“Luật Nhân? Thùng dấm chua của anh lớn như vậy sao?”
“Tuyệt đối có?” Kéo thấp đầu cô xuống, anh khẽ mổ lên môi cô, “Cho dù là anh
cả hay anh hai, thậm chí Bảo Dương gần gũi em quá anh đều sẽ ghen.”
“Vậy phòng em cần dán biểu ngữ cấm Bảo Dương tiến vào không?” Buồn cười.
“Không cần, anh đã sớm cảnh báo cậu ấy.”
Bảo Linh Linh há hốc mồm, rốt cuộc cô đã biết dấm chua của người đàn ông
này không phải lớn bình thường, ngay cả Bảo Dương cũng đề phòng?
Lúc này, loa phát ra một tiếng bíp bíp bén nhọn.
Chu Luật Dã ngẩng đầu lên, gõ một nút trên bàn phím.
“Người anh em, mở chat video.” Trong loa truyền ra một giọng nam.
Mặt Bảo Linh Linh ngờ vực, “Muốn làm gì?”
Nhìn thời gian trên màn hình, Chu Luật Dã thở dài một hơi, “Xin lỗi, anh có việc phải họp.”
“Vậy em về trước nha.”
“Không cần.” Anh đứng dậy, ôm lấy cô đang nằm sấp trên giường, “Nhưng em phải
ngồi, hoặc dùng chăn bọc kín toàn thân, tóm lại chú ý không thể nằm sấp
đối diện với webcam, em sẽ lộ hết.” Anh chỉ webcam ở đối diện, một tay
kéo cổ áo cô.
“Anh thật rõ ràng.” Mắt mang theo vẻ kinh ngạc nhìn anh.
Anh gật đầu rất tự nhiên, “Anh nhìn sạch em từ nhỏ đến lớn. Dĩ nhiên có kinh nghiệm.”
Cô nên ghi một bút nợ với hành động này của anh sao?
Đi ra trước, Chu Luật Dã cắm dây dẫn, không đến vài giây, trên màn hình xuất hiện ba người đàn ông.
Ba người nhìn thấy trong phòng xuất hiện một gương mặt khác, rõ ràng sợ run.
“Wow. Chúng ta ở đây liều mạng làm việc, thằng nhóc này ở nhà ôm người đẹp nghỉ ngơi?”
Một trong số đó dẫn đầu làm khó dễ.
Bảo Linh Linh hơi xấu hổ, không biết có nên chui thẳng vào trong chăn giả bộ ngủ không.
Nhưng người liên quan nào đó hoàn toàn không coi trọng lời nói mờ ám của đối
phương, vươn tay qua, giữ cô trong ngực, nói rất rõ ràng: “Bà xã của
tôi.”
“Phụt --” Lập tức, có người phun cà phê trong miệng ra.
“Rác rưởi, ổ cứng của tôi.” Người còn lại nhanh chóng cứu ổ cứng của mình, nháy mắt hình ảnh trở nên hỗn loạn.
“Các anh đều họp như vậy?” Bảo Linh Linh nhỏ giọng vụng trộm hỏi người đàn ông sau lưng.
Thật sự náo nhiệt.
“Không hoàn toàn đúng.” Chu Luật Dã cười nhẹ.
“Khụ, a Dã. Cậu còn chưa phát thiệp mời, lấy đâu ra bà xã.”Trong ba người,
cho dù là người trẻ nhất cũng lớn hơn Luật Dã ba, bốn tuổi, còn là hoàng kim vương lão ngũ, cậu ta vội vàng cái gì?
“Chuyện sớm hay muộn.”
Cô còn chưa đồng ý mà?
Có người ngoài ở đây, Bảo Linh Linh nể tình không lên tiếng phản đối, chỉ dùng ánh mắt khẽ cảnh cáo anh.
Anh đáp lại bằng cách xoa xoa đầu cô.
Làm cùng chỗ lâu như vậy, ba người trong màn hình vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt và phản ứng này của Luật Dã.
“Đây chắc là Linh Linh tiểu thư tiếng tăm dieendaanleequuydonn lừng lẫy phải không?”Một người trong đó đột nhiên nhớ ra, anh nhớ rõ ngày trước đã
nghe a Dã nhắc tới cái tên này trong điện thoại.
Mà mỗi lần nhắc tới tên này, nội dung nói chuyện và phản ứng... Đều cho anh ấn tượng sâu sắc.
“Ặc, xin chào.” Nghe được tên mình, Bảo Linh Linh lên tiếng chào hỏi theo trực giác.
“Xin chào, tôi là người làm chung với a Dã, tôi tên a Kiệt.” Người nói
chuyện mắt mang kính gọng viền xanh, cả người hơi thở sang trọng nhưng
có vẻ lưu manh.
“Xin chào, tôi là nô lệ của a Dã, tôi tên a Nghiêu.” Trong ba người chỉ có một nam mặc âu phục, khuônmặt tươi cười thân thiết.
“Cao Nhĩ Tường.” Áo polo màu đen đơn giản, tóc cắt ngắn, không thân thiết như hai người khác, người đàn ông này hơi lạnh lùng.
“Đủ rồi, văn kiện đâu?” Chu Luật Dã lạnh lùng cắt đứt bọn họ, ấn đầu người
phụ nữ nhà mình vào trong ngực, ngăn cản cô tiếp tục nói chuyện với ba
người đàn ông kia.
“Ơ, thùng dấm chua.” Chung Ấn Nghiêu trêu tức nhíu mày.
“Cẩn thận bị bẹp.” Tiễn Quán Kiệt lương thiện trần thuật đầy đủ.
Anh nhớ tới rất nhiều nội dung nói chuyện điện thoại... Ahhh, siêu đẫm máu.
“Truyền qua cho cậu. Hệ thống nội dung CP085, bộ phận đơn đặt hàng báo có BUG.” Cao Nhĩ Tường đi thẳng vào chủ đề, gửi hồ sơ có vấn đề qua.
Màn hình bị cắt ra gần một phần tư khung hình, truyền ra bản vẽ.
Bảo Linh Linh vốn định đứng dậy, mới động một chút thì cặp đùi cường tráng
kia kẹp cô chặt hơn, cô biết gấu koala này đừng mong rời khỏi cây bạch
đàn.
Hai tay Chu Luật Dã gõbàn phím nhanh như bay, không hề bị hành động của người nào đó ở trong lòng tạo thành trở ngại.
Bản thân thấy mình không hề thành trở ngại cho công việc của anh, cô cũng
không cứng rắn mặc cho anh ôm, giữ lấy, làm ổ trong lòng anh nghe một
đống thuật ngữ chuyên nghiệp khó hiểu, nhìn màn hình nhanh chóng chạy ra mệnh lệnh hết lượt này đến lượt khác.
Tuy tò mò nội dung công việc của anh, nhưng không có cơ hội hỏi, mí mắt dần nặng nề, cuối cùng cô ngủ thật say trong lòng anh.
Rốt cuộc xử lý xong vấn đề, Chu Luật Dã phát hiện thiên hạ trong lòng đã
sớm gặp Chu Công, anh cười dịu dàng, hơn nữa cẩn thận đắp chăn.
Ba người ở chỗ khác nhìn động tác của anh, đều lộ ra nụ cười thấu hiểu.
Một người đàn ông thật tình yêu một người phụ nữ, theo cử chỉ có thể nhìn ra được.
“Có nhận case công nghiệp hóa chất Arthur không?” Tiễn Quán Kiệt hỏi.
“Người không đủ, cơ sở dữ liệu siêu khổng lồ, độ phức tạp đạt đến đèn đỏ.”
Chung Ấn Nghiêu show nội dung hiệp ước ra, vừa làm bổ sung.
“Nhưng thời gian rất nới lỏng, cậu đánh giá xem.” Cao Nhĩ Tường bổ sung thêm.
Lúc trước a Dã muốn quay về phía Nam, đã rút ngắn phần lớn thời gian làm
việc, cho nên mới có khả năng làm thêm giờ, hỏi cậu ấy trước mới có thể
quyết định.
“Phân chia thế nào?” Xem sơ qua, Chu Luật Dã hỏi thẳng.